Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió

Chương 12: Chương 12




“Ngứa mắt với tôi à?” Hồ Lâm hừ lạnh một tiếng: “Ngứa mắt với tôi thì chị cút ngay khỏi nhà tôi đi!”

Hồ Đào “cạch” một tiếng đứng lên, đang chuẩn bị phát hỏa, liền bị bà Hồ mở miệng can ngăn: “Làm ồn cái gì, sao mấy đứa cứ mãi không chịu hiểu chuyện thế? Hai đứa là chị em một nhà, trên đời này có rất nhiều người không hề liên quan gì đến mấy đứa mà mấy đứa cũng không nỡ làm tổn thương người ta, vậy tại sao cứ nhất định phải làm tổn thương người thân của mình chứ?”

Hồ Đào đang định nói “Cô ta không phải người thân của con” thì Hồ Lâm đã gào lên trước: “Người thân sao? Chẳng lẽ bà còn muốn tôi gọi cô ta là chị gái gọi bà là mẹ nữa à? Đừng nghĩ là tôi không biết, không phải bà chỉ thích tiền của ba tôi thôi sao? Được rồi, mẹ tôi là vì khó sinh mà chết, bà cũng sinh cho ba tôi một đứa rồi đi chết đi!”

Hồ Đào nổi điên, cho Hồ Lâm một cái tát, Hồ Lâm cũng không phải dạng dễ chọc, cầm đĩa đồ ăn trên bàn lên hắt về phía Hồ Đào.

Hồ Đào bị cô ta làm bẩn người, ngược lại càng trở nên bình tĩnh, cô cười lạnh lùng, gằn từng chữ một: “Cô cho rằng người khác không nhìn ra sao? Mọi người đều nói cô là loại sao chổi hại người, là cô hại chết mẹ cô. Cô muốn đuổi tôi và mẹ tôi đi, chẳng phải vì sợ đến một ngày ba cô sẽ không cần cô nữa sao? Cô sợ mẹ tôi sinh em bé tranh mất sự cưng chiều cô được nhận đúng không? Tại sao cô không lấy gương soi lại chính mình đi, tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy, sớm muộn gì cũng bị quả báo.”

Hồ Lâm cả người run rẩy, đột nhiên “Òa” một tiếng gào khóc, liều mạng ném toàn bộ những thứ trong tầm tay về phía Hồ Đào. Hồ Đào đứng thẳng tắp, trên mặt bị mảnh thủy tinh cứa chảy máu cũng không hề cử động, lạnh lùng nhìn Hồ Lâm.

Hồ Lâm thấy bản thân không thể làm gì được Hồ Đào, liền tức đến phát điên, cô ta điên cuồng ném chiếc bát trong tay về phía bà Hồ. Cũng may là Hồ Đào phản ứng kịp thời, giơ tay ra ngăn lại, bát sứ đập vào tay cô vỡ tan, máu ồ ạt chảy ra không ngớt.

Dì giúp việc đang đứng bên cạnh khuyên can lập tức hét to lên một tiếng, Hồ Đào che lại vết thương, mặc kệ nó có bị nhiễm trùng hay không, chịu đau nói: “Mẹ, mẹ đừng nhìn.”

Bà Hồ luôn sợ máu, cánh tay Hồ Đào bị thương quá nghiêm trọng, không thể ngăn cho máu ngưng chảy.

“Hồ Lâm, làm tốt lắm,” Hồ Đào liếm miệng vết thương không ngừng chảy máu của mình, cười lạnh: “Nếu vừa rồi cô ném trúng mẹ tôi, cô tin tôi sẽ liều chết với cô không?”

Hồ Lâm dù sao cũng còn nhỏ tuổi, thấy Hồ Đào cười như vậy liền sợ hãi. Bà Hồ nhìn Hồ Đào người đầy vết thương, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy. Hồ Đào mau chóng phát hiện ra bà trở nên khác lạ, cũng không màng đến vết thương của mình nữa: “Mẹ? Mẹ không sao chứ? Mẹ? Mau, mau gọi điện thoại hộ cháu với!”

Bà Hồ đau đớn ôm bụng, mồ hôi túa ra không ngừng. Xe cứu thương đến rất nhanh, Hồ Đào cùng dì giúp việc theo lên xe. Còn hai tuần nữa mới đến ngày dự sinh, bà Hồ nằm trên cáng, Hồ Đào nắm tay bà khóc, lặp đi lặp lại lời xin lỗi với bà: “Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi…”

Bà Hồ yếu ớt nói: “Là mẹ phải xin lỗi con…”

“Mẹ!”

“Mẹ năm đó, năm đó không nên ly hôn với ba con, để con đi theo mẹ chịu nhiều khổ cực như thế, con gái của mẹ…”

“Mẹ, mẹ đừng khóc, nếu mẹ không ly hôn với một người như vậy mới là hại con, đời này của mẹ đều vì con mà khổ, con xin lỗi mẹ, con không nên làm mẹ tức giận, không nên làm mẹ đau lòng…”

Xuống khỏi xe cứu thương, bà Hồ bị đẩy vào bệnh viện. Y tá đưa đơn cam kết phẫu thuật đến, Hồ Đào còn đang tuổi vị thành niên, chưa đủ tư cách ký tên, cuối cùng vẫn là bà Hồ phải nén đau đớn, nguệch ngoạc tự viết tên mình.

Hồ Đào chưa từng hận bản thân mình như thế, hận mình bất lực, hận mình không thể lập tức lớn lên trong một khoảnh khắc.

Bà Hồ là một sản phụ lớn tuổi đã từng sinh nở trước đó, khi ở trên xe cứu thương bác sĩ từng nói với Hồ Đào rằng tình huống của bà thực sự vô cùng nguy kịch, báo trước cho người thân chuẩn bị tinh thần.

Chờ đến khi bà Hồ được đưa vào phòng phẫu thuật, dì giúp việc sau khi đưa điện thoại cho Hồ Đào liền đi về trước. Ông Hồ Cận ở đầu kia điện thoại nôn nóng hỏi Hồ Đào tình hình hiện tại, Hồ Đào nghẹn ngào nói không thành tiếng.

Ông Hồ Cận ngập ngừng một lát, rồi nhẹ giọng an ủi Hồ Đào: “Hồ Đào, con đừng khóc, đừng khóc, không sao đâu, không sao đâu, đừng lo lắng, lát nữa sẽ ổn thôi.” Trong khoảnh khắc đó, Hồ Đào cảm thấy có vô số kỷ niệm và suy nghĩ ùa về trong đầu cô.

Lòng bàn tay của cô dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của mẹ, bên tai dường như vẫn còn nghe tiếng bà nói đi nói lại, trước mắt dường như vẫn thấy bà đang đi về phía cô.

Hồ Đào hận mình không có phép thuật như thần linh, hận không thể dâng hiến tất cả những gì mình có, hận không thể khiến cho thời gian chảy ngược, rốt cuộc cô cũng òa khóc nói với Hồ Cận: “Chú Hồ ơi con sai rồi, con thật sự sai rồi, con chỉ cần mẹ được an toàn thôi, còn không cần gì nữa cả.”

“Con thật sự không cần gì nữa cả, con thề…”

Trước khi số mệnh và bi kịch ập đến, chúng ta luôn nghĩ đó là chuyện của người đời.

Hồ Đào đặt điện thoại lên chiếc ghế bên cạnh, có một y tá đi tới giúp cô lấy ra những mảnh sứ vụn trong vết thương. Vốn dĩ Hồ Đào phải tự mình đi tìm phòng băng bó để xử lý, nhưng người y tá trưởng thấy một đứa trẻ cô độc ngồi ngoài phòng phẫu thuật thật quá đáng thương, sau khi giúp cô băng bó kỹ càng liền thở dài.

Đó là đêm khó khăn nhất trong cuộc đời Hồ Đào. Bệnh viện rộng lớn như vậy, bên ngoài là đêm đen mênh mang u tối, cả tầng yên tĩnh không một tiếng động, cửa sổ ở cuối hành lang không được đóng lại, gió lạnh ùa qua ô cửa, chỉ có mỗi cô ngồi một mình.

Đèn phẫu thuật đã tắt, bác sĩ bước ra, vẻ mặt nặng nề, nhìn thấy Hồ Đào chờ một mình bên ngoài liền hỏi: “Chỉ có một mình cháu thôi sao?”

“Cháu…” Hồ Đào hoảng loạn ngẩng đầu lên, giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt: “Bác sĩ, mẹ cháu sao rồi ạ?”

Bác sĩ thở dài: “Ý trời sắp đặt, gia đình hãy nén bi thương.”

Hồ Đào ngẩn người, như nghe thấy tiếng sét trong một ngày đầy nắng.

“Không thể có chuyện đó được,” Hồ Đào tự nói với mình: “Nhất định là đang nằm mơ.”

Nhóm trợ lý bác sĩ cũng từ phòng phẫu thuật bước ra, Hồ Đào thấy vậy liền bước lên, thế nhưng chân cô tê cứng, lảo đảo ngã xuống đất, nhóm bác sĩ vội vàng tiến tới đỡ cô dậy: “Ôi.”

Hồ Đào ngồi trên mặt đất lạnh băng không chịu đứng dậy, cô nắm lấy áo blouse trắng của một bác sĩ trong nhóm: “Bác sĩ, mẹ cháu đâu?”

Cô hỏi từng người một, tha thiết khẩn cầu sẽ tìm thấy một tia hy vọng mong manh.

Nhưng không ai trả lời cô cả.

Cuối cùng, thi thể của bà Hồ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Vết máu loang lổ trên quần áo và khăn trải giường đã cho Hồ Đào biết được rằng mẹ cô vừa phải trải qua một ca giải phẫu sống còn.

Mẹ nằm an tĩnh trên giường phẫu thuật, hai mắt nhắm nghiền, trên người vẫn còn hơi ấm. Hồ Đào thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng cầm lấy tay bà. Bàn tay ấy to nhưng thon dài, có một lớp chai mỏng, đến mùa đông sẽ bị nứt toác ra, dù có chăm sóc như thế nào cũng không có kết quả. Đó là di chứng từ nhiều năm về trước.

Hồ Đào hoảng loạn nắm chặt tay mẹ, không ngừng vuốt ve những vết chai sần, muốn làm cho bà sống lại.

Nghĩ đến mùa đông, cô lại chợt nhớ ra rằng mẹ rất sợ lạnh, bệnh thấp khớp của bà rất nghiêm trọng, mỗi khi trở trời luôn đau đến mất ngủ, đi lại khó khăn. Đời này của mẹ thật truân chuyên nhiều sóng gió, đến khi đã lớn tuổi mới gặp được ông Hồ Cận, cưới hỏi rình rang nhưng thật sự vẫn chưa có nổi một ngày bình yên vui vẻ.

“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ tỉnh lại đi mẹ,” hai mắt Hồ Đào đẫm lệ, khóc đến gần ngất đi: “Mẹ, con Hồ Đào đây, mẹ nhìn con một cái đi.”

Thân thể này mấy giờ trước vẫn còn là một người sống, còn cười gọi tên cô: “Hồ Đào.”

Tất cả mọi thứ xảy đến quá bất ngờ.

Cô chưa những nghĩ rằng những chuyện này sẽ ập đến với cô. Đừng nên như vậy chứ, không phải sao? Trong bụng mẹ còn đang mang một đứa bé, là con trai hay con gái cũng được, cô cũng đặt tên xong rồi, Hồ Lê. Cô vô cùng chờ mong, khi em bé sinh ra cô sẽ trở thành một người chị thật tốt, để bù đắp cho những thiệt thòi trong thời thơ ấu của cô.

Rõ ràng mọi thứ đang ngày một tốt hơn cơ mà.

Còn không có cả quyền được “chọn mẹ hay chọn con” như trong phim truyền hình. Bước vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy đơn cam kết phẫu thuật nằm trên bàn, Hồ Đào ngã ngồi trên mặt đất, đầu đau như sắp nứt ra, lòng đau đến mức muốn đi theo mẹ. Trong khoảnh khắc, cô chẳng nhớ được gì cả, chỉ ngơ ngác nói với không khí: “Mẹ, mẹ…”

Làm sao cô dám tưởng tượng chứ, mất đi mẹ rồi, sau này cô sẽ sống thế nào đây?

Số phận không dám chịu đựng nỗi đau này, nhưng lại để một thiếu nữ mười tám tuổi như cô một mình gồng gánh.

Nhất định chỉ là một giấc mơ, Hồ Đào tự an ủi bản thân, sau đó lại ngồi trên mặt sàn khóc đến tê tâm liệt phế. Qua màn nước mắt, cô nhìn thấy được vừa mới bữa tối nay thôi, cô còn cười nói với mẹ: “Mai con đi chợ mua tôm bóc sẵn vỏ và thịt tươi, chúng ta làm mỳ vằn thắn đi?”

Bà Hồ gói sủi cảo là ngon nhất. Mấy năm trước đây khi hai mẹ con cô vừa đến thành phố này, trời xa đất lạ, sống ở một căn nhà có giá thuê rẻ nhất nằm trong căn ngõ nhỏ. Mỗi ngày bà Hồ đều ra ngoài kiếm việc làm, cả ngày chỉ ăn một cái bánh bao, tiết kiệm tiền để nấu mỳ cho Hồ Đào ăn, dù nghèo dù khổ đến đâu cũng bỏ thêm quả trứng, Hồ Đào luôn uống sạch nước dùng. Sau khi bà đã tìm được việc làm thu ngân ở siêu thị, tối nào cũng 8-9 giờ mới về đến nhà, rồi vội vàng rửa tay nấu mỳ vằn thắn cho Hồ Đào ăn. Hồ Đào khi đó đói muốn chết, nhân lúc mẹ không để ý liền trộm xé một miếng vỏ sủi cảo ăn vụng.

Đợi đến khi mẹ quay đầu nhìn lại, thấy khóe miệng cô còn dính bột mỳ, bỗng đau lòng ôm Hồ Đào òa khóc. Khi đó mẹ cũng như vừa nãy, lặp đi lặp lại rằng mẹ xin lỗi con nhiều.

Tại sao phải xin lỗi con chứ, cho dù bần cùng, cực khổ, ốm đau hay mưa gió, con và mẹ đều nượng tựa vào nhau để sống trên đời này.

“Mẹ, mẹ…”

Sao mẹ nỡ bỏ con lại một mình.

3.

Ông Hồ Cận ngồi máy bay suốt đêm từ Bắc Kinh trở về, Hồ Đào lúc này vẫn ở trong bệnh viện không chịu rời đi. Chỉ trong một đêm, người đàn ông trung niên phong độ khỏe khoắn dường như cũng trở nên tiều tụy, ông đi đến trước mặt Hồ Đào, giọng khàn khàn: “Hồ Đào, chúng ta về nhà thôi.”

Về nhà?

Hồ Đào ngẩng đầu nhìn ông, hai mắt cô sưng vù đến đáng sợ, khóc cũng không được nữa.

“Chú Hồ,” cô đờ đẫn nói: “Cháu làm gì có nhà để về.”

Đâu ai biết được, mỗi khi Hồ Lâm hét lên với cô “Cút ra khỏi nhà tôi”, cô muốn ngay lập tức đạp cửa ra đi đến mức nào, nhưng một lần rồi lại một lần, cô vẫn luôn luôn nhịn xuống. Bởi vì cô biết, rằng đất trời bao la như thế nhưng lại không có nổi một chỗ để cô và mẹ có thể nương nhờ.

Cô cũng muốn có một mái nhà, một mái nhà thực sự.

Cô vẫn luôn cố gắng sống thật tốt, nỗ lực khôn lớn để có thể trở thành một cây đại thụ cho mẹ dựa dẫm, giúp mẹ che trời, có thể bảo vệ mẹ, cho mẹ một mái nhà, có thể xóa nhòa đi quá khứ đau xót, đưa mẹ xa rời số phận nghiệt ngã bất công.

Nhưng cô thậm chí còn chưa kịp lớn.

Người cô yêu thương nhất, ra đi vào một ngày xuân năm cô mười tám tuổi, để cô lại một mình chống chọi với cuộc đời dài rộng, tĩnh mịch và cô đơn.

Đây là lần đầu tiên Hồ Đào cảm thấy trên đời này quả thực không còn gì để luyến tiếc, hóa ra có những chuyện có thể khiến con người ta tuyệt vọng đến mức này.

“Đứa nhỏ ngốc, nói gì vậy, chú Hồ không phải đang muốn đón con về nhà sao?”

“Con phải đợi mẹ về cùng.”

Ông Hồ Cận thở dài một hơi: “Hồ Đào, về nhà với chú đi, đừng đợi nữa, không đợi được đâu.”

“Chú Hồ ơi,” mười ngón tay của Hồ Đào đan vào nhau, cả cơ thể và tinh thần của cô đều mệt mỏi đến kiệt quệ rồi: “Giấc mộng đêm nay thật sự dài quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.