Hồ Đào lấy chân đá Lâm Hướng Tự một cái. Lâm Hướng Tự kêu “ai ui” hai tiếng, ôm đầu gối làm ra vẻ rất đau.
Có một nữ sinh chạy tới hỏi: “Học trưởng! Em ghét nhất là môn toán, lần kiểm tra gần nhất chỉ được có 18 điểm, vậy có phải em vô phương cứu chữa rồi không?”
“Vấn đề này,” Lâm Hướng Tự cố tỏ ra đăm chiêu, sờ sờ cằm, đẩy nhẹ Hồ Đào lên trước: “Chị xinh đẹp này là người có quyền lên tiếng nhất.”
Hồ Đào đang đứng nhìn trộm Lâm Hướng Tự lại bị anh đẩy lên phía trước, bỗng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Cô hung dữ quay đầu lườm Lâm Hướng Tự một cái, sao đó ngượng ngùng nói: “Khi vừa lên lớp mười chị cũng vô cùng kém môn toán, vì thế ngày nào chị cũng ngồi xem lại những bài mà chị làm sai. Đề bài không cần phải quá nhiều dạng, nhưng nhất định phải là các dạng thường gặp, em phải xem đi xem lại những bài đó thật nhiều lần. Học lúc nào cũng kịp hết, em vĩnh viễn đừng từ bỏ.”
“Nhưng em thấy làm lại những bài làm sai đó rất mất thời gian.”
“Em không cần phải chép đề bài, chỉ trực tiếp cắt đề ra rồi dán vào vở thôi. Chẳng ai muốn đối mặt với sai lầm đâu, nhưng phải tự buộc mình phải đối mặt với nó thì em mới tiến bộ được.”
Hồ Đào nói xong, mọi người không hẹn mà cùng vỗ tay. Lâm Hướng tự vỗ vỗ đầu cô: “Nói quá chuẩn.”
Các lớp mười hai khác nghe thấy động tĩnh đều không muốn ôn tập nữa, ùa xuống bán sách vở như ong vỡ tổ, thị trường cạnh tranh quá mức khốc liệt, không khí trở nên nóng rực như chảo dầu.
Bỗng có người hô lên một tiếng: “Astro Boy tới rồi! Chạy mau!”
“Astro Boy” được nhắc đến là cô quản lý tổ giám thị, bị mọi người gọi là “xử nữ già bốn mươi tuổi”, tóc cô rất ngắn, hơi giống Astro Boy, vì thế nên học sinh đều gọi cô như vậy. Học sinh trong trường rất sợ cô, cô chỉ có một tuyệt kỹ duy nhất: báo phụ huynh, chuyện bé như hạt mè cũng báo phụ huynh bằng được.
Astro Boy
Vừa nghe đến “Astro Boy”, mọi người liền ngay lập tức giải tán, ôm sách vở, cầm tiền, chạy tán loạn như người bán hàng rong gặp phải cảnh sát đi tuần.
“Chạy xuống tầng dưới đi! Dốt thế!”
“Mọi người chia nhau ra mà chạy!”
“Chạy thẳng về phía trước là ngắn nhất, đừng chạy đường vòng!”
“…”
Mọi người đều chạy đến tập trung ở sân thể dục phía sau khu giảng dạy, đưa hết tiền bán được cho lớp trưởng, cô ấy đếm tiền một lát, khoảng năm mươi đồng: “Chia đều cho mọi người đi mua đồ ăn vặt ăn nhé.”
Mỗi người đều chẳng được bao nhiêu nhưng tất cả đều vui vẻ như trúng số. Hồ Đào đi cùng Lâm Hướng Tự, Bạch Đông Viễn và Hứa Thành tới quầy bán quà vặt, mấy cậu con trai đều mua một chai coca, Hồ Đào chọn mãi mới được một cây kem. Lâm Hướng Tự mua thêm hai rổ đồ ăn vặt giống nhau như đúc, lúc tính tiền Hồ Đào đứng phía sau anh, trong lòng biết rõ rằng anh mua chúng cho cô và cả Hứa Nhiên Nhiên nữa.
Trong trường ngập tràn sắc xanh lá cây mát mắt, bầu trời xanh trong thăm thẳm, lúc đi qua sân thể dục họ còn thấy được mấy cô cậu học sinh lớp dưới đang tập thể dục theo các hướng dẫn trên TV. Hứa Thành thấy vậy liền khoa trương lắc đầu: “Chúng ta già rồi, già quá rồi.”
Bọn họ vừa đi vừa tùy ý nói chuyện trên trời dưới biển, cuối cùng vẫn không khỏi nhắc đến chuyện thi cử, Hứa Thành đặt tay ra sau đầu nhìn lên trời: “Không biết nữa, thành tích của tôi kém như vậy, làm trắc nghiệm môn Anh cũng chỉ biết chọn bừa, có chỗ để học là tốt rồi.”
“Ít nói mấy lời bi quan lại đi, chưa từng thử đã bỏ cuộc thì đừng nói với ai cậu là bạn học của bọn tôi nữa!”
Hứa Thành cười haha, hơi cảm động quay đầu, ném vỏ chai coca lên cao: “Nói cũng đúng, cảm ơn các cậu, tất cả mọi người đều phải nỗ lực! Cố lên vì một ngày mai tươi sáng!”
Cả lớp cứ hi hi ha ha cười nói náo loạn như vậy cả một buổi trưa, lúc tan học vẫn lưu luyến không muốn đi về. Hồ Đào vừa đeo cặp sách bước ra khỏi cổng trường liền thấy Lâm Hướng Tự đạp xe vèo một phát qua mặt cô, vạt áo anh bay bay trong gió. Hồ Đào còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy anh ở cách đó không xa vẽ lên mặt đường một đường cong đẹp mắt rồi vòng lại trước mặt cô: “Tôi về đây, làm bài tốt nhé, cố lên!”
“Cậu cũng vậy.”
“Lúc làm bài đừng chủ quan, đừng phạm phải những lỗi sai cơ bản, đừng như lần thi thử đầu tiên, viết đáp án kín hết cả dòng.”
Hồ Đào làm bộ muốn đá bánh xe của anh, nhưng đáng tiếc Lâm Hướng Tự vốn nhanh nhẹn, trước khi cô kịp đá đã đạp xe vọt đi rồi. Dưới ánh mặt trời, anh mặc áo sơ mi trắng, bóng dáng càng ngày càng xa, khi đến ngã rẽ thì biến mất khỏi tầm mắt Hồ Đào.
3.
Kết quả thi đại học của Hồ Đào rất tệ.
Năm nay đề thi cực kỳ khó, người được lợi nhất là nhóm học sinh xuất sắc trên đỉnh kim tự tháp, còn nhóm học sinh kém nằm lót đế lại rất thiệt thòi. Ai giỏi thì cứ phát huy, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền; còn học sinh kém thì đều như nhau, ghi bừa kết quả, điểm bình quân càng thấp thì họ càng có lợi.
Lúc thi văn, Hồ Đào nhìn thấy đề bài là “Người tôi yêu nhất” thì không viết nổi nữa, cố nén không khóc nức nở giữa phòng thi.
Chỗ ngồi của cô ở bên cạnh cửa sổ, ngoài cửa là hàng cây ngô đồng xanh mướt, trên đầu là những chiếc quạt điện cũ kỹ, thầy giám thị sợ gió thổi bay bài thi nên không cho phép học sinh mở cửa sổ.
Nhìn hàng cây rung rinh, Hồ Đào vô thức nghĩ, cuộc sống này thật keo kiệt, một chút ngọt ngào cũng chẳng cho cô.
Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cây bút của Hồ Đào lăn trên bàn học rồi rơi xuống đất.
Cô vẫn ngồi yên không động đậy.
Thầy giám thị đi khắp các bàn, thu từng bài thi một, sau đó quay lại bục, sắp gọn lại bài rồi bỏ vào túi niêm phong.
Tiếng ve kêu mãi không ngừng.
Trong khoảnh khắc một cơn gió dịu dàng lướt qua, Hồ Đào bất chợt có một loại cảm giác.
Mùa hè của bọn họ, đã kết thúc rồi.
Buổi chiều hôm sau, khi đã thi xong hết, Hồ Đào vừa bước ra khỏi trường thi đã thấy Lâm Hướng Tự đứng ngay trước cổng trường. Anh cầm quả bóng bay hình chuột Mickey, xung quanh anh còn có mấy đứa bé vây thành vòng tròn.
“Cái này anh không bán đâu, thật sự không bán được mà.” Lâm Hướng Tự dở khóc dở cười.
Thấy Hồ Đào đi đến, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, vất vả lắm với xông được ra khỏi vòng vây, đưa quả bóng bay trong tay cho cô một cách trang trọng đến lạ kỳ.
Tất cả những vướng mắc đè nặng lòng cô bỗng chốc tan thành mây khói, cô nhìn Lâm Hướng Tự đang giúp mình buộc dây bóng bay vào ngón út, chủ động khai báo: “Tôi cảm thấy mình làm bài không tốt.”
Lâm Hướng Tự vỗ vỗ đầu cô, chỉ lên quả bóng bay lơ lửng trên không trung: “Mickey còn biết phải cười thật tươi mới khiến người ta yêu thích, đừng mang một khuôn mặt ủ rũ đau buồn. Mọi chuyện đều do con người định đoạt, cậu không thấy hổ thẹn với lương tâm là được rồi.”
Hôm có kết quả thi đại học, cả đám bọn họ tụ tập ở nhà Lâm Hướng Tự.
Ngày hè nóng nực, bể bơi nhà họ Lâm mỗi ngày thay nước một lần. Áo tắm của Hồ Đào đã mua từ khá lâu, Bạch Đông Viễn không bơi, ngồi dưới tán ô to che nắng đọc tiểu thuyết. Bất thình thình, đầu của Lâm Hướng Tự và Hứa Thành ngoi lên phía dưới chân cậu, hai người mỗi người một chân, kéo cậu ấy từ trên bờ xuống nước.
“Bùm” một tiếng, Bạch Đông Viễn giãy giụa ngoi đầu lên khỏi mặt nước, hô to kêu cứu.
Hồ Đào cười hì hì bơi tới, cầm một cái phao bơi in hình Doraemon chụp lên đầu Bạch Đông Viễn. Bạch Đông Viễn như vớ được ngọn cỏ cứu mạng, cuống cuồng ôm lấy phao bơi, há mồm phun nước.
Ba người còn lại vừa bơi vừa cười nghiêng ngả, trên phao bơi là hình Doraemon đang vui vẻ ăn món bánh Dorayaki. Cả người Bạch Đông Viễn ướt sũng, dưới ánh mặt trời, làn da của cậu trắng đến phát sáng, cậu nhìn mấy người bạn thân thiết của mình một cách bất lực và đáng thương. Lâm Hướng Tự và Hồ Đào một trái một phải cùng đè lên phao bơi, chiếc phao không chịu nổi sức nặng, Bạch Đông Viễn cũng theo đó mà lại chìm xuống nước.
Thế nên trong bể bơi lại phát ra tiếng Bạch Đông Viễn kêu gào.
Lâm Hướng Tự và Hồ Đào nhìn nhau cười, đập tay một cái giữa không trung.
Hứa Thành vội vàng che mắt lại, miệng lải nhải: “Không dám nhìn đâu.”
Sau khi họ ăn cơm tối, dì giúp việc bê đồ tráng miệng lên. Bốn người vừa gặm dưa hấu vừa nói chuyện thi cử. Nhóm QQ của lớp nổ tung, ai cũng cầu ông khấn bà, thắp hương bái Phật, thề sẽ làm lại cuộc đời.
“Tôi chết chắc rồi, lát nữa các cậu tra giúp tôi đi.” Hồ Đào ủ rũ cụp đuôi.
“Không được,” Lâm Hướng Tự đẩy một miếng bánh kem đến trước mặt cô.
“Cái này cậu phải tự đối mặt chứ.”
“Chết người đấy!”
Lâm Hướng Tự thái độ kiên quyết, mọi người hồi hộp nhìn đồng hồ treo tường, đúng tám giờ, bốn người lần lượt gọi điện thoại. Lâm Hướng Tự đứng đầu, 660 điểm, có lẽ tin nhắn tán thưởng trong QQ sắp làm nổ tung điện thoại của anh rồi.
Điểm thi của Bạch Đông Viễn y hệt điểm bài thi thử, trở thành kỳ tích thứ hai sau Lâm Hướng Tự. Hứa Thành chỉ có 400 điểm, cũng không có gì phải bất ngờ cả. Hồ Đào là người cuối cùng tra điểm, giọng nói máy móc trong điện thoại lặp lại mấy lần, cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Hồ Đào quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lâm Hướng Tự.
Cô khẽ nói: “425.”
Không chỉ có Lâm Hướng Tự, Bạch Đông Viễn và Hứa Thành cũng đều sửng sốt đển ngẩn người. Với thành tích trước đây của Hồ Đào, việc thi đỗ những trường đại học top mười cả nước là điều chẳng hề khó khăn. Lần này kết quả giảm sút vô cùng nghiêm trọng, nhưng chẳng ai nỡ nhẫn tâm trách móc cô cả.
Trong phòng bật điều hòa mát lạnh, không hề có chút không khí oi bức của mùa hè, trái tim của Hồ Đào nặng nề đến đau đớn, hô hấp cũng khó khăn, cô cảm thấy tiền đồ của bản thân là một mảnh màu u ám.
Nếu mẹ mà biết, nhất định sẽ rất đau lòng. Hồ Đào nghĩ.
Thật xin lỗi, cô muốn xin lỗi, nhưng lại không biết nên nói với ai ba chữ này.
4.
Khi ông Hồ Cận biết điểm, ông vỗ vỗ bả vai Hồ Đào: “Con thiệt thòi quá.”
Ông thật sự thương Hồ Đào như con gái ruột, thấy cô cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt mình, ông Hồ Cận thầm nghĩ, số phận của đứa trẻ này thật sự quá khổ sở rồi.
Điểm thi lần này, đủ để nói lên rằng những ngày vừa qua cuộc sống của cô khó khăn đến nhường nào.
Mỗi ngày ông Hồ Cận đều bận đến sứt đầu mẻ trán, vận dụng tất cả các mối quan hệ của mình hỏi thăm xem điền nguyện vọng sao cho tốt nhất, có cơ hội nào khác hay không. Điểm thi cấp ba của Hồ Lâm cũng đã được không bố, so với Hồ Đào cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.
Hồ Đào vô cùng áy náy, Ông Hồ Cận càng an ủi, cô càng cảm thấy băn khoăn. Còn Hồ Lâm thì tự nhốt mình trong phòng, không giao tiếp với ai cả. Một gia đình vốn đang êm đẹp, bây giờ chỉ còn mỗi mình ông Hồ Cận chống đỡ mà thôi.
Mọi người đều vội vàng điền nguyện vọng, nhóm QQ bàn tán đến khí thế ngút trời. Hồ Đào không nói điểm của mình ra, Lâm Hướng Tự lại càng không nói. Nhưng thật ra thầy Tưởng từng gọi điện cho cô một lần, động viên cô đừng nản chí, phải sốc lại tinh thần. Thầy khuyên cô điền nguyện vọng là thi đại học lần hai, hãy tự tin lên, đường đời vẫn còn dài lắm.
Hồ Đào rất biết ơn thầy, nhưng đời người có nhiều chuyện khó xử, không thể quyết định dựa vào vài ba lời của người khác.
Cuộc điện thoại tiếp theo là Lâm Hướng Tự gọi tới, cách hạn nộp đơn điền nguyện vọng hai ngày.
“Quyết định chưa?” Anh hỏi.