Một lúc lâu sau, cô mới nghe được tiếng sột soạt phát ra từ trong phòng. Lâm Hướng Tự lê dép lê ra mở cửa, không nói lấy một lời.
Khi ở Indonesia, chính bản thân Lâm Hướng Tự cũng bị thương, nhưng vì không muốn để Hồ Đào lo lắng, hơn nữa còn phải xử lý chuyện của Hứa Nhiên Nhiên nên anh luôn cố gồng mình lên để chịu đựng. Đến giờ phút này, nhìn thấy tình trạng bất ổn của anh, Hồ Đào mới hiểu rõ rằng anh đã phải gánh chịu nỗi đau lớn đến nhường nào.
“Lâm Hướng Tự.”
Lâm Hướng Tự nhàn nhạt trả lời, sau đó mới nghiêng người cho Hồ Đào bước vào phòng ngủ của mình. Cách bài trí bên trong căn phòng vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ của cô, cô cũng không hề khách khí mà ngồi xuống cái ghế trước bàn làm việc.
Hồ Đào nghĩ mãi vẫn không biết nên mở miệng ra sao. Túi hành lý của Lâm Hướng Tự vẫn còn để ở góc tường, liếc mắt một cái là biết được từ khi về nhà anh chưa hề mở nó ra, dường như anh đang cố tình quên nó đi. Hồ Đào muốn nói vài lần lại thôi, cuối cùng phải căng da đầu, nói: “Cậu còn nhớ không, thời học cấp ba, bên cạnh hàng rào sân thể dục của trường mình có một loại cây, tôi nói đó là cây hoa lê, cậu bảo không phải. Mấy hôm trước tôi vừa mua cuốn hướng dẫn phân biệt thực vật về đọc, hóa ra cậu nói đúng, đó không phải hoa lê mà là hoa quỳnh.”
Lâm Hướng Tự vẫn không mở lời, lẳng lặng chờ cô nói hết: Hồ Đào dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Truyền thuyết kể rằng hoàng đế Tùy Cung vì thấy hoa quỳnh nên mới cho xây dựng kênh đào Đại Vận Hà, người Dương Châu còn nói rằng hoa quỳnh không thể sống được nếu rời đất Dương Châu, ấy vậy mà cậu xem, nó kiên cường hơn mọi người tưởng tượng.”
“Chính tôi cũng không biết mình đang muốn nói gì, cậu đừng cười tôi.” Hồ Đào cúi đầu, thẫn thờ nhìn sàn nhà, “Hoa quỳnh nở vào tầm tháng bốn, tháng năm, sang năm vào mùa hoa quỳnh nở chúng ta cùng đi ngắm hoa nhé? Cậu đừng có mà qua loa lấy lệ nói rằng chờ sau này, sau này là hoa quỳnh của sau này, tôi muốn ngắm hoa quỳnh sang năm cơ.”
“Có một câu thơ thế nào nhỉ, ‘năm năm tháng tháng hoa không đổi, tháng tháng năm năm người khác rồi’*. Lâm Hướng Tự, tôi thật sự không biết phải nói gì nữa… Thật ra, có những điều do số phận đã an bài, chúng ta không cách nào phản kháng, chỉ có thế chấp nhận mà thôi.” Một mình cô nói nhiều như vậy, còn lấy cả thơ cổ ra để nói, vậy mà Lâm Hướng Tự vẫn không có phản ứng gì. Hồ Đào thấy vậy liền cao giọng hỏi: “Cuối tuần cậu có đi học không?”
*Trích bài thơ Bạch Đầu Ông Vịnh của thi sĩ Lưu Hy Di.
Vẫn không có tiếng trả lời, thế nhưng Hồ Đào chẳng hề nản chí: “Lâm Hướng Tự?”
Lúc này anh mới ngẩng đầu lên, trong mắt anh chất chứa nỗi đớn đau vô bờ, anh nói: “Đừng làm loạn.”
“Tôi không làm loạn, tôi biết cậu đang rất đau lòng, nhưng đau lòng có giải quyết được chuyện gì đâu.” Hồ Đào gằn từng chữ một: “Cho dù cậu có đau đến thế nào đi chăng nữa, thì cậu ấy cũng đi rồi.”
Cô nhìn thấy Lâm Hướng Tự siết chặt nắm tay, có lẽ là đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, Hồ Đào biết mình đã nói quá lời nhưng cô không thể không nói. Cô bước đến kéo anh đứng dậy: “Xin lỗi.”
Lâm Hướng Tự trầm mặc rất lâu rồi mới nhàn nhạt nói: “Để tôi đưa cậu về.”
Cánh tay anh bó thạch cao, trông như một tảng đá cồng kềnh, Hồ Đào chợt nhớ ra khi còn học cấp ba tay này của Lâm Hướng Tự cũng bị gãy xương lúc chơi bóng rổ nên lo lắng hỏi: “Tay cậu không sao chứ?”
“Phúc lớn mạng lớn.” Lâm Hướng Tự cười tự giễu.
Khi anh đi đến bên cạnh cô, Hồ Đào mới nhìn thấy khung ảnh thủy tinh trên bàn học mà vừa nãy anh che khuất, trong khung là ảnh chụp anh và Hứa Nhiên Nhiên, hai người sóng vai đứng cạnh nhau, vẻ mặt tươi cười.
Hồ Đào bình tĩnh thu lại ánh mắt, vờ như chưa nhìn thấy gì cả mà đi ra khỏi phòng.
“Mẹ, con đưa cậu ấy về.” Lâm Hướng Tự nói với bà Lâm.
Bà Lâm vui mừng gật đầu, bây giờ bà ấy chỉ cần Lâm Hướng Tự chịu đi ra khỏi phòng, chịu nói chuyện đã là tốt lắm rồi.
Lâm Hướng Tự dừng lại trước ngã tư đầu tiên sau khi hai người ra ngoài bằng cửa sau, anh lặng im nhìn đám người ở phía đối diện, Hồ Đào cảm thấy cơ thể anh khẽ run rẩy, đây không phải di chứng của vụ tai nạn, mà là anh không thể tiếp nhận được một hồi chia ly. Hồ Đào không nói câu gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh anh. Mấy chục giây sau, khi đèn xanh đã sáng lên, Lâm Hướng Tự vẫn không động đậy, sau đó đèn đỏ lại sáng lên, người đến người đi, xe như nước chảy, bọn họ cứ đứng như vậy qua năm lần đèn đỏ thì Lâm Hướng Tự rốt cuộc cũng mở miệng: “Đi thôi.”
Khi đi qua đường, anh luôn giơ tay nắm chặt lấy ba lô của Hồ Đào như sợ cô sẽ đột nhiên biến mất. Đến khi bọn họ cẩn thận đi qua được đường cái thì Lâm Hướng Tự như vừa gặp phải một cơn ác mộng, người đổ mồ hôi đầm đìa. Cuối cùng anh cũng buông tay, nói với Hồ Đào: “Cảm ơn cậu.”
Hồ Đào đang quay lưng về phía anh, nói: “Để tôi đưa cậu đến nơi này.”
Lâm Hướng Tự không hỏi nhiều mà chỉ lẳng lặng đi theo Hồ Đào một đoạn đường rất dài cho tới khi đến hẻm nhỏ nơi có quán đồ chơi làm bằng đường năm xưa. Ông chủ mặc chiếc áo khoác màu xanh nhạt, vẫn nhận ra Hồ Đào và Lâm Hướng Tự: “Hai đứa đều đã lớn quá rồi.”
Hồ Đào cười cười: “Chúc ông luôn luôn khỏe mạnh nhé ạ!”
Ông chủ xua xua tay: “Cháu muốn viết chữ hay là vẽ tranh?”
“Viết chữ ạ.”
“Viết chữ gì?”
Hồ Đào liếc nhìn Lâm Hướng Tự vẫn luôn trầm mặc, nói: “Viết ‘buồn bã’ đi ạ.”
Ông chủ cầm cái thìa đựng đầy nước đường, chỉ một lát sau đã viết xong hai chữ như rồng bay phượng múa, Hồ Đào nhận lấy, giơ tay đưa đến trước mặt Lâm Hướng Tự. Không cần phải nói, anh cũng đoán ra được cô đang muốn làm gì.
Cô há to miệng cắn hết que đường trong tay, còn chưa đã thèm mà liếm những vệt đường còn sót lại trên que gỗ: “Thấy sao, rất đơn giản đúng không, ăn hết cả ‘buồn bã’ luôn này.”
Lâm Hướng Tự nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hồ Đào, lại nhớ đến màn đối thoại của hai người ở đây vào năm lớp mười hai ấy, khóe môi anh rốt cuộc cũng cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hồ Đào nhìn thấy nụ cười hiện lên trên khuôn mặt anh, đôi tay đang múa may giữa không trung không khỏi hạ xuống, cô ngẩn ngơ ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, trái tim không hiểu vì sao mà nóng bừng, nước mắt vô thức tuôn rơi.
Lâm Hướng Tự sửng sốt hỏi: “Sao tự nhiên cậu lại khóc?”
Hồ Đào giơ tay che mặt, cô hơi ngửa đầu lên để ngăn lại nước mắt nhưng không được, cô càng cố nín, thì nước mắt lại rơi càng nhiều. Hồ Đào nghẹn ngào nói: “Rốt cuộc thì cậu cũng cười.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Hướng Tự ngưng đọng lại, hóa thành chua xót, đắng cay, anh khẽ nói: “Xin lỗi, để cậu phải lo lắng rồi.”
Hồ Đào vừa khóc vừa ra sức lắc đầu. Bởi vì cô biết, nụ cười trên mặt Lâm Hướng Tự là dành cho cô. Bởi vì cô cố gắng ăn hết hai chữ ‘buồn bã’, vụng về quơ chân múa tay nên anh mới mỉm cười.
Tôi nguyện đứng sau lưng bảo vệ cho cậu, trân quý từng nụ cười của cậu; tôi nguyện ở bên cạnh cậu, cùng cậu sẻ chia tất cả sướng khổ, vui buồn; tôi nguyện đứng phía trước che chắn cho cậu, vì cậu mà gánh chịu hết thảy thương đau.
Hai người không ngồi xe buýt mà chọn đi bộ về nhà Hồ Đào. Bây giờ đang là mùa đông nên trời tối sớm, ráng chiều đỏ rực ở nơi xa, từng đàn chim nhạn nối nhau bay qua bầu trời. Hai người lại rơi vào trầm mặc, nhưng Hồ Đào cảm thấy tình cảnh bây giờ không giống như vừa nãy, Lâm Hướng Tự nhất định đã cảm thấy bình yên hơn phần nào.
Đi đến dưới nhà, Hồ Đào đứng thẳng người nói: “Tôi đi vào đây.”
Cô vẫy tay tạm biệt anh, nhưng mới đi được mấy bước, bị gió đông thổi vào mặt lại cảm thấy thật quá lạnh. Cô bỗng nhiên không bước nổi nữa, cô chỉ muốn bầu bạn bên anh, cùng anh san sẻ nỗi buồn, vì anh mà vuốt phẳng mày, chẳng muốn xa anh dù chỉ trong giây lát.
“Hồ Đào!” Anh bỗng lớn tiếng gọi tên cô.
Hồ Đào quay đầu lại, nhìn thấy mái tóc anh bị gió thổi tung, nhìn thấy bóng tối nặng nề, nhìn thấy những con thiêu thân điên cuồng lao vào ngọn đèn đường, nhìn thấy núi Thái Sơn hùng vĩ cách đó cả vạn dặm xa xôi.
“Là cậu ấy đã cứu tôi.” Anh gằn từng chữ một, nói cực kỳ chậm, như đang dùng tất cả sức lực để nói: “Người chết, lẽ ra phải là tôi.”
Lâm Hướng Tự nhớ lại ngày hôm đó, anh cùng với Hứa Nhiên Nhiên bơi vào một hố sâu dưới đáy biển, anh mơ hồ nhìn thấy được một thân mình màu trắng, hình như đó chính là cá voi sát thủ trong truyền thuyết. Ấy vậy mà trong khoảnh khắc đó, dòng biển đột ngột đổi chiều, đáy biển xảy ra một cơn động đất nhỏ khiến anh mất thăng bằng và bị hút xuống phía dưới. Khi đó anh đã bắt đầu mê man, chỉ cảm thấy loáng thoáng có người đang gọi tên anh giữa lòng đại dương thăm thẳm. Nghe nói dưới áp lực cực mạnh của nước sâu, con người sẽ có một loại cảm giác như đang say rượu, gọi là nước sâu gây mê.
Lâm Hướng tự cảm thấy tim mình đập càng ngày càng chậm, cái chết đang dần đến gần. Lá phổi anh đau nhức, làn da đau đớn vô cùng, dường như khi đó anh nhìn thấy Hứa Nhiên Nhiên bơi đến gần mình, anh dồn hết sức giơ tay lên muốn ra hiệu cô ấy đừng tới đây nhưng rốt cuộc lại mất đi ý thức.
Khi anh tỉnh lại trong bệnh viện, đầu ong ong còn ngũ quan thì tê liệt, hỏi mãi bác sĩ mới nói với anh rằng Hứa Nhiên Nhiên đã đem áo phao lặn của cô ấy cho anh, còn mình thì bỏ mạng dưới lòng biển lớn.
Lâm Hướng Tự lẳng lặng nhìn Hồ Đào, mỗi một chữ là một cây rìu giày xéo trái tim anh, vậy mà anh vẫn cố tình lặp lại: “Cậu biết không? Người chết, phải là tôi mới đúng.”
Hồ Đào đứng đối mặt với Lâm Hướng Tự, phải rất lâu sau cô mới mở miệng nói: “Vậy thì sao?”
“Cậu ấy dùng sinh mệnh của mình để cậu được bình an mà đứng ở đây, vậy thì sao? Vậy thì cậu phải từ bỏ giấc mộng của cậu sao? Cậu nỗ lực nhiều năm như vậy, nỗ lực như vậy, nhiều năm như vậy cơ mà, Lâm Hướng Tự,” Hồ Đào nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cô phẫn nộ, đau đớn, thương tâm, khổ sở, hàng vạn câu chữ đang đảo lộn trong đầu cô lúc này, cô hơi run rẩy: “Từng quyết định của cậu bây giờ, từng thứ mà cậu đang từ bỏ bây giờ, hết thảy đều là do Hứa Nhiên Nhiên dùng sinh mệnh của bản thân mình để đổi lấy, cậu đã từng nghĩ đến điều này hay chưa?”
Cậu ấy yêu cậu như vậy.
Dùng cả sinh mệnh của mình để yêu thương cậu như thế.
Trái tim Hồ Đào cực kỳ đau đớn, nước mắt chảy đầy khuôn mặt, cô cắn răng nói với anh: “Đừng nói rằng cậu đã quên, năm 1999, khi đứng ở thủy cung cậu đã nói với tôi những gì. Cậu nói rằng chỉ cần còn sống, thì cậu sẽ làm tất cả những gì có thể, cho dù bé nhỏ không thấm vào đâu, cho dù không thu lại được gì, cậu vẫn cam tâm tình nguyện vì thế mà dâng hiến cả sinh mệnh của chính bản thân mình.”
Bầu trời đầy sao, lấp la lấp lánh, mỗi ngôi sao trên trời là một người dưới nhân gian. Mỗi cơn gió là một phước lành, đến một ngày nọ, nó sẽ lướt qua muôn núi nghìn sông, lướt qua biển người tấp tập, buông xuống trái tim của một kẻ si tình.
Mỗi người đều giấu trong lòng một câu chuyện đau thương, đủ để khiến cho người nghe lệ nóng quanh tròng.