Mấy ngày bình thường trôi qua.
Hôm nay Hàn Lương thức dậy hơi sớm, giữa hè, năm giờ chiều trời vẫn rất sáng, cô quyết định lát nữa phải luyện tập thân thể gầy yếu một chút.
Sang trường học ở khu bên cạnh, chạy chậm hai vòng quanh sân tập, mệt đến đầu váng mắt hoa. ‘Ôi, đúng là già rồi.’ Hàn Lương vừa lau mồ hôi vừa nghĩ.
“Cô giáo Hàn, đến tập thể dục à.” Bảo vệ cổng nhiệt tình chào hỏi.
Hàn Lương vội ngẩng mặt lên cười, giọng nói nghe rất vui vẻ: “Đúng ạ, bác Trương cũng bận nhỉ.” Duy trì hình tượng cô giáo tốt là trách nhiệm của Hàn Lương.
Một hồi nói chuyện dài lê thê suýt nữa khiến Hàn Lương mất mạng, cười đến da mặt co cứng, bác Trương thật đúng là vua buôn chuyện. Tuy nhìn như chăm chú nghe, nhưng chỉ Hàn Lương mới biết dưới da mặt cô có một sợi gân xanh vẫn đang hoạt động, lúc nào cũng có thể nhảy ra kéo rách cái mặt nạ cô giáo gương mẫu này. Thôi, chịu đựng, chịu đựng…
Cuối cùng cũng thoát, Hàn Lương giãn giãn cơ mặt, bĩu môi, cực kỳ bó tay với bản thân, cô thật sự có vấn đề khi sống trên đời này, hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn xa lạ, bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Hàn Lương có thể lải nhải không dứt tất cả các cuộc đối thoại không ý nghĩa, có thể kể truyện cười vô cùng tận, cô giáo Hàn chính là một giáo viên trẻ tuổi tươi cười xán lạn mà. Nhưng không biết vì sao, mỗi khi Hàn Lương nói chuyện, lại có thể cảm giác được một Hàn Lương khác đang đứng bên cạnh phiền chán, cô ta cứ đứng đó, không tài nào đuổi đi được. Chỉ có thể chịu đựng, chỉ có thể chịu đựng…
Mua một ít đồ dùng hàng ngày ở siêu thị, đi ngang qua hàng bánh bao nhà cụ Lục mua thêm mấy cái bánh bao thịt, coi như bữa tối nay và sáng mai, được, hoàn toàn hài lòng. Bánh bao của nhà cụ Lục vỏ mỏng nhân nhiều, thịt ăn rất ngon, là kinh nghiệm do Hàn Lương ăn hết các hàng bánh bao quanh khu nhà mới đúc kết được.
Hàn Lương đi vào thang máy, hơi giật mình, người đàn ông đêm trước xông vào nhà mình đang ăn mặc gọn gàng đứng trong thang máy. Mặt không đổi sắc đi vào, ấn tầng hai lăm, lùi sang một bên cúi đầu cắn bánh bao.
Chu Đông Dã ngửi thấy mùi bánh bao, nhớ tới buổi sáng hoang đường mà vui vẻ kia. Đã bao nhiêu năm rồi anh chưa ăn lại những thứ như này? Đứng phía sau ngửi được hương vị bánh bao, cảm thấy hơi đói bụng, nuốt nước miếng, nhìn cô gái đang cúi mặt gặm bánh.
Cô không cao, đứng cạnh anh chỉ thấy hai cái xoáy tóc trên đỉnh đầu, không rõ mặt, làn da rất trắng, trắng bệch, dường như không khỏe mạnh lắm. Bàn tay thon nhỏ cầm cái bánh bao lớn, không giữ hình tượng há miệng cắn, từng miếng từng miếng, xem đến đây, Chu Đông Dã lại nuốt nước miếng. Chết mất.
“Xin hỏi…” Chu Đông Dã mở miệng.
“Ừm?” Hàn Lương miệng đầy bánh bao, ngẩng đầu lên.
Chu Đông Dã nhìn cô gái trước mặt, miệng phình lúng búng, cặp môi bóng loáng phát sáng, ánh mắt lười nhác nhìn anh, không khỏi cảm thấy buồn cười, vì thế liền nở nụ cười thành thật, lịch sự lễ phép hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi bánh bao của cô mua ở đâu vậy?”
Hàn Lương nghe vậy lại cúi đầu xuống, ngửa lên thật quá mỏi cổ, ăn nốt miếng bánh, nuốt xong mới chậm chạp đáp lời: “Ra khỏi khu nhà, đi vào ngõ nhỏ đầu tiên ở hướng Đông, hàng bánh bao thứ ba là hàng của cụ Lục, bánh bao thịt, một tệ một cái.”
Trả lời rất tỉ mỉ, giọng nói mềm mại êm tai. Chu Đông Dã nói cảm ơn, ra thang máy. Hàn Lương về nhà vừa lúc ăn xong một cái bánh bao, dọn dẹp rồi bắt đầu ngày làm việc mới.
Chu Đông Dã về nhà sớm như vậy chỉ vì thay quần áo, buổi tối anh có tiệc rượu, vụ làm ăn này thành công hay không, chỉ trông vào đêm nay. Từ một năm trước khi Chu Đông Dã tách ra phát triển sự nghiệp riêng của mình, lúc nào cũng mệt như cẩu (ces: để nguyên cho đỡ thô =.= ai cũng biết nghĩa đúng ko??? Là Mi-lu, Natasha... đấy) , gần đây mới khởi sắc. Cuộc sống tiệc rượu hát hò hàng đêm thật không phải dành cho người, đêm nay lại phải uống rượu, nghĩ đến mà đau đầu.
Chu Đông Dã ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến hàng bánh bao của cụ Lục, mua hai cái, ngồi trong xe ăn ngấu nghiến, rất thơm. Lấp đầy dạ dày xong liền đi uống rượu, khởi động xe, xuất phát.
Ban đêm, Hàn Lương đặt giấy tờ xuống, mở nhạc lên nghe thư giãn một chút, bắt đầu nấu bữa đêm – mì lạnh.
Khi Chu Đông Dã vào cửa, Hàn Lương đang nấu mì, tai nghe nhạc, vốn không biết có người tiến vào, anh dựa vào cửa phòng bếp, cười tít mắt nhìn cô. Hàn Lương phát hiện nhờ mùi rượu, vừa quay đầu liền thấy vị khách lại không mời mà đến.
“Mẹ, vẫn ăn mì à?”
Xem ra lần sau cô phải đổi vị trí để chìa khóa mới được. Qua chuyện lần trước, Hàn Lương biết người này không nguy hiểm, còn nhận được tiền, vì thế thấy biến không sợ, thản nhiên trả lời: “Không ăn thì thôi.”
“Ăn chứ!” Chu Đông Dã trả lời thật kiên quyết. Ngoan ngoãn rửa sạch tay, ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn, chờ.
Một đêm như cũ.
Chu Đông Dã được tắm sạch sẽ, ngủ trong tiếng nhạc rất thoải mái, sáng sớm bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh, nhìn quanh bốn phía, chỗ cũ. Không biết nên khóc hay cười, từ khi nào mà anh có tật xấu này vậy, chuyên chạy đến nhà người khác ngủ khỏa thân. Cầm lấy giấy nhắn trên bàn nhỏ, lần này chỉ có bốn chữ: “Cứ như lần trước.”
Chữ viết khá đẹp, Chu Đông Dã cười cười gật đầu. Hôm nay không có nhiều việc, vụ làm ăn hôm qua đã thành công, chiều nay mới hẹn ký hợp đồng, một buổi sáng thanh nhàn hiếm hoi.
Nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, Chu Đông Dã ườn trên giường một lát mới phụng phịu dậy, không mặc quần áo đứng ở ban công ngợp gió. Đây là tầng cao nhất của chung cư, liếc mắt nhìn xuống, tất cả đều là nóc nhà xám mờ, ánh mặt trời chiếu lên trên cũng không thấy phản xạ gì cả. Thật kỳ lạ, cảnh vật lạnh như băng, thế nhưng khiến Chu Đông Dã cảm thấy hơi ấm áp.
Vươn vai duỗi mình, chậm chạp mặc xong quần áo, đi vào phòng bếp, quả nhiên vẫn là bánh bao nhà cụ Lục và cháo trắng tự nấu. Chủ nhà này thật đúng là trước sau như một. Chu Đông Dã ngồi trước bàn ăn, vừa ăn vừa cảm thấy đáng yêu, cuộc sống rất đáng yêu.
Đồ điện trong nhà trông giống như đồ second-hand mua từ chợ đồ cũ, rất tồi tàn, tuy đều dùng được, nhưng e rằng cũng chẳng tốt lắm, nhìn xem, mở tủ lạnh mà đèn không sáng. Chu Đông Dã lấy một quả táo ra, lau lau rồi cắn.
Lục lọi giá sách, tất cả đều là sách tham khảo, phần lớn là vật lý. Chu Đông Dã hơi nản lòng, thật không thú vị, toàn sách chuyên ngành. Lại lật lật đĩa CD, rất tạp nham, vừa có ca sĩ nổi tiếng hiện thời như Nelly Furtado, vừa có bản giao hưởng số 9 của Mahler do Carlo chỉ huy, phiên bản khá hay, có vẻ là một người mê nhạc cổ điển.
Nhưng tìm đến tìm đi cũng không thấy ảnh chụp của chủ nhà ở nơi này, ngay cả ảnh người nhà cũng không có. Cuối cùng, ấn tượng lưu lại chính là, chủ nhà hơi hơi biến thái. Mahler trong cái nhìn của anh vốn rất tuyệt vọng, rất gần với tử vong, loại âm nhạc này, ừm, Chu Đông Dã chỉ có thể nói, nghe loại âm nhạc này còn nghe cả Nelly Furtado, ngoại trừ biến thái, thật không còn lời nào để tả.
Xét đến đồ vật trong nhà, CD gốc Bản giao hưởng số 9 của Mahler do Carlo làm nhạc trưởng không hề rẻ, nhưng sao căn nhà lại tồi tàn như thế, ngay cả một vài đồ trang trí bình thường cũng không có, tường trơ trụi. Chu Đông Dã nhìn xung quanh, chỉ biết câm nín tự hỏi.
Ăn xong quả táo, rửa sạch bát, để giấy nhắn cùng với phí nghỉ trọ, chìa khóa cũng đặt trên bàn. Chu Đông Dã biết nên trở về nhà, nhưng vì sao cứ nghĩ đến phải trở lại phòng của anh, liền cảm thấy không muốn đi vậy? Ngồi trên sô pha rách, đối diện cửa sổ sát sàn, Chu Đông Dã thảnh thơi nhìn mây bay trên trời.
Đợi đến gần mười giờ, bị điện thoại kéo khỏi cảm giác mơ màng, Chu Đông Dã mới chịu rời nhà Hàn Lương, bắt đầu một ngày bận rộn.