Ảnh Thập Tam hơi khom người nằm trên lưng ngựa, Ảnh Cửu Cửu ngồi phía sau ôm eo Tam ca, dán chóp mũi trên lưng Tam ca, hơi thở vẫn như cũ mang theo mùi máu tươi, trong xiêm y lại lộ ra mùi tuyết lan hương nhàn nhạt.
Mười ba quỷ vệ là một đám quái vật, nhưng điều không bình thường nhất chính là, bọn họ thoạt nhìn rất bình thường.
Ngẫm lại Tam ca, xuất thuân từ Ảnh cung mà còn có thể cười được, chắc chắn là sẽ không yếu, cho dù khổ đến như vậy, Ảnh Cửu Cửu không nhịn được đoán rằng, dịu dàng và vô tình, người nào mới là Tam ca thật sự chứ.
Có lẽ y thật ra không thích cười, chỉ là khi cười trông sẽ bình thường một chút. Vậy không phải rất đáng thương hay sao.
Ảnh Cửu Cửu đưa tay đặt ở vai phải Tam ca, vuốt phẳng xiêm y sau lưng Tam ca, chất vải phủ lên chữ “ảnh” trên vai y, còn có thể cảm giác được nó hơi gồ lên.
Ảnh Thập Tam cảm nhận được hơi ấm của đứa trẻ truyền qua xiêm y, cười hi hi nói: “Sao ta lại cảm thấy đệ như đang thương hại ta thế?”
Ảnh Cửu Cửu lấy lại tinh thần, ngẩn ra một chút mới đáp: “Không có, không có không có.”
“Trước kia muốn hỏi gì, bây giờ có thể hỏi rồi.” Ảnh Thập Tam thả ngựa chậm lại, chạy từ từ trong đường núi nhỏ hẹp.
“Cái gì?”
“Không phải đệ muốn hỏi về Ảnh cung sao?”
“Ta chỉ thuận miệng hỏi... Không nghĩ tới các huynh lại kiêng kị nó, không phải ta cố ý đâu.” Ảnh Cửu Cửu có chút áy náy, không dám hỏi thật, hắn cố ý vòng vo, bỗng nhiên giương mắt hỏi, “Tam ca có thích thứ gì không?”
“Thích gì sao.” Ảnh Thập Tam còn thật sự tự hỏi một chút, “Không có. Hơn nữa, thích thì có ích gì, lại không thể cho ta.”
“Huynh muốn cái gì thế?” Ảnh Cửu Cửu hỏi mãi không buông.
“Ta muốn...” Ảnh Thập Tam khẽ thở dài, “Muốn Vương gia công bằng một chút.”
Ảnh Cửu Cửu trầm mặc một lúc lâu, nhíu mày nhìn Ảnh Thập Tam.
Ảnh Thập Tam phốc một tiếng cười rộ lên: “Ta đùa thôi. Sao thế, đệ muốn cho ta thứ gì sao?”
“Không cho cái gì hết.” Ảnh Cửu Cửu bĩu môi.
“Ta chỉ muốn đệ tự chăm sóc bản thân, ngàn vạn lần đừng để bị thương.” Ảnh Thập Tam thật lòng nói.
Sắc mặt Ảnh Cửu Cửu mới tốt một chút, lại nghe Tam ca tiếp tục nói: “Như vậy Vương gia mới ít phạt ta lại vài lần.”
Chỉ biết có Vương gia, Ảnh Cửu Cửu khẽ cắn môi, nhéo lưng Tam ca một cái.
“Ai ui, lại còn nhéo người, giống y như tiểu cô nương...”
“Nhéo huynh đấy.”
Đẩy nhanh tốc độ hai ngày, mọi người lục tục hội hợp ở phía tây kinh thành.
Lá rơi vi vu, Tề vương ngồi trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn kinh thành ở xa xa, giữa mày có chút buồn bã.
Ảnh Tứ ghìm ngựa bên cạnh Vương gia nói: “Vương gia, nếu bây giờ tiến cung chỉ sợ là vừa đúng ý Nhị hoàng tử.”
Tề vương nhìn Ảnh Thập Tam đang nạp châm sắt cho quạt, Ảnh Thập Tam nhận ra ánh mắt Vương gia, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Thuộc hạ vào cung nhìn một cái trước nhé?”
Tề vương thu mắt: “Ảnh Bát đi cùng đi.”
“Vâng.”
“Vương gia.” Ảnh Thập Tam chỉ Ảnh Cửu Cửu sau lưng.
“Để lại đây.”
“Vâng.”
Ảnh Thập Tam nắm cổ áo Cửu Cửu ném xuống ngựa.
“Tam ca!” Ảnh Cửu Cửu khó thở, nắm góc áo Ảnh Thập Tam, “Ta cũng đi!”
“Đừng quậy, mật thám trong cung cần sự linh hoạt.” Ảnh Ngũ cúi người kéo Ảnh Cửu Cửu đến bên cạnh, tận tình khuyên bảo giáo dục, “Vết thương của Tiểu Thập Tam vẫn chưa khỏi, không thể chăm sóc đệ đâu, để ta để ta để ta.”
“Nhưng...” Ảnh Cửu Cửu nhíu mày nhìn Tam ca và Ảnh Bát rời khỏi.
Tới gần cửa thành, Ảnh Bát nhíu mày hỏi: “Có tiếng chuông.”
Ảnh Thập Tam vuốt cây quạt: “Ta cũng nghe thấy.”
“Là ai.”
“Không biết. Ai đi mật thám mà lại mang chuông theo chứ.”
Chủy thủ trong tay hắn xoay một vòng, Ảnh Bát dùng mũi nhọn chủy thủ đưa cho Ảnh Thập Tam một viên thuốc màu đen nhỏ cỡ hạt đậu, giọng nói lạnh lùng: “Bị bắt thì đừng liên lụy ta.”
“A, đi vội quá, ta quên mang theo.” Ảnh Thập Tam thuận tay nhận viên thuốc độc kia, bỏ vào trong khẽ răng, cong môi hỏi, “Bát gia mang độc gì thế, nhanh không? Bây giờ mấy biện pháp gây sức ép cho mật thám nhiều lắm, ta chịu không nổi đâu.”
“Hạc đỉnh hồng thôi.” Ảnh Bát thu chủy thủ, cúi đầu sửa sang lại đai lưng và giày, chà chà cho đất dính ở đế giày rớt ra, lại lấy mấy cây cỏ dính ở đai lưng ra.
Ảnh Thập Tam một bên xắn tay áo một bên nói: “Hạc đỉnh hồng chậm lắm, lần sau ta cho huynh mật tuyết lan, một chút là chết.”
“Dùng một lần rồi, xông hương đầy người.” Ảnh Bát khinh thường nói, “Cái gì hữu dụng hơn đi.”
“Ta lại thích mùi đó.” Ảnh Thập Tam liếm môi cười mỉa.
Cổ tay áo có hạt bạc bị lỏng, Ảnh Thập Tam trực tiếp bức ra ném vào trong giày, sợi tóc rời rạc cũng được buộc lại chắc chắn.
“Đi.”
Hai người buông dây cương ra, nửa ngồi xổm trên yên ngựa, giẫm nhẹ một cái đã bay ra ngoài, đạp nhẹ lên thân trúc một cái, phi thân về phía tiểu lâu ở bên cạnh cửa thành.
Một người chậm rãi đi ra từ trong rừng trúc thưa thớt, một thân cẩm y đỏ thẩm, tóc dài buông xuống, mỗi bước đi đều mang theo tiếng chuông réo rắt, vòng tay bạc chạm vào nhau kêu leng keng.
Người nọ đứng ở chỗ ban nãy của Ảnh Thập Tam và Ảnh Bát, nắn một nắm bùn đất vẫn còn mang theo độ ấm trên tay, mở miệng phát ra giọng nói thiếu niên thanh thúy:
“Ảnh vệ sao, hình như rất lợi hại.”
Cửa cung gần ngay trước mắt, khinh công của Ảnh Bát không bằng Ảnh Thập Tam, nhưng cũng tính là thượng thừa, hai người lướt qua mái ngói lưu ly của Phượng Thê cung, Ảnh Bát treo ở mái cong Chiêu Vân điện, men theo cột rồng chui vào xà nhà quan sát động tĩnh bốn phía, Ảnh Thập Tam thì trực tiếp trở mình đi vào.
Một mùi hương thuốc nồng đậm tràn ngập bay ra từ giữa những tấm lụa mỏng ở Chiêu Vân điện, Chiêu Vân điện là tẩm điện của Nghiêm quý phi mẹ đẻ của Nhị hoàng tử, trên mặt đất vân cẩm nằm bừa bãi, vải che bốn phía chính là nguyệt sa, trời còn chưa vào đông, trong điện đã đốt huân tơ vàng, ấm áp bay hơi, hết sức xa hoa, điện hoàng hậu còn kém xa.
Nghiêm quý phi nằm nghiêng trong trùng trùng điệp điệp nguyệt sa.
Ảnh Thập Tam theo mái cong bám mùi thuốc vòng nhĩ phòng, ngồi dựa trên xà nhà, một tiểu cung nữ đang sắc thuốc, cây quạt nhỏ trong tay không ngừng quạt lửa, trên trán đổ mồ hôi đầm đìa.
Cúi đầu nhìn xung quanh, đây chính là phòng bếp của Chiêu Vân điện, bình thường toàn làm chút điểm tâm hoặc là Nghiêm quý phi tự mình xuống bếp nấu chút thuốc bổ cho thánh thượng.
Tiểu cung nữ lược thuốc bằng vải sáu lần, sau đó ném bã thuốc vào bếp lửa, sau đó bưng thuốc đi ra ngoài.
Ảnh Thập Tam lặng lẽ đáp xuống đất, cây quạt nhỏ trong cổ tay áo trượt xuống lòng bàn tay, gạt ra một chút bã thuốc trong lửa than, bỏ vào trong nan quạt rỗng ruột, lại vô thanh vô tức leo lên xà nhà, đi theo tiểu cung nữ ra khỏi phòng bếp nhỏ.
Tiểu cung nữ mang thuốc cho mỹ nhân lười biếng nằm trên giường, ngón tay thon dài của Nghiêm quý phi cầm bát thuốc lên, hé miệng nói: “Bệ hạ hôm nay thế nào?”
“Hồi nương nương, bệ hạ còn mơ hồ, hôm nay chỉ tỉnh hai canh giờ.”
Ảnh Thập Tam vuốt quạt nghiêng tai nghe, thầm nghĩ, thánh thượng bệnh đúng là nặng thật, Vương gia phụng mật chiếu tiến cung, chẳng lẽ là hoàng đế muốn hạ di chiếu sao.
Nghiêm quý phi đứng lên, chầm chậm dẫn cung nữ cầm bát thuốc ra khỏi Chiêu Vân điện, đi về phía Dưỡng Tâm điện.
Ảnh Thập Tam bám trên mái cong đuổi theo Nghiêm quý phi, nữ nhân đi đường chính là giày vò, xoắn đến xoắn đi, chậm chạp vô cùng, nửa ngày đi chưa được ba thước, Ảnh Thập Tam chỉ có thể bò trên xà nhà, còn phải nín thở điều tức, để cho tim y đập chậm một chút, không đến mức ra mồ hôi để lại dấu vết.
Xà nhà hoàng cung đều khảm gai gỗ, chuyên phòng người khác bám lên, Ảnh Thập Tam không rời mắt nhìn chằm chằm Nghiêm quý phi, cẳng chân bị gai gỗ đâm vào da, đôi khi sẽ chảy máu, Ảnh Thập Tam chỉ có thể bất động thanh sắc quay đầu lau máu, tiếp tục đi theo.
Đoạn đường chỉ cần mấy hơi thở đã đi xong mà Nghiêm quý phi đến nửa canh giờ, chân Ảnh Thập Tam bị không ít gai đâm vào, nhưng y cũng không rảnh đi nhổ ra, trong đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng chỉ có Nghiêm quý phi.
Nghiêm quý phi đứng bên ngoài Dưỡng Tâm điện chờ thông báo, một lát sau người liền bưng thuốc đi vào, Ảnh Thập Tam nhảy xuống mái cong, tránh thị vệ tuần ra, chui vào xà nhà bên trong Dưỡng Tâm điện.
Hoàng đế ngồi dựa trên long ỷ trông già nua hơn mấy năm trước không ít, khóe mắt đầy vết chân chim, rõ ràng tuổi không lớn hơn Vương gia bao nhiêu, nhưng lại có vẻ vô cùng tang thương tiều tụy.
Nghiêm quý phi săn sóc ngồi bên người hoàng đế, bưng bát thuốc dịu dàng đút cho hoàng đế, một bên nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, Nhị hoàng tử hôm nay đi tuần tra Lâm Châu trở về, thần thiếp thấy con có chút gầy, bệ hạ vừa thấy sẽ đau lòng.”
Hai mắt hoàng đế vô thần, lẩm bẩm nói: “Đau lòng...”
Đôi môi đỏ tươi của Nghiêm quý phi cong lên: “Đúng, Tề vương thế tử đã vào Vương phủ, bệ hạ hãy an tâm, thế tử ngoan ngoãn nghe lời, Tề vương khen ngợi rất lâu.”
Hoàng đế hàm hồ nói: “Tề vương không thích thế tử...”
“Sao lại thế được? Trong phủ Tề vương không vợ con, tất nhiên cô đơn, có thế tử làm bạn thì tốt rồi.” Giọng Nghiêm quý phi càng thêm ngọt ngào dịu dàng, đút hoàng đế uống từng chút từng chút thuốc.
Mặt Ảnh Thập Tam không biểu cảm nhìn thấy, tay xoay chiếc quạt, cắn cắn môi.
Quả nhiên. Hồng nhan họa thủy, cuối cùng tai họa đến từ chính trên người hoàng đế.
Ảnh Thập Tam lặng lẽ rời khỏi Dưỡng Tâm điện, Ảnh Bát làm thủ thế với bên này, hai người nhanh chóng rút lui.
Cho đến tận khi ra đến cửa cung, Ảnh Thập Tam theo bản năng quay đầu lại liếc mắt một cái, bỗng nhiên sống lưng chợt lạnh, hai thanh phi đao vậy mà lại có thể vô thanh vô tức bay vào phạm vi ba thước của y.
Ảnh Thập Tam cầm quạt trong tay ném ra, “đinh” một tiếng giòn vang, quạt đối đầu với hai thanh phi đao, phi đao cắm thật sâu vào trong tường cung, cây quạt nhỏ quay trở về tay Ảnh Thập Tam.
Phía sau có một người đang đứng, dáng người thon dài, mặc một thân hắc y hoa văn hổ, là cách ăn mặc của mật thám hoàng cung, giữa kẻ tay có bốn thanh phi đao, đôi mắt hoa đào lạnh lùng nhìn Ảnh Bát và Ảnh Thập Tam, dưới môi có một nốt ruồi son.
“Hai vị công khai tiến vào hoàng cung, đi lại tự nhiên dưới mí mắt ba nghìn mật thám của ta, quả thật có bản lĩnh, xin hỏi chủ tử của hai người là ai?”
Ảnh Thập Tam nói khẽ với Ảnh Bát: “Nhìn một cái đã đưa đầu lĩnh mật thám đến.”
Ánh mắt Ảnh Bát lạnh lùng, trở tay nắm chủy thủ: “Khó nhất là đối phó với tên đó, Tiêu Dao.”