Ảnh Thập Tam

Chương 4: Chương 4




Editor: NOVEMBETA: RAPH

Một vài năm sau, Thập Tam mỗi lần nghĩ đến những sựu việc phát sinh hôm nay, đều sẽ không khống chế nổi mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh, kể cả bắt hắn giết vô số địch nhân hắn cũng sẽ không chút nhíu mày, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ sợ hãi ánh mắt của người kia đến thế.

Thời điểm không bị đối phương chú ý, chúng ta cũng có thể tự mình tìm vui*, thế nhưng một khi phát giác bản thân đã rơi vào ánh mắt người ta, loại kinh hãi kia không thua gì trước lúc hắn phát hiện mình mang thai.

Cũng như những ngày trực luân phiên khác, tại ngày thứ hai lúc sắc trời sắp tối, bên trong Cổ Sát Đảo đèn đuốc sáng trưng, là đến lúc ăn cơm tối.

Minh Chi Nhiễm tự mình chủ động chạy đến phòng khách, về lý, hắn là khách nhân, về tình, con người này quả thực là tự nhiên như ruồi.

Tràn đầy một bàn lớn rượu ngon món ngon, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi. Chủ vị, Hách Liên Huyền một thân y phục xanh nhạt, thần sắc lạnh lùng, thỉnh thoảng còn tản mát ra băng hàn khiến cho người ta run sợ.

Thức ăn hàng ngày đều sẽ được dùng ngân châm thử trước, xưa kia trên giang hồ Hách Liên Huyền còn có danh xưng Sát Nhân Cuồng Điên, người chết dưới tay hắn nhiều vô số, bây giờ tuy là ẩn cư đến tận đây, mười năm gần đây chưa từng bước ra ngoài, thế nhưng vẫn không thể hoàn toàn cam đoan không có địch nhân nào đến đây trả thù, mặc dù chưa chắc sẽ tự mình động thủ, nhưng các loại phương thức khác thì có thể, có điều những người này xem chừng còn chưa nhập đảo đã bị chém đứt tay chân ném xuống biển lớn rồi.

“Xoẹt” một tiếng, rất nhỏ, gần như không ai chú ý, ánh mắt lạnh lùng đầy hàn khí của Hách Liên Huyền mới chỉ chớp nhẹ một cái, một tia sáng lạnh lẽo bỗng nhiên bắn ra, mà gần như cũng ngay lúc đó, một bóng đen lao về phía hắn tựa như mũi tên bắn, đề khí rút kiếm hỗ trợ.

Giữa ánh đao bóng kiếm, một nam tử mang phục sức bình thường đột nhiên phi thân lui lại, Thập Tam bỗng nhiên đề khí phi thân nhảy một cái, thế nhưng không ngờ bước lùi của người kia chẳng qua chỉ là chiêu giả, không, phải nói chính xác là, vào đúng lúc Thập Tam phát hiện đây chỉ là cái bẫy, liền mạnh mẽ xuất ra một đường kiếm, thân thể cường tráng khẽ nghiêng muốn tránh đi một đòn đá chân mạnh mẽ từ phía đối phương.

Là một chiêu rất thường gặp, nhưng so về phản ứng cùng tốc độ, kém một giây thôi cũng có thể lấy đi cái mạng nhỏ này của mình, điều này nếu là thường ngày, đối với ảnh vệ ở Cổ Sát Đảo mà nói không có khả năng không tránh được một chiêu kia.

Thế nhưng...

Bụng dưới đột nhiên đau đớn...

“Ầm”

“Bịch”

Hai tiếng cực kì rõ ràng, tựa như đồng thời phát ra, thế nhưng dường như vẫn khác biệt rõ rệt.

Đan điền trống rỗng, bụng dưới quặn đau, đề khí không lên, tại thời khắc sống còn này, Thập Tam bị đối phương hung hăng đá một cái, thân thể lập tức tựa như một con diều đứt dây đập lên cạnh bàn.

Phá thành mảnh nhỏ.

Máu tươi lập tức từ miệng mũi trào ra ngoài, thế nhưng ngoại trừ từ máu từ trong miệng phun ra, Thập Tam còn ẩn ẩn cảm giác có một dòng huyết mạch ấm áp đang từ chỗ tư mật chầm chậm chảy.

Rất đau.

Ngay cả trái tim cũng đau đớn.

Con của ta...

Trước khi ý thức mơ hồ, Thập Tam tựa như trông thấy mi tâm người kia khẽ nhiễm đỏ. Kỳ thật hắn lúc này làm gì còn có tâm tư cùng sức lực đi chú ý mi tâm đối phương, thế nhưng hắn chính là biết, chút đỏ này xuyên thấu đến sau gáy người kia, tựa như bị một thứ gì đó rất nhỏ xuyên thật nhanh qua. Mơ hồ nhìn thấy Minh Chi Nhiễm đã đi tới bên cạnh mình không ngừng khép khép mở mở khuôn miệng, trông thấy khuôn mặt tuấn tú băng hàn của Hách Liên Huyền thờ ơ lạnh nhạt, không biết Minh Chi Nhiễm đang nói cái gì, Thập Tam chỉ biết mình đã dùng hết sức lực cuối cùng, bàn tay run run, một tay chăm chú bảo vệ bụng dưới, một tay chăm chú bắt lấy ống tay áo Minh Chi Nhiễm...

Nhìn lấy nam tử áo đen lâm vào hôn mê cùng với những vệt máu đỏ bắt đầu xuất hiện trên mặt đất, trên gương mặt trẻ con xinh đẹp của Minh Chi Nhiễm xuất hiện những nét hoảng loạn, bình thường người này luôn mang dáng vẻ tiêu sái, làm sao từng lo lắng như thế này? Quả thật, lúc này nếu như là trong mắt người nào để tâm thì đương nhiên sẽ cho rằng bọn họ có gian tình.

Ảnh Tam cùng Ảnh Thập Nhất ngay từ đầu đã chạy đến, thấy vậy, lập tức quỳ xuống đất. Bọn họ hôm nay đều ở bên ngoài phòng thủ, không ngờ còn để lọt vào trong một tên thích khách, đây là thất trách, theo đảo quy, nếu đảo chủ không đặc biệt phân phó, về sau bọn họ sẽ tự tiến đến lãnh phạt. Ánh mắt đảo qua phía Ảnh Thập Tam cũng đang ngã trên mặt đất, dường như bị trọng thương, Ảnh Tam không khỏi nhíu mày, một thích khách nho nhỏ, làm sao có thể khiến Ảnh Thập Tam võ công không kém kia thụ thương đến vậy?

“Chủ tử, Ảnh Thập Tam xử trí như thế nào?”

Hách Liên Huyền không ngước mắt, chỉ lãnh đạm lấy thanh âm thản nhiên nói: “Theo đảo quy xử trí.”

“Được.”

Trong đảo quy, ảnh vệ, một khi không thể kịp thời xử lý những phát sinh ngoài ý muốn, hoặc là lâm trận sơ suất, trước hết sẽ nhốt vào đại lao, điều tra rõ ràng, nếu chỉ đơn giản là sự sơ suất, vào Sinh Tử Điện giáo huấn một phen là đủ.

Nói thì đơn giản, thế nhưng — Sinh Tử Điện, mười người đi vào, nhiều nhất là một người đi ra. Bên trong, là Tu La, là Luyện ngục.

Minh Chi Nhiễm không phải người của Cổ Sát Đảo, hắn đương nhiên không biết còn có những điều này, thế nhưng hắn biết, Tiểu Thập Tam đang gặp nguy hiểm.

“Khoan đã!” Ánh mắt trong veo có chút ửng đỏ, Minh Chi Nhiễm bỗng nhiên đứng lên nhìn về phía nam nhân cách đó không xa, nắm chặt song quyền, “Hách Liên đảo chủ, ảnh vệ này bản thân bị trọng thương, có thể trước hết để cho Minh mỗ trị liệu hay không?”

“Không cần phải như vậy!”

Bỗng nhiên trừng lớn mắt, người này chẳng lẽ đúng thật không hề đem mạng người để trong mắt như lời đồn? Nhất thời nóng vội, Minh Chi Nhiễm bật thốt lên: “Hắn là vì bảo hộ ngươi mới thụ thương!”

Hách Liên Huyền vẫn mang thần sắc lạnh lùng như cũ, tất cả ảnh vệ không phải hôm nay mới biết được, chức trách của bọn hắn chính là bảo chủ tử an toàn mọi lúc mọi nơi, thế nên, Hách Liên Huyền cũng sẽ không cảm thấy hôm nay Ảnh Thập Tam chịu thương có chỗ nào đáng thương cảm.

“Đây là chức trách của hắn.”

“Sao ngươi có thể nói thế chứ, tiếp tục như vậy nữa, hắn... Hắn nhất định sẽ chết!”

Ánh mắt lạnh lùng khẽ liếc qua, đôi môi mỏng nhẹ câu lên một nét cười không rõ ý vị.

“Thần y quan tâm ảnh vệ này như thế, có thể trước tiên nói cho bổn đảo chủ ta lý do được hay không?”

Minh Chi Nhiễm hơi ngừng lại, mắt phượng tựa như hiện lên dung nhan thống khổ của Ảnh Thất.

“Ta thích người này!”

“Dẫn Ảnh Thập Tam đi!” Cho rằng y ngớ ngẩn sao, không nói hai người đều là nam nhân, chỉ với chuyện đây là một trong số các ảnh vệ của y thì y đã có thể chối bỏ điều này, một ngày là ảnh vệ, mặc dù không phải cả đời là ảnh vệ, thế nhưng chỉ cần còn là ảnh vệ một ngày, thì ắt phải đoạn tuyệt thất tình, lục dục, sau ba mươi lăm tuổi, mới có thể tự do hành sự.

Nhìn thấy huyết thủy chảy ra không ngừng, Minh Chi Nhiễm cảm thấy trước mắt mình một màu đỏ sậm, bờ môi run run mấy lần, mới trầm thấp nói ra một sự thực khiến người nghe lạnh toát.

“Hách Liên Huyền, người này... Mang thai con của ngươi, ngươi nên biết. Nếu mang hắn đi, chỉ sợ khó giữ được.”

Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, không thể tin nhìn về phía người áo đen nằm trên mặt đất, tư thế quái dị, sớm đã lâm vào hôn mê.

Đó rõ ràng là một nam nhân.

Làm sao có thể mang thai?!

Còn nói là con của đảo chủ...

Làm sao có thể?!

...

Có điều đây là do chính miệng đệ nhất thần y trên giang hồ chính nói ra, không nói thì thôi, vừa nói, liền...

Hách Liên Huyền cho tới tận bây giờ vốn vẫn lạnh lùng, vô tình, lúc này lại không khỏi khẽ nhíu mày, không hề tới nhìn người nằm trên đất, vẻ mặt y âm trầm lạnh lùng nói: “Minh Chi Nhiễm, ngươi có biết mình đang nói cái gì không! Ngươi mặc dù không phải người của Cổ Sát Đảo ta, thế nhưng nếu như ngươi dám lừa gạt bổn đảo chủ, bổn đảo chủ có thể cam đoan ngươi tuyệt đối không thấy mặt trời ngày mai.”

Sự uy hiếp lạnh lùng dứt khoát của Hách Liên Huyền rất có tác dụng, từ việc Minh Chi Nhiễm bỗng nhiên cứng đờ động tác là có thể thấy rõ.

Nghe Hách Liên Huyền nói vậy, Minh Chi Nhiễm cũng vẫn bất chấp những thứ khác, dùng sức ôm lấy Thập Tam nằm trên mặt đất, theo hạ nhân dẫn đầu đi tới đến một gian phòng rộng rãi.

“Chuẩn bị nước nóng, băng gạc, ngân châm.”

“Vâng, vâng...” Nam tử mang thai, chưa từng nghe thấy, quả nhiên là yêu nghiệt.

Minh Chi Nhiễm lúc này không có tâm tư đi chú ý người bên cạnh khi chứng kiến chuyện như vậy sẽ có cảm nhận gì, y rất mừng rằng bản thân luôn mang theo huyết ngọc đan cầm máu bên mình, nếu không...

Lạnh lùng nhìn bóng người rời đi, hắc mâu mang đầy hàn khí của Hách Liên Huyền hiện lên gợn sóng, nhắm lại —

“Chuyện ngày hôm nay, quản tốt miệng của mình.”

“Vâng!” Đám người cùng đáp. Đích thực, chuyện ngày hôm nay, nếu là Minh Chi Nhiễm nói láo còn tốt, họa như là thật... Đây chính là sự việc có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Sự tình được xử lý xong, Hách Liên Huyền cơm cũng chưa ăn xong, liền dứt khoát đi đến chỗ của Minh Chi Nhiễm, y trái lại muốn xem xem người vì cứu Ảnh Thập Tam kia, làm thế nào để nói cho trọn vẹn cái việc lừa trời gạt đất này.

Hách Liên Huyền nằm mơ cũng không nghĩ tới mình lại nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Vén y phục, cởi khố tử, gấp hai chân co lại, lộ rõ chỗ tư mật, một nam nhân còn đang cúi đầu không ngừng nhìn nơi đó...

Tình cảnh này, nếu như không để ý mùi máu tươi khắp phòng, lại thay một địa điểm khác, quả nhiên là dâm mỹ, bỉ ổi đến cực điểm.

“Hừ!”

Nghe thấy thanh âm, hắn bỗng nhiên quay đầu, Minh Chi Nhiễm lúc này lòng nóng như lửa đốt, mảy may không chú ý tới một tiếng kia của Hách Liên Huyền, cũng như khí tức lạnh lùng như băng, cùng với lãnh mâu áp chế kẻ khác tựa như muốn nuốt sống hắn.

“Hách Liên Huyền, nhanh, nhanh dùng lồng Thiên Cương bảo vệ cho Tiểu Thập Tam!” giống như là nhìn thấy cứu tinh, Minh Chi Nhiễm hai tay đầy máu, thần tình kích động phân phó.

Tiểu Thập Tam...

Xem ra quan hệ của hai người này không hề bình thường.

“Bổn đảo chủ vì sao phải nghe lời ngươi?” không nói dùng lồng Thiên Cương cực kỳ hao tổn nội lực, riêng việc người đó là một nam nhân vậy mà lại mang thai tựa như nữ nhân thì đã phải xử trí theo quy củ trong đảo rồi.

“Nó có thể chính là con của ngươi!” Ảnh Thất mặc dù nói mập mờ, thế nhưng Minh Chi Nhiễm cũng có thể đoán ra mấy phần lai lịch của đứa nhỏ này.

“Hừ, như vậy lại càng không được giữ!” Nữ nhân thị tẩm đều biết quy củ trong đảo, không được phép tự ý mang thai, nếu không sẽ giết con trục xuất khỏi đảo, đẩy đến hoa lâu, bây giờ lại nghe đến cả việc nam nhân mang thai sao?!

Không thể tin trừng lớn mắt, Minh Chi Nhiễm không khỏi toàn thân run rẩy, trên đời này thật sự có người ngay cả khi biết đứa nhỏ là con của mình lại thấy chết không cứu, rốt cuộc khống chế không nổi cắn răng giận dữ hét: “Hách Liên Huyền, ngươi chắc chắn cả đời này đều cô độc! Tiểu Thập Tam vì đứa bé này chịu bao ấm ức, ăn bao nhiêu khổ, có ai biết, có ai hiểu? Đúng, Minh mỗ không phải người của Cổ Sát Đảo ngươi, thế nhưng từ khi ta tới nơi này một tháng nay, chí ít ta rõ ràng một việc, đó chính là Tiểu Thập Tam vì ngươi cái gì cũng nguyện ý làm, thậm chí cả chuyện sinh con như nữ nhân!... Đứa bé này, hắn chưa bao giờ nghĩ không cần, dù cho không biết tương lai phải bình an sinh ra nó ra sao...” Minh Chi Nhiễm vốn mang gương mặt trẻ con, nhưng lúc này bởi vì cực kì căm phẫn, không chỉ khuôn mặt có chút vặn vẹo, thậm chí đôi mắt xinh đẹp kia cũng đã lấp lánh lệ.

Ánh mắt băng lãnh nhắm lại, phức tạp nhìn về phía Minh Chi Nhiễm, một lát sau, Hách Liên Huyền lần đầu tiên đặt tầm nhìn lên Ảnh Thập Tam.

Nằm ở trên giường, Thập Tam lúc này đã không còn khăn che mặt đen, một gương mặt trắng nõn vừa lạ lẫm vừa quen thuộc thình lình đập vào đáy mắt. Thân thể tinh tế thon dài, đường nét cương nghị, mày kiếm chau lên, sóng mũi cao, cánh môi tựa như được đẽo gọt, không thể không nói đó là một nam nhân anh tuấn, thế nhưng bởi sinh hoạt lâu ngày nơi tối tăm, làn da nam nhân trắng bệch, thậm chí vào lúc này hiện lên vẻ tái nhợt.

Đây là một nam nhân, một nam nhân đích thực.

Đối với nam nhân nghe nói đang mang thai con mình y cũng không mấy quen thuộc, Hách Liên Huyền chỉ nhớ rõ người này có một đôi mắt đen như chim ưng, thế nhưng lúc này lại bị lông mi dày che khuất.

Không khỏi tiến lên trước mấy bước, gương mặt tuấn tú không hề đổi sắc khiến cho người ta đoán không ra lúc này y đang suy nghĩ điều gì, sau đó vào lúc Minh Chi Nhiễm trừng lớn mắt phượng nhìn chăm chăm vào y, Hách Liên Huyền mới triển thân vận công, chậm rãi đưa nội lực vào trong thân thể nam nhân đang nằm trên giường không nhúc nhích.

“Ngươi? — “

“... Người này còn thiếu nợ ta một lời giải thích.” Cho nên, hiện tại không thể chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.