Anh Thích Em Như Thế

Chương 1: Chương 1: Hoảng loạn




Editor: Mèo Miki

Ngày đăng: 28/11/2021

15/11/2021

Đầu tháng 4, một cơn mưa vừa rơi xuống Bắc Thành, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống. Lâm Tụng Vi vừa đi ra ngoài liền bị một cơn gió lạnh thổi tới làm cho rùng mình.

Cô vội vàng bước nhanh đi. Vì không biết bên ngoài lạnh như vậy nên cô chỉ mặc áo len và quần jean đi ra.

Trên phần mềm đặt xe hiển thị xe còn cách 200m nữa, cô đành từ bỏ suy nghĩ quay về nhà lấy áo khoác. Đứng trong gió lạnh hai phút, cuối cùng xe cũng dừng lại trước mặt, cô vội vàng lên xe.

Dây an toàn của xe này có vấn đề, Lâm Tụng Vi ấn mấy lần cũng chưa được. Điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô chỉ có thể kẹp điện thoại ở bên tai, hai cánh tay cố gắng cài dây an toàn.

Đầu bên kia điện thoại, Vưu Hoan hỏi: “Cậu ra khỏi nhà chưa?”

Két _____

Cuối cùng cũng ấn được vào.

“Tớ đang trên xe, giờ này chắc sẽ rất tắc, nhanh nhất cũng phải nửa giờ.”

Lâm Tụng Vi và Vưu Hoan quen nhau ở buổi tranh tài thiết kế ở nước ngoài vào bốn năm trước. Hơn một năm trước, sau khi Lâm Tụng Vi về nước, hai người cùng nhau thành lập công ty thiết kế trang phục “Vi Hoan“. Vi Hoan tập trung vào thiết kế trang phục đặt riêng, sử dụng vật liệu cao cấp nên giá cũng cao. Dù sản phẩm cao cấp nhưng thương hiệu chưa nổi tiếng, vì thế rất khó tiêu thụ. Những người có tiền như đại tiểu thư hay minh tinh đang “hot” đều đi mua đồ của những nhãn hiệu xa xỉ cao cấp, làm gì có ai để ý đến cái công ty nhỏ bé vô danh tiểu tốt chứ? Công ty vừa mới thành lập được mấy tháng đã tốt kém rất nhiều, thiếu chút nữa thì “chết yểu”, may mà thay đổi cách thức kinh doanh nên vẫn còn tồn tại và tìm được nơi tiêu thụ.

Đó là những minh tinh nhỏ vô danh, kiếm được ít tiền và những tiểu thư nhà giàu muốn tìm trò tiêu khiển.

Mặc dù thực tế và kế hoạch ban đầu hơi khác nhau, nhưng lý tưởng cao hơn trời thì hiện thực lại rất tàn khốc, chỉ có thể đi từng bước một, dù sao cũng phải kiếm tiền trước đã.

Hôm nay là ngày nghỉ của Lâm Tụng Vi, Vưu Hoan tiếp đón một minh tinh nhỏ, nghe nói là chuẩn bị tham gia buổi liên hoan phim. Người đại diện chọn trang phục cho cô ấy đụng hàng với nữ minh tinh khác, địa vị của cô ấy lại nhỏ hơn nên chỉ có thể đổi bộ khác. Nhưng người đại diện chọn bộ khác thì cô ấy lại không thích, nghe người khác giới thiệu mới tìm được chỗ này.

“Tống Ngữ Hi ở lại đây không được lâu, tớ sợ chờ cậu đến thì người ta đã đi rồi.” Có lẽ Vưu Hoan không tiện nói nên đã hạ giọng xuống: “Nếu không thì tớ lấy Trấn Điếm Chi Bảo ra nhé?”

Trấn Điếm Chi Bảo: Bảo bối của cửa hàng

Trấn Điếm Chi Bảo là lễ phục mà Lâm Tụng Vi tốn gần hai năm để làm, thuần thủ công nên rất tốn tời gian, cộng thêm lúc đó mới lập nghiệp nên bận rộn khó khăn, hầu như mỗi một chuyện đều phải tự tay làm. Đường đi nước bước, nguồn cung ứng đều bắt đầu từ con số không.

Bộ lễ phục này cô làm đứt quãng trong vòng hai năm, may là thảnh phẩm tạo ra thực sự rất tuyệt vời, vậy nên Vưu Hoan mới nói bộ lễ phục này là Trấn Điếm Chi Bảo.

Lâm Tụng Vi hiểu suy nghĩ của Vưu Hoan, nếu có nữ minh tinh mặc lễ phục của công ty cô tham gia buổi liên quan phim thì đúng là một lần quảng cáo tuyệt vời cho công ty, cũng là cơ hội hiếm có.

Đây cũng là lý do vì sao cô lại vội vàng đến công ty như thế.

Nhưng vấn đề ở chỗ ____

“Bộ trang phục này vẫn chưa may xong.” Lâm Tụng Vi thầm tính toán: “Cho dù tớ cố gắng đẩy nhanh tốc độ, nhưng cũng chưa chắc sẽ hoàn thành trước khi bắt đầu buổi liên hoan phim.”

“Vậy tớ với trợ lý làm cùng cậu thì sao?” Vưu Hoan hỏi.

Lâm Tụng Vi cười nói: “Nếu cô ấy thật sự muốn thì dù có mệt chết tớ cũng sẽ cố gắng làm xong.”

Tại nơi tấc đất tấc vàng như Bắc Thành này, giá thuê cửa hàng thực sự rất đắt. Lâm Tụng Vi và Vưu Hoan không có tiền, vậy nên phòng làm việc của hai người khá là hiu quạnh. Bảy giờ tối chính là giờ cao điểm, bình thường từ phòng thuê đến phòng làm việc chỉ mất mười phút, nhưng bị tắc đường nên phải mất một giờ mới đến nơi.

“Chị Vi Vi tới rồi, bọn họ đang ở trên tầng ạ.”

Đi vào cửa hàng, trợ lý Chu Tiểu Viên liền chào cô.

Lâm Tụng Vi đáp lại, sau đó liền xoay người đi lên cầu thang.

Cửa hàng có hai tầng, hơn ba trăm mét vuông. Tầng một là khu trưng bày các mẫu thiết kế phổ thông của cửa hàng, tầng hai chia thành hai khu vực, một là khu trưng bày trang phục cao cấp, hai là khu làm việc. Tầng hai hiếm khi cho khách đi lên, ngoại trừ trường hợp khách đã hẹn tới thử lễ phục trước.

Trên tầng, Tống Ngữ Hi đang gọi video với người đại diện. Trên người cô ấy đang mặc chiếc Trấn Điếm Chi Bảo của Lâm Tụng Vi. Người ngoài nghề không hề nhận ra, nhưng thật ra chi tiết của váy vẫn còn chưa xong. Độ đẹp và kích thước của lễ phục vô cùng chọn người. Vốn dĩ Lâm Tụng Vi định điều chỉnh lại kích thước một chút, nhưng không ngờ Tống Ngữ Hi mặc nó rất vừa vặn, đến lúc đó kết hợp tạo hình với trang điểm thì hẳn sẽ rất kinh diễm.

“Sao vậy?” Lâm Tụng Vi đi tới, nhỏ giọng hỏi Vưu Hoan.

Hai người đứng gần nhau, Vưu Hoan hạ giọng: “Đầu tiên cậu nghe qua đã.”

Trợ lý cầm điện thoại đi 360 độ quanh Tống Ngữ Hi, hiển nhiên là muốn cho người đại diện xem kết quả. Giọng của người đại diện khá là khéo léo: “Nhìn như vậy đúng là rất đẹp. Nhưng mà cửa hàng nhỏ này còn không có cả tên thương hiệu, khi về fan hâm mộ của em tìm, ngay cả tên thương hiệu cũng không tìm ra được, vậy thì chắc chắn sẽ chửi công ty không quan tâm tới nghệ sĩ, em cũng không muốn mất mặt đúng không?”

“Em không có nhiều fan hâm mộ, chắc bọn họ sẽ không quá để ý đâu.” Tống Ngữ Hi thành thật nói, sau đó nở một nụ cười lém lỉnh với camera: “Chị Thiến, thật ra em cũng không thích bộ lễ phục công ty đưa cho em mấy. Chị xem, không phải bộ này rất đẹp sao? Chi tiết cũng vô cùng tinh xảo, không chênh lệch so với các thương hiệu cao cấp là bao. Hiện giờ họ chưa có tên tuổi, nhưng không chừng sau này lại trở thành nhãn hiệu cao cấp đó nha.”

Ừm, có mắt đó.

Nhất định cô cũng sẽ nổi tiếng.

Lâm Tụng Vi và Vưu Hoan nhìn nhau cười.

Một giây sau, người đại diện cười lạnh, giội cho hai người một chậu nước lạnh: “Những xưởng nhỏ này chị gặp nhiều rồi, em tưởng dễ trở thành thương hiệu cao cấp như vậy sao? Còn không biết có thể sống qua được năm nay không nữa.”

Xưởng nhỏ?

Bà chị đã từng thấy cái xưởng nhỏ nào mà trang nhã như vậy chưa?

Lâm Tụng Vi nhíu mày, ngứa mắt thì cứ ngứa mắt, sao còn dám trù bọn cô đóng cửa? Khi cô đang muốn mở miệng nói thì lại hắt hơi một cái.

Tống Ngữ Hi luống cuống, vội vàng giảm âm lượng xuống, sau đó lúng túng quay đầu lại, đúng lúc ánh mắt đối diện với Lâm Tụng Vi. Lâm Tụng Vi che miệng, bình tĩnh tự nhiên, đôi mắt cong cong đối diện với cô ấy. Tống Ngữ Hi hơi sửng sốt, cảm thấy đôi mắt đó dường như rất quen. Trong tay người đại diện còn dẫn dắt một tiểu hoa đán đang hot nên cũng không coi trọng cô ấy. Có lẽ là cảm thấy cô ấy không nghe lời, liền mất hứng đáp lại một câu: “Nếu em thực sự thích, vậy thì tùy em. Chị đang vội, có việc gì thì gọi sau.”

Video bị tắt, trợ lý nhỏ giọng hỏi: “Hi Hi, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

“Không phải chị ấy nói là tùy chị sao?” Tống Ngữ Hi bĩu môi. Công ty chọn lễ phục cho cô ấy hơi quê, cô ấy thực sự không thích. Tống Ngữ Hi ngẩng đầu lên, thấy Lâm Tụng Vi đi tới liền cười tủm tỉm nói: “Bà chủ công ty bọn cô xinh quá.”

Lâm Tụng Vi khen lại: “Tôi cũng đã xem phim tết mà cô đóng rồi, trông cô ngoài đời còn xinh hơn cả trên truyền hình.”

Cô nhắc đến phim tết tên là “Bầu trời xa xôi”, Tống Ngữ Hi chỉ có vài phần đất diễn. Bình thường chỉ được diễn một phần thì diễn viên rất ít có cơ hội được cùng đoàn làm phim tham gia buổi liên hoan phim.

Trong bộ phim này, Tống Ngữ Hi không chỉ một lần bị chửi là diễn xuất kém cỏi, chỉ có mặt là đáng xem. Cô ấy xấu hổ nói sang chuyện khác: “Nghe nói bộ lễ phục này là do cô thiết kế?”

“Ừm.” Lâm Tụng Vi gật đầu: “Cô chờ một chút.”

Cô bước nhanh rời đi.

Đẩy cánh cửa ẩn trong tường ra, bên trong là văn phòng làm việc.

Khi trở lại, trên tay cầm thêm một bản thiết kế.

Lâm Tụng Vi đưa bản thiết kế cho Tống Ngữ Hi: “Chắc Vưu Hoan đã nói với cô bộ lễ phục này vẫn chưa may xong rồi nhỉ.”

Tống Ngữ Hi nhận lấy bản thiết kế xem một chút, đôi mắt hơi sáng lên: “Thì ra váy sẽ như vậy, thật là đẹp.”

“Cô muốn lấy trước buổi liên hoan phim một ngày đúng không? Buổi tối trước khi cô đi tới đó, bọn tôi sẽ gấp rút hoàn thành lễ phục, chắc chắn cam đoan sẽ hoàn chỉnh mọi chi tiết, giống hệt như trong bản thiết kế.” Lâm Tụng Vi nghĩ đến quan hệ giữa cô ấy và người đại diện, liền nói thêm: “Nếu như cô cần người tạo hình thì tôi cũng có thể giúp cô liên hệ.”

Vưu Hoan mỉm cười: “Đây là chuyện lớn, Tống tiểu thư có thể suy nghĩ thêm, có thể trả lời chúng tôi trong vòng hai ngày.”

Cuối cùng, Tống Ngữ Hi thêm wechat của Lâm Tụng Vi và Vưu Hoan, trước khi đi còn vuốt ve bộ lễ phục đã mặc trở lại người mẫu.

Rõ ràng là rất thích.

Sau khi tiễn người đi, Vưu Hoan hỏi Lâm Tụng Vi: “Cậu nghĩ cô ấy sẽ đồng ý không?”

“Tớ nghĩ sẽ...”

Lâm Tụng Vi rên lên một tiếng, đè xuống cơn đau dạ dày đang âm ỉ.

“Đau dạ dày? Cậu chưa ăn cơm à?” Vưu Hoan vội vàng hỏi.

“Tớ mua thức ăn bên ngoài, vừa đưa tới cửa thì cậu gọi điện tới, chưa kịp ăn ngụm nào.” Lâm Tụng Vi nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi, “Tớ đi đặt mua đồ ăn bên ngoài tiếp, ăn xong thì tăng ca.”

Vưu Hoan cũng chưa ăn cơm, cô ấy đè bàn tay đang định đặt đồ ăn của Lâm Tụng Vi lại, sau đó quay vào lấy chìa khóa xe, còn tiện tay ném áo khoác cho cô.

Lâm Tụng Vi bị Vưu Hoan túm ra cửa.

“Ăn đồ ăn bên ngoài cái gì. Đi thôi, ăn một bữa ngon đi, tuần sau bận rộn muốn chết rồi.”

Hai người đưa theo trợ lý đi ăn lẩu ở quán gần đó. Vừa mua đơn xong thì Lâm Tụng Vi nhận được wechat của Tống Ngữ Hi.

Truyện được edit và đăng tải trên wordpress Nhà của mèo và wattap Liuch2, hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.

____

Một tuần sau, dường như toàn bộ thời gian của Lâm Tụng Vi đều ở trong công ty. Cô, Vưu Hoan và hai người phụ tá ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng làm xong vào chạng vạng tối, một ngày trước khi buổi liên hoan phim diễn ra.

Vưu Hoan bày lên ghế sofa, nhận điện thoại.

Mấy phút sau, cô ấy cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Tụng Vi còn đang kiểm tra lễ phục: “Đêm nay Thẩm đại tiểu thư thuê một phòng bao ở hội sở, mời chúng ta đến chơi. Thật ra là muốn mời cậu đi, anh của cô ấy vừa ý cậu.”

Cô thiên kim tiểu thư kia là khách của cửa hàng bọn cô, tháng trước anh của cô ấy theo cô ấy đến tiệm thử lễ phục, nhìn thấy Lâm Tụng Vi liền rung động.

“Trên mặt anh ta có viết hai chữ “nam cặn bã”, tớ không có hứng thú với việc chinh phục lãng tử đâu.” Lâm Tụng Vi ngồi trên sàn nhà, người dính đầy lông, không ngẩng đầu mà nói: “Hơn nữa đêm nay tớ muốn đi đưa lễ phục cho Tống Ngữ Hi.”

Tống Ngữ Hi đang đi quay chương trình ở nơi khác, tối hôm qua còn gửi tin nhắn hỏi cô về tiến độ làm lễ phục. Lâm Tụng Vi đã hứa đêm nay sẽ đưa đến nhà cô ấy. Tống Ngữ Hi gửi địa chỉ cho cô, nói mười một giờ đêm nay cô cứ đưa tới đó là được. Để trợ lý đưa thì cô lại không yên lòng, bởi vì bộ lễ phục này là tâm huyết hai năm trời của cô.

Nhưng bữa tiệc đêm nay cũng không thể không đi, trong số bọn họ có không ít người là khách của bọn cô. Vưu Hoan đứng dậy cười một cách điêu luyện: “Được rồi, để tớ đi, đêm nay có thể sẽ không về.”

Vưu Hoan đi được một lúc thì Lâm Tụng Vi cũng cẩn thận cất lễ phục vào một chiếc vali 28 inch, sau đó kéo vali về nhà.

Mấy ngày nay ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, trung bình mỗi ngày cô chỉ ngủ năm tiếng, quầng thâm mắt hiện rất rõ.

Quan trọng nhất là đã mấy ngày rồi cô chưa gội đầu.

Lâm Tụng Vi về nhà tắm gội, sau đó trang điểm nhẹ xong thì đã mười giờ rồi. Cô vội vàng kéo vali đi ra ngoài.

Ngồi trên xe taxi, lái xe nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười nói: “Cô gái, cô chuyển nhà à?”

“Không phải, tôi đi đưa đồ cho người ta.”

Lâm Tụng Vi ngồi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ lại ngủ thiếp đi, cho đến lúc lái xe quay đầu hỏi: “Xe dừng ở cổng tiểu khu hay là đi vào? Thanh toán như thế nào?”

“Ngừng ở cổng đi.” Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ một chút, sau đó quét mã trả tiền rồi xuống xe.

Đêm khuya, tiểu khu vô cùng yên tĩnh, đường đi vắng tanh, thỉnh thoảng mới có xe chạy qua. Vali lăn bánh trên đường, âm thanh vang lên rất rõ. Điện thoại Lâm Tụng Vi reo lên liên tục, cô liền cầm lên xem.

Tống Ngữ Hi: 【Chị gái nhỏ ơi, thật ngại quá, buổi quay hình xảy ra chút chuyện, lỡ mất chuyến bay rồi. Em vừa mới đổi vé xong, khoảng chừng rạng sáng mới có thể về tới nhà.】

Tống Ngữ Hi: 【Có phải chị đã đến rồi không?】

Lâm Tụng Vi ngừng chân lại, mí mắt nháy liên tục, đột nhiên cô có dự cảm không tốt.

Cô nhanh chóng hồi âm lại: 【Đang ở trong tiểu khu rồi.】

Bên kia không phản hồi ngay, Lâm Tụng Vi cúi đầu nhìn chằm chằm vào khung chat chờ phản hồi. Một tuần mệt gần chết, cuối cùng lại bị trả hàng.

Sau lưng, một chiếc xe tiến đến, người Lâm Tụng Vi bị ánh đèn xe chiếu vào.

Trong xe, người đàn ông ngồi trên ghế lái kéo cà vạt, sau đó cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, đôi mắt liếc đến chiếc điện thoại trên bàn lái đang không ngừng rung lên.

Tống phiền phức: 【Anh, anh về nhà chưa?】

Tống phiền phức: 【Anh, anh về nhà chưa?】

Tống phiền phức: 【Anh, anh về nhà chưa?】

Tống phiền phức: 【Anh, anh về nhà chưa?】

...

Đúng là Tống Ngữ Hi rất xứng đáng với cái tên được đặt này, copy rồi paste lại thành nghiện luôn rồi đúng không?

Tốc độ xe chậm dần. Trình Độ mất kiên nhẫn mò lên điện thoại, mắt nhìn về phía trước, sau đó lạnh lùng gửi tin nhắn thoại: 【Năm phút nữa đến.】

Gửi đi thành công, sau đó mở trang cá nhân của Tống Ngữ Hi, cài đặt cho cô ấy thành “không được nhắn tin làm phiền“.

Anh để điện thoại lại chỗ cũ, hững hờ nhìn lướt qua ngoài cửa sổ. Xe từ từ đi qua cô gái đang đứng ở ven đường. Cô gái có dáng người cao gầy mảnh khảnh, cúi đầu không động đậy.

Ban đêm nên dáng người mờ mờ, anh cũng không nhìn rõ cô ấy là ai, nhưng chiếc vali bên cạnh chân cô ấy thì lại vô cùng bắt mắt.

_____ 28 inch, màu hồng.

Xe từ từ đi xa, rẽ phải tiến vào gara tầng hầm, chỉ còn ánh đèn đường màu vàng che mờ thân hình Lâm Tụng Vi, màn hình điện thoại chiếu rọi lên khuôn mặt đang lo nghĩ.

Hồi lâu sau, cuối cùng khung chat cũng thông báo: Bên kia đang nhập...

Tống Ngữ Hi: 【Nhà em có người, chị cứ giao đồ cho anh ấy là được, phiền chị quá.】

Sau đó còn gửi một biểu tượng cảm xúc gif yêu thương bằng hình của mình, trông rất dễ thương, không biết là tự làm hay là do fan hâm mộ của cô ấy làm.

Lâm Tụng Vi nhẹ nhàng thở phào. Cô vén mấy sợi tóc bị gió thổi ra sau tai, sau đó rep lại “Được“. Cô suy nghĩ một chút, sau đó cũng gửi lại một biểu tượng cảm xúc yêu thương.

Kéo vali đi thêm mấy chục mét, tìm tới tòa nhà 30, vừa kéo vali lên bậc thềm thì điện thoại lại vang lên.

Cô vừa đẩy vali đi vào tòa nhà, vừa lấy điện thoại ra xem.

Triệu Chanh Chanh: 【Nói cho cậu một chuyện. Tổng công ty của chúng tớ xảy ra chuyện, sau đó hợp tác với một công ty luật khác. Hai ngày trước, mọi người đã truyền tai nhau là người của công ty luật đó vô cùng đẹp trai, nhưng lại hà khắc lạnh lùng, xem ra là kiểu người khó trêu chọc. Tớ vừa mới xem vòng bạn bè, vừa hay nhìn thấy có người chụp lén một tấm hình đăng lên vòng bạn bè.】

Lâm Tụng Vi không hiểu: 【Thì sao?】

Triệu Chanh Chanh là bạn thân cao trung của cô. Ngoại trừ cô ấy, gần như Lâm Tụng Vi không liên lạc với một người bạn cao trung nào khác. Triệu Chanh Chanh làm cho một công ty bất động sản, thường xuyên chia sẻ những câu chuyện bát quái mới mẻ.

Triệu Chanh Chanh: 【Sau đó tớ nhìn thấy ảnh liền suy sụp. Đúng là đẹp trai thật, nhưng lại rất khó thuần phục. Tớ thực sự không thể chịu được đâu. Tớ đã xem ảnh mười mấy lần rồi, nhưng vẫn cảm thấy người đàn ông này... vô cùng thích hợp với người nhan khống như cậu.】

【Luật sư? Tớ với luật sư bát tự không hợp, gặp phải hai người luật sư thì đều là lừa đảo.】

Triệu Chanh Chanh biết rõ chuyện tình cảm của cô, liền gửi tới một tin nhắn thoại ngập tràn nghi vấn: 【Ở đâu ra hai người? Không phải chỉ có cái người quen trên mạng ba năm trước sao? 】

Lại một tin nhắn thoại tiếp, giọng nói tự động phát ra: 【Gần đây cậu lại bị luật sư lừa?】

Lâm Tụng Vi đứng trước cửa thang máy, ấn phím lên tầng, sau đó nói lại một câu: “Không có”

Vừa dứt lời, khung chat đã nhảy ra một tấm hình.

Triệu Chanh Chanh không nói gì nữa, chỉ gửi tới một tấm hình.

Tấm hình này được chụp lén với trình độ cao, còn điêu luyện hơn cả chụp trực tiếp. Trên ảnh là hai người đàn ông đang đi ra khỏi văn phòng, trong đó có một người đàn ông trung niên bụng bia, thấp hơn so với người đàn ông trẻ tuổi cao gầy rắn rỏi bên cạnh nửa cái đầu, có thể trực tiếp coi nhẹ sự tồn tại.

Hình nhỏ nên không rõ lắm, Lâm Tụng Vi không để ý địa điểm mà phóng hình to hơn.

Theo thói quen nghề nghiệp, hiện giờ cô nhìn người thì phải nhìn dáng người trước tiên, sau đó mới đến mặt. Ấn tượng đầu tiên, Lâm Tụng Vi cảm thấy dáng người người đàn ông này thật là đẹp, không hề thua kém người mẫu chút nào. Dáng người thon dài thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, người mặc đồ tây trông vô cùng bắt mắt.

Ánh mắt tán thưởng từ đôi chân dài của người đàn ông dần dần hướng lên, sau đó dừng trên mặt.

Mấy giây sau, đôi mắt của cô dần dần trợn tròn.

Đúng lúc này, thang máy “đinh” một tiếng, cửa từ từ mở ra.

Cô vô thức ngẩng đầu lên.

Một giây sau, trái tim đột nhiên ngừng đập.

Tay còn không tự chủ được mà run lên.

Người đàn ông đó đang đứng trong thang máy. Ngoại trừ áo sơ mi được cởi ra một nút, cà vạt được nới lỏng ra thì không khác gì so với người trên màn hình điện thoại của cô. Cùng mặc đồ tây màu đen, cùng có dáng người thẳng tắp thon dài, cùng có bộ dạng anh tuấn như nhau.

Trong lúc kinh hoàng, đột nhiên Lâm Tụng Vi nhớ tới một màn ảo thuật ___ biến thành người thật.

Cô kinh dị trừng mắt nhìn người đàn ông trong thang máy, y như là gặp phải ma trong đêm. May mà cô không mắc bệnh tim, nếu không có lẽ sẽ bị dọa ngất mất. Một tiếng “Mẹ nó” suýt nữa thốt lên, chữ “Mẹ” phát ra được một nửa, sau đó miễn cưỡng nuốt lại, như là bị người ta giữ yết hầu.

Cuối cùng, chỉ còn phát ra một tiếng mơ hồ không rõ “A“.

Người trong thang máy cũng nhìn thấy cô, hiển nhiên cũng sửng sốt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Sau mấy giây, khung cảnh trùng phùng bỗng nhanh chóng biến thành một hình bóng hiện lên trong đầu.

Trình Độ nhìn biểu cảm giống như gặp phải ma, nhưng lại liều mạng nhịn xuống sự hoảng loạn muốn hét lên của cô, đột nhiên anh cảm thấy hơi buồn cười. Anh đứng thẳng dậy không chút dấu vết, sự thả lỏng và thư thái trên người biến mất, ánh mắt lạnh lùng dời khỏi mặt cô, rơi vào chiếc vali cao bằng nửa người đang đặt bên chân, khẽ hừ nhẹ một tiếng như đang cười nhạo.

Lâm Tụng Vi: “...”

Nhiều năm không gặp, tên luật sư đầu tiên lừa cô đang ở trước mặt, nhìn thấy cô kinh hoảng thất thố liền chế giễu.

Tác giả có lời muốn nói:

Đã rất lâu rất lâu rất lâu không gặp rồi! Viết một câu chuyện ngọt ngào ấm áp cùng mọi người trải qua mùa đông a~

Editor: Truyện mới nè, hi vọng mn sẽ ủng hộ mình nhiệt tình trong dự án lần này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.