Ánh Tối Đừng Mang Anh Đi

Chương 36: Chương 36: Thì ra nguyên nhân vụ án là vậy !




Cả hai chỉ biết im lặng thầm cảm phục trước khả năng này của cô. Có thể nói là rất hiếm thấy, đến người tính cách vốn lạnh lùng như Mặc Phong cũng rất tỏ vẻ kinh ngạc.

“Khả năng này của cô, sau này đừng tự tiện phô diễn trước mặt người khác!”

Nói xong anh ta và Mễ Thiên Hàm còn dùng ánh mắt phức tạp lên nhìn qua nhau, xong mới khẽ nhấc tay, đồng ý để cho Tịnh Nhi cùng đi theo. Vậy là cả ba cùng nhau lên xe, đi về hướng nhà cũ của Trương Xuân Hoành. Do trên xe Mễ Thiên Hàm cũng có gắn vệ tinh được chính tay cậu ta chế tạo, chỉ cần thu thập địa chỉ theo yêu cầu thì có thể biết được tuyến đường gần nhất đi đến đó.

Do cũng cách ra xa khu vực thành phố, nên dù có đi vào vài con đường tắt cũng phải mất hơn 1 giờ đồng hồ mới đến nơi. Trong lúc đang ngồi trên xe, cô vẫn không quên những gì đang thắc mắc ở trong lòng. Thấy Mặc Phong không có vẻ gì phản đối, cô mới lên tiếng hỏi.

“Tôi nghe chú Trịnh nói lúc khám xét nhà cũ của Trương Xuân Hoành không có manh mối gì hữu ích, ông ấy cũng có bằng chứng ngoại phạm. Chúng ta đến đó để làm gì?”

Nghe xong câu hỏi của Tịnh Nhi, anh ta chỉ nhếch môi lên nở nụ cười nhạt nhẽo. Đưa cho cô những tờ lý lịch từ sáng đến giờ Mặc Phong vẫn chú ý không rời tay, ung dung hỏi lại.

“Cô nhìn xem, hai sơ yếu lý lịch này có gì kì lạ?”

Nội dung tóm tắt sơ yếu lý lịch, thông tin như sau:Trương Xuân Hoành, giới tính nam sinh năm 1988, 35 tuổi là con một trong gia đình. Ba tên Trương Phương đã mất trong lúc thụ án hình phạt lỡ tay giết vợ là Mã Chi Đào. Từ nhỏ đến lớn sống cùng người giám hộ tên Yến Như Lệ, đến năm 18 tuổi một mình đăng kí tạm trú ở nơi khác, địa chỉ khu vực Thành Phố An Huy.2.Quách Thiên Hồng, giới tính nam sinh năm 1993, cũng là con một trong gia đình. Ba tên là Quách Phú Tào, mẹ tên Yến Như Lệ, hai người ở chung nhưng không đăng kí kết hôn. Đến năm 14 tuổi Quách Thiên Hồng đột ngột mất tích. Đến hơn 15 năm sau vẫn không tìm thấy tung tích, trực tiếp được cảnh sát quản lý khu vực đưa vào danh sách đã mất. Ba cũng đã bước thêm bước nữa và dọn đến Hà Bắc cùng gia đình vợ thứ hai. Còn mẹ theo thông tin quản lý đã mất trong một vụ tai nạn.

Đọc đến đây Tịnh Nhi khẽ nheo mắt lại, tò mò hỏi.

“Thật sự có người tên Quách Thiên Hồng?”

Mễ Thiên Hàm đang tập trung lái xe, nghe thấy câu hỏi này của cô cũng cảm thấy rất hứng thú. Cậu ta mỉm cười, ưỡn ngực tỏ vẻ như hiểu biết tình huống mà lên tiếng giải thích thay cho Mặc Phong.

“Tâm thần phân liệt được chia ra rất nhiều tình trạng bệnh lý, đại não của con người vốn là một kho lưu giữ trí nhớ và hình ảnh, tình huống gần như là vô hạn. Nhưng nếu bị đả kích mạnh, ảnh hưởng cảm xúc lâu dài sẽ dẫn đến việc truyền tải thông tin đến tiểu não bị sai lệch!”

Thấy Tịnh Nhi cũng rất chăm chú lắng nghe, Mễ Thiên Hàm gật đầu hài lòng tiếp tục nói.

“Nhẹ thì sẽ có những triệu chứng như nhìn,nghe hoặc thậm chí tưởng tượng ra những thứ không tồn tại thực tế. Nếu không kịp thời gặp bác sĩ tâm lý chữa trị điều chỉnh lại cảm xúc. Sẽ khiến cho việc trung não sẽ tự hoạt động, sản sinh ra một tính cách khác để điều hoà lại toàn bộ áp lực. Bất kể có gây ra hành động phản xã hội hay không, thì đại não bộ của người mắc bệnh cũng không thể phân biệt được!”

Lúc này cô mới vỗ tay nhẹ một cái rất phấn khích, “À” lên như thể đã hiểu vì sao.

“Nói đơn giản hơn, hai người này đã từng quen biết với nhau. Nên Mã Minh Hào mới có ký ức để phân liệt ra tính cách của Quách Thiên Hồng!”

Thấy Mặc Phong im lặng nhìn ra phía khung cảnh đang di chuyển bên ngoài cửa kính, không có ý kiến gì. Tịnh Nhi tiếp tục lên tiếng.

“Vậy sao chúng ta lại tìm đến vị trí nhà cũ Trương Xuân Hoành…!”

Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào thông tin trong tờ giấy trên tay, bỗng nhiên Tịnh Nhi dừng lại câu hỏi vừa đặt ra. Dường như đã phát hiện điều gì đó bất thường, có thể giải đáp được nghi vấn. Cô liên tục liếc mắt so sánh lại để tránh bản thân mình nhìn nhầm, sau khi chắc chắn rồi mới nói.

“Khoan đã, tên người giám hộ cho Trương Xuân Hoành và mẹ ruột của Quách Thiên Hồng…!”

Mặc Phong có vẻ như vẫn đang chờ đợi sự chú ý này của cô, nghe đến đây anh ta mới từ từ tháo chiếc kính đen đang đeo xuống. Vừa lau vào áo vest vừa lạnh lùng nói tiếp lời cho Tịnh Nhi.

“Đúng vậy, nói chính xác hơn đây là một sự trả thù của Quách Thiên Hồng!”

Anh ta chỉ nói ngập ngừng không rõ được ý tứ thật sự, nhưng cô nghe có vẻ như vụ án này không đơn thuần chỉ là điều tra về một kẻ giết người liên hoàn bình thường.

“Tiểu Hàm, cậu thông minh như vậy đã đoán ra toàn bộ sự việc chưa?”

Mặc Phong nhếch nhẹ môi đưa ánh mắt dò xét về phía Mễ Thiên Hàm đang lái xe, thấy cậu ta vẫn im lặng. Dường như đang dựa theo hướng suy luận của anh ta để ghép lại các điểm rời rạc từ đầu câu truyện vụ án lại với nhau, mất cũng phải 5 đến 10 phút sau mới gật đầu lên tiếng một mạch trả lời như cũng đang giải thích chi tiết cho Tịnh Nhi được hiểu rõ hơn.

“Trương Xuân Hoành rất có khả năng là chìa khoá của tất cả mọi chuyện, hắn giết chết mẹ kế của mình. Xong bị Quách Thiên Hồng phát hiện, nên đã giết luôn cậu ta. Lại không ngờ đến Mã Minh Hào đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện, nhưng do tính cách nhút nhát cậu ta đã không báo cảnh sát!”

Vẻ mặt nghiêm nghị của Mễ Thiên Hàm càng khiến cô cảm thấy hồi họp. Không dám thở lên thành tiếng, tập trung cao độ nhất có thể để tiếp tục lắng nghe giả thuyết vụ án.

“Mã Minh Hào có lẽ vì lúc đó không dám cứu bạn thân hoặc lý do gì đó mà bị ám ảnh, chịu dằn vặt trong suốt quá trình trưởng thành. Đến mức không biết bản thân mình đã phân liệt ra tính cách của Quách Thiên Hồng, do sự thay đổi hơn 15 năm cậu ta lại càng không ngờ mình đã xin vào làm việc cho người chủ tại Studio chính là hung thủ năm đó!”

Tịnh Nhi nhíu mày lại, tưởng tượng ra tình huống đang nghe mà cứ như kịch bản một bộ phim trinh thám vậy. Nó quá là trùng hợp, cũng hết sức thê lương. Nhẹ nhàng lắc đầu đồng cảm, Mặc Phong bây giờ mới lên tiếng nói thêm.

“Nhưng tính cách Quách Thiên Hồng

lại nhận ra, chính vì vậy đã mượn danh nghĩa, cơ thể Mã Minh Hào để bắt những nạn nhân rồi ra tay sát hại. Mục đích là muốn cho Trương Xuân Hoành thấy được, cách thức gây án của chính bản thân mình năm đó.”

“Như vậy trước khi Quách Thiên Hồng bị giết, đã phải chịu ngược đãi bằng dây thắt lưng, sau đó mới dùng bọc nilon siết cổ cho đến chết. Mà người gây án là Trương Xuân Hoành, chính vì trông thấy sự biến thái đó đã gây ra ám ảnh tâm lý cho Mã Minh Hào!”

Mễ Thiên Hàm gật đầu nói.

“Giải thích như vậy hoàn toàn hợp lý với tất cả những suy luận, đầy đủ động cơ nguyên nhân, hành động ngược đãi của vụ án!”

Mặc Phong vẫn lắc đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô cũng rất thông minh hiểu rõ hành động đó của anh ta. Tịnh Nhi thở dài lên tiếng.

“Vẫn thiếu chứng cứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.