Anh Tôi Không Tiếc

Chương 12: Chương 12




-”Là bạn” Anh nói.

-”Nghe có vẻ chắc chắn nhỉ? Nhưng với tôi, anh là thù”

-”Được thôi, vậy là thù..” Ánh mắt anh có chút ẩn khuất, muốn giải thích nhưng chỉ sợ là vậy mọi chuyện sẽ thêm rối nên thôi.

Năm đó anh giết cô ta vì cô ta đã lừa dối người anh em của anh. Ngoài mặt thì nói yêu anh ta nhưng trong lòng lại muốn gạ gẫm và yêu anh. Cô ta tìm mọi cách câu dẫn anh, anh đều cự tuyệt vì cô ta là người mà người của anh em mà anh trân trọng nhất.

Anh không giải thích không phải vì sợ anh ta bảo anh nói dối hay ngụy biện mà chỉ sợ anh ta đau lòng..

-”Hết chuyện rồi, tôi về.. Cậu ở lại bảo trọng, Thiên Tịnh-Người anh em”

Không khí trở nên vắng lặng, anh bước ra khỏi cửa thì bên trong lại nghe tiếng xô bàn đập ghế.

-”Chết tiệt, là xem thường tôi sao?” Thiên Tịnh tức tối đập tay xuống bàn.

_____________________

Anh vừa bước vào nhà, Hải Vũ liền chạy ra hỏi:

-”Về rồi à? Khuê tỷ đang lo cho anh đấy”

anh nhìn Hải Vũ ừ một cái rồi lạnh nhạt bỏ lên phòng.

...

Sáng hôm sau..

-”Hôm nay Khuê tỷ biết nấu ăn sao?” Hải Vũ bất ngờ trố mắt nhìn.

Khuynh Triết từ trên lầu bước xuống nghe mùi thức ăn thơm ngon cũng không cưỡng lại được.

-”Ai làm đây?”

-”Tôi” Cô nói.

Nghe cô nói anh lặng người, nhìn cô chăm chăm, câu nói của cô lại làm anh thêm hoài nghi về cô thêm một lần nữa vì vốn dĩ trước giờ bản thân của Mộc Khuê đâu biết nấu ăn.

-”Anh sao vậy?” Cô nhìn anh hỏi.

-”Không sao, cô làm ngon lắm“.

Dạo gần đây, chẳng biết vì gì mà có nhiều băng đảng và sắt thủ ám sát anh, lùng sục anh khăp mọi nơi. Hôm nay anh lại có hẹn với băng chủ của Hắc Bang Mộc Nhiên. Lần này anh dắt cả cô theo.

Hắc Bang Mộc Nhiên là một băng lớn nổi tiếng là máu lạnh nhưng có điều chẳng ai biết mặt băng chủ ngay cả những thuộc hạ đang hoạt động trong băng.

-”Tới rồi sao?” Một giọng nói lạnh lùng cất lên từ trong bóng tối.

Giọng nói này.. Ánh mắt này.. Là hắn ta sao?

Trong phút chốc cô nhận ra người đó là hắn. Cô cố gắng giữ bình tĩnh.

-”Anh đừng trốn trong bóng tối nữa, Thiên Phúc” Cô lấy hết dũng khí và sự bình tĩnh để nói ra câu đó.

-”Cô đã sớm biết là hắn sao?” Anh nhìn cô, mặt không tỏ vẻ khó chịu nhưng thật sự là đang không hài lòng.

-”Không, chỉ vừa nhận ra thôi” Cô nói.

-”Nếu đã biết, vậy ai sẽ là người chết trong trận đấu này đây?” Hắn bước ra từ trong tối nhếch miệng đắc ý.

-”Anh.. Sẽ chết dưới tay tôi” Cô nhìn anh, ánh mắt sắc bén đầy thù hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.