Anh Tốt Nhất

Chương 104: Chương 104




Dương Anh cầm tiền rời đi, Thẩm Niệm Thâm quay lại, nắm tay Tôn Điềm Điềm, “Đi thôi, đi thăm bà ngoại.”

Thẩm Niệm Thâm cực kỳ bình tĩnh, nhưng anh càng bình tĩnh, trong lòng Tôn Điềm Điềm càng lo lắng.

Nhưng lúc này Thẩm Niệm Thâm không nói gì, cô cũng không dám hỏi.

Lúc đến phòng bệnh, bà ngoại đã ngủ.

Thẩm Niệm Thâm đi đến trước giường bệnh nhìn thoáng qua, thấp giọng hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”

Tôn Điềm Điềm đi theo phía sau, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ nói không có gì trở ngại, chỉ là bà ngoại tuổi lớn, tốt nhất nằm viện quan sát hai ngày.”

Thẩm Niệm Thâm gật đầu, quay đầu lại, nhẹ nhàng sờ đầu Tôn Điềm Điềm, “Vất vả cho em rồi, Điềm Điềm.”

Tôn Điềm Điềm lắc đầu, đôi mắt yên lặng nhìn anh, giờ phút này trong lòng cô chỉ có lo lắng.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng A Niệm nhất định rất khổ sở.

“Anh về khi nào vậy? Sao anh biết mà đến bệnh viện?” Tôn Điềm Điềm hỏi.

Thẩm Niệm Thâm nói: “Vừa xuống máy bay không lâu, lúc về nhà không thấy em, vừa vặn có hàng xóm nói nhìn thấy em đưa bà ngoại lên xe cứu thương, nên anh tới đây.”

Thẩm Niệm Thâm bận rộn mấy ngày qua, nửa đêm mới trở về, lúc này cực kỳ mệt mỏi. Tôn Điềm Điềm tiến lên giữ chặt anh, nhẹ giọng nói: “A Niệm, chúng ta về nhà đi, anh bận rộn ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, lại đến tối khuya ngồi máy bay trở về, anh về nghỉ ngơi trước đi.”

“Đúng vậy đúng vậy, A Niệm con và Điềm Điềm trở về đi, chỗ này có dì và bà Lương rồi.” Dì Trần cũng phụ họa.

Tôn Điềm Điềm nói: “Bà ngoại không có gì trở ngại, ngày mai chúng ta lại đến.”

Thẩm Niệm Thâm quả thật có chút mỏi mệt, cảm xúc lúc này cũng không thích hợp ở lại đây, vì thế “ừ” một tiếng, “Đi thôi.”

Tôn Điềm Điềm nói với dì giúp việc, “Dì Trần, đêm nay rất vất vả cho dì rồi, bà ngoại có vấn đề gì, lập tức gọi điện thoại cho chúng con.”

“Được, dì biết rồi, hai đứa trở về đi.”

Trêи đường về nhà, Thẩm Niệm Thâm một câu cũng không nói, đôi mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước. Tôn Điềm Điềm ngồi ở bên cạnh, trong lúc nhất thời cũng không dám hỏi gì. Cô nghĩ, đại khái là anh cần tiêu hóa cảm xúc.

Vì thế cô ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, cho anh một chút thời gian, không quấy rầy cũng không phát ra âm thanh.

Nửa giờ sau xe tiến vào gara tiểu khu, Thẩm Niệm Thâm đậu xe, Tôn Điềm Điềm tháo dây an toàn xuống xe, ở bên cạnh chờ Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm rút chìa khóa ra, xuống xe, tay phải nắm tay Tôn Điềm Điềm, rốt cuộc cũng mở miệng, “Đi thôi.”

Về đến nhà, Tôn Điềm Điềm kéo tay Thẩm Niệm Thâm, ngửa đầu nhìn anh, “Em đi xả nước cho anh, anh tắm một cái để giải lao được không?”

Thẩm Niệm Thâm biết Tôn Điềm Điềm vẫn luôn rất lo lắng, anh nhìn cô, thấp giọng nói: “Điềm Điềm, em đi nghỉ ngơi trước đi, đêm nay anh muốn ở một người một lát, được không?”

Tôn Điềm Điềm vội gật đầu, “Được, em không quấy rầy anh, em ở phòng ngủ, nếu anh cần thì có thể kêu em bất cứ lúc nào.”

“Được.”

Tôn Điềm Điềm trở về phòng, rửa mặt rồi lên giường.

Nằm ở trêи giường căn bản lại không cách nào tiến vào giấc ngủ, trong đầu cô đều là những lời mẹ Thẩm Niệm Thâm nói đêm nay. Cô cảm thấy A Niệm thật đáng thương, ba không cần anh, đến mẹ cũng không cần. Nhưng rõ ràng anh tốt như vậy, bọn họ sao lại nỡ tổm thương anh.

Cô ở trong phòng đợi thật lâu, chờ đến bốn giờ rưỡi sáng, Thẩm Niệm Thâm vẫn không trở về.

Cô có chút lo lắng, vẫn là nhịn không được xuống giường, mang dép lê đi ra ngoài.

Cô mở cửa liền thấy Thẩm Niệm Thâm ngồi trêи sô pha, đang uống rượu.

Cô sửng sốt, theo bản năng muốn ngăn anh lại. Dạ dày của anh không tốt, không thể uống quá nhiều rượu.

Cô đang muốn mở miệng, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía cô, anh nhìn cô, thanh âm rất thấp, “Điềm Điềm, lại đây với anh.”

Tôn Điềm Điềm nghe giọng nói khàn khàn của anh, ngực tức khắc đau nhói, cô vội vàng chạy tới.

Thẩm Niệm Thâm rót cho cô một ly rượu, “Uống với anh hai ly.”

Anh rót đầy nửa ly rượu rồi đưa cho cô.

Tôn Điềm Điềm mím môi, lo lắng nói: “A Niệm, anh không thể uống rượu.”

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần cầu xin, “Chỉ hôm nay thôi, uống hai ly được không?”

Anh đang trưng cầu ý kiến của cô, cô biết, chỉ cần cô không cho uống, anh nhất định sẽ không uống.

Nhưng nhìn ánh mắt của anh, thật sự tâm rất đau, không có biện pháp cự tuyệt anh.

Cô nhận lấy ly rượu, nhỏ giọng nói: “Em uống với anh hai ly, chỉ có thể uống hai ly, được không?”

Thẩm Niệm Thâm “ừ” một tiếng, đồng ý với cô, “Được.”

Tôn Điềm Điềm uống với Thẩm Niệm Thâm, cô nói chỉ có thể uống hai ly, cho nên Thẩm Niệm Thâm uống xong hai ly liền thật sự không uống nữa.

Anh nhìn bình rượu vang đỏ trêи bàn trà, có chút nhập thần.

Anh không nói gì, Tôn Điềm Điềm cũng an an tĩnh tĩnh ngồi ở bên anh.

Qua thật lâu, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng mở miệng nói một câu, “Thật ra trước nay bà ấy vẫn không thích anh.”

Tôn Điềm Điềm đau lòng nhìn Thẩm Niệm Thâm. Cô biết, anh nói “Bà ấy” chính là người mẹ vô tình đã vứt bỏ anh.

“Ở trong trí nhớ của anh, tình cảm của bà ấy và ba anh không tốt, bọn họ thường xuyên cãi nhau, đôi khi anh sẽ đi khuyên, nhưng chỉ cần anh đi khuyên, bà ấy sẽ hung hăng đẩy anh ra, kêu anh cút.”

Thẩm Niệm Thâm rất ít khi nhớ lại những chuyện thời niên thiếu, dù sao tất cả ký ức lúc ấy đều là thống khổ. Đêm nay khó lắm anh mới bình tĩnh nói ra như vậy.

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, tựa như đang kể một chuyện rất thoải mái.

“Dù anh nỗ lực làm bà ấy vui thế nào, bà ấy vẫn rất lạnh nhạt với anh, hoàn toàn không giống với những bà mẹ khác, thậm chí có một lần anh còn hoài nghi mình có phải con ruột của bà ấy hay không. Anh đã tích cóp tất cả tiền tiêu vặt mà ba cho, rồi mua một cái hộp nhạc vào hôm sinh nhật của bà ấy, lúc đó bà ấy chỉ tùy ý liếc mắt một cái liền tùy tay ném lên bàn trang điểm, mấy ngày sau, anh phát hiện cái hộp nhạc nằm trong thùng rác.”

Rất nhiều chuyện, lúc còn nhỏ không rõ, chỉ nghĩ mình không đủ ngoan, không đủ nghe lời, cho nên mẹ mới không thích mình.

“Có một khoảng thời gian rất dài anh không rõ vì sao bà ấy lại không thích mình, ngay cả khi năm đó bà ấy vứt bỏ anh rồi rời khỏi nhà, anh vẫn mỗi ngày ngóng trông bà ấy trở về, anh thường hay nghĩ, chỉ cần bà trở về, anh nhất định sẽ rất nghe lời rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn đọc sách, không chọc bà tức giận.”

“Trong tiềm thức anh vẫn luôn không muốn tin bà ấy thật sự không thích mình, thậm chí là chán ghét mình, anh cảm thấy, là anh không đủ nghe lời, nếu không sao lại có người mẹ không thích con trai của mình?” Nói tới đây, anh bỗng nhiên cười tự giễu, “Nhưng sự thật chứng minh, bà ấy thật sự không thích anh, đại khái là còn rất hối hận vì đã sinh ra anh.”

Anh nói, dừng một chút, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tôn Điềm Điềm rất sâu, thấp giọng nói: “Điềm Điềm, em biết không? Anh sinh ra cũng không sáng sủa gì. Người mà trước kia anh gọi là ba cả tám năm trời lại không phải là ba ruột, hai người bọn họ bởi vậy cãi nhau rồi ly hôn, anh thành một cô nhi không cha không mẹ bị người ta cười nhạo. Cho đến gần đây, anh đi mua chút đồ bổ đem lên cho bà ngoại, nghe thấy bà đang nói chuyện với bà nội Lương Kì —”

Tôn Điềm Điềm mím môi, nhìn anh.

Anh lại tiếp tục nói: “Thì ra trước khi gả cho ba nuôi bà ấy ở bên một người đàn ông có tiền ở thành phố lớn, nhưng người đàn ông kia đại khái chỉ muốn chơi đùa qua đường, không bao lâu liền chán rồi bỏ bà ấy, mấy ngày sau liền về nhà cưới một thiên kim nhà giàu.”

“Bà ấy rất thương tâm, chạy về nông thôn, không bao lâu liền kết hôn với ba nuôi. Sau khi kết hôn không lâu liền có thai, tất cả mọi người đều nghĩ là của ba nuôi, bà ngoại lúc ấy cũng nghĩ vậy…”

Thẩm Niệm Thâm nhìn về phía ngoài cửa sổ, trầm mặc thật lâu, mới lại nói: “Sau khi nghe đến đây, anh mới hiểu được thân thế của mình, cũng biết được vì sao từ nhỏ bà ấy đã không thích anh.”

“Là bởi vì, thật ra bà ấy căn bản không muốn sinh ra anh? Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng lúc đó bà ấy mang thai con của ba nuôi anh, bà ấy lại không dám nói, cho nên đành phải cắn răng sinh anh ra. Nhưng sau khi sinh anh lại rất sợ hãi, vì thế đem oán giận với cuộc sống, hận thù với cha ruột của anh toàn bộ chuyển lên trêи người anh sao?” Tôn Điềm Điềm nghe Thẩm Niệm Thâm nói nhiều như vậy, rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Thẩm Niệm Thâm cười chua xót, “Đúng vậy, cho nên anh vốn không nên tồn tại.”

Cha ruột không cần anh, ba nuôi không cần anh, đến mẹ cũng coi anh như nỗi sỉ nhục.

Cho nê sự việc năm đó bị bại lộ bà ta liền vứt bỏ anh mà chạy, khi đó bà ta đại khái không có nghĩ tới sẽ trở về, trong lòng bà ta thà rằng chưa từng sinh ra anh.

Trái tim Tôn Điềm Điềm muốn tan nát, cô ôm lấy Thẩm Niệm Thâm, đầu dựa vào lòng anh, “Đừng nói như vậy A Niệm, dù trong mắt bọn họ anh là dư thừa, là không nên tồn tại trêи đời này. Nhưng ở trong lòng em, là bảo vật vô giá, còn trân quý hơn cuộc sống của em —”

Cô ngẩng đầu, đôi mắt nhìn anh rất sáng, vô cùng nghiêm túc nói: “A Niệm, em rất yêu rất yêu anh, yêu đến tận trong xương cốt.”

Thẩm Niệm Thâm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tôn Điềm Điềm, nghe những lời này của cô, trêи mặt rốt cuộc cũng có ý cười, “Anh biết.”

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, nhìn vào đôi mắt cô, giọng nói khàn khàn, “May mắn là anh có em, có đôi khi anh suy nghĩ, ông trời để anh chịu khổ nhiều như vậy, là vì muốn lưu lại phúc khí của anh, sau đó hiện tại anh có được em.”

Tôn Điềm Điềm nhìn Thẩm Niệm Thâm, vẫn cảm thấy rất đau lòng, cô giơ tay sờ mặt anh, có chút tức giận mà nói: “Nhưng bà ấy quá xấu, chưa từng yêu anh, hiện tại con trai sinh bệnh liền đem mặt chạy về tìm anh đòi tiền.”

Càng nói càng giận, tức giận đến đỏ bừng mặt, “A Niệm, anh không nên cho bà ấy tiền!”

Thẩm Niệm Thâm cười cười, “Không sao, anh đã buông xuống, chút tiền ấy coi như cảm ơn lúc trước bà ấy đã sinh anh ra.”

Nói xong anh nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt Tôn Điềm Điềm, cười nói: “Nếu không sao anh quen được cô bé đáng yêu lương thiện Điềm Điềm nhà ta.”

Tôn Điềm Điềm nghe thấy lời này cuối cùng cũng nở nụ cười, cô ngẩng đầu, ôm cổ Thẩm Niệm Thâm, cực kỳ nghiêm túc mà nói: “A Niệm, chúng ta quên hết những người cấu đó đi, từ nay về sau, sẽ không bao giờ có những người và những chuyện quấy rầy chúng ta nữa, về sau mỗi một ngày đều thật vui vẻ.” Nói xong, còn cực kỳ nghiêm túc mà nhấc tay thề, “Em bảo đảm!”

Thẩm Niệm Thâm cười, cầm tay cô, “Anh biết rồi, chỉ cần ở bên em, mỗi ngày đều rất vui vẻ.”

Dứt lời, anh đột nhiên bế Tôn Điềm Điềm lên.

Cơ thể Tôn Điềm Điềm đột nhiên lơ lửng trêи không, cô sợ tới mức ôm chặt cổ anh, kinh hoảng, “Đi… Đi đâu vậy!”

Đột nhiên bị bế lên, một chút cảnh báo cũng không có.

Câu hỏi này thật sự quá không kỹ thuật, Thẩm Niệm Thâm nhịn không được cười, “Hiện tại giờ này còn có thể đi đâu? Đương nhiên là ngủ.”

Tôn Điềm Điềm: “…”

Thẩm Niệm Thâm thật sự quá mệt mỏi, tắm rửa một cái rồi lên giường nằm, cánh tay dài duỗi ra ôm Tôn Điềm Điềm vào trong lòng.

Tôn Điềm Điềm bị Thẩm Niệm Thâm ôm vào lòng, theo bản năng cũng ôm lấy eo anh, đôi mắt chớp chớp, còn muốn nói thêm gì đó, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên xoa xoa đầu cô, giọng nói mơ hồ, “Ngoan, ngủ đi.”

Thẩm Niệm Thâm rất mệt, nhắm mắt lại một lát liền ngủ. Nhưng Tôn Điềm Điềm lại không buồn ngủ, cô cuộn tròn trong lòng Thẩm Niệm Thâm, đôi mắt to tròn xoay chuyển.



Bảy giờ sáng hôm sau, Thẩm Niệm Thâm lái xe đưa Tôn Điềm Điềm đến bệnh viện thăm bà ngoại.

Bà ngoại đã biết chuyện Thẩm Niệm Thâm gặp Dương Anh, hơn nữa còn cầm 40 vạn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Dương Anh.

Bà lão nghe vậy, thở dài, nói: “Cũng tốt.”

Đứa con gái lòng lang dạ sói kia bà coi như mình chưa từng sinh ra, bà chỉ cần có đứa cháu ngoại A Niệm này là đủ rồi.

Chuyện của người phụ nữ kia tựa như chỉ là một chút nhạc đệm không thoải mái trong cuộc sống, rất nhanh đã bị Thẩm Niệm Thâm quên đi. Anh đã không còn là đứa trẻ cả ngày ngóng trông mẹ về nhà, mỗi ngày anh có rất nhiều chuyện phải làm, bận rộn với công việc bận rộn kiếm tiền bận rộn mở rộng quy mô công ty, sau khi bận rộn với hạng mục thương mại điện tử, còn bận đi hẹn hò với vợ, bận sau khi tan tầm đi ăn cơm dạo phố với vợ, còn bận mua váy cho vợ…

Ví dụ như hiện tại.

Tôn Điềm Điềm đứng ở quầy quần áo, trong tay cầm hai chiếc váy, rất khó xử hỏi Thẩm Niệm Thâm, “Chồng à, anh cảm thấy hai chiếc váy này em mặc cái nào xinh hơn?”

Tôn Điềm Điềm vừa rồi đã thử qua hai chiếc váy, cô cảm thấy đều rất xinh đẹp, có chút bối rối.

Ai ngờ cô vừa mới dứt lời, Thẩm Niệm Thâm hai lời không nói, giơ tay cầm lấy hai chiếc váy trong tay cô, “Hai cái đều đẹp, đều mua.”

Vừa nói, anh vừa lấy thêm một cái màu xanh trời từ trêи giá treo xuống, “Cái này cũng đẹp.”

Một lát sau, lại cầm một cái, “Cái này cũng không tồi.”

Tôn Điềm Điềm thấy trong tay anh đã cầm bốn chiếc váy, thấy anh còn muốn tiếp tục chọn thêm, cô vội vàng giữ anh lại, đè nặng thanh âm, nhỏ giọng nói: “Đủ rồi đủ rồi chồng, em mặc không hết.”

Thẩm Niệm Thâm nói: “Mùa hè không phải muốn mỗi ngày đổi một cái sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, hiện tại thời tiết nóng, mỗi ngày đều phải thay quần áo, mua nhiều để mặc cho cả tuần.” Hướng dẫn viên bán hàng cười đến cong đôi mắt, ánh mắt nhìn Thẩm Niệm Thâm như nhìn thấy vàng, ước gì anh lại mua thêm mấy cái, ngày thường không gặp được một khách hàng lớn như vậy.

Thẩm Niệm Thâm cảm thấy hướng dẫn viên bán hàng nói rất có đạo lý, nên mua cho một tuần.

Nhưng ở cửa hàng này anh chỉ chọn trúng bốn cái, sau đó lại dẫn Tôn Điềm Điềm đến cửa hàng khác mua mấy cái, gom đủ bảy màu không giống nhau.

Trêи đường về nhà, Tôn Điềm Điềm ngồi ở trong xe với đống váy vừa mua, tuy lúc mua cảm thấy hình như hơi nhiều, nhưng mỗi một cái váy đều rất đẹp.

Cô vui vẻ đến cong mắt.

Vừa về nhà cô liền vội vội vàng vàng chạy tới phòng tắm tắm rửa, sau đó đi thử váy mới.

Bảy chiếc váy, mỗi chiếc đều mặc, sau đó chạy tới trước gương ngắm nghía nửa ngày.

Lúc Thẩm Niệm Thâm tắm rửa xong đi ra, trêи người Tôn Điềm Điềm mặc chiếc váy vải tuyn màu hồng, váy trêи đầu gối một chút, mái tóc dài đen nhánh rũ ở trêи lưng, cô đứng ở trước gương, xinh đẹp như một tiên nữ nhỏ.

Thẩm Niệm Thâm đi qua, từ phía sau ôm lấy cô.

Hương bạc hà thoải mái thanh tân truyền đến, Tôn Điềm Điềm quay đầu lại, đôi mắt cong cong, “Anh thơm quá, ưm —”

Vừa mới dứt lời, Thẩm Niệm Thâm liền cúi đầu hôn cô.

Anh vừa mới tắm xong, trêи người không mặc quần áo, cách một lớp vải mỏng, Tôn Điềm Điềm có thể cảm giác được bờ vai rộng lớn của Thẩm Niệm Thâm.

Anh hôn cô, tay cũng không nhàn rỗi, dọc theo làn váy đi lên, chơi xấu mà hướng vào bên trong thăm dò…

Chỉ một lát Tôn Điềm Điềm liền mềm nhũn cả người, bị Thẩm Niệm Thâm ôm về phòng ngủ.

Dưới sự tấn công mạnh mẽ của Thẩm Niệm Thâm, Tôn Điềm Điềm bị tra tấn đến đầu óc choáng váng, trong đầu trống rỗng, ý thức không biết đã bay đến đâu, dù như thế, cô vẫn cực kỳ kiên cường giữ lại nửa phần lý trí, nắm lấy tay Thẩm Niệm Thâm, dùng giọng khàn khàn nói, “Đừng… đừng xé váy em.”

Cô lẩm bẩm một tiếng, “Rất đắt.”

Không khí vốn cực kỳ tình thú lại bị một tiếng “Rất đắt” của Tôn Điềm Điềm phá hủy một nửa.

Thẩm Niệm Thâm không nhịn được cười, nha đầu này, từ khi nào đã tham tiền như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.