“Sao Điềm Điềm còn chưa trở về, hay là gọi điện thoại hỏi một chút?” Mắt thấy ký túc xá đã sắp tắt đèn mà Tôn Điềm Điềm còn chưa trở về, bọn họ liền không khỏi có chút lo lắng.
“Mười phút trước tớ gọi cho cậu ấy, cậu ấy nói sắp về rồi a.” Trình Đóa một bên nói một bên từ trên ghế đứng lên, “Tớ ra bên ngoài xem thử.”
Nói xong liền đi.
Nào biết mới vừa tới cửa, liền nghe thấy một âm thanh vui sướng ở ngoài cửa vang lên, “Các chị em! Tớ đã trở về a!”
Thanh âm vui sướng này căn bản không giống của người đang bị thương, Trình Đóa sửng sốt mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, liền thấy Tôn Điềm Điềm đứng ở bên ngoài, cánh tay thắt trên cổ bằng khăn tam giác, mắt cá chân cột băng vải, tay cùng chân đều bị thương, nhìn thật sự là có chút thảm.
Nhưng mà vừa nhìn lên trên, khuôn mặt của người bị thương lại sáng lạn tươi cười đến cao hứng, khóe miệng cười muốn kéo đến lỗ tai.
Trình Đóa thấy Tôn Điềm Điềm cười đến xuân tâm nhộn nhạo, liền khẳng định có chuyện. Hai tay chống nạnh cười tủm tỉm đề ra nghi vấn: “Tới tới tới, nói chuyện với tụi chị nào, em gái cùng với bạn học Thẩm đã làm gì a?”
Thời điểm hỏi chuyện, Tạ Nghiên cùng Gì Miêu cũng đi ra xem, ba người vây xung quanh Tôn Điềm Điềm, một tư thế không nói chuyện rõ ràng không cho vào cửa.
Tôn Điềm Điềm cười không dứt, nói: “Các cậu cho tớ vào trước đi, tốt xấu gì thì tớ cũng là một bệnh nhân a.”
Tạ Nghiên “phốc” một tiếng, “Lần đầu tiên nhìn thấy có một bệnh nhân cười vui vẻ như vậy.”
Tuy nói như thế, nhưng mọi người vẫn tránh ra bên cạnh, Tôn Điềm Điềm què chân đi vào, Trình Đóa tầm mắt dừng ở mắt cá chân của cô, lo lắng hỏi: “Không có việc gì chứ? Bác sĩ nói như thế nào?”
“Không có việc gì không có việc gì, chuyện nhỏ thôi.” Tôn Điềm Điềm xua tay, không chút để ý nói.
Đi đến ghế của mình ngồi, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn nhóm bạn cùng phòng, “Tớ cảm thấy tớ cách Thẩm Niệm Thâm gần hơn một bước rồi.”
Trình Đóa cười nhạo, đi đến đối diện Tôn Điềm Điềm, dựa lưng vào tủ quần áo, hai tay khoanh trước ngực, cười khanh khách nhìn Tôn Điềm Điềm, “Đến đây đi, nói chuyện một chút trước đã.”
Tôn Điềm Điềm khóe miệng cong cong, lung lay cánh tay của mình, “Vừa rồi không phải Thẩm Niệm Thâm đẩy tớ ngã xuống đất sao? Hiện tại bị thương, anh ấy phải chịu trách nhiệm a.”
Trình Đóa cười, hỏi: “Trách nhiệm gì? Lấy thân báo đáp a?”
Tôn Điềm Điềm cười, “Hiện tại thì chưa, bất quá sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ lấy thân báo đáp thôi.”
“Đến sợ cậu rồi, bất quá nghe khẩu khí này của cậu rất có tự tin nha.”
“Đương nhiên.” Tôn Điềm Điềm kiêu ngạo nâng cằm, hai chân giơ lên, mông ở trên ghế xoay một vòng, sau đó mới lại ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói: “Từ ngày mai, tớ sẽ cùng ăn cơm với Thẩm Niệm Thâm.”
“Cùng… với ai?!!” Lời này vừa nói ra, Tạ Nghiên cả kinh hai mắt trừng lớn, “Tớ không nghe lầm chứ? Cùng ăn cơm với Thẩm Niệm Thâm? Anh ấy đáp ứng cùng cậu kết bạn?!!”
Tôn Điềm Điềm cười ha ha, “Không có, anh ấy làm cánh tay tớ bị thương, phải chịu trách nhiệm chiếu cố tớ a.”
Tôn Điềm Điềm híp mắt cười, bộ dáng như tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly Tôn Điềm Điềm buổi tối vui vẻ đến không ngủ được, cười tủm tỉm dựa vào giường gửi WeChat cho Thẩm Niệm Thâm, “Thẩm Niệm Thâm, cánh tay của em đau quá.”
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Niệm Thâm đã chuẩn bị ngủ, di động đặt bên gối đầu đột nhiên vang lên một chút, anh thuận tay mở lên xem, giao diện WeChat, một cái đầu của mỹ thiếu nữ đáng yêu nhảy ra.
Anh nhìn chằm chằm WeChat trong chốc lát, dừng một chút không trả lời sau đó trực tiếp khóa máy, nhét điện thoại di động xuống dưới gối đầu, nhắm mắt ấp ủ buồn ngủ.
Đầu bên kia điện thoại, Tôn Điềm Điềm cầm di động đợi nửa ngày, kết quả không thấy Thẩm Niệm Thâm trả lời. Miệng cong lên, rời khỏi giao diện WeChat, ra ngoài lục thông tin, sau đó trực tiếp gọi điện thoại cho Thẩm Niệm Thâm.
Điện thoại ở dưới gối đầu đột nhiên rung lên, Thẩm Niệm Thâm lấy ra nhìn. Màn hình di động lập loè một dãy số xa lạ, là số của Tôn Điềm Điềm, nhưng anh không lưu.
Điện thoại vẫn tiếp tục rung, anh không nhận cuộc gọi, Hứa Lệ ở giường đối diện nghe thấy được, cho rằng Thẩm Niệm Thâm không nghe thấy, lên tiếng nhắc nhở anh, “A Niệm, điện thoại của cậu kêu kìa.”
Thẩm Niệm Thâm nhấp môi dưới, nhìn chằm chằm dãy số kia nửa ngày, cuối cùng vẫn là ấn nhận cuộc gọi.
Điện thoại vừa được nối máy, thanh âm thanh thúy của Tôn Điềm Điềm liền truyền từ đầu kia tới, “Thẩm Niệm Thâm, sao anh không trả lời WeChat của em a?”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Ký túc xá an tĩnh, thanh âm Tôn Điềm Điềm từ ống nghe đầu kia truyền đến, phá lệ rõ ràng.
Thẩm Niệm Thâm nhất thời đau đầu, từ trên giường xuống dưới, mở cửa phòng ngủ, cầm di động đi ra bên ngoài.
Thẩm Niệm Thâm vừa đi ra ngoài, mấy nam sinh cùng phòng lập tức sôi trào, thanh âm của Trình Mãnh đặc biệt lớn, “Ngọa tào! Nữ sinh a! A Niệm cư nhiên nửa đêm nhận điện thoại của nữ sinh?! Sống lâu vậy rồi mới thấy a!”
Hứa Lệ tương đối hiểu rõ tình huống, cười một tiếng, “Tôn Điềm Điềm của khoa Mỹ thuật, A Niệm hình như không đối phó được cô bé ấy.”
Hai nam sinh khác trong phòng ngủ chưa từng thấy Tôn Điềm Điềm, lập tức hỏi: “Có xinh đẹp không?”
Hứa Lệ nói: “Rất xinh đẹp.”
Trình Mãnh lại hỏi: “Đẹp hơn Trương Mộng Dao sao?”
Hứa Lệ suy nghĩ, tương đối công chính mà nói: “Ngũ quan không tinh xảo bằng Trương Mộng Dao, nhưng cũng rất xinh đẹp, là kiểu làm người khác cảm thấy thoải mái, đặc biệt là lúc cười rộ lên, đặc biệt xinh đẹp.”
Nam sinh ở giường đối diện tò mò, “Không phải chứ? A Niệm cự tuyệt đại mỹ nữ như Trương Mộng Dao, sẽ không cảm thấy hứng thú với Tôn Điềm Điềm đi?”
Hứa Lệ rất nghiêm túc tự hỏi một lát, cuối cùng lại chỉ nói một câu, “Ai biết được.”
Tháng mười, nửa đêm bên ngoài gió có chút lớn, Thẩm Niệm Thâm cầm di động đứng ở cuối hành lang, ngoài cửa sổ gió thổi vào có chút lạnh lẽo.
Anh mặc áo thun ngắn tay màu trắng và quần đen, một tay cầm di động một tay tùy ý cắm ở túi quần, phía sau lưng lười nhác dựa vào tường, hơi rũ mắt, thần sắc có chút lười biếng.
Thanh âm Tôn Điềm Điềm từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, mang theo ngữ khí làm nũng, “Thẩm Niệm Thâm, cánh tay của em đau quá a, làm sao bây giờ?”2
Tuy rằng kêu đau, nhưng trong thanh âm lại có chút ý cười. Thẩm Niệm Thâm nghe ra được, trong đầu không khỏi hiện ra đôi mắt tròn cười tủm tỉm của Tôn Điềm Điềm, anh giơ tay ấn huyệt Thái Dương, tính tình nhẫn nại thanh âm ôn nhu nói, “Ngủ liền không đau.”
“Chính là ngủ không được a.” Đầu kia điện thoại, Tôn Điềm Điềm cuộn tròn ở trong chăn, di động áp sát vào lỗ tai, khóe miệng cười muốn đến tai.
Thẩm Niệm Thâm trầm mặc một lát, không biết nên nói cái gì, vì thế hỏi cô, “Vậy làm sao bây giờ?”
Tôn Điềm Điềm thanh âm ngọt ngào, “Anh nói chuyện với em một lát xem sao.”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
“Thẩm Niệm Thâm, em hỏi anh một vấn đề a.”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừ’ một tiếng.
“Anh có cảm thấy anh sẽ thích em không?” Tôn Điềm Điềm thanh âm nhẹ nhàng, mang theo ý cười, lại mang theo chút chờ mong.
Thẩm Niệm Thâm nghe xong tức khắc nhíu mày, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, “Đừng hỏi cái vấn đề nhàm chán này nữa.”
Tôn Điềm Điềm cười, “Em cảm thấy anh sẽ, chúng ta đánh cược được không?”
Thẩm Niệm Thâm: “Không, nhàm chán.”
“Anh…”
“Tôn Điềm Điềm, tôi cúp đây.” Thẩm Niệm Thâm đột nhiên mở miệng đánh gãy cuộc đối thoại, anh đáp ứng giúp Tôn Điềm Điềm lấy cơm là vì anh đẩy cô ngã bị thương nên cảm thấy áy náy. Không có ý định cho cô cơ hội, cũng không muốn làm cô hiểu lầm.
“Nhanh như vậy…” Tôn Điềm Điềm có một chút mất mát, nhưng suy nghĩ thời gian cũng không còn sớm, liền không có quấn lấy Thẩm Niệm Thâm, nhỏ giọng nói: “Vậy được rồi, ngày mai giữa trưa gặp.”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừ’ một tiếng không do dự mà cúp điện thoại, quay đầu đi về phòng ngủ.
Tôn Điềm Điềm nghĩ đến việc cùng ăn cơm với Thẩm Niệm Thâm, trưa hôm sau rất sớm đã đến nhà ăn chờ anh.
Thời điểm Thẩm Niệm Thâm đến nhà ăn, vừa vặn là 12 giờ đúng, ăn cơm Cao Phong Kỳ, nhà ăn tấp nập toàn người.
Mới vừa đi vào, liền thấy
cánh tay đang treo của Tôn Điềm Điềm, ngồi ở vị trí kế bên cửa sổ.
Tôn Điềm Điềm cũng liếc mắt một cái thấy anh, nâng tay trái không bị thương lên, kích động phất tay với Thẩm Niệm Thâm, “Thẩm Niệm Thâm, nơi này!”
Thẩm Niệm Thâm xa xa thấy cô kích động vẫy tay với anh bỗng nhiên có chút đau đầu. Anh thật là điên rồi mới đáp ứng cùng Tôn Điềm Điềm cùng ăn cơm.1
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm nửa ngày chưa tới, cho rằng anh không thấy mình, lại dùng sức phất phất tay, “Thẩm Niệm Thâm, nơi này nơi này nha!”
Giữa trưa nhà ăn nhiều người, Tôn Điềm Điềm lại vẫy tay kêu tên Thẩm Niệm Thâm, tất cả nữ sinh xung quanh đều tò mò nhìn cô, đôi mắt mỗi người đều mang theo tò mò cùng đánh giá.
Trước nay Thẩm Niệm Thâm không bao giờ kết bạn với nữ sinh, nhưng Tôn Điềm Điềm kêu anh như vậy, hiển nhiên là có quen biết.
Mọi người nhất thời tò mò đều quay đầu lại, nhìn về hướng Tôn Điềm Điềm phất tay.
Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm với vẻ mặt bất đắc dĩ, nghiêng đầu nói với bạn cùng phòng: “Các cậu đi ăn đi, tớ có chút việc.”
Nói xong liền đi tới chỗ Tôn Điềm Điềm.
Nhóm bạn cùng phòng choáng váng, ngay cả Hứa Lệ cũng ngây ngẩn cả người.
Này… Này mẹ nó là tình huống gì đây?!!!
Trình Mãnh phản ứng lại trước tiên, “Ngọa tào! A Niệm này không phải giấu chúng ta yêu đương chứ?!!”
“…”
Thẩm Niệm Thâm đi đến trước mặt Tôn Điềm Điềm, Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm nhìn anh, “Chúng ta ngồi ở đây đi, em đã lau khô ghế rồi.”
Thẩm Niệm Thâm tầm mắt dừng ở cánh tay đang treo của cô, đi thẳng vào vấn đề, “Muốn ăn cái gì?”
Tôn Điềm Điềm lấy trong túi ra thẻ cơm của mình, đưa cho Thẩm Niệm Thâm, cười tủm tỉm nói: “Đều có thể, em không kén ăn.”
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, nhận thẻ nói, “Đợi chút.”
Anh đặt sách lên bàn, sau đó xoay người đi tới chỗ lấy cơm.
Mọi người xung quanh sợ ngây người, tất cả đều nghị luận sôi nổi.
“Tình huống này là sao a? Thẩm Niệm Thâm không phải là kết bạn với cô ta chứ?”
“Không thể nào? Trước đó không lâu Thẩm Niệm Thâm không phải vừa mới cự tuyệt Trương Mộng Dao sao? Hoa hậu giảng đường a, cũng cự tuyệt, cô ta hoàn toàn không xinh đẹp bằng Trương Mộng Dao a.”
“Có lẽ Thẩm Niệm Thâm thích loại này a.”
“Đúng vậy. Ôi trời thật hâm mộ, Thẩm Niệm Thâm cư nhiên còn giúp cô ấy lấy cơm a.”
Có nữ sinh thật sự là không chịu nổi tò mò, thò đầu qua hỏi Tôn Điềm Điềm, “Bạn học, cậu đang cùng Thẩm Niệm Thâm yêu đương sao?”
Tôn Điềm Điềm nghe xong, tức khắc vui vẻ mà cười rộ lên, “Tạm thời còn chưa phải, bất quá sớm muộn gì cũng đúng a.”
“…”
Nhà ăn nhiều người, đợi một hồi lâu, Thẩm Niệm Thâm mới lấy cơm về, bưng hai đĩa cơm đi tới.
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm lại đây, vội chạy đi lấy hai đôi đũa cùng hai cái muỗng. Lúc trở về, Thẩm Niệm Thâm vừa vặn đem thức ăn đặt trước mặt cô.
Tôn Điềm Điềm ngồi xuống, cười tủm tỉm mà đưa cho Thẩm Niệm Thâm một đôi đũa cùng một cái muỗng.
Thẩm Niệm Thâm duỗi tay nhận, “Cảm ơn.”
Anh không nhìn Tôn Điềm Điềm, cúi đầu tự ăn cơm.
Tôn Điềm Điềm cười hì hì, nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi có người hỏi hai chúng ta có phải đang yêu đương hay không, khẳng định là cảm thấy hai chúng ta đặc biệt xứng đôi.”
Tôn Điềm Điềm nói chuyện không làm người ta chết thì không dừng, đột nhiên nói ra một câu tự luyến như vậy làm Thẩm Niệm Thâm đang ăn cơm cũng bị sặc. Anh lập tức quay đầu đi chỗ khác, nắm tay trái lại đặt ngay miệng kịch liệt ho khan một trận.
Tôn Điềm Điềm thấy phản ứng này của anh bĩu môi, nhịn không được mà nhỏ giọng nói thầm, “Thẩm Niệm Thâm, anh sẽ hối hận.”
Thẩm Niệm Thâm ho khan hơn nửa ngày rốt cuộc cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Điềm Điềm, nói: “Hiện tại tôi rất hối hận.”
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, “Hối hận cái gì?”
“Tôi thật là điên rồi mới đáp ứng cùng cô ăn cơm.”
Tôn Điềm Điềm: “…” (-”-;)
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, “An tĩnh ăn cơm, đừng nói nữa.”
Tôn Điềm Điềm nhăn mũi, “Bá đạo.”
Tay trái cô cầm đũa, cúi đầu chuẩn bị ăn cơm, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, tròng mắt đột nhiên quay tròn một vòng, ngẩng đầu nhẹ nhàng hô một tiếng, “Thẩm Niệm Thâm.”
Thẩm Niệm Thâm nâng mắt nhìn cô, “Cái gì?”
Tôn Điềm Điềm lung lay cánh tay bị thương mà cong mắt, thanh âm mềm mại, “Tay không tiện, anh đút em được không?”
Thẩm Niệm Thâm: “… Tôn Điềm Điềm, cô đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”