Khi hai người đến nơi cũng đã là giữa trưa, trời nắng gay gắt. Trịnh Du Hạo đứng từ trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, sau đó quay qua mỉm cười với cô, tự hào nói "Chúng ta cuối cùng cũng đến nơi".
Phải, cuối cùng cũng đến. Sau này không biết còn cơ hội cùng anh tới nơi này không nữa, nhưng em thực sự mong rằng, những ngày tháng còn lại sẽ thật vui vẻ bên anh...
"Nơi đây vẫn như vậy, thậm chí còn đẹp hơn trước kia. Anh trai, chúng ta cùng nhau chụp một bức ảnh, được không ?" Hứa Oanh giơ máy ảnh trên tay lên. Suốt chặng đường ban nãy, lúc anh không để ý, cô cũng thừa dịp chụp lén vài bức hình. Trong ảnh, dù ở mọi góc độ, người con trai đó hiện lên vẫn thật sinh động, đẹp đẽ rạng ngời...Về sau nhớ anh, cũng có thể đem ra ngắm nghía, như vậy sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa rồi !
Hai người cùng nhau chụp chung vài bức hình. Lúc đứng chụp ảnh, cả hai đều đứng sát nhau, đôi khi anh còn đưa cánh tay khoác lên vai cô, động tác có chút thân mật. Ở khoảng cách gần, khi ngước lên nhìn anh, bầu trời đều bị anh che khuất một nửa, những ánh nắng có thể thiêu đốt làn da trắng hồng của cô cũng được anh chắn toàn bộ. Anh hứng tất cả về mình, nếu hoàn cảnh giống như trước kia, có phải cũng sẽ nói "Có anh ở đây rồi, đừng lo lắng gì cả. Đừng sợ, hãy đẩy nỗi sợ đó sang cho anh" ?...
...
Trước khi đến đây, anh có chuẩn bị một vài món ăn, trong đó đều là món cả hai yêu thích, như là : Sa lát khoai tây, thịt viên chiên bơ, mì ống sốt thịt bò, một số loại trái cây khác.
Hai người cùng nhau ăn trưa dưới tán cây cổ thụ, không khí trong lành yên bình, thi thoảng có đợt gió mát thổi qua khiến cả hai đều cảm thấy dễ chịu. Nhưng dường như có một bức tường vô hình nào đó ngăn cách, mặc dù cô đã rất cố gắng để hòa nhập hơn với điều này, cố gắng có thật nhiều kí ức tốt đẹp bên anh.
Có anh trai thật là tốt biết bao, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng chỉ cần kêu tên anh trai, kể với anh hết mọi chuyện, như vậy sẽ không cần lo lắng gì hết... Thật là tốt. Ngày xưa vẫn thường nghe anh nhắc đi nhắc lại câu này "Em có làm sai thì vẫn là em gái anh, vì vậy anh sẽ bảo vệ em, có anh ở đây không cần sợ gì cả".
Không cần sợ gì cả... không cần sợ gì cả...
Mười năm rồi, điều gì nên nhớ lại quên, điều không nên nhớ lại khắc sâu vào trong tiềm thức, muốn quên cũng không thể.
Trịnh Du Hạo ngày đó và bây giờ không khác nhau là mấy, có điều anh càng lớn tuổi, ý thức và trách nhiệm, trọng trách với cô em gái này càng lớn hơn, lớn tới mức chính anh cũng không thể tưởng tượng ngày cô rời bỏ anh cùng với người con trai khác, anh sẽ như thế nào, có phải sẽ rất buồn hay không ? Hay là, còn hơn cả như thế nữa... Là cảm giác "đau".
...
Sau khi ăn trưa, cả hai cùng ngả lưng dưới tán cây.
Bất ngờ cô hỏi anh "Anh trai, nếu một ngày nào đó em biến mất, anh có đi tìm em hay không ? Hoặc là biến mất mãi mãi khiến anh không thể tìm ra".
Câu hỏi này là điều làm anh sợ nhất, dường như không có câu trả lời thích hợp. Anh muốn nói với cô, thực sự rất muốn nói rằng - Anh thà mất đi tất cả mọi thứ còn hơn mất đi em, thà chết ngay lập tức còn hơn sống cả đời mà không tìm ra em... Em còn quan trọng hơn sinh mệnh của anh, là lí do anh tồn tại... là... người con gái mà anh...yêu - Nhưng lại không thể nói ra điều này. Anh không có quyền giữ chặt em bên mình, càng không thể ngăn cản bước chân em đi tìm hạnh phúc. Như vậy, có quyền gì ?
...
Hai chiếc lọ thủy tinh cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt cô, nằm ngay ngắn trên nền đất. Một chiếc ghi tên Trịnh Hứa Oanh, chiếc còn lại ghi tên anh.
Hứa Oanh dùng tay phủi đi lớp cát bám bên trên bề mặt, từ từ mở nắp lọ. Bên trong là một mẩu giấy được quấn gọn bằng dây duy băng, cô từ từ mở mẩu giấy đó ra. Từng từ từng chữ hiện ra trước mắt, rõ nét đến thương tâm "Tôi ước, tôi chưa bao giờ là em gái của Trịnh Du Hạo" Chỉ là một vài từ ngữ siêu siêu vẹo vẹo, cũng khiến cô cảm thấy không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, đầu óc mơ hồ quay vòng vòng.
Thì ra, ngay từ lúc bắt đầu người con trai đó chính là anh - Trịnh Du Hạo...
Em yêu anh, em không thể phủ nhận. Trước kia, em chỉ là một cô bé 8 tuổi, ngây thơ nghĩ rằng em yêu anh, ước một điều ước không bao giờ trở thành hiện thực. 10 năm sau, không ngờ vẫn là vì một chữ "yêu".
Còn anh, sắc mặt vẫn y nguyên như cũ. Anh im lặng nhìn cô, lòng bàn tay bóp chặt tờ giấy ghi điều ước của mình. Chẳng có gì thay đổi, điều ước này, mãi mãi không thể trở thành hiện thực. Trịnh Hứa Oanh... Trịnh Du Hạo... số mệnh này ngay từ đầu đã là một sự trêu đùa...