Tôi tỉnh dậy và thoát khỏi cơn ác mộng với con quỷ mắt xanh lè. Đã lâu lắm rồi tôi không còn mơ thấy giấc mơ đó. Tôi nhớ có người đã từng kể với tôi câu chuyện về con quỷ mắt xanh. Người khơi mào nỗi ám ảnh về bóng đêm vào mỗi buổi tối là anh. Vì những câu chuyện ma đó, mà đêm nào tôi cũng phải ôm gối chạy tới phòng anh, đập cửa uỳnh uỳnh khiến cho ba mẹ phải quát lên giận dữ "Sao còn chưa chịu đi ngủ"... "Hứa Oanh, con muốn ăn đòn phải không ?"... "Hai đứa có thôi ngay mấy trò quậy phá đi được không ?"...
Bên ngoài có tiếng mở cửa, một cô gái với mái tóc ngắn màu vàng nhạt bước vào, tiếng giày cao gót vang lên đều đều. Cô ấy nở nụ cười, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở gần giường bệnh tôi đang nằm. Lúc cô ấy cười, ẩn hiện hai má lúm đồng tiền, nhìn nó thật đáng yêu, tôi cũng muốn có má lúm đồng tiền giống như cô ấy.
"Xin chào, cô ổn không ?"
Chị dâu hỏi tôi có ổn không ? Tôi phải trả lời như thế nào , nói dối hay nói thật. Nếu nói thật, tôi phải nói với cô ấy rằng tôi không ổn, tôi đang ghẹn tị với cô ấy, bởi vì cô ấy đã cướp mất người anh trai của tôi. Còn nếu nói dối thì sao ?... Tôi không muốn, tôi không phải một kẻ dối trá.
Nhưng lần này, tôi sẽ thủ vai một kẻ dối trá.
"Tôi ổn, cảm ơn cô"
"Tôi thấy cô ngất xỉu bên ngoài trời, cho nên đã đưa cô tới bệnh viện. Cô có chắc là mình ổn không ? Lát nữa chồng của tôi sẽ đến đây, tôi sẽ bảo anh ấy đưa cô về nhà".
"Không cần, tôi có thể tự về được, cô không cần lo cho tôi. Dù sao cũng cảm ơn cô. Nếu không có cô, tôi có lẽ đã chết rồi".
Cô ấy mỉm cười hiền từ, bàn tay ấm áp len lỏi vào bàn tay tôi, ôm chọn lấy nó, bao bọc nó giống như anh trai.
Cảm giác ở gần cô ấy không đến nỗi tệ, cách cô ấy nói chuyện, hành động cử chỉ đều rất nho nhã và cẩn trọng.
Cô ấy lại tiếp lời "Không có gì đâu, nếu ai ở vị trí như tôi cũng sẽ giúp đỡ cô như vậy. Trên đời này còn có rất nhiều người tốt".
Tôi cúi mặt, không hiểu sao lúc này lại muốn khóc. Tôi không nên như vậy, cho dù có nhớ anh trai đến đâu, có muốn gặp anh đến đâu, cũng không thể để cô ấy nhìn ra. Tôi vừa cúi mặt, vừa trả lời "Cô nói rất đúng".
"Tôi phải đi rồi, anh ấy đang đợi tôi ngoài kia".
"Cảm ơn cô, đi đường bảo trọng"
Cô ấy không nói lời nào nữa, rời khỏi ghế và đi mất.
... Chờ bóng dáng cô ấy khuất dần sau cánh cửa, tôi chạy tới cửa sổ, mở tung nó ra. Từng đợt gió lạnh thổi vào khiến tôi run bần bật. Tôi nhìn xuống phía dưới, nơi có một chiếc ô tô đen bóng đang đậu gần đó, một người đàn ông đang đứng dựa vào thân xe, ánh mắt hướng tới người phụ nữ đang bước ra từ đại sảnh của bệnh viện.
Bên ngoài, tuyết vẫn đang rơi. Người con gái đó đi đến chỗ anh, ôm chầm lấy anh. Còn anh thì sẵn sàng dang rộng vòng tay của mình để ôm trọn lấy cô ấy, che chở cho cô như đã từng làm với tôi.
Anh ấy, có lẽ đã không còn nhớ đến tôi.
Nhưng tôi thì luôn nhớ...mãi nhớ... chưa quên dù chỉ một giây phút nào.
Vào một buổi chiều mùa thu, tôi rời khỏi nhà.
Tôi đã đi trên con đường rụng đầy lá đỏ, còn anh thì vẫn dáng hình đó, đứng tựa mình vào thân xe ngóng chờ. Bản nhạc chuông điện thoại vang lên, ngọt ngào, ấm áp, tôi đắm chìm trong giai điệu đó, ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh. Đấy là thời khắc lắng đọng trong trái tim tôi, thời khắc đầu tiên tôi nếm thử mùi vị rung động của tình yêu ... nó thật tuyệt vời biết bao.
...
Tôi đã tưởng rằng, mọi chuyện từ đây sẽ kết thúc. Nhưng thật không ngờ, vài ngày sau đó tai ương lại đổ xuống, ông trời dường như không muốn tôi và anh ấy được sống yên ổn. Bản tin thời sự lúc 8 giờ tối lại đưa tin về vụ máy bay từ Bắc Kinh tới Đài Bắc gặp nạn. Hành khách ngồi trên chiếc máy bay đó bao gồm cả anh và người chị dâu tôi đã gặp. Hai người họ, đến giờ vẫn không biết chắc chắn còn sống hay đã chết, tất cả còn đang được phóng viên và cảnh sát ở khu vực xảy ra tai nạn điều tra làm rõ.
Tôi với vội chiếc áo khoác lông của mình, chạy như bay ra khỏi nhà. Mặt tôi xám ngoét lại. Tôi có cảm giác lồng ngực như bị quá tải, khó thở, dồn dập, bất an vô cùng. Tôi vừa đi vừa nói nhẩm trong miệng, cầu mong rằng sẽ không có chuyện xấu gì xảy ra.
Tôi đã tin tưởng rằng anh trai của tôi sẽ không sao, bởi vì anh ấy là một người tốt. Người tốt thì sẽ được ông trời phù hộ.
Tôi nắm chặt lấy chiếc lọ ghi điều ước của mình 20 năm về trước. Kể từ khi tôi nhìn thấy mảnh giấy ghi điều ước của mình, tôi đã không còn dám ước thêm bất cứ điều gì nữa. Nhưng lần này, tôi đã viết ra điều ước hiện tại của mình và cho vào trong lọ. Tôi mong rằng nó sẽ linh ứng. Chỉ một lần thôi, tôi không muốn anh ấy ra đi như vậy, tôi còn chưa kịp nói bất cứ điều gì với anh. Làm sao, anh ấy có thể rời bỏ tôi được chứ ? Tôi còn chưa nói với anh ấy điều tôi muốn nói mười năm về trước.
...