Anh Trai, Để Em Yêu Anh, Được Không?

Chương 3: Chương 3




Hứa Oanh mệt mỏi tha cái cặp sách nặng nề của mình, khi bước đến hành lang, cô bị một đám nữ sinh chặn lại. Một người trong số đó chính là Hoa Hoa, cô lớp trưởng đáng kính của Hứa Oanh.

Hoa Hoa hiện giờ đang đứng trước mặt cô, nụ cười trên môi Hoa Hoa vang lên rất rùng rợn, cô nuốt khan một tiếng, khẽ ngẩng lên nhìn Hoa Hoa. Cô không biết mục đích họ nhắm đến cô là gì, nhưng chắc cũng không hề tốt lành. Hứa Oanh lùi người vào góc tường, sợ hãi nhìn sắc mặt đáng sợ của từng người, lần này cũng không giống với những lần trước, trên tay họ có gậy, có thắt lưng da, còn có cả một xô nước bẩn. Trong đầu Hứa Oanh sớm đã tưởng tượng ra những chuyện sắp xảy ra với mình, đây tuy không phải lần một lần hai nhưng Hứa Oanh lại có chút bất an trong lòng.

"Hoa Hoa" Hứa Oanh run run hỏi "Tôi đã làm gì khiến cậu không vừa lòng sao ?".

Hoa Hoa cười lạnh, bàn tay giơ lên cao rồi tát mạnh vào mặt cô, Hứa Oanh bất ngờ không kịp né tránh, gương mặt lệch hẳn sang một bên, bờ má trắng mịn đã in đậm một vệt đỏ, cô bị cái tát này làm cho choáng, những tiếng chửi rủa của Hoa Hoa vẫn vang lên bên tai cô.

"Là tao thích đánh mày, được không ?" Hoa Hoa mạnh tay tóm lấy tóc của Hứa Oanh giật mạnh xuống dưới, lấy khủyu chân húc mạnh vào mặt cô. Hứa Oanh đau đớn ôm lấy mặt mình, lại bị bàn tay Hoa Hoa giật ngược lên trên, mái tóc mềm mượt của cô bị dày vò cho rối bù.

Hoa Hoa giật lấy xô nước trên tay của nữ sinh nọ, thẳng tay đổ lên người cô, sau đó úp thẳng cái xô nước màu đỏ vào đầu cô. Hứa Oanh ngã sụp xuống nền đất, cả người lạnh cóng, lại bị thắt lưng da vụt liên hồi vào người, vừa rát lại vừa xót.

"Tránh ra" Một giọng nói trầm ấm truyền tới, Hứa Oanh cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên khỏi nền đất, một lực mạnh giật phăng chiếc xô trên đầu cô mà ném thẳng vào mặt Hoa Hoa. Con nhỏ "A " lên một tiếng thống khổ, sau đó ôm lấy mặt khóc nức nở.

Hứa Oanh dụi mặt vào vòm ngực ấm áp của Du Hạo, mùi hương thơm nhè nhẹ phảng phất trước cánh mũi, cô mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ.

Du Hạo ôm chặt lấy Hứa Oanh trong tay , cậu lạnh lùng chiếu ánh mắt sắc lẹm lên người đám nữ sinh , thẳng thắn tuyên bố "Từ giờ, không ai được phép động đến Hứa Oanh".

"Cậu vì một đứa con gái mà đánh tôi?" Hoa Hoa như không tin vào mắt mình, cô sững sờ nhìn cậu, trong lòng vô cùng khó chịu "Du Hạo, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu".

"Nểu còn dám động tới Hứa Oanh, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận".

Du Hạo xoay người bước đi , đám nữ sinh đó sợ hãi quay qua nhìn Hoa Hoa , bộ dạng con nhỏ đó vô cùng thảm hại, chiếc xô bị ném đã vỡ tung, chiếc mũi cao của Hoa Hoa bị gãy , máu từ mũi không ngừng chảy ra như suối , chảy xuống cằm và rơi tong tỏng xuống nền đất .

Khi thấy Du Hạo bế Hứa Oanh ra ngoài , tài xế riêng của cậu khẽ liếc nhìn cô , sau đó liền lẳng lặng mở cửa xe cho cậu . Du Hạo bế Hứa Oanh vào bên trong , bàn tay xiết chặt lấy cô trong lòng , nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán cô, cô gái nhỏ bé của cậu đang run sợ, sắc mặt tím bầm lại. Cậu đau xót khi nhìn thấy cô như vậy, tất cả đều tại cậu, cậu đã không thể bảo vệ cho cô, nếu cậu đến sớm hơn một chút nữa, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.

"Cậu chủ" Người tài xế nhìn cô gái trong gương, nhẹ nhàng nói với Du Hạo ''Chúng ta có cần đưa cô ấy đến bệnh viện hay không ?"

Du Hạo lắc đầu, lạnh giọng nói "Về nhà, kêu bác sĩ đến khám".

"Tôi biết rồi"

Không khí trong xe đột ngột yên tĩnh, Du Hạo chỉ nghe thấy hơi thở yếu ớt của Hứa Oanh, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, Du Hạo đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng áp lên má mình, chăm chú ngắm nhìn cô, dù gương mặt của cô hiện giờ rất thảm hại, nhưng cô vẫn là người con gái đẹp nhất, lương thiện nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.