Ngày khai giảng đến có nghĩa là lần nghỉ đầu tiên cũng bắt đầu, rất nhanh đã đến tiết thanh minh được nghỉ ba ngày.
Nghĩ đến cuộc sống lừa dối ở trường học, giả sử như học thêm vào cuối tuần không nói, đến kỳ nghỉ còn muốn sinh viên trở về học thêm bổ túc. Chu Thiên Kỳ dựa trên cây cột lớn ở phòng chờ tàu hỏa, trên vai khoác một chiếc ba lô đơn giản. Lúc chờ tàu đến liền đếm ngày nghỉ thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật là phải lên trường học. Vốn dự định đi chơi cùng bạn cùng lớp thế nhưng Chu Thiên Kỳ lại làm ầm ĩ nếu không trở lại hắn sẽ xông tới trường học, nghĩ vậy đành phải trở về gặp ba mẹ. Vì vậy mà Chu Thiên Kỳ hiện tại túi sách đầy đủ chuẩn bị về nhà trong ba ngày ngắn ngủi.
Trường học cách nhà ở kỳ thực không xa lắm. hai thành phố giáp nhau, ngồi tàu vài giờ là có thể đến nơi. Cũng vì tương đối gần như vậy nên Chu Thiên Hạo hắn mấy lần muốn chạy đến trường học. Kết quả sau hàng vạn lần khuyên nhủ của Chu Thiên Kỳ hắn mới ngưng cản được hành động của em trai mình. Cũng không phải là không muốn hắn đến chơi, chủ yếu là học tập cùng bề bộn nhiều việc, hắn tới cũng không có chuyện gì, không muốn để hắn đến làm loạn. Thật may là khai giảng xong liền đến hai ngày cuối tuần, Chu Thiên Hạo cũng biết được như vậy nên cũng không kịp liên hệ gì cùng Chu Thiên Kỳ khiến cậu hiện tại thực nhẹ nhõm.
Đi đến nhà ga điện thoại liền vang lên.
“Anh, anh đang ở đâu ? Em ở bên ngoài trạm tàu hỏa.” Âm thanh trầm thấp của Chu Thiên Hạo. Tính trẻ con thời niên thiếu của em trai đã rút đi, ngày càng có tư vị của một người đàn ông, giọng nói cũng ngày càng có từ tính, thập phần mê người.
“Ừm, anh mới ra.” Chu Thiên Kỳ nhìn về phía trước, biển người bắt đầu di chuyển. Phía bên ngoài của trạm tàu đều là xe cộ.
“Anh nhìn sang phía cửa lớn XX đi em đang ở đấy.”
“Ừ ừ thấy rồi.” Chu Thiên Kỳ cúp điện thoại, đi về phía cửa X. Chu Thiên Hạo đang tựa vào cây màu vàng leo trên một cái cột bên ngoài quán rượu, hàng cây dây leo quấn quanh đến cả phía trên, ngẩng đầu liền thấy biển quán ghi Khiếu Thiên. Chu Thiên Kỳ có chút sững người, em trai có dung mạo đẹp trai, thân thể rắn chắc, tay đút trong túi quần quan sát xung quanh lộ ra khí phách uy hiếp mà người thường không thể có. Nếu như là ở thời cổ đại, hắn nhất định là một cái thế quân vương. Chu Thiên Kỳ nghĩ vậy.
Lúc này, Chu Thiên Hạo cũng nhìn thấy anh nhà mình, ánh mắt lóe lên lộ ra dáng cười hồn nhiên, ôm cổ anh, còn tiện tay hung hăng nhéo một cái vào hông. Chu Thiên Kỳ run rẩy nhanh chóng đẩy Chu Thiên Hạo ra.
“Cọ cọ, đừng có mà động chạm linh tinh đây là nơi công cộng !” Chu Thiên Kỳ giận dữ nói. Cảm giác tê dại bên hông vẫn còn, đây là bộ phận nhảy cảm được không !
“Em nhớ anh mà !” Tiểu Hạo không để tâm lời nói lại dính đến, ôm lấy hông của Chu Thiên Hạo, xách lấy hành lý của anh chính là cái ba lô.
“Gần đây bận rộn gì sao ?” Chu Thiên Kỳ nói sang chuyện khác.
“Hừ, anh không biết sao, em đang học buôn bán.” Chu Thiên Hạo cố ý tiến đến bên tai của Chu Thiên Kỳ, vừa nói còn vừa thổi khí vào tai anh.
Chu Thiên Kỳ đâu chịu được loại trêu đùa này, sắc mặt nhanh chóng biến thành đỏ. Đẩy Chu Thiên Hạo ra rồi hét, “ Cậu cách xa anh ra chút, đồ đáng ghét !”
Chu Thiên Hạo lập tức đầu hàng. “ Được rồi không đùa anh nữa.” Sau đó nắm lấy tay anh lửa nóng hòa vào hơi lạnh.
“Em sao lại chạy đi học buôn bán vậy ?” Chu Thiên Kỳ cảm thấy có điểm kỳ quái.
“Nói ra rất dài dòng, hay là đừng nói chuyện này nữa.” Chu Thiên Hạo nắm lấy tay anh đi ra phía ngoài trạm thì có một chiếc xe lái tới, dừng lại. Chu Thiên Hạo mở cửa xe đẩy Chu Thiên Kỳ vào trước rồi chính mình cũng vào ngồi.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Chu Thiên Kỳ cảm thấy thực bối rối. Xe này không phải xe của ba cũng không phải xe của mẹ, tài xế lái xe cũng không phải hai người.
Em trai hắn rốt cuộc đang làm gì, thật giống xã hội đen mà.
Trở về ngôi nhà vô cùng quen thuộc, Chu Thiên Kỳ mới thả lỏng được cảm giác. Vừa vào phòng đã bị Chu Thiên Hạo đặt xuống giường lớn mềm mại trong phòng.
Vẫn tùy tiện và ngang ngược như bao lần mà hôn xuống.
“Ưm… quần áo bị lỏng lẻo dần ra, thời tiết mùa xuân đã bắt đầu trở nên ấm áp, do vậy mà quần áo mặc cũng ít.
Toàn thân cùng tâm trí đều bị thủ pháp linh hoạt của em trai khiêu khích, khó nhịn được mà nóng lên.
Lần theo chiếc cổ trắng nõn của anh hôn một đường xuống phía dưới. Hưởng thụ thân thể mê người của anh chỉ có thể là chính bản thân hắn.
“Chờ một chút,…” Chu Thiên Kỳ ngăn lại, ở trong lòng Chu Thiên Hạo thở dốc. “Nói cho anh biết trước, vì sao…?”
“Anh muốn biết đến vậy ?” Chu Thiên Hạo ngừng lại nhìn anh.
“Làm anh trai, quan tâm chuyện của em mình chẳng lẽ không được ?” Chu Thiên Kỳ phản bác.
“Nhất định sẽ nói cho anh biết.” Thân thể của Chu Thiên Hạo đè xuống, hôn lên mắt anh, tay bắt đầu di động, nhẹ nhàng tuột quần của anh ra.
Nồng nhiệt, sôi nổi, dường như bọn họ đã hòa chung làm một thể.
Xuân đầu mùa lá non mềm mại mơn mởn trên ngọn cây, màu sắc xanh non phảng phất mùi vị tình ái ngây thơ thanh thuần. Một người trêu chọc một người nhận lấy. Ánh sáng của mặt trời sức sống của tuổi trẻ tỏa ra khắp phía. Nắng chiều ấm áp dịu dàng mà dễ gần.
“Đừng,… Nói vậy là hiện tại em là thủ hạ của Cậu Hàn Vi ?” Chu Thiên Kỳ tựa vào lòng Chu Thiên Hạo hỏi, trong giọng nói còn kèm theo chút ghen tuông, thật là cậu biết người kia có ý với Tiểu Hạo.
“Hiện tại ở dưới tay hắn học tập vài thứ cũng tốt, hiện tại em cũng không muốn đi học nữa.” Chu Thiên Hạo ngắm nghía ngón tay của anh, xoa bóp với vẻ thoải mái. “Lúc đó hắn trở lại giúp em uy hiếp tên khốn kia, sau đó lại dùng băng ghi hình của chúng ta mà uy hiếp em, em lo lắng cho anh không thể cự tuyệt hắn.”
“…” Chu Thiên Kỳ đẩy Chu Thiên Hạo ra, cả giận nói. “Vậy chính là em cùng hắn ở bên nhau ?”
“Làm sao có thể…” Chu Thiên Hạo ôm chầm lấy anh, trong mắt lộ ra ý cười, bộ dạng anh lúc ghen thật đáng yêu. “Nhị gia chỉ là dùng cách này muốn em ở dưới trướng hắn làm việc mà thôi, hắn cũng nói rõ sẽ không dùng cách này uy hiếp em ở cùng với hắn, hơn nữa yêu cầu em làm quản lý trên phương diện làm ăn là nghiêm túc.”
“Hừ,” Vẫn là cần phải chú ý, em trai cùng tên sói đó làm việc nhất định rất nguy hiểm.
Nâng mặt anh lên Chu Thiên Kỳ hung hăng hôn một cái, trịnh trọng nói. “Anh, anh yên tâm đi, tình cảm của em sẽ không thay đổi mãi mãi thích, mãi mãi yêu anh.”
Chu Thiên Kỳ nghe em trai có thể bày tỏ thẳng thắn tình cảm với mình, lại cảm giác được tim đập thình thịch. Mặt cũng dần biến đỏ, hắn nắm lấy tay cậu nhẹ nhàng ma sát, cảm giác được ngày càng mẫn cảm, ngày càng phóng túng, không tự chủ mà kêu thành tiếng. Cùng dính lấy thân thể của hắn cơ thể của bản thân cũng bắt đầu rục rịch.
Chu Thiên Hạo xoay người, đè lên người cậu, vật nóng rực cọ ở đùi trong, “Anh, em đã sớm muốn thêm một lần nữa.”
“Ngươi đúng là tên cầm thú !” Chu Thiên Kỳ tỉnh ngộ, thế nhưng thời gian cũng đã tối hai người lại chìm trong biển lửa vô biên.
Đã nhận định được người, tương lai sẽ không thay đổi. Trọn đời bên nhau.
“Hôm nay, cô với Tiểu Duệ muốn tới chơi.” Mẹ bưng đĩa đựng trái cây đi tới, Chu Thiên Hạo chính là đang ngả vào người Chu Thiên Kỳ xem tivi.
“Bọn họ tới để làm gì ?” Chu Thiên Hạo bất mãn nói. Sau đó bị Chu Thiên Kỳ hung hắng nhéo một cái ở cánh tay đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Tiểu Duệ nói Tiểu Kỳ đã trở về, muốn tới chơi cũng thuận tiện đang là kỳ nghỉ nữa. Chúng ta đã quyết định sẽ ra ngoài ăn dã ngoại.” Mẹ nheo mắt lại trên mặt vậy mà lại không có đến một nếp nhăn, dường như vẫn giống một cô gái xinh đẹp. “Hai đứa xem mẹ cũng đã thay xong quần áo để đi chơi, các con cũng đi thay một chút đi.”
“…” Chu Thiên Hạo rất không thoải mái. Chu Thiên Kỳ run một cái. Là áp suất của Chu Thiên Hạo đang bị đè nén mà. Tiểu Duệ tại sao phải tích cực như vậy chứ giữa chúng ta không phải đều là quan hệ an hem sao ?
Lúc ở trong phòng thay quần áo lại bị Chu Thiên Hạo chậm rãi giằng co một lúc mới có thể đi ra, vừa vặn cô cùng Tiểu Duệ tới. Chu Duệ nhanh chóng chạy đến ôm lấy Chu Thiên Kỳ suýt nữa thì hôn nhẹ mà không để ý đến Chu Thiên Hạo đang bực tức ở phía sau.
Chu Thiện Hạo bị Chu Duệ khiêu khích như vậy trong nháy mắt mặt liền biến đen, kéo Chu Thiên Kỳ trở lại. Chu Thiên Kỳ nhanh chóng thuận theo vuốt lông hắn mới có thể ngừng lại.
“Tiểu Kỳ em mang cho anh một bảo bối đây.” Chu Duệ từ trong túi lấy ra một chiếc gối hình rùa đưa cho Chu Thiên Kỳ.
“Hả ?” Chu Thiên Kỳ nghi hoặc.
“Cái này là WOW là rùa biển có thể câu cá dùng để ngồi lên. Là bản đặc biệt tìm riêng mới có.”
Chu Thiên Kỳ vẻ mặt xấu hổ nhìn con rùa này, nhéo nhéo cái đuôi, chất lượng quả thực rất tốt, hình dạng cũng rất chân thật thế nhưng vì sao Chu Thiên Kỳ cảm thấy thật đau trứng đây ?
Mẹ chuẩn bị xong xuôi đồ ăn cần mang theo liền cùng nhau lái xe ra vùng ngoại ô đến một vườn đào.
Những bông hoa đào xinh đẹp mọc thành phiến phủ kín cả cành cây, kiều diễm không gì sánh được, bạch trung mang theo phấn, phấn trung lộ ra bạch, thanh thuần khả ái. ( ý chỉ hoa đào màu trắng nhưng có điểm thêm hồng phấn.)
Thật lâu không có cùng người nhà hài hòa như vậy ra ngoài du ngoạn. Chu Thiên Kỳ cảm thán. Chu Thiên Kỳ cùng cậu trước đây luôn bất hòa, mẹ thì luôn bận công việc, em họ là họ hàng lại càng không thể cùng một chỗ chung vui. Lần này chính là lần đầu tiên chưa từng có.
Dải đất lớn dưới chân hoa đào đều là người tụ tập, mọi người đều là vừa ăn cơm dã ngoại lại vừa ngắm hoa. Bầu không khí này hơn nữa còn ở giữa trời xuân tươi mát dễ chịu lại đặc biệt thích hợp.
“Tiểu Duệ phải học thật giỏi, sắp thi cấp ba rồi không được lơ là nha.” Mẹ đưa cho Chu Duệ một miếng sandwich rồi nói.
Chu Thiên Kỳ đột nhiên lại cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn về phía mình mờ mịt mà nóng rực. Cậu hốt hoảng ngẩng đầu liền thấy ánh mắt của Chu Duệ đang nhìn mình chằm chằm, sự nhẫn lại trong ánh mắt làm Chu Thiên Kỳ nhớ lại những lời Chu Duệ từng nói trước đây. “Em vì anh Tiểu Kỳ mới trở nên nỗ lực như vậy…”
“Vâng, cháu biết anh Tiểu Kỳ vẫn luôn là thần tượng của cháu.” Chu Duệ ngây thơ trả lời câu hỏi của mẹ, thế nhưng Chu Thiên Kỳ lại cảm nhận được trong lời nói có ẩn ý khác.
“Tiểu Kỳ em sẽ không bỏ cuộc, chờ lúc em trở nên lợi hại hơn liền có thể chống lại Tiểu Hạo…” Chu Duệ không biết từ lúc nào đã tiến đến bên cạnh nói thầm.
“Anh, em muốn uống nước.” Chu Thiên Hạo ngồi dịch qua, nắm lấy vai Chu Thiên Kỳ tách cậu ra khỏi Chu Duệ.
Chu Thiên Kỳ vội vàng đưa nước cho Chu Thiên Hạo, phía sau còn cảm giác được có người nhìn xuyên thủng mình.
“Chu Duệ, nó đã nói gì với anh ?” Chu Thiên Hạo hỏi.
“Ừm, một,..” Chu Thiên Kỳ ấp úng cậu không muốn hai đứa em của mình trở mặt mà nguyên do còn là do mình.
Chu Thiên Hạo cũng không làm khó anh đại khái có lẽ hắn cũng đoán được.
“Tiểu Duệ sau này muốn làm cái gì ?” Mẹ hỏi.
“Cháu muốn học trường quân đội, sau này có thể lên đến thượng tướng, chuyên trừng trị kẻ bại hoại.” Mắt Chu Duệ sáng như đuốc nói.
“Ha, ha tài năng xuất chúng quá ha, chỉ bẳng cái mục đích thiển cận của cậu mà đòi làm tướng quân ?” Chu Thiên Hạo không hề kiêng nể gì mà cười nhạo.
“Tiểu Duệ vẫn còn là đứa nhỏ mà.” Mẹ trách cứ Chu Thiên Hạo.
“Anh, anh thấy thế nào ?” Chu Thiên Hạo không để ý bên đó nó chuyện nữa quay qua hỏi Chu Thiên Kỳ.
Chu Thiên Kỳ vô tội nhìn hắn, “ Cái gì thế nào ? Có điều chính mình cẩn thận một chút, Chu Duệ người này…” Vừa cùng Chu Duệ thảo luận chuyện kia, không khỏi tranh chấp với Chu Thiên Hạo, dù sao cũng là chuyện tương lai.
“Có được anh trai quan tâm như vậy đương nhiên rất tốt rồi.” Nhìn dáng vẻ anh trai lo lắng, Chu Thiên Hạo ôm chầm lấy anh, lén hôn một cái.
“Tiểu Kỳ ?” Một giọng nữ quen thuộc truyền tới, Chu Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn lại. Hàn Vi ? Vận khí hôm nay thế nào lại tốt như vậy, lại có thể ở chỗ này gặp lại Hàn Vi. Lại nói chỗ này là nơi mọi người đều đến vui chơi. Như vậy là Hàn Vi cũng đến nơi này dã ngoại sao ?”
“Cậu sao lại đến đây chơi ?” Chu Thiên Kỳ hỏi.
“Mình vì sao lại không thể đến ?” Hàn Vi chu ra gương mặt xinh đẹp vô cùng đáng yêu, “Chẳng lẽ cho rằng cậu từ chối mình rồi thì ngay cả nơi cậu đến vui chơi mình cũng không thể đến ?” Ý thức được rằng mình nói sai, Hàn Vi liền lập tức che miệng đỏ mặt nói “ Xin lỗi mình không nên nói những lời này.”
“Ừm, không có gì, người nói sai trước phải là mình mới đúng.” Chu Thiên Kỳ đứng lên nhường băng ghế. “Cậu ngồi đi mình đi chỗ khác.”
Hàn Vi cũng không khách khí , khép váy, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Từ đêm cùng em trai thoát khỏi nguy hiểm liền nhận ra nội tâm của bản thân mình. Ngày thứ hai, lúc Hàn Vi gọi điện hẹn gặp mặt Chu Thiên Kỳ trực tiếp từ chối, hai người không có bất cứ tình cảm gì, không muốn làm khổ cô ấy, càng không muốn trái lại lòng mình.
Chơi cả một buổi trưa, mãi đến ba giờ chiều mới dọn dẹp về nhà.
Chu Duệ bởi vì còn phải học nên cũng không ở lại nhà, được cô đưa về.
Mẹ về đến nhà thay đổi quần áo rồi lại ra ngoài đánh bài. Chu Thiên Hạo bởi vì công việc nên cũng ra ngoài. Buồn chán không có việc gì làm Chu Thiên Kỳ không còn cách nào khác là lấy điện thoại chơi.
Buổi tối mệ vẫn không trở lại, Chu Thiên Kỳ đành phải tự mình nấu cơm ăn. Cầm theo giỏ đựng thức ăn đi siêu thị mua đồ.
Đến cả kỳ nghỉ vẫn phải tự mình làm cơm. Chu Thiên Kỳ cảm thán cuộc sống của mình, vừa cầm giỏ chọn rau với thịt, lại mua thêm ít đồ ăn chín mới chậm rãi ra ngoài.
“Tiểu Thụ !” Chu Thiên Kỳ ở chỗ trả tiền lại gặp lại Tiểu Thụ.
Tiểu Thụ giật mình nảy lên một cái.
“Cậu đang làm gì thế ?” Chu Thiên Kỳ tò mò hỏi. Ánh mắt cũng chuyển đến giỏ hàng mà hắn mua. Ách… bên trên đều là condom đủ loại màu sắc. Chu Thiên Kỳ xoay người tránh Tiểu Thụ ra, cậu không nhận ra người này, không nhận ra, không nhận ra,…
Ra khỏi siêu thị chỉ chốc lát sau Tiểu Thụ kia liền đuổi theo.
“Tiểu Kỳ, anh vậy mà lại có thể làm thức ăn ! Trời ơi sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại !” Hắn thổn thức không ngớt.
“Tôi vốn dĩ có thể làm thức ăn được không !” Chu Thiên Kỳ trừng.
“Em cũng muốn ăn.” Tiểu Thụ nháy mắt đáng thương nói.
“Gọi người của cậu đến làm cho ăn.”
“… Em hiện tại vẫn một mình…” Giọng điệu lại càng đáng thương.
“…” Đã quên mất hắn đã bị Tiểu Công của hắn từ bỏ. Không chống đỡ được Tiểu Thụ đáng thương này, cậu đành để hắn về nhà ăn cơm. Mong rằng Tiểu Hạo không ghen là tốt rồi.
Tiểu Thụ ở trong nhà nhìn đông ngó tây, cuối cùng vẫn là nhàm chán chạy đến phòng bếp quan sát học tập Chu Thiên Kỳ đảm đang.
Chỉ một lát sau, Chu Thiên Hạo đúng giờ trở về.
“Anh, em đói bụng.” Chu Thiên Hạo vừa nói vừa đi về phía phòng bếp. Dừng lại. Tại phòng bếp còn có một người, hơn nữa còn là con trai, hơn nữa còn ôm anh trai hắn, hơn nữa anh còn cười đến vui vẻ như vậy…
“Cậu là ai ?” Chu Thiên Hạo lạnh giọng.
“Tôi là bạn của anh Tiểu Kỳ, đến ăn cơm…” Tiểu Thụ bị dọa đến sợ, biết em trai của Tiểu Kỳ là công thế nhưng lại không biết có khí thế như vậy. Lập tức trong mắt biến thành sao nhỏ.
Chu Thiên Kỳ bưng đĩa thức ăn để lên bàn ăn xong, phân phó Chu Thiên Hạo đi lấy bát.
Hiếm khi thấy hắn ở trước mặt bạn bè mà không phát giận. Cơm nước xong xuôi, sau khi đưa Tiểu Thụ kia về Chu Thiên Hạo liền đè cậu ra hỏi.
“Người kia là ai vậy ?” Chu Thiên Hạo hỏi.
“Tiểu Thụ là một người bạn cũng khá thân.” Chu Thiên Hạo lại nói, “ Coi như là như vậy cũng không được chạm vào anh.” Chu Thiên Hạo ra lệnh. Quả nhiên là chú ý đến chuyện vừa rồi sao…
“Ừm, được được rồi. Đã biết.” Chu Thiên Kỳ hôn hắn một cái thu dọn đồ ăn trên bàn rồi ra khỏi phòng bếp.
“Anh em có một đồ vật muốn đưa anh.” Chờ Chu Thiên Kỳ thu dọn xong mọi thứ, bưng đĩa hoa quả ra đến phòng khách.
“Hả ?” Chu Thiên Kỳ đưa một miếng cho em trai, chính mình cũng cắn một miếng, ngồi xuống bên cạnh.
Chu Thiên Hạo cầm lấy ngón tay tinh tế của Chu Thiên Kỳ, lấy ra chiếc nhẫn rồi đeo vào, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, ấn ký cả đời.
Anh, em vẫn luôn thích anh.
——— ————– End———— ———–