“Anh, anh rất ghét em sao ?”. Chu Thiên Hạo hôn liên tục xuống những giọt nước mắt rơi trên mặt Chu Thiên Kỳ, một tay cầm cổ chân đồng thời cũng đưa một vào giữa hai chân của Chu Thiên Kỳ. “Tại sao lại phải khóc vậy ?”
“…” Chu Thiên Kỳ không biết nói gì, cũng không muốn cùng em trai hôn môi, quay mặt ra chỗ khác, đem mặt chôn vào trong gối, cằm đau nhức.
Rốt cuộc kiếp trước cậu đã làm chuyện xấu gì, khiến hiện tại em trai lại nghiêm phạt… trong lòng Chu Thiên Kỳ rất loạn, hai tay bị Chu Thiên Hạo nâng lên,.. bị áo quấn lấy cổ tay, tay bị trật khớp không thể dùng lực, em trai vốn ghê tởm loại sự tình này, vì cái gì lại đối với cậu làm ra loại sự tình này. Em trai cùng cậu đều là thẳng nam, vậy mà lại không bài xích những chuyện này, hắn cho rằng chuyện này sẽ làm cậu ghê tởm sao… hay là bản thân hắn không tiếp thu được những thứ này mới áp đặt lên người cậu khiến cậu chán ghét những thứ này sau đó khôi phục lại bình thường ? Chu Thiên Kỳ kéo ra nụ cười bất đắc dĩ, tuy nhiên cũng không thể khống chế được mặt mình. Em trai hắn từ khi nào thì biết cậu tiếp xúc với những thứ này ? Trong lòng đột nhiên sáng tỏ, bắt được một điểm quan trọng.
Đột nhiên Chu Thiên Hạo không có chút động tĩnh, Chu Thiên Kỳ cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, lén nhìn một chút muốn xem là tình huống gì, vừa quay đầu liền thấy, ‘…” Trong ngực Chu Thiên Kỳ chợt lạnh một mảnh, em trai cúi đầu không thấy được vẻ mặt của hắn.
“Anh chán ghét em sao…?” Chu Thiên Hạo rút ngón tay ở phía sau Chu Thiên Kỳ ra, máu xung quanh liền chảy ra.
“…” Chu Thiên Kỳ cảm thấy địa phương bị dồn chặt bị trống rỗng. Hơi lạnh trong không khí kích thích toàn thân, cả người dưới sự ma sát của Chu Thiên Kỳ mà điểm mẫn cảm bắt đầu đứng lên.
“Anh…” Chu Thiên Hạo ngẩng đầu, ánh mắt u ám nhìn đôi mắt đẫm lệ của anh trai mình, ôn nhu lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt của anh trai. “ Anh Tiểu Kỳ,…” Chu Thiên Hạo ôm chặt anh trai của mình, nhắm mắt hưởng thụ thân thể lạnh lẽo của anh trai.
“Tiểu Hạo ?” Chu Thiên Kỳ thực sự không hiểu cái tình huống hiện tại là như thế nào, thực sự nhịn không được, giọng nói không rõ liền bật ra tên em trai nhà mình. Hắn vừa đối với mình tàn bạo như vậy , hiện tại sao lại giống như một con thú bị thương ? Bỗng nhiên Chu Thiên Kỳ nhớ tới lúc trước khi Chu Thiên Hạo gọi điện thoại, âm thanh cô đơn như vậy…
“Anh hôm nay tạm thời ở đây đi, đã nhiều ngày như vậy, không có anh ngủ bên cạnh, thật sự rất trống vắng mà…” Chu Thiên Kỳ đem mặt chôn trước ngực anh trai, buồn bực nói ra. Trước ngực vẫn còn thương tích của vết bỏng, mất đi vẻ mềm mại trước đây, có chút cảm giác thô ráp. Xin lỗi anh.
Lẽ nào… Chu Thiên Kỳ không còn cách nào bĩnh tĩnh, cậu không phải kẻ ngốc, những hành động quái dị của em trai, những lời này hắn vừa nói ra cậu lập tức hiểu. Em trai chính là thích mình !!!
Lúc này trong lòng Chu Thiên Kỳ vô cùng rối bời, thậm chí cái gì cũng đều rối. Cậu nên quyết định thế nào về loại tình cảm lưu luyến không nên có của em trai,… Cho dù cậu là một hủ nam, thế nhưng loại sự tình này phát sinh ở trên người cậu, làm sao cậu có thể không kinh ngạc, có thể nào không hoảng loạn, lại nói đối phương chính là em trai của cậu.
“A!” Đột nhiên toàn thân đau đến chết lặng toàn thân đều là đau nhức. Chu Thiên Kỳ không đề phòng nhịn không được kêu thành tiếng. Thế nhưng điều này lại dộng đến cằm đã bị trật khớp bắt đầu đau nhức, thanh âm vẫn giữ trong cổ họng.
“Anh, anh làm sao vậy ?” Chu Thiên Hạo phát hiện ra dị trạng của anh trai, ngồi dậy khẩn trương hỏi.
“Em gái cậu !” Chu Thiên Kỳ rút tay lùi về, lấy khuỷu tay bám lấy cằm hung tợn nói hai chữ này, rất mất mặt liền hôn mê bất tỉnh.
______Đường phân cách ký ức của Chu Thiên Kỳ ______
“Anh, anh xem !” Tiểu Hạo chạy về phía trước, cầm trong tay một bông bồ công anh, lông tơ trắng như tuyết theo gió tản ra, bay lượn. Bay đến bên người của anh, anh giống như một thiên sứ vậy.
“Nhìn xem, nơi này còn một đám bồ công anh lớn hơn nữa nhé !” Tiểu Kỳ bất ngờ chỉ vào một khóm bồ công anh tươi tốt mọc bên sườn dốc.
“Oa, cái đó nhất định có thể bay xa hơn nữa đi.” Ánh mắt của Tiểu Hạo chợt sáng lóe lên một tia tính toán nhỏ.
“Ách, hay là thôi đi, sườn núi dốc như vậy, rất nguy hiểm.”
“Được, Tiểu Hạo nghe anh.”
“Anh vì sao ba nhất định muốn chúng ta giữ nguyên vị trí đứng đầu của lớp ?” Tiểu Hạo nằm sấp lên trên bàn, hai mắt ngấn lệ trong tay lôi ra chính là phiếu điểm, thứ hạng chỉ là thứ ba. Ánh mắt kia của ba ba còn có mẹ điều này vô thức đả thương đến người khác.
“Ba mong muốn cậu có thể trở thành người thật lợi hại, không hy vọng sau này cậu phải chịu khổ.” Anh trai Tiểu Kỳ sờ đầu an ủi em trai.
“Anh, thế nhưng tại sao mỗi lần anh đều dễ dàng lấy được số hạng thứ nhất vậy… Anh có thể hay không đừng thi tốt như vậy, ba mẹ sẽ không đối với em nghiêm khắc như vậy… Em thực sự mệt mỏi quá…”
“Nhìn hai đứa tình cảm tốt đẹp như vậy, nhất định sẽ được như thế cả đời.” Mẹ ngồi trên chỗ bác tài lái xe quay xuống trêu chọc hai người bọn họ đang dựa sát vào nhau.
“Ách, mẹ nói linh tinh cái gì vậy.” Tiểu Kỳ liền lúng túng mở hai mắt đang giả vờ ngủ, đỏ mặt nói. Khẩn trương đầu, nhìn một chút em trai đang tựa vào vai, hoàn hảo, không có phản ứng là đang ngủ, sẽ không có nghe được
“Cậu tại sao lại không đi học ?” Tiểu Kỳ cầm lấy cổ áo của em trai, hầu như nhìn không ra em trai của mình, nhuộm tóc, hắn rất lâu đã không về nhà.
“Anh bớt lo chuyện không đâu đi.” Tiểu Hạo khinh thường đẩy ra tay của anh trai, nắm lấy cô gái vừa rồi ung dung rời đi.
“Chu Thiên Hạo, cậu tại sao lại làm ba mẹ thất vọng ?” Chu Thiên Kỳ chạy đến kéo lấy vai của em trai, lần đầu tiên không chịu nổi mà cùng em trai giằng co.
“Anh nghĩ như vậy sao, đừng có giả mù mưa sa thực sự là rất khó coi. “Chu Thiên Hạo nắm lấy tay của anh trai, nắm lấy cằm của cậu, trước mắt đều là khinh bỉ và chán ghét.
“…” Vô lực đẩy ra cánh tay của em trai, rời đi. Đã như vậy thì tùy cậu. Thế nhưng vì sao dù không quay đầu lại cậu vẫn luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú bản thân mình, vừa khổ vừa hận.
“Không đi học cuối cùng cũng nên tìm một công việc, mày muốn như vậy thì cứ việc ở bên ngoài, làm mấy việc vớ vẩn, đừng có mà làm mất mặt nhà ta.” Ba dạy muộn một chút phát ra thông điệp như vậy vơi Chu Thiên Hạo.
“Hừ !” Chu Thiên Hạo quay mặt ra chỗ khác.
“Tiểu Hạo, em không cần phải ra ngoài lăn lộn, bên ngoài quá nguy hiểm, đừng làm chính mình bị thương.” Anh trai lo lắng nói.
Nhìn một chút vẻ mặt lo lắng của anh trai, Tiểu Hạo mặt không thay đổi, chuyển hướng ba , “ Con đã biết, sẽ không ở nhà ăn không ngồi rồi.”
“Tiểu Hạo, em làm sao vậy ?” Chu Thiên Kỳ hốt hoảng khi thấy đêm khuya em trai một thân đầy máu trở về.
“Không có gì.” Kể lại qua loa cho anh trai, chọn được quần áo liền xoay người đi đến phòng tắm. Tắm xong, mặc xong quần áo, đem quần áo bẩn vò thành một đống ném vào thùng rác, nằm xuống liền ngủ.
Rõ ràng em trai bình thường đều thích ngủ không mặc gì, vậy mà hôm nay lại một mực đòi mặc quần áo…
“Anh, không có chuyện gì đâu !” Chu Thiên Hạo ôm thật chặt hông của anh trai. “ Em không muốn rời khỏi anh… chính là dựa gần…dựa gần… để cho em ôm một cái. Sau này không biết lúc nào mới có thể gặp.”
Mà anh trai cùng với nhiệt độ cơ thể mỗi lúc một cao, trong mơ ác mộng giãy dụa, từng đoạn ký ức nhỏ cứ như hoa tuyết tản vào trong cảnh mơ.
Em đắc tội với lão đại, đoạt lấy người của tên đó. Với tính tình của lão đại hắn sẽ không chỉ đơn giản như vậy, phỏng trừng trốn tránh rất lâu rồi, hy vọng hắn không tìm người khác gây phiền phức.
Anh, xin lỗi. Tiểu Hạo quá tùy hứng. Mắng em cũng tốt, hận em cũng được, Tiểu Hạo không hề lừa mình dối người.
Không muốn rời xa anh…