Anh Trai, Em Vẫn Luôn Thích Anh

Chương 27: Chương 27: Sợ hãi




Đưa tiểu Thụ kia về nhà, Chu Thiên Kỳ một mình đi lại trên đường cái cảm thấy trống trải lạnh lẽo, ánh sáng lờ đèn điện lờ mờ chiếu xuống người Chu Thiên Kỳ, trên người cậu phảng phất như tỏa ra chút sáng màu vàng. Áo khoác trắng trở thành vàng mái tóc mềm mại cũng trở nên rực rỡ dưới ánh đèn.

Lúc này chuông điện thoại liền reo, “ Chuyện gì ?”_ là Tiểu Hạo.

“Tại sao đã trễ rồi mà vẫn chưa trở lại ?” Giọng nói lạnh lùng của Chu Thiên Hạo truyền đến, rõ ràng là giọng điệu chất vấn.

“Cậu muốn xen vào làm gì ?” Chu Thiên Kỳ rất không hài lọng với giọng điệu chất vấn của em trai.

“Em đói …”

“Không phải đã viết giấy để lại nói cơm ở trong nồi cơm điện, đồ ăn cho vào lò vi sóng rồi sao ? Chẳng lẽ còn muốn viết hẳn lên giường ?” Chu Thiên Kỳ bực tức mà không có chỗ xả, em trai cậu thực sự là được nuông chiều đến không còn gì để nói, thành ra thói quen ăn uống cũng bị nuôi thành xấu.

“Điều này có thể được đó…” Chu Thiên Hạo nói.

“Sặc” Chu Thiên Kỳ đá một cước vào cột đèn đường ở bên đường, “Cậu một vừa hai phải thôi !” Nhớ đến cảm giác không rõ ràng đối với em trai mình, Chu Thiên Kỳ liền bực bội, chỉ có thể dùng lời nói nóng nảy để che đi nội tâm hỗn loạn của mình.

“Anh…” Chu Thiên Hạo muốn nói lại thôi cuối cùng trực tiếp cúp điện thoại.

Chu Thiên Kỳ hiện tại đâu chỉ có phẫn nộ… Chu Thiên Hạo anh đây sẽ không để yên cho cậu.

Đùng đùng giận giữ trở về nhà mở cửa, Chu Thiên Kỳ nghĩ hiện tại chắc hẳn ba mẹ đang ở bên ngoài đánh bài, vì vậy rất bạo lực mà mở khóa cửa, một cước đem cửa đá văng khiến cho tiếng động lớn vang lên để biểu thị cơn giận giữ của mình lúc này.

Thế nhưng vừa vào cửa đã bị sự yên lặng trong nhà trấn trụ.

Căn phòng lớn như vậy lại không mở đèn cũng không có một động tĩnh nào.

“Tiểu Hạo ?” Vừa nãy đột nhiên ngắt điện thoại không lẽ là đã xảy ra chuyện gì ? Chu Thiên Kỳ bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ đến lạnh người. Chẳng lẽ là cậu của Hàn Vi vẫn chưa từ bỏ ý định tìm đến tận cửa ?

Trong lòng vô cùng lo lắng cùng hối hận còn có loại cảm giác không rõ kia nảy lên trong ngực liên hồi. Chu Thiên Kỳ lập tức mở đèn trên tường, sau đó bật tất cả đèn trong phòng khách lên đèn thủy tinh hoa lệ treo trên trần nhà, bốn phía đèn tường, đèn trang trí ở các cột, tất cả màu sắc xen lẫn cùng nhau, rực rỡ lộng lẫy, giống như đã cùng Elise tiến vào trong mơ. Ánh sáng hoa lệ tỏa ra xung quang làm sợ hãi của Chu Thiên Kỳ lan ra khắp người.

“Tiểu Hạo ?” Chu Thiên Kỳ lập tức chạy vào căn phòng của bọn họ nhưng không có ai ! Thư phòng không có người ! Phòng vệ sinh không có ! Phòng ăn không có ! Phòng bếp không có ! Rốt cuộc là đã đi đâu ? Chu Thiên Kỳ vô lực ngồi xuống ghế salon, lại một lần nữa gọi vào số của Chu Thiên Hạo lòng nóng như lửa đốt.

“Xin lỗi, người bạn gọi hiện đang tắt máy.” Mỗi một lần giọng nữ ấy truyền ra nội tâm Chu Thiên Kỳ lại một lần lạnh lẽo.

Làm sao bây giờ ? Em ấy lại mất tích !

Muốn gọi cho ba mẹ nhưng cậu lại không dám, không dám… nếu như họ bị kích động… Tình cảm đối với em trai đến tận cùng vẫn cứ trào ra, cái gì luân lý, cái gì giới tính lại không phải là loại tình cảm bị ràng buộc ở đáy lòng.

Tay Chu Thiên Kỳ run rẩy cuối cùng cũng gọi điện thoại cho mẹ. Trước tiên cứ hỏi một câu biết đâu bọn họ đến chỗ nào đấy chơi.

“Alo, Mẹ Tiểu Hạo ở chỗ của mẹ sao ?” Chu Thiên Kỳ tận lực dồn xuống không cho phép bản thân biểu hiện sự lo sợ.

“Hả ? Tiểu Hạo không có ở đây. Không biết, Ba đều.” Mẹ vừa chơi màn chược vừa trả lời điện thoại, “Có thể là đi ra ngoài chơi rồi.”

“Vâng.” Chu Thiên Kỳ cúp điện thoại.

Xong làm sao bây giờ ?

Nhìn lại phòng bếp một chút, cơm và thức ăn vẫn còn ấm, tên kia hắn kỳ thực đã đem đồ ăn cùng cơm hâm nóng rồi lại chưa ăn nhất định là đang chờ mình về… Thế nhưng bản thân lại không chút cảm kích nào, một chút cảm giác của hắn cũng không để ý tới… Vậy mới nói em trai hắn là vì tức giận dỗi nên mới rời đi sao ?

“Cậu của mình làm sao vậy ?” Hàn Vi có điểm kỳ lạ hỏi. Cô đối với việc Chu Thiên Kỳ vì việc khác mà tìm mình cũng không có ngó lơ.

“Chuyện này trong một lúc không thể nói hết được… Cậu trước hết có thể cho mình cách liên lạc không ?” Chu Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ đến Cậu của Hàn Vi ở trước mặt cô ấy là một người hiền hòa, vì vậy nếu nói ra chân tướng đối với mình sẽ không có lợi.

“Nhưng mà cậu ấy đi Tokyo bàn chuyện làm ăn rồi. Hiện giờ mình cũng không có cách liên lạc.” Hàn Vi dừng một chút “ Nhưng mà cậu đợi mình một chút có lẽ mẹ mình sẽ biết phương thức liên lạc.”

… “Không cần đâu…” Chu Thiên Kỳ mấp máy đôi môi bị gió lạnh thổi đến khô nứt, trong lòng vô cùng thất vọng, mối nghi ngờ lớn nhất loại bỏ còn ai có thể không tiếng nào mà mang Tiểu Hạo đi được ?

Trở lại dưới lầu, nhìn lên vị trí quen thuộc, đèn chỉ còn màu đen. Chu Thiên Kỳ nhất thời cảm thấy vô lực.

“Tiểu Kỳ em trai cậu còn vừa ở chỗ này đợi cậu, còn cậu sao lại đứng đây vậy ?” Bảo an của khu nhà nhận ra Chu Thiên Kỳ.

“Hắn vừa ở ngoài này đợi tôi sao ?” Trong lòng Chu Thiên Kỳ dường như vỡ vụn.

“Ừ gọi thế nào cũng không vào.” Bảo an thở dài, “Thật là dính anh trai như vậy cũng thật là hiếm thấy đi.”

Chu Thiên Hạo, cậu tại sao lại ngốc như vậy, trời lạnh như thế nhất định đợi ở bên ngoài để làm chi ? Ở trong nhà đợi không phải tốt hơn sao ?

“Được rồi đại ca, ở bên ngoài này cũng có camera phải không ?” Chu Thiên Kỳ hỏi bảo an.

“Có, sao vậy ?”

“Tôi có thể xem hình ghi lại không ?” Chu Thiên Kỳ trong lòng nhảy nhót một chút, vẫn có thể cứu được.

“Cái này… vốn là trên nguyên tắc thì không được. Nhưng tôi sẽ lén cho cậu xem.” Bảo an do dự một chút nhưng là vẫn sảng khoái đáp ứng.

“Được,” Hai người vào trong phòng điều khiển camera. Bên trong có một chị quản lý camera đứng lên, xem ra quan hệ giữa hai người có vẻ tốt.

Thấy camera thang máy Chu Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, có điểm lo lắng nhìn vị tỷ tỷ kia, có phải hay không nàng đã xem hết toàn bộ rồi ? Nếu như bị nhận ra thì làm sao bây giờ !!! Cũng may tỷ tỷ đó không có phản ứng gì lớn.

“Nơi này là nơi mà Tiểu Hạo đứng.” Bảo an chỉ vào camera phía trong Chu Thiên Hạo, Chu Thiên Hạo chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo khoác, cho dù bị thương vẫn anh tuấn không gì sánh được. “Sau đó từ đây hắn liền đi ra ngoài một khoảng, nơi mà camera không quay đến.”

“…” Làm sao bây giờ, hiện tại là hoàn toàn vô ích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.