Đâu phải tự dưng không có lí do gì mà Nhã Âu đưa Băng Băng đến đây đâu chứ. Thời gian đợi Nhã Âu xem thống kê sổ sách Băng Băng đi xem những món đồ trang sức trong cửa hàng.
Dạo quanh một vòng cô phát hiện ra một điều rất đặc biệt. Thì ra đằng sau mỗi thiết kế đều là một câu chuyện mang ý nghĩa khác nhau, vui có, buồn có, đều là những điều rất giản dị, chân thật. Tất cả đều được khắc hoạ một cách tinh tế, rất có tính nội hàm. Có những món trang sức có lịch sử lâu đời, có những món chỉ cần nhìn qua cũng mang lại cảm giác man mác buồn.
Ánh mắt Băng Băng dừng lại ở một sợi dây chuyền đang trưng bày trong tủ kính, mặt dây chuyền là hình số “8” nằm ngang. Tuy nhiên hình dạng được thiết kế ra lại có vài chỗ khuyết nhỏ, uốn vòng rất lạ mắt, nếu không để ý kĩ sẽ không nhìn ra điểm đó, bên trên đính những viên kim cương siêu nhỏ, nhìn qua rất đơn lại lại vô cùng tỉ mỉ đến từng chi tiết. Bên cạnh bảng nhỏ phần mô tả cũng chỉ có hai từ “Vô Cực nằm giữa khoảng không. Không rõ đó là tên của tác phẩm hay là ý nghĩa mà người thiết kế muốn nói đến...
Chỉ hai từ đơn giản như vậy mà bản thân cô lại dấy lên một cảm xúc khó tả, bỗng dưng đồng cảm như thấy chính mình ở trong đó. Cô dời ánh mắt nhìn xuống tên nhà thiết kế bất giác đọc ra miệng:”Triệu Hân Nghiên”
Vô cực ở đây như cô được học thì cô hiểu là một cái gì đó không có bất cứ giới hạn nào hoặc một cái gì đó lớn hơn bất kì số tự nhiên nào. Nhà thiết kế thông qua khái niệm đó mà thổi hồn vào tác phẩm của mình, ẩn giấu những cảm xúc sâu trong lòng, một sự gửi gắm. Người ấy đối với ai đó dành cho họ một thứ tình cảm rất lớn, lớn hơn bất kì thứ gì. Có thể đến tận bây giờ vẫn chưa thể gỡ được đoạn khúc mắc nặng nề đó. Chi tiết này khi nhìn vào những điểm khuyết nhỏ li ti khác nhau được khắc hoạ trên mặt dây chuyền thì cô đã hiểu. Vì vậy mới có thể tạo ra tuyệt phẩm khiến người khác nhìn vào liền động lòng
Nhã Âu xem sổ sách xong từ văn phòng trở xuống, thấy Băng Băng nhìn chăm chú không rời món đồ trang sức kia, cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cố không phát ra tiếng động
“Nhìn trúng sợi dây này à-Nhìn vẻ mặt xúc động thế kia mà lại
Băng Băng quay lại nhìn Nhã Âu trầm ngâm rồi gật đầu:”Ừ, nhìn rất đặc biệt”
“Lần đầu tiên mình nhìn thấy sợi dây này cũng có hiện trạng như cậu bây giờ vậy. Cô gái này cũng đặc biệt không kém đâu”- Nhã Âu rất đồng tình, cho đến bây giờ
“Cậu biết cô ấy à?”- Chưa bao giờ Băng Băng tò mò hay muốn gặp một nhà thiết kế nào như bây giờ.
Băng Băng muốn gặp, muốn biết
“Hỏi thừa, những tác phẩm ở đây đều là nhà thiết kế của mình làm ra, sao mình lại không biết- Nói rồi Nhã Âu lại bổ sung:”Ở đây mỗi tác phẩm đều chỉ có một cái, độc nhất vô nhị. Cậu có thể chọn bất kì món đồ nào trong cửa hàng nhưng riêng những tác phẩm đặt trong tủ này thì chỉ được ngắm không được mang đi- Nhã Âu rất tiếc mà thông báo với Băng Băng
Cửa hàng Nhã Âu có một tủ kính chỉ để trưng bày những tác phẩm mang ý nghĩa nhất định. Nhiều khách hàng đến bỏ ra số tiền rất lớn chỉ để mua món đồ trong tủ đó nhưng Nhã Âu làm việc đều có quy tắc. Không sẽ là không, dù người đó là ai, bao nhiêu tiền cũng vậy.
Được rồi Băng Băng sẽ không làm khó cô:”Cô ấy còn có tác phẩm khác không?”
Ngẫm một lát Nhã Âu lắc đầu:”Hân Nghiên bây giờ đã là nhà thiết kế chính của cửa hàng rồi nên mình cho phép em ấy chỉ nhận thiết kế riêng mà thôi, thường được nhiều minh tinh nổi tiếng mời thiết kế lắm đấy. Những thiết kế trước đây của em ấy chỉ ra theo mùa, khi ra mắt đều bán chạy đến ngạt thở. Nhờ có em ấy mà tình hình kinh doanh cửa hàng mới phất lên như bây giờ. Thật may lúc đó mình không bỏ lỡ, nếu không bây giờ đã tuột mất một nhân tài.”
Băng Băng nghe rồi ủ rũ, tiếc thật đấy. Trước nay cô vốn không thích trang sức, hiếm khi thấy thích tác phẩm của một người, vậy mà không có duyên được sở hữu.
Bấm trúng huyệt nói của Nhã Âu, không hỏi Nhã Âu cũng tự kể đầu đuôi cho cô nghe, mà Băng Băng lần này lại hứng thú liền chịu đựng ngồi bên cạnh mà nghe
”Lúc cửa hàng mới mở, em ấy là người đầu đến nộp hồ sơ. Nhìn qua thì mọi thứ đều bình thường, sơ yếu lý lịch so ra vẫn kém so với những người chuyên ngành. Nhưng tác phẩm của em ấy thu hút mình, là sợi dây chuyền lúc nãy ấy. Vừa nhìn thấy liền dao động. Chính là nói em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi. Ghê không, ghê không.”
Băng Băng bĩu môi nhìn vẻ hả hê của Nhã Âu đợi cô nói tiếp:”Trùng hợp nữa là em ấy từng là đàn em khoá dưới cùng trường cấp ba với tụi mình đấy. Mà học trường đấy thì gia thế cũng không phải bình thường, mình có ấn tượng với em ấy nhất liền tò mò đi tìm hiểu. Dù như vậy là không tốt, nhưng sau khi tìm hiểu được nhiều chuyện về em ấy mình lại không hối hận. Thậm chí rất muốn nhận em gái nữa là...ôi duyên phận”
“Cậu thôi cái kiểu chăn em gái đi nhé, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng cậu có tình cảm với con gái-Rõ khổ có vài lần Nhã Âu ôm cô không rời đi ra ngoài, những người đi đường liền phóng cho họ cặp mắt kì thị
Nhã Âu bày ra bộ mặt tinh nghịch:”Đó là vì cậu không biết em ấy đã trải qua những chuyện kinh khủng gì, riêng mình mình rất muốn bảo vệ em ấy.”
Nhã Âu đột nhiên chùn xuống, Băng Băng nhìn tác phẩm cũng biết, phải trải qua quá trình tôi luyện nhìn nhận cuộc đời mới làm ra tác phẩm bi ai, sắc bén, không dung tạp, độc nhất như vậy được
Bỏ qua chuyện phiếm, ngoài lề Nhã Âu nhớ đến chuyện quan trọng mà cô cầm làm, cô quay qua hỏi nhân viên gần đó:”Hân Nghiên đâu rồi?”
Cô nhân viên lễ phép:”Sáng nay chị Hân Nghiên ra ngoài gặp khách hàng rồi ạ, chị ấy nói sẽ trở về trước giờ hẹn với Thái tiểu thư- Cô nhân viên lo lắng lén nhìn đồng hồ rồi tiếp lời:”Nhưng đến giờ hẹn rồi vẫn chưa thấy chị ấy trở về nữa
Thái tiểu thư?
“Thái Y Lâm hả?”-Nhã Âu không chắc chắn hỏi lại
“Vâng
“Cô ta đến đây làm gì?”-Nhã Âu nhíu mày
Cô nhân viên chưa kịp trả lời đã nghe toàn bộ nhân viên trong cửa hàng đồng loạt hô lên:”Hoan nghênh quý khách”
Nhã Âu, Băng Băng không hẹn mà cùng quay lại phía cửa lớn. Quả nhiên vừa nhắc đến liền xuất hiện. Hừ đúng là càng không muốn gặp thì lại bám riết không tha mà
Y Lâm thong dong đi tới trước mặt hai người, vẻ mặt ngạc nhiên hiện rõ:”Trùng hợp vậy sao”
“Trùng hợp chỗ nào?”-Nhã Âu không hề khách khí với cô ta
Y Lâm cảm thấy Nhã Âu có thành kiến đối với cô thì phải, nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì
Đúng lúc này, Hân Nghiên vừa trở về cửa hàng, cô nhìn thấy bên trong có bà chủ, cô Thái cùng một vị tiểu khác đang đứng ngay bàn tiếp khách thì vội vàng đi nhanh đến:“Thật ngại quá, tôi đến trễ khiến Thái tiểu thư phải chờ lâu rồi
Dù Hân Nghiên chỉ trễ chưa đến ba phút nhưng khách hàng vẫn là thượng đế. Thật không nghĩ đến tiểu thư Thái gia đúng giờ đã có mặt, thật ngưỡng mộ lối sống nề nếp, có trách nhiệm của cô ấy, không như những người tự cao tự đại luôn muốn người khác đợi mình còn ra vẻ thanh cao. Nếu không phải vì miếng cơm cô liền đánh người ta.
“Không sao, tôi vừa mới đến thôi”-Sự xuất hiện của của cô gái này coi như giúp cô tránh khỏi không khí gượng gạo vừa rồi
Vậy là cuộc gặp khách hàng hai người của Hân Nghiên giờ này lại trở thành bốn người
Nhã Âu bình thường cũng không thường xuyên đến, mỗi tháng chuyện cửa hàng đều do Hân Nghiên thống kê tổng lại gửi riêng cho Nhã Âu.
Hân Nghiên vừa ngồi xuống liền bắt đầu công việc một cách nghiêm túc:”Thái tiểu thư có yêu cầu đặc biệt gì về việc thiết kế nhẫn cưới không ạ?”
Nhìn về xa xăm, không biết Y Lâm đang nghĩ gì, lát sau cô chỉ thấp giọng:”Tôi muốn cặp nhẫn cưới của mình mang một chút hoài niệm về ngày xưa cũ, tạo cảm giác hài hoà, gắn kết, gần như xa, xa như gần. Không cần cầu kỳ, đơn giản một chút vẫn tốt hơn. Tôi thích kiểu truyền thống nhưng không làm mất đi vẻ hiện đại
“Vậy về chất liệu kim loại, độ phát sáng của kim cương tôi sẽ tối giản một chút để phù hợp với yêu cầu của Thái tiểu thư. Cô còn muốn thêm chi tiết nào nữa không?”
Y Lâm mỉm cười, nhắc đến có chút ngại ngùng:”Tài nghệ của cô Hân Nghiên đây trong giới thiết kế trang sức có ai mà không biết đến, tôi tin tưởng cô nhất định sẽ cho ra mẫu thiết kế khiến tôi hài lòng!”
“Thái tiểu thư quá khen rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”-Hân Nghiên khách sáo, sắp xếp lại tài liệu và những ghi chú cô mới ghi lại một lượt
Băng Băng bên cạnh nghe xong liền chùn xuống, không biểu hiện ra mặt càng không tỏ thái độ gì.
Nhã Âu thì không như vậy, cô giật lấy tài liệu trong tay Hân Nghiên gọi cô nhân viên gần đó đến:”Đem tài liệu này giao cho Chu Mạn, việc thiết kế nhẫn cưới lần này của Thái tiểu thư đây sẽ do cô ấy phụ trách.
Hân Nghiên đờ người ra, tay đột nhiên trống không cũng giật mình, không biết nên biểu hiện ra biểu cảm gì mới phải.
Y Lâm mở to mắt nhìn Nhã Âu:”Lưu tiểu thư có ý gì vậy? Cô có việc gì bất mãn với tôi à?”
“Hân Nghiên chỉ là người mới, Chu Mạn cô ấy là người đã có thành tựu riêng, thiết kế trang sức so với Hân Nghiên thì xuất sắc hơn người.”
Càng nói Y Lâm càng không vui ra mặt:”Hôn lễ này tôi rất coi trọng cho nên việc thiết kế nhẫn cưới tôi không muốn xảy ra bất kỳ sai sót nào
Nhã Âu cười dịu dàng đến phát sợ, cắn răng nhẹ giọng:”Thấy cô Y Lâm coi trọng thiết kế này như vậy tôi đương nhiên phải giao cho người giỏi nhất làm ra. Hân Nghiên không may khiến cô không hài lòng thì ảnh hưởng đến đến chất lượng cả hệ thống cửa hàng, không hay lắm
Nói rồi Nhã Âu quay qua nhìn cô nhân viên đang cầm tài liệu trên tay căn dặn thêm:”Đi, nhớ dặn Chu Mạn phải dồn hết sức lực, tâm huyết của mình vào. Cẩn thận, tỉ mỉ mà thiết kế ra cặp nhẫn phù hợp với mong muốn của Thái tiểu thư, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào!”-Cô cố ý đem câu Y Lâm nói lặp lại một lần
Y Lâm hết nói nổi, đành nhìn cô nhân viên kia cầm tập tài liệu đi. Cô nhìn Hân Nghiên tràn đầy sát khí, cô muốn nổi giận. Thân là một nhà thiết kế lại không có một chút chủ kiến, để người khác giành lấy cơ hội của mình.
Nhã Âu đắc ý, thật tự ái mộ bản thân. Biết bao nhiêu cửa hàng không chọn lại chọn đến đây thiết kế nhẫn cưới. Tự chui đầu vào rọ thì cô cũng không ngại chơi cùng. Cửa hàng của cô, do cô làm chủ, dám ý kiến chắc.
Nhìn Hân Nghiên lặng thing không hiểu cái gì thì Nhã Âu lại buồn cười, cô vuốt ve bàn tay của Hân Nghiên:”Ngẩn người gì thế, em còn vị khách quý trước mặt phải tiếp đây này.”-Nhã Âu liếc mắt về phía Băng Băng
Băng Băng nhướng mày không hiểu, cô lại đưa tay nhéo vào eo Nhã Âu
“Aaa, đau đấy. Lúc nảy cậu luôn miệng hỏi về thiết kế của Hân Nghiên, bây giờ em ấy ngồi ngay trước mắt đây này, còn không mau cảm kích mình”
“...”
“Tiểu thư thích thiết kế nào của tôi à?”-Hân Nghiên thoạt nhìn Băng Băng cũng có cảm tình, nhất là vẻ đẹp trên nét mặt của cô, nhìn qua một cái liền bị thu hút, không thể di dời ánh nhìn mà đem lòng ghi nhớ khuôn mặt ấy.
“À, chính là sợi dây chuyền trong tủ trưng bày...”- Tất nhiên Băng Băng biết là không thể lấy. Nhã Âu nói đã đủ rõ ràng còn gì
Hân Nghiên mỉm cười:”Vậy tôi tặng nó cho tiểu thư nhé-Luận về khí chất và nhan sắc toát ra bên ngoài, Hân Nghiên chưa thấy ai có thể hợp với sợi dây chuyền đó hơn Băng Băng, vị tiểu thư đang ngồi trước mặt cô đây
“Thật sao!”-Băng Băng kinh ngạc, chẳng phải nói là không thể...ai cũng không thể
Hân Nghiên gật đầu, cười vui vẻ, chính là tìm thấy người phù hợp với tác phẩm của mình, như thiết kế ra chỉ để dành riêng cho cô ấy.
Y Lâm mặt đen xì, cô nhớ ngày đầu đến đây nói về việc đặt nhẫn cưới, cô có lướt qua sợi dây chuyền đó, bỏ ra một số tiền lớn cũng không bán cho cô, vậy mà bây giờ Băng Băng thích liền đem tặng...Tuy là cô không muốn so đo, nhưng việc này rõ ràng là...
“Hừm, mình là bà chủ mà em ấy còn không tặng mình...thật bất công. Thôi không sao mình sẽ tính sổ sau. Bây giờ việc quan trọng là Hân Nghiên giúp Băng Băng thiết kế một cặp nhẫn cưới nhé. Kiểu dáng, kim cương đều dùng loại tốt nhất trong cửa hàng.”
Đây chính là dằn mặt
“Cậu nói gì vậy!”- Băng Băng đến đây mới là không hiểu, Y Lâm cũng vậy
“Đây là quà kết hôn, cậu đừng nói nhiều. Mau đo size nhẫn đi-Nhã Âu lấy điện thoại mở mục ghi chú ra đưa cho Hân Nghiên xem:”Còn đây là size tay chú rể”
“Mình làm gì kết hôn mà lại...”
Nhã Âu lấy chăn chặn miệng Băng Băng:”Đã nói là quà kết hôn, bao giờ cậu kết hôn rồi dùng.”
“Size tay chú rể cũng là tưởng tượng ra à!”
Nhã Âu ậm ừ:”Đúng vậy, làm thì phải làm một cặp. Sau này kết hôn thật mình lại làm một chiếc y như vậy theo size tay của chú rể. Được chưa.”
Băng Băng vẫn chưa hiểu...cái quái gì vậy...
Duy nhất Y Lâm lúc này mới vỡ lẽ, thì ra mỗi cô là diễn trò cố ý để Băng Băng hiểu lầm, mà Nhã Âu đã biết rõ mọi chuyện. Từ đầu đến giờ cô không phải quá nực cười rồi sao. Hay vì cô ích kỉ, chưa chấp nhận sự thật. Trong khi chính cô là người đã nói rằng không muốn ràng buộc cuộc hôn nhân này, chính cô cũng tự buông bỏ để Vương Hạo có thể hạnh phúc. Xem ra trong lòng cô lại mâu thuẫn nhiều hơn cô tưởng, đến mức không làm chủ được hành động hèn nhát của mình, thiếu can đảm đến mức đáng khinh.