Sự kiện đột nhiên xuất hiện người biến dị thật mau bị Dịch Đường Đường vứt ra sau đầu, dù sao đây cũng là mạt thế, người biến dị không hiếm lạ, ngoài ý muốn cũng không hiếm lạ.
Mắt thấy đã đến giờ, Dịch Đường Đường chưa đã thèm kéo tay Dịch Kiêu, dưới ánh hoàng hôn, hai người bước chậm trở về.
Ăn xong cơm chiều, thời gian còn sớm, Dịch Đường Đường liền lôi kéo mấy người Chu Hiểu Đặng Lâm Siêu chơi bài.
Trải qua một buổi trưa điều tiết tâm lý, Đặng Lâm Siêu cùng Triệu Nghiêu đã thoát ra khỏi hoảng hốt, hiện giờ khi bình tĩnh lại nhớ tới việc phát sinh buổi sáng, họ bắt đầu suy đoán hành vi giết người của Dịch Kiêu.
Dịch Kiêu giết người, không phải là gặp người là giết ngay, nhiều khi bỏ qua rất nhiều người, có lẽ chọn ra trong đám người một vài người mà giết. Hai người ban đầu còn cho rằng anh giết người tùy theo tâm tình, nhưng nhìn ra cũng không phải.
Từ đầu đến cuối, Dịch Kiêu giết người không thay đổi thần thái chút nào, thậm chí Đặng Lâm Siêu còn không cách nào phát giác ra trên người anh ta biểu hiện vui sướng, phẫn nộ sau khi giết người, mà có thể nói giống như là – một nhiệm vụ.
Đặng Lâm Siêu nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị đụng một chút.
“Lâm Siêu ca, tới phiên anh ra bài!” Ngồi ở bên cạnh Triệu Bồng cầm con bài cuối cùng trong tay, ánh mắt lập lòe nhìn Đặng Lâm Siêu.
Đặng Lâm Siêu lúc này mới phản ứng lại, bọn họ là đang đánh bài.
Theo phản xạ có điều kiện Đặng Lâm Siêu nghiêng người sang một bên, đề phòng thằng nhóc Triệu Bồng này nhìn lén bài của mình, suy nghĩ sau đó quăng ra một con bài. Họ chơi bài là có trừng phạt, người thắng có thể hỏi người thua cuối cùng một vấn đề, mặc kệ là vấn đề gì đều phải trả lời!
“Ai, không được.” Triệu Bồng khẽ meo meo xem xét bài trên tay mình, thở dài.
Dịch Đường Đường “bang” mà ném xuống một con bài đồng dạng cuối cùng mình có: “Ha, tôi thắng, mau mau mau, các người tiếp tục, tôi sẽ chuẩn bị hỏi chuyện!”
Đặng Lâm Siêu nháy nháy mắt, anh như thế nào lại đưa ra bài có lợi cho người khác như vậy!
Mà hiện thực tàn khốc không dừng tại đó, ván này kết thúc anh là người thua cuối cùng.
Tổng cộng sáu người chơi bài, bốn người đều là nhờ anh thả bài nên được thắng, Đặng Lâm Siêu muốn hỏng lên.
Dịch Đường Đường cười đến ngả nghiêng, chờ Đặng Lâm Siêu khóc thút thít mà ném bài ra, liền thảo luận với mấy người kia vấn đề gì càng làm anh tan nát.
“Khụ khụ.” Dịch Đường Đường sửa sang lại biểu tình, chớp chớp mắt nhìn Dịch Kiêu ngồi phía sau mình, sau đó hỏi Đặng Lâm Siêu, “Lâm Siêu ca, anh nhìn thấy anh tôi, ba chuyện anh muốn làm nhất là gì?”
Chung quanh lập tức vang lên tiếng huýt sáo, chỉ có Đặng Lâm Siêu mặt đầy khổ sở, giống như nuốt một đống hoàng liên. (* Hoàng liên: một loại dược thảo, có vị đắng.)
Dịch Kiêu đối với việc mình bị điểm danh hoàn toàn không có ý kiến phản đối gì, ngược lại còn nhìn phía Đặng Lâm Siêu, giống như cũng cảm thấy hứng thú đối với câu trả lời.
Đặng Lâm Siêu cảm thấy áp lực thật nặng nề!
Anh véo véo ngón tay lại, giống như một cô gái ngượng ngùng hơn nửa ngày mới nghẹn ra mấy chữ: “Chạy trốn, cúng bái,...... quỳ liếm.”
Không khí an tĩnh một giây, đột nhiên bộc phát ra một trận cười cuồng vang.
Dịch Đường Đường cười đến cả người run run mà bắt lấy quần áo Dịch Kiêu, bị anh ôm vào trong lòng ngực, run rẩy không ngừng, người bốn phía cũng cười đến ngã trái ngã phải, mà Dịch Kiêu cũng nhịn không được, cong cong khóe miệng.
Duy nhất còn gắng gượng được Đặng Lâm Siêu nhút nhát sợ sệt nhìn lén Dịch Kiêu, thấy thái độ Dịch Kiêu không tồi, lúc này mới bỏ đi ý nghĩ bị đại lão đánh chết.
Trò chơi tiếp tục.
Có lẽ mấy ván đầu Dịch Đường Đường đã sử dụng hết vận may của mình, cô dần dần thua lên.
So ra đối với Đặng Lâm Siêu, Triệu Nghiêu bị hỏi chuyện thật tùy ý, còn hỏi Dịch Đường Đường phải thật băn khoăn, rốt cuộc phía sau cô ấy còn một vị đại lão ngồi đó đi ~
Nhưng chơi một hồi, băn khoăn ngăn cách đều phai nhạt đi rất nhiều.
Người thứ nhất hỏi Dịch Đường Đường là Triệu Bồng.
Còn chưa thành niên, gương mặt cậu thiếu niên trở nên hồng, rũ mi do dự nhìn Dịch Đường Đường vài cái, cuối cùng bị Đặng Lâm Siêu đánh một cái vào ót mới ra vấn đề.
“Đường Đường tỷ, Đậu Tương của chị vì sao có tên này?” Triệu Bồng vừa mắng trong lòng vừa hỏi ra.
Đặng Lâm Siêu hận sắt không thành thép mà trừng cậu: hỏi cái gì mà không đau không ngứa như thế?
Triệu Bồng: Anh hay quá, anh hỏi đi!!!
Dịch Đường Đường thật ra không nghĩ tới cậu sẽ hỏi mình vấn đề này, khóe miệng tươi cười hơi nhạt đi một chút, lại thật mau khôi phục vẻ tự nhiên: “Tên của Đậu Tương không phải do tôi đặt, là chủ nhân ban đầu của nó, bởi vì trước mạt thế chủ nhân nhỏ của nói thích ăn “Đậu Tương” nhất, cho nên lấy tên này cho nó.”
Triệu Bồng nghiêm túc nghe xong, gật gật đầu. Cậu cũng không biết vì sao, rõ ràng nhìn thấy Đường Đường tỷ là cười, nhưng trên người cô lại toát ra vẻ tịch mịch.
“Chúng ta tiếp tục đi.” Chu Hiểu ôn nhu mở miệng.
Dịch Đường Đường: “Đúng đúng, đây là lần đầu tiên tôi thua đêm nay, nhất định tôi phải thắng trở về!” Cô vừa dứt lời, không khí lại khôi phục vẻ nhiệt liệt như lúc trước.
Hiển nhiên, nữ thần may mắn thật sự không hề chiếu cố cô.
Tiếp theo người thua vẫn là cô.
Triệu Bồng cợt nhả mà dùng khuỷu tay đâm đâm Đặng Lâm Siêu, chớp chớp mắt nhìn người đang trừng mắt nhìn mình: Không cần sợ, hỏi hỏi đi!
Đặng Lâm Siêu cũng không thể làm tiểu tử thúi này xem nhẹ, anh gắng gượng lên, như viên pháo khai hỏa oanh tạc, đột nhiên phun ra câu hỏi: “Tôi muốn hỏi Đường Đường, Dịch ca mỗi lần giết người có dựa trên căn cứ gì hay không?”
Bốn người kia đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị tiếng pháo oanh tạc làm run rẩy.
Kêu anh ta không cần sợ là một chuyện, nhưng không nghĩ kêu anh ta hỏi trực tiếp như vậy đâu!
Từ ngữ mẫn cảm như vậy, nếu làm lão đại không vui, răng rắc răng rắc bọn họ...
Dịch Đường Đường không cảm thấy vấn đề này siêu khó, hơn nữa Dịch Kiêu không ngăn cản, cô đơn giản hào phóng mà mở miệng: “”Con mắt giết chóc” của ca ca có thể nhìn đến giá trị tội ác của mỗi người, người ca ca giết đều có giá trị tội ác cao. Các người yên tâm, các người làm chuyện xấu còn chưa đủ nhiều, còn chưa đến độ bị giết, ha ha!”
Dịch Đường Đường nói ra làm năm người lại lăn tăn, rõ ràng là cô trấn an, lại làm năm người khẩn trương trở lại.
Trò chơi tiếp tục, không nghĩ tới tiếp theo lại là Dịch Đường Đường thua, Đặng Lâm Siêu thắng.
Thua ba lần liên tiếp, Dịch Đường Đường chán nản ném bài vào trong lòng Dịch Kiêu, kéo kéo tay anh qua mà nhéo nhéo.
Dịch Kiêu không ngăn cản, tùy ý để cô náo động trên người mình.
“Ưm... Đường Đường, tôi hỏi cô một vấn đề nha?” Đặng Lâm Siêu ho khan một tiếng, thời khắc kiềm chế tâm tư muốn quỳ liếm lão đại.
“Hỏi đi.” Dịch Đường Đường đoan chính ngồi, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Đặng Lâm Siêu.
Đặng Lâm Siêu né tránh tầm mắt cô, dưới sự chờ mong của mọi người mà hỏi: “Dị năng của Đường Đường là gì?”
Không chỉ là anh, bốn người kia cũng cực muốn biết đáp án này.
Mới gặp, cô sử dụng “con mắt giết chóc” màu xanh, ở thành phố Khải Dương không biết cô dùng dị năng gì ngăn chặn dị năng “thời gian yên lặng” của Tề Hạo, mà khi ở chung, họ biết cô có dị năng không gian, hơn nữa cấp bậc không thấp.
Trong mắt họ, Dịch Kiêu cường đại đến không ai dám đến gần, mà Dịch Đường Đường lại là thần bí.
Cho dù đã thấy qua hiệu quả của ba tấm thẻ kia, nhưng cô còn thẻ khác hay không, họ đều không hiểu biết.
Dịch Đường Đường nghe vậy chớp chớp mắt, như là đang tự hỏi trả lời vấn đề này như thế nào, sau đó ánh mắt sáng lên.
Đặng Lâm Siêu chỉ cảm thấy trong thân thể giống như có gì đó bị rút ra, trong chớp mắt anh nhìn thấy trên tay Dịch Đường Đường một tấm thẻ.
Dịch Đường Đường đưa tấm thẻ trên tay cho anh, miệng cười trong sáng: “À, dị năng của tôi là đoạt lấy!”
Đặng Lâm Siêu:......
Cmn, đó là tấm thẻ “cân bằng” của anh nha!