Anh Trai Tôi Là Người Đại Ác

Chương 39: Chương 39: Tổ hợp tấm thẻ




Dịch Đường Đường và Trác Nghiên lần đầu tiên nói chuyện với nhau đã là nửa năm sau khi tiến vào phòng thí nghiệm.

Dịch Đường Đường co rúm lại tránh ở ven tường, nghe phòng bên cạnh truyền tới từng tiếng kêu thê thảm, cô cùng với đại đa số trẻ trong phòng đều run lên bần bật.

Một đứa bé trai bị đánh kêu rên lên một tiếng, Dịch Đường Đường dựa vào vách tường lạnh băng, đầu chôn vào giữa hai chân, đầu ngón tay bấu chặt trong lòng bàn tay.

Bỗng nhiên, bên người có một nguồn nhiệt dựa lại gần.

Đối phương cũng không tới gần sát, hai người vẫn còn cách nhau khoảng hai nắm tay, nhưng có người bên cạnh vẫn làm Dịch Đường Đường ngẩng đầu lên.

Dịch Đường Đường nhìn về phía cô gái ngồi xổm kế bên, vành mắt cô phiếm hồng, nhưng trong mắt lại không có nước mắt.

Tầm mắt cô gái giao tiếp với Dịch Đường Đường, con ngươi trong suốt.

Phòng thí nghiệm chỉ còn lại có 30 người, Dịch Đường Đường có biết cô gái này.

Cô ấy cơ hồ không có bất cứ giao lưu nào với những đứa trẻ còn lại, cũng đồng dạng mỗi ngày đều bị tiêm thuốc, mỗi lần Dịch Đường Đường hôn mê tỉnh lại đều có thể nhìn cô gái cô độc ngồi suy tư trên giường.

Rõ ràng chỉ là cô gái mười mấy tuổi, Dịch Đường Đường lại cảm thấy cô ấy sâu không lường được.

“Tôi tên Dịch Đường Đường, cậu tên gì?” Dịch Đường Đường mím môi, tận lực hữu hảo mà nở nụ cười.

Đã lâu lắm không cười, khóe miệng Dịch Đường Đường hơi hơi cong cong lên, chậm rãi mới hình thành được một trạng thái giống như cười.

Cô gái hơi giật mình, nhìn nụ cười tràn ngập thiện ý của Dịch Đường Đường, chần chờ cả nửa ngày sau mới trả lời: “Tôi là Trác Nghiên.”

......

Tiếng kêu thảm thiết trong phòng thật mau không còn nữa, cậu bé bị đánh một thân đầy máu đã ngất đi. Người đàn ông tra tấn ném đi cái roi dính đầy máu, kéo cậu bé nhỏ xíu ra ngoài.

Trên sàn nhà xuất hiện một vệt máu đỏ tươi, người đàn ông mở cửa, ném cậu bé giống như ném rác vào tới góc tường.

Tiếng thân thể đâm vào tường trầm đục làm da đầu Dịch Đường Đường tê dại, cô không còn tâm tình nói chuyện với Trác Nghiên, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà lạnh lẽo.

“Tụi bây sau này còn có ai muốn chạy, đây là giáo huấn!” Đôi giày da lẹp xẹp đi trên đất, chờ đến khi hắn đi đến bên người cậu bé, lại thị uy mà vung ra một roi da lên thân người nhỏ bé.

Tiếng rít từ roi da làm bọn nhỏ trong phòng run rẩy càng lợi hại.

Cậu bé đang hôn mê đột nhiên có cảm giác đau đớn kịch liệt, ai một tiếng rên thật to. Người đàn ông cười lạnh, đế giày da đạp lên đầu cậu bé, dùng sức nghiền xuống.

Cậu bé tựa hồ trợn mắt giãy giụa một thời gian, rên rỉ “a a ô ô” yếu ớt, không được một hồi, rốt cuộc không còn tiếng động gì.

Cậu bé trải qua một hồi đòn hiểm cuối cùng vẫn được như nguyện rời khỏi phòng thí nghiệm, bởi vì cậu đã chết.

Những đứa trẻ không còn giá trị lợi dụng sẽ bị vô tình ném ra phòng thí nghiệm, ném đi đâu, Dịch Đường Đường không biết được.

Dịch Đường Đường tuy rằng cũng khát vọng rời đi nơi này, nhưng thực lực chênh lệch cách quá xa, cô không có ý định đi làm chuyện vô dụng.

Nhưng nhờ vào lần đối thoại đó, sau này quan hệ cô và Trác Nghiên thân cận hơn một chút.

Một ngày ở phòng thí nghiệm chỉ có hai bữa cơm, một ở giữa trưa, một vào buổi tối, tuy là cơm thừa canh cặn nhưng cũng có thể miễn cưỡng chắc bụng.

Khi ăn cơm Trác Nghiên sẽ bưng chén ngồi bên cạnh cô, khi đó Dịch Đường Đường sẽ nhìn Trác Nghiên cười một chút.

Sau đó, hai người cũng sẽ không nói câu nào, chỉ lẳng lặng mà ngồi ở góc tường, nhàm chán chờ đợi thời gian trôi đi.

Có lẽ là thời gian ở chung đơn độc với Trác Nghiên quá dài, Trác Nghiên lại tỏ ra có thiện ý, dần dần Dịch Đường Đường giao lưu với những đứa trẻ khác ít đi hẳn. Cô và Trác Nghiên giống như trở thành hai con nhạn xa bầy.

Mỗi sáng phòng thí nghiệm theo lệ thường sẽ tiêm vào thuốc thử, trẻ bị hôn mê có thể sẽ tỉnh lại ở giữa giờ ngọ, cũng có thể vĩnh viễn không tỉnh lại.

Trẻ trong phòng thí nghiệm giảm đi từ từ, giường lớn càng ngày càng trống, một buổi trưa sau khi tỉnh lại, Dịch Đường Đường nhịn không được lướt qua ngăn cách giữa các giường, bò tới bên người Trác Nghiên.

Trác Nghiên ý thức được Dịch Đường Đường đã đến, cô không ngăn cản mà ngược lại kéo cái chăn không ở giường bên cạnh che lên trên người Dịch Đường Đường.

Thời tiết đã trở lạnh, Dịch Đường Đường ôm chăn rúc ở bên người Trác Nghiên, không để ý đến chủ nhân của chăn đã rời đi từ khi nào, cô thở ra một ngụm hơi lạnh.

“Trác Nghiên, vì sao cậu không lui tới với những người khác?” Cô hỏi ra vấn đề mình vẫn luôn thắc mắc.

Trác Nghiên cũng cuộn tròn thành hình con tôm, đối diện với Dịch Đường Đường.

Cô nhìn đến đồng tử tối màu trong mắt Dịch Đường Đường, chỉ nhìn thấy hoảng sợ trong đó.

Vươn ra bàn tay còn hơi chút ấm áp, Trác Nghiên lơ đãng lau khóe mắt Dịch Đường Đường, làm rơi xuống một giọt nước mắt nóng bỏng, nhẹ nhàng mở miệng: “Không cần thiết.”

Thân thể Dịch Đường Đường cứng đờ, nghe Trác Nghiên tạm dừng một lúc, lại nói tiếp: “Dù sao tất cả đều sẽ chết.”

Dịch Đường Đường véo chặt góc chăn, nuốt nước mắt trở về, hít sâu một hơi, thanh âm thấp đến cơ hồ không thể nghe thấy: “Cậu có nghĩ tới chạy đi không?”

Trác Nghiên nghe lời Dịch Đường Đường nói xong, thần sắc đạm nhiên ngày thường trở nên nghiêm khắc lên hẳn.

Trong lòng Dịch Đường Đường như bị Trác Nghiên nắm chặt, cô chỉ nghe được Trác Nghiên trả lời, thanh âm cũng thật thấp, lời lại mang theo cảnh cáo: “Bằng năng lực hiện tại của chúng ta, không ra được...”

Muốn đi ra ngoài, chỉ có tử vong.

***

Hồi ức biến đi, Dịch Đường Đường nhìn Trác Nghiên, bừng tỉnh giống như vừa rơi vào cảnh trong mơ.

Tính ra, cô và Trác Nghiên tách ra chỉ hơn nửa năm, lần này gặp mặt lại cảm giác như đã vượt cả trăm năm.

“Như thế nào, là tôi cao hơn hẳn trước đây hay sao?” Trác Nghiên mỉm cười, con ngươi đen nhánh trong trẻo.

Dịch Đường Đường khống chế không được bước đến trước mặt Trác Nghiên, dưới ánh mặt trời chói mắt, vóc dáng Trác Nghiên cao hơn cô một đoạn, hai người đứng khá gần, Dịch Đường Đường chỉ có thể hơi hơi ngẩng đầu lên mới nhìn được rõ ràng.

Trác Nghiên nén đi xúc động muốn xoa tóc Dịch Đường Đường, cô lui ra phía sau một bước, ánh mắt hướng về người đằng kia đang nhìn họ như hổ rình mồi: “Tôi thật ra thì không có gì, chỉ sợ có người sẽ ghen.”

Dịch Đường Đường cũng quay đầu nhìn về phía Dịch Kiêu, xúc động qua đi, biểu tình cô bình lặng lại một chút.

Một lần nữa quay đầu lại, Dịch Đường Đường có chút kích động mà bắt lấy tay Trác Nghiên, nụ cười được mạ một tầng ánh mặt trời, nhìn thật đẹp.

“Tôi đã tưởng sẽ không còn được gặp cậu nữa.” Thanh âm cô thật vui mừng, nhưng cũng mang theo điểm buồn bã.

Trác Nghiên cong môi cười: “Nói ngốc cái gì.”

“Hiện tại nó có thể vật quy nguyên chủ.” Trác Nghiên nói xong, một bàn tay gỡ lấy dây đeo hình trăng non trên cổ xuống.

Dịch Đường Đường nhìn theo động tác Trác Nghiên, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Phía trước tới căn cứ tìm ca ca, chính là cậu sao?”

Trác Nghiên gật gật đầu, rút tay đang được Dịch Đường Đường nắm lấy, tự mình đeo lại lên cổ Dịch Đường Đường, đeo xong, Trác Nghiên dùng đầu ngón tay chạm chạm vào mặt trăng non trên dây.

Trăng non xoay được một vòng, Trác Nghiên hơi cong cong mắt, thân thiết dán đến bên tai Dịch Đường Đường, mỉm cười: “Nhưng mà, lúc đó bọn họ miêu tả cho tôi “Dịch Kiêu” không giống cậu tả cho tôi chút nào.”

Dịch Đường Đường cắn môi, lại cười khẽ lên: “Bọn họ nói gì?”

“Thế không thể đỡ, bộc lộ mũi nhọn, phấn chấn oai hùng, cử thế vô song...... Còn ôn nhu tri kỷ.”

Trác Nghiên nghĩ đến hộ về ngày đó vẻ mặt sùng bái, nói ra một đống từ ngữ về Dịch Kiêu, phản ứng đầu tiên của cô là mình tìm lầm người.

Dịch Đường Đường tuy đã nghe qua thủ vệ sùng bái Dịch Kiêu mà khen đến tận xương cốt, nhưng từ trong miệng Trác Nghiên nói ra làm cô vẫn cảm thấy mặt mình đỏ lên.

“Đưa tay cho tôi xem một chút.” Trác Nghiên đột nhiên mở miệng.

Biết Trác Nghiên sẽ không làm gì hại mình, Dịch Đường Đường không chút do dự đưa tay ra.

Trác Nghiên nắm lấy tay cô, lợi dụng dị năng “Trị liệu” cảm nhận một chút, tươi cười trên mặt đột nhiên thu liễm: “Thân thể của cậu sao lại thế này?”

Hiệu quả tấm thẻ “trị liệu” khác với “giảm bớt”, nhưng thương thế lại có thể thấy rõ ràng.

Tay Dịch Đường Đường bị Trác Nghiên cầm hơi nắm lại một chút, cô do dự muốn nói gì đó, lại nhìn nhìn quanh, có chút kiêng kị.

Rốt cuộc thân phận hai người là từ “thực nghiệm thức tỉnh” mà ra, Dịch Đường Đường cảm thấy ít người biết vẫn thỏa đáng hơn.

Trác Nghiên nhìn ra tâm tư cô, giọng nói hòa hoãn xuống: “Yên tâm, tôi đã dùng dị năng tạo một lá chắn chung quanh, người bên ngoài nhìn thấy chỉ là chúng ta nói chuyện bình thường với nhau.”

Dịch Đường Đường tâm tình buông lỏng xuống, đã cùng trải qua nhiều chuyện, cô thật dễ dàng mở rộng cửa lòng: “Lúc ấy tôi ra khỏi phòng thí nghiệm, không bị chết mà ngược lại ngoài ý muốn thức tỉnh dị năng. Sau đó tôi phát hiện ra mình có thể tùy ý sử dụng những tấm thẻ khác, chỉ là thân thể không được tốt lắm, khoảng thời gian trước vẫn phải dùng tấm thẻ giấc ngủ để cứu mạng, hiện tại có một dị năng giả cấp bảy “giảm bớt” giúp tôi trị liệu. Cậu thì thế nào? Thân thể có khỏe không?”

Lúc Dịch Đường Đường bị ném ra phòng thí nghiệm, lão già làm thực nghiệm cho rằng cô đã chết. Mà Trác Nghiên thì đang ở thời kỳ dưỡng bệnh cuối cùng...

Trác Nghiên nghe vậy gật đầu: “Thí nghiệm thành công, so với kết quả ban đầu dự đoán không sai biệt lắm.”

Mục đích của “thực nghiệm thức tỉnh” là chế tạo ra một đám thân thể đột phá hạn chế của dị năng, có thể tùy ý sử dụng bất kỳ tấm thẻ nào.

Nhưng tới cuối cùng, chỉ còn lại có Trác Nghiên một người bình yên mà ra khỏi phòng thực nghiệm.

Trước khi rời đi, cô hủy diệt toàn bộ thiết bị, tư liệu liên quan đến thực nghiệm, lão già điên chế tạo ra thuốc thử, cô cũng không buông tha, “thực nghiệm thức tỉnh” đã hoàn toàn bị xóa sạch.

Trác Nghiên nói xong, hơi suy tư một chút, từ không gian lấy ra một tấm thẻ giơ tay ra để giữa hai người.

Dịch Đường Đường nghiêng đầu nhìn, là một tấm thẻ tên “Trường sinh“.

Trác Nghiên hỏi cô: “Có thể sử dụng sao?”

Dịch Đường Đường gật gật đầu, tuy rằng không biết hiệu quả tấm thẻ là cái gì.

“Sẽ sử dụng sao?” Trác Nghiên lại hỏi một câu.

Dịch Đường Đường lúc này không hiểu ý Trác Nghiên là gì, cô giương mắt lên hỏi, nghi hoặc: “Cậu có ý gì?”

Trác Nghiên nhẹ mím môi lại, ném tấm thẻ “trường sinh” trở lại không gian, sau đó lấy ra hai tấm thẻ cấp ba “thủy” và “đông lại“.

Trước sự ngỡ ngàng của Dịch Đường Đường, Trác Nghiên hợp hai tay lại, lòng bàn tay hiện lên ánh sáng, Trác Nghiên hơi hơi mỉm cười, nói: “Tổ hợp tấm thẻ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.