Anh Trai Trúc Mã Quá Hung Hãn

Chương 67: Chương 67: Call video






Rời khỏi phòng Vip, bên tai Cố Hoàn vẫn còn văng vẳng tiếng nói cười hào sảng của ba hắn cùng Hạ Chính Kỳ, hắn không khỏi dâng lên cảm giác tẻ nhạt, bước chân vì vậy càng bước nhanh hơn. Cố Hoàn bước đi đến khu vực nhà vệ sinh, trên bồn rửa tay truyền đến tiếng nước, nãy giờ ngồi trong căn phòng ngột ngạt đó, hắn ức chế gần như sắp phát hỏa, dòng nước lạnh lẽo như cứu tinh cứu vớt tâm trạng cực kỳ tồi tệ của hắn.

" Phù.uuuuu"

Hắn thở mạnh như trút bỏ đi phần nào áp lực, đưa tay vào túi quần lấy ra di động lướt gọi cho bảo bảo, sau vài âm thanh " Tút...Tút..." trên màn hình lập tức hiện lập tức hiện ra gương mặt xinh như hoa của Nghi Thường. Cố Hoàn thái độ chuyển sang vui vẻ, giọng nói ôn hòa như nước, vẫy vẫy tay trước màn hình di động:

" Bảo bối, có nhớ anh không?"

" Cố Hoàn, khi nào anh về?"

Nghi Thường chu chu cái miệng nhỏ trách cứ, nhìn bộ dáng hiện tại của cô lúc này Cố Hoàn hận không thể lập tức trở về nhà mà véo yêu lên đôi má ửng hồng kia. Suốt mấy ngày nay vì Cố gia có việc nên hắn phải trở về mấy ngày, có trời mới biết hắn nhớ cô đến nhường nào!! Bỗng nhiên trong đầu hắn lóe lên một tia tà mị, hắn vừa trấn an Nghi Thường " Vài ngày nửa xong việc anh lập tức về " vừa nhanh chóng mở cửa nhà vệ sinh bước vào...Phóng to lên màn hình, nhìn thấy toàn bộ thân thể mảnh mai của Nghi Thường đang lười biếng nằm trên giường, hiện tại cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, vạt váy dài chưa quá nửa đùi nên đôi chân thon dài hoàn toàn bại lộ trước mắt Cố Hoàn.



Ngồi lên bồn cầu, tầm mắt Cố Hoàn nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, giọng nói nửa trách cứ, nửa nhớ nhung.

" Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh"

" Câu hỏi gì cơ?" - Nghi Thường làm ra vẻ ngây thơ.

" Nói, có nhớ anh không?" - hắn lặp lại, ngữ khí tràn ngập chờ đợi.

" Ưm...."

Môi anh đào khẽ cong lên, đôi mắt như mèo hoang khẽ chớp động làm ra điều thần bí như thách thứ sự nhẫn nại của Cố Hoàn.

"Nói, có nhớ anh không? Bảo bối, bảo bối của anh..." - Cố Hoàn hỏi dồn, rõ ràng đã không còn nhiều nhẫn nại.

" Tất nhiên là có " - Nghi Thường nhỏ giọng, hơi hơi thẹn thùng mà dụi đầu vào gối không dám nhìn ánh mắt thỏa mãn của Cố Hoàn khi hắn nghe được đáp án vừa lòng.

" Bảo bối, anh cũng thực nhớ em "

Nghe mấy lời hắn dỗ ngọt, trong lòng Nghi Thường cảm giác như rót mật vào hoa, nụ cười xinh đẹp chợt hiện lên gương mặt thanh tú. Ngắm nhìn một hồi, Cố Hoàn đột nhiên lên tiếng:

" Bảo bối, hôn anh một cái có được không?"

" Gì cơ? hôn sao? Cách điện thoại...?!! " - Nghi Thường hơi sửng sốt trước yêu sách quái đản của Cố Hoàn.

" Đúng, hiện tại anh muốn em hôn anh. Không hôn sẽ không cúp máy "

" Được được được. Em hôn..."

Nghi Thường thở dài nén tia bất mãn, dù sao nhiều ngày không gặp hắn chiều theo ý hắn một chút cũng không ảnh hưởng gì. Rất nhanh bên tai Cố Hoàn nghe rất rõ thanh âm " MuMuaaaaa" phát ra từ cánh môi Nghi Thường- tiếng hôn thật dài khiến cơ thể hắn cơ hồ sinh ra phản ứng!

" Như vậy được rồi chứ?"

Nghịch nghịch mấy sợi tóc mây, Nghi Thường nhìn Cố Hoàn qua di động vểnh vểnh môi hồng nhuận, nhưng đáy mắt chợt ánh lên tia nghi hoặc khi bắt gặp biểu tình hơi hới " khác thường" trên mặt Cố Hoàn.

" Cố Hoàn, anh..."

" Bảo bối, em lại làm anh cứng rắn"

Cố Hoàn nhăn nhó, trưng ra gương mặt khổ sở nhìn Nghi Thường, hạ thân hắn hiện tại nóng rực như sắp nổ tung, đúng thực là khi đối diện với cô thì ý thức kiềm chế của hắn luôn rơi vào mức " âm vô cực ". Nhìn Cố Hoàn khó khăn nhẫn nhịn dục vọng, Nghi Thường không khỏi lo lắng, cô đủ hiểu biết để nhận thức được hậu quả của việc để đàn ông kiềm chế, luống cuống hỏi:

" Vậy, bây giờ phải làm sao?"

Nghi Thường thật không hiểu được tên đàn ông này tại sao bình thường khí chất bất phàm nhưng trong phạm vi kia lại thiếu bản lĩnh như vậy? Một chút trêu chọc liền có thể khiến hắn bị khơi mào dục hỏa.

" Bảo bối, chúng ta làm một lần được không?" - Cố Hoàn thấp giọng, thanh âm rõ ràng đang cố đè nén điều gì.

" Sao!? Hiện tại liền có thể sao?"

" Có thể, anh tin em"

" Em..."

" Ngoan, hiện tại em có thể tự an ủi, gọi cho anh nghe có được không?"

Nghi Thường nghe qua liền mặt đỏ tim đập, cô không nghĩ tới hắn vậy mà muốn cô dùng phương thức này để giúp hắn thỏa mãn. Cảm giác kỳ quái nhưng không thiếu sự tò mò, trước nay cho dù có tự mình an ủi nhưng mà Cố Hoàn vẫn ở bên cạnh, còn lần này. Nhưng mà dưới sự dẫn dắt dụ dỗ của Cố Hoàn, cuối cùng Nghi Thường cũng thuận theo, tay nhỏ dần dần kéo xuống dây áo ngủ...

****

Trong phòng vệ sinh vắng vẻ, Cố Hoàn đặt điện thoại lên bệ bằng đá cẩm thạch mắt dán chặt trên màn hình nhìn chăm chăm tiểu dã miêu đang quyến rũ trên giường, hạ thân sớm được giải thoát cường ngạnh trong tay không ngừng được hắn luật động kèm theo chuỗi thanh âm rên rỉ chẳng biết phát ra từ hắn hay từ điện thoại truyền đến?

" Ưm.. đúng rồi, đừng dừng lại... bảo bối"

Cố Hoàn rũ mắt, thanh âm trầm thấp vang lên lôi kéo Nghi Thường tiếp tục hành động, cô nằm ngửatrên giường, thân thể trần trụi, một tay xoa nắn bầu ngực sữa một tay lần xuống vùng tam giác mà ve vuốt hai mép hoa môi đang không ngừng rỉ ra d*m thủy. Không nghĩ đến chỉ dùng cách thức này vẫn khiến bản thân chìm trong cảm giác trống rỗng cùng khao khát, Nghi Thường như càng muốn càng nhiều.



Ahjhj

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.