Anh Trai Trúc Mã Quá Hung Hãn

Chương 90: Chương 90: Cố Hoàn chất vấn






" Du...du học?"

Nghi Thường tròn mắt, môi mấp máy mấy từ ngữ không liền mạch, đáp lại chỉ là ánh mắt đầy tự nhiên của Tần Mỹ Hoa.

" Đúng vậy, bác xem con như con gái nên việc bồi dưỡng cho con là đương nhiên. Huống hồ đây cũng là cơ hội để con rèn luyện bản thân!"

" Nhưng...Cố Hoàn anh ấy..."

" Nghi Thường"

Tần Mỹ Hoa chưa đợi Nghi Thường nói hết đã đánh gãy lời nói của cô, ngữ khí trầm xuống làm cô có cảm giác không rét mà run. Chẳng hề bận tâm đến sự ngạc nhiên lẫn hoang mang của Nghi Thường, bà hít một hơi thật sâu lại tiếp tục.

" Con sắp tốt nghiệp đại học, đã trưởng thành rồi cũng nên tập quen với cuộc sống tự lập. Suốt ngày quấn lấy Cố Hoàn cũng không phải là chuyện tốt"

" Con...con..."

Nghi Thường không thể phủ nhận lời nhận định của Tần Mỹ Hoa, thật sự thì nhiều lúc cô cũng nhận ra bản thân quá ỷ lại vào Cố Hoàn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì hắn không cho phép cô rời khỏi tầm kiểm soát của mình, muốn cô ngoan ngoãn làm nữ nhân của hắn, để hắn cưng chiều... nên dần dần Nghi Thường mất đi tính tự chủ, an phận bên cạnh Cố Hoàn chứ không phải cô vô năng thiếu cầu tiến như hàm ý Tần Mỹ Hoa ám chỉ.

" Cho nên chuyến du học lần này cũng giúp con học cách tự khẳng định mình, phấn đấu cho sự nghiệp của riêng con"

Tần Mỹ Hoa nhấp nháp tách trà, ung dung nói với Nghi Thường bằng ngữ điệu " áp đặt" hơn là " dạy dỗ". Cảm giác mọi chuyện được Tần Mỹ Hoa sắp xếp quá chi tiết khiến Nghi Thường không tìm ra một kẽ hở để phản bác? Nếu từ chối thì chẳng khác gì cô càng hạ thấp bản thân trước mặt Tần Mỹ Hoa - người mà vốn không xem trọng năng lực của mình. Còn nếu nghe theo sự sắp xếp này, đi du học thì liệu Cố Hoàn có đồng ý, hơn nửa việc này đâu phải một sớm một chiều mà xong, thời gian vô tình ai dám chắc con người đủ kiên nhẫn để giữ gìn hảo ý?!!

Tần Mỹ Hoa nhìn thấy sự hoang mang rõ ràng trên gương mặt Nghi Thường, chợt nhận ra bản thân đã dọa cô sợ, bèn nhanh chóng thu hồi ánh mắt sắc lạnh trở về với giọng nhu hòa, nói như xoa dịu.

" Chuyện này tạm thời không cần con quyết định ngay, bác chẳng qua cũng có ý tốt muốn giúp con được tốt hơn. Con cứ từ từ suy nghĩ"

" Dạ....vâng... vâng ạ!"

Trải qua trầm tư,Nghi Thường mới tìm được giọng nói của mình, ấp úng đáp lại. Nghe được câu trả lời của cô, Tần Mỹ Hoa mới hơi hơi vui vẻ. Nhận thấy cũng đã muộn nên bà cũng rất có ý tứ rời đi để Nghi Thường sắp xếp phòng nghỉ, Nghi Thường ngoan ngoãn đỡ Tần Mỹ Hoa tiễn bà ra cửa, thời điểm cô chuẩn bị xoay người bước vào phòng lại nghe Tần Mỹ Hoa nói vọng lại.

" Chuyện hôm nay bác hy vọng chỉ có hai người chúng ta biết, Cố Hoàn nhiều việc con đừng nên quấy rầy nó."

" Dạ, con biết rồi thưa bác"

" Cạch" Nghi Thường chậm rãi đóng cửa phòng, ảo não dựa vào cánh cửa gỗ, trút ra một tiếng thở dài như muốn nén đi giọt nước mắt tủi thân, nhưng sự xúc động đã khiến khóe mắt chảy xuống vài giọt mặn đắng.

*****

Đến gần 10h tối, Cố Hoàn mới từ thư phòng bước ra, nhìn đồng hồ thầm nghĩ Nghi Thường chắc đã ngủ, hắn nhanh chóng trở về phòng mình. Khác với suy nghĩ của mình, căn phòng tối om tĩnh lặng, đưa tay bật công tắc điện, rất nhanh ánh đèn soi sáng từng ngõ ngách trong không gian không một bóng người! Trên mặt Cố Hoàn hiện lên tia kinh ngạc, tự hỏi Nghi Thường vì sao không ở trong phòng? Hắn nhớ rõ dặn cô tối chờ hắn trong phòng này!?

Mang theo nghi vấn và ý muốn tìm Nghi Thường, Cố Hoàn vội vã đi ra ngoài nhưng chân vừa đặt ở cửa đã bị sững lại.

" Con không nghỉ ngơi, còn muốn đi đâu?" - giọng Tần Mỹ Hoa trầm thấp, thư thái cực tự nhiên.

" Mẹ, Nghi Thường cô ấy sao không có trong phòng? Cô ấy hiện đang ở đâu" - Cố Hoàn hỏi thẳng.

" Con làm sao vậy? Giờ đã muộn thế này con bé đương nhiên là đã ngủ!!" - Tần Mỹ Hoa kéo kéo vạt áo, ung dung đáp.

" Ngủ? Sao lại không ngủ trong phòng?"

" Con lại nửa rồi. Nghi Thường đến nhà chúng ta làm khách, đương nhiên sẽ ngủ ở phòng dành cho khách!"

" Phòng cho khách? Sao mẹ lại có thể để cô ấy đến ngủ phòng dành cho khách?"

Cố Hoàn hỏi dồn,cả ngày hôm nay mẹ hắn tỏ thái độ bài xích Nghi Thường hắn không tính, vậy mà đến thời điểm nghỉ ngơi mà bà cũng muốn làm theo ý mình.

" Con làm sao vậy?! Mẹ chỉ là làm theo lẽ thường. Mẹ làm vậy chẳng qua là nghĩ cho thanh danh của nó!!"

" Thực sự vậy sao? Mẹ. Mẹ đừng tưởng con không biết mẹ đang nghĩ gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.