" Không... Không có. Mình làm sao biết được. Mình chỉ là thuận miệng nói đùa."
Tên nam sinh lúc nãy lớn tiếng bao nhiêu hiện tại giọng hắn nhỏ đến mức khiến người khác phải nghiêng đầu chăm chú mới nghe được. Nhìn bộ dáng tên đó, Cố Hoàn chỉ nhếch miệng cười, vừa định xoay người rời khỏi thì phía sau chợt nghe tiếng Hạ Mỹ Kỳ gọi hắn.
" Cố Hoàn"
" Chuyện gì?"
" Cậu có thể đưa mình về khách sạn không?" - Hạ Mỹ Kỳ đề nghị, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn về phía Cố Hoàn, mặc kệ bên cạnh cô ta là Dư Hàn Dực đang cực kỳ săn sóc.
" Mỹ Kỳ, hay để mình đưa cậu về, dù sao Cố Hoàn cậu ấy..."
" Im đi, không phải chuyện của cậu!!"
Hạ Mỹ Kỳ lớn tiếng quát Dư Hàn Dực, sau đó ngước nhìn Cố Hoàn thái độ lập tức thay đổi, khẩn thiết đầy đáng thương, vừa định nói thêm điều gì thì Cố Hoàn đã lên tiếng trước.
" Được!!"
Nói xong, Cố Hoàn cúi người nắm lấy tay Hạ Mỹ Kỳ dìu đỡ cô ta đứng dậy, mừng như bắt được vàng, Hạ Mỹ Kỳ sắc mặt cực kỳ phấn chấn đứng lên bám chặt lấy Cố Hoàn.
" Mỹ Kỳ, để mình phụ Cố Hoàn đưa cậu về khách sạn "
Dư Hàn Dực vẫn không từ bỏ, nhanh chóng đi đến bên cạnh Hạ Mỹ Kỳ nhưng lại bị cô ta gạt phăng đi, kèm lời nói phũ phàng:
" Không phiền đến cậu. Có Cố Hoàn đưa mình về được rồi"
Nói xong, Hạ Mỹ Kỳ vẻ mặt tươi tỉnh ôm lấy cánh tay Cố Hoàn lôi kéo hắn trở về khách sạn, đám người hiếu kỳ thấy chẳng còn gì để xem nhanh chóng tản ra, chỉ còn lại Dư Hàn Dực cùng mấy người bạn học.
" Thôi, đừng buồn. Mình sớm biết người Hạ Mỹ Kỳ thích là Cố Hoàn"
" Không người này thì người khác, dù sao cậu cũng là thiếu gia nhà họ Dư sợ gì không tìm được nữ nhân "
"...."
Mặc kệ mấy lời an ủi của đám bạn, tầm mắt Dư Hàn Dực nhìn theo bóng dáng của Hạ Mỹ Kỳ từ thống khổ trở nên thâm thúy, bàn tay nắm thành quyền, khớp xương va vào nhau " răng rắc"
*****
" Lau người đi, kẻo cảm lạnh"
Ném khăn lông về phía Hạ Mỹ Kỳ đang ngồi run rẩy trên ghế, Cố Hoàn ưu nhã nói.
" Cảm ơn "
Nhanh chóng cầm lấy khăn lông choàng lên người, Hạ Mỹ Kỳ tuy rất lạnh nhưng tâm tình lại rất tốt?! Cố Hoàn ngồi trên ghế đối diện Hạ Mỹ Kỳ, sau khi uống xong cốc nước lọc cảm thấy cô ta đã không việc gì nên muốn rời đi.
" Không quen bơi lội sau này đừng cố đi biển" - Cố Hoàn nói.
" Chỉ là mình không cẩn thận, giống như lần trước cậu cứu mình. Nhưng mình không sao?" - Hạ Mỹ Kỳ nhìn hắn cười, tay nắm chặt khăn lông cố kiềm nén từng đợt run rẩy vì thấm nước.
" Xem ra cậu đã ổn, mình cũng nên về" - Cố Hoàn nói xong dứt khoát đứng dậy, mặt kệ vẻ mặt níu kéo của Hạ Mỹ Kỳ.
" Cố Hoàn, cậu định về thật sao... Cậu định bỏ mặt mình sao?"
Hạ Mỹ Kỳ ngay lập tức trưng ra bộ dáng đáng thương, ủy khuất nhìn Cố Hoàn, không nói nhiều nhưng hàm ý vạn phần níu kéo.
" Cậu đã nói bản thân không việc gì, mình ở lại chỉ làm ảnh hưởng thời gian nghỉ ngơi của cậu"
" Không. Không ảnh hưởng"
" Thôi được rồi, cậu nghỉ ngơi đi. Có gì không ổn thì tìm mình, sáng mai mình đưa cậu về"
Cố Hoàn nhàn nhạt nói mấy lời trấn an, tuy hắn không đồng ý ở lại nhưng lại ngỏ lời cùng mình trở về xem như cũng là một sự quan tâm của hắn dành cho mình - Hạ Mỹ Kỳ thầm nghĩ, vẻ mặt hơi hụt hẫng song không quá u uất.
" Được rồi, mình nghe theo cậu. Sáng mai cậu nhớ đến đón mình"
" Được. Tạm biệt"
" Tạm biệt"
Bóng lưng Cố Hoàn vừa khuất sau cánh cửa, Hạ Mỹ Kỳ sắc mặt lập tức biến đổi. Nhàn nhã đi đến quầy bar mini trong phòng khách sạn, rót một ly Vang đỏ đưa lên môi nhấp nháp.
" Đàn ông ai cũng như ai, chỉ cần một chút khổ nhục kế liền động tâm"
Đang tận hưởng tư vị rượu hảo hạng, cơn ắt- xì đột nhiên kéo đến làm Hạ Mỹ Kỳ hơi ho khan vài tiếng, xem ra cô ta đã bị cảm lạnh vì việc cố tình để bản thân đuối nước lúc nãy.
***
Chuyến đi phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn làm cuộc chơi mất hẳn không khí, những người còn lại cũng không còn hứng thú nên về sớm hơn dự kiến.
Sáng sớm, những chiếc siêu xe dần dần rời khỏi khách sạn. Cố Hoàn như lời hứa đến phòng Hạ Mỹ Kỳ giúp cô ta xách vali hành lý để lên xe.
" Cậu chuẩn bị xong rồi thì đi thôi "
Xếp xong đồ đạc, Cố Hoàn ngồi vào vị trí tài xế, ném cho Hạ Mỹ Kỳ một ánh mắt như ngầm ám chỉ đừng làm mất thời gian của hắn. Cô ta tất nhiên rất hiểu chuyện, nhanh chóng vào ghế bên cạnh hắn, trên đường đi cơn cảm lạnh khiến Hạ Mỹ Kỳ không kiềm được những cơn ho cùng hắc hơi liên tục.
" Cố Hoàn, xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến cậu" - Xoa xoa cái mũi hơi đỏ, Hạ Mỹ Kỳ nói.
" Không sao. Cậu có bệnh, nghỉ ngơi tốt một chút" - Hắn nói, ngữ điệu ôn hòa lọt vào tai Hạ Mỹ Kỳ lại tăng thêm vạn phần săn sóc, quan tâm.
"Chỉ là cảm thông thường, về thành phố phiền cậu ghé hiệu thuốc mình mua vài liều uống là ổn"
" Được"
" Cố Hoàn, cảm ơn cậu"
Hạ Mỹ Kỳ vui vẻ, nhận thấy thái độ của Cố Hoàn hôm nay khác hẳn ngày thường, không quá thái độ, không quá bài xích thay vào đó là một chút quan tâm, một chút ôn hòa. Hạ Mỹ Kỳ thầm nghĩ phải chăng vì bản thân bị bệnh nên Cố Hoàn mới đối với mình ân cần như thế?!! Nếu đúng là như vậy thì xem ra cái giá của việc hy sinh một chút sức khỏe khi cố tình để mình đuối nước không quá quan trọng.
Thâm sâu nhất chính là lòng dạ nữ nhân...