Anh Trai Trúc Mã Quá Hung Hãn

Chương 111: Chương 111: Lật mặt






Giọng đàn ông trầm thấp vang lên khiến Nghi Thường giật mình, ngẩn mắt nhìn lên thì chợt nhận ra hắn ta là người giao hoa lúc nãy. Môi nhợt nhạt run rẩy...

" Anh... là anh...! Chúng ta không hề quen biết, tại sao anh lại bắt tôi?"

Nghi Thường yếu ớt hỏi, tên đó không thèm trả lời ngay mà đáp lại bằng một tràng cười quỹ dị, hắn ngồi chéo chân trên ghế gỗ cũ kỹ, rít một hơi thuốc lá thật dài, phun ra làn khói trắng khiến Nghi Thường ho sặc sụa. Hồi lâu mới lên tiếng:

" Đúng, đúng là chúng ta chưa hề quen biết. Nhưng có người trả một số tiền lớn chỉ để mang được cô đến đây. Suy cho cùng, chúng tôi chỉ là làm việc theo đồng tiền."

Nghi Thường nghe qua càng thêm rõ ràng cô đang lọt vào cái bẫy được tính kế sẵn, có thể vì một lý do nào đó không vừa mắt cô mà họ mới bày ra thủ đoạn bắt người? Nhưng mà rốt cuộc là ai? Trước giờ cô sống khép kín, ít có mối quan hệ bên ngoài có hay chăng cũng chỉ là những người bạn bình thường; Nghi Thường im lặng suy nghĩ cách ứng phó, đám người này là nhận tiền làm việc, vậy thì...

" Nếu các anh chỉ cần tiền, vậy thì chỉ cần các anh thả tôi đi, tôi hứa sẽ trả cho anh hơn con số mà các anh đã nhận, có được không?"

" Xem ra cô cũng rất hiểu chuyện, rất biết cách đưa ra điều kiện..."

Gã đàn ông nhếch môi khẽ nói, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Nghi Thường, đáp lại hắn thì Nghi Thường cũng nhìn hắn chăm chăm như thể đánh giá.

" Thế nào, các anh đồng ý chứ?" - Nghi Thường sốt ruột.

" Haizzz!!"

Hắn ta khẽ thở dài, dụi tắt điếu thuốc đang hút dở mà đứng lên đi về phía cô gái đang nằm trên sàn, cúi người thở ra từng tiếng.

" Cô nghĩ chúng tôi là đứa trẻ 3 tuổi sao? Thả cô về, nực cười...Chúng tôi làm việc luôn tuân thủ quy tắc, một khi đã nhận làm một cái gì đó thì phải làm đến nơi đến chốn"

Nói xong hắn đột nhiên đứng thẳng người, hướng về phía cửa ngoài huýt sáo, rất nhanh hai tên đàn ông khác đã tiến vào, vẻ mặt nhìn cực kỳ hung tợn.

" Các anh... các anh định làm gì?"

Nghi Thường nhìn thấy biểu tình trên mặt đám người bắt cóc thì sợ hãi vô cùng, trước giờ cô chưa từng gặp qua người nào đáng sợ như bọn họ, ánh mắt chúng như thể muốn đem cô ăn tươi nuốt sống vậy!!

" Làm gì à? Đừng nóng vội, rất nhanh thôi cô sẽ được trải nghiệm"

Một tên trong đám lên tiếng, nhanh chóng tiến lại gần Nghi Thường, con dao trong tay hắn gần trong gan tấc làm cô càng hoảng hốt. " hắn muốn giết người ư?" Nghi Thường tự hỏi, thời điểm hắn vung dao xuống cô hét lên nhắm mắt lại, tự nhủ bản thân đã xong rồi nhưng không, cô vẫn còn cảm giác, cảm giác được sợi dây trói cổ tay nới lỏng. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì lại nghe thấy thanh âm truyền đến.

" Vui vẻ với mỹ nhân mà mỹ nhân bị trói như thế còn gì hứng thú. Chúng ta đông người như thế cũng chẳng sợ cô ta bỏ trốn"

Gã đàn ông vừa cắt dây trói cho cô hướng về phía 2 tên còn lại nói, cảm thấy cũng có lí nên hai gã kia cũng nhanh chóng đồng tình. Khi ba người bọn họ đang hả hê cười khoái chí vì sắp có được một " bữa khuya" với người đẹp, Nghi Thường cố sức vùng vẫy bỏ chạy, nhưng khi vừa đặt chân đến cửa thì một bàn tay mạnh mẽ xô ngã làm cô lần nửa gục xuống.

" Còn muốn chạy?"

Ba tên kia cũng đã đuổi kịp đến cửa, nhìn thấy Nghi Thường bị đẩy ngã xuống thì nhanh chóng chế trụ, một tên nhận ra được người vừa tiến vào, cung kín chào hỏi.

" Hạ tiểu thư"

Hạ Mỹ Kỳ diện một bộ quần áo bó sát màu đen, khoác thêm áo da kèm với mũ lưỡi trai, ngụy trang thế này đúng là khó nhận ra. Nhìn Nghi Thường bị hai tên đàn ông khống chế, cô ta nhếch môi cười thỏa mãn.

" Bắt được người rồi sao? Đúng là không lầm khi tìm đến các anh?"

" Vâng! Được Hạ tiểu thư tin tưởng chúng tôi không dám phụ lòng!"

Hạ Mỹ Kỳ nghe xong không đáp, cô ta từ từ tiến lại gần Nghi Thường, bàn tay bóp mạnh gương mặt tiều tụy, cất giọng:

" Cuối cùng cô cũng lọt vào tay tôi!"

Nghe giọng nói bên tai, Nghi Thường mở mắt nhìn, một giây kinh hãi xoẹt qua tầm mắt, môi run rẩy...

" Mỹ.. Mỹ Kỳ. Tại sao cậu lại ở đây? "

Nghe lời nói ngây thơ từ Nghi Thường, Hạ Mỹ Kỳ giọng cười của Hạ Mỹ Kỳ càng thêm ma mị, ánh mắt ả sắc lạnh hướng nhìn người đối diện.

" Đến giờ phút này mà cô vẫn còn giả bộ ngây thơ cho ai xem?! Chẳng lẽ cô không nhìn ra mọi chuyện là thế nào?"

Lời nói từ Hạ Mỹ Kỳ như gáo nước lạnh dội vào tâm trí thiện lương, mềm yếu của Nghi Thường, cô chợt nhận ra tất cả - mọi chuyện từ đầu đến cuối đều do Hạ Mỹ Kỳ chủ mưu.

" Là cô cho người bắt cóc tôi? Tại sao lại như thế, chúng ta không thù oán, chưa kể trước đây đã từng là bạn bè!" - Nghi Thường đáng thương chất vấn, đáp lại cô chính là cái nhìn đầy khinh miệt của Hạ Mỹ Kỳ.

" Bạn bè?! Buồn cười, từ khi nào cô xứng đáng làm bạn bè với Hạ Mỹ Kỳ này!"

"...?!!"

" Đến nước này tôi cũng chẳng muốn giấu cô, không muốn cô chết mà còn không hiểu vì sao mình chết."

Hạ Mỹ Kỳ nói dở dang, sau đó tiến về phía Nghi Thường cất lên từng câu từng chữ một.

" Tiếp cận cô, làm bạn với cô chẳng qua vì mục đích tiếp cận Cố Hoàn."

" Mỹ Kỳ.. Cô"

" Tôi làm sao? Ngay từ đầu khi anh ấy cứu tôi ở bãi biển thì định mệnh đã gắn kết hai người chúng tôi rồi. Nhưng mà cô, một nữ nhân tầm thường lúc nào cũng tìm cách bám lấy Cố Hoàn, khiến anh ấy chẳng màng đến tình cảm tôi... Tất cả là tại cô. Nếu cái mạng nhỏ này của cô kết thúc cô cũng đừng trách ai, mà hãy trách bản thân mình đã chiếm lấy thứ vốn dĩ không thuộc về mình"

Nghi Thường nghe từng câu từng chữ mà lòng không khỏi xót xa, hóa ra từ trước đến nay cô luôn bị khác lợi dụng, bị người ta tính kế. Đến khi nhận ra mọi thứ thì đã quá muộn màng, hiện tại ai sẽ đến cứu cô đây? Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Cố Hoàn, giờ này anh ta đang làm gì, có biết rằng người anh yêu sắp gặp nguy hiểm không?!!

" Hạ tiểu thư, tiếp theo nên làm thế nào?" - một tên lên tiếng hỏi.

" Làm thế nào, các anh còn muốn tôi phải nhắc lại sao?" - Hạ Mỹ Kỳ nhàn nhạt, như hiểu ra cả 3 tên đều hiện lên tia vui mừng.

" Vâng, sẽ không khiến cô thất vọng"

" Tốt!! Tôi tin tưởng các anh"

Nói xong Hạ Mỹ Kỳ liếc nhìn đồng đeo tay, cảm thấy thời điểm không thích hợp để nán lại ở một nơi phức tạp như chỗ này, bèn nói.

" Mọi chuyện cứ làm theo kế hoạch. Khi nào xong việc đến tìm tôi, một tay giao tiền một tay giao đồ"

" Vâng"

Sau cái nhìn đầy thách thức về phía Nghi Thường, Hạ Mỹ Kỳ kéo thấp mũ lưỡi trai, nhanh chóng rời đi.

Không gian bỗng trở nên tịch mịch. Nghi Thường sợ hãi vô cùng, nhìn thấy 3 tên đàn ông từng chút từng chút tiến lại gần, gã nào gã nấy đều cười đầy giễu cợt...

" Các người tránh ra... Đừng đến đây..."

Tiếng cười càng lúc càng lớn, sắc mặt Nghi Thường trắng bệch, thời điểm cả 3 tên cùng dí sát lại gần, cô chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngất lịm...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.