Chiếc điện thoại trên tay Nghi Thường rơi xuống, thanh âm vỡ nát vang lên trong căn phòng rộng lớn, giây tiếp theo cả thân thể vô lực khụy xuống. Cảm giác của cô là sao thế này? Vì sao lại khó chịu như thế? Những hình ảnh này là sao? Thực sự là anh sao?
Từng dòng ý nghĩ bũa vây tâm trí, những hình ảnh thân mật được chụp trong suối nước nóng vẫn đang hiện diện, lượn lờ xung quanh chẳng khác gì con dao sắt nhọn xoáy thẳng vào trái tim đang chịu cú sock.
" Tại...tại sao lại như vậy?"
Nghi Thường suy sụp ngã gục dưới nền đất lạnh, mọi thứ trước mắt cô quay cuồng, mơ hồ không nhìn rõ, cổ họng như có cái gì đó nghẹn lại.. Nước mắt đau thương không kiểm soát chảy dài trên gương mặt tái nhợt, nức nở uất nghẹn khiến cô bị một trận nôn khan. Thật khó chịu, cảm giác chẳng thể nào thở được.
" Phu nhân, bữa sáng..."
Tiểu Ái vừa lúc mang bữa sáng tiến vào phòng nhìn thấy cảnh tượng Nghi Thường gục ngã trên sàn, ánh mắt cả kinh, đồ vật trên tay không tự chủ rơi xuống. Mặc kệ tất cả, Tiểu Ái chạy đến lay lay Nghi Thường, giọng hoảng hốt:
" Phu nhân... Phu nhân sao thế này?"
- ---****-----
" Cố tổng, bên phía Hạ Mỹ Kỳ xử lý truyền thông đúng là rất hiệu quả, chưa đầy hai ngày những tin tức lá cải đã không còn lan truyền" - Trợ lý Trương cùng Cố Hoàn trong phòng làm việc trao đổi tình hình.
" Hiệu quả ư? Tự mình thu dọn tàn cuộc cho chính mình, Hạ Mỹ Kỳ lần này đúng là đi trước một bước" - Cố Hoàn đan tay thành quyền, khủy tay chống lên bàn trụ đỡ đỉnh cằm cương nghị, ánh mắt hắn thâm trầm, có chút mệt mỏi vì thiếu ngủ.
" Mặc dù như thế, nhưng việc ngăn chặn kịp thời giới truyền thông cũng khiến dư luận không còn căn cứ để soi mói. Chỉ là về sau vẫn nên cẩn thận" - Trợ lý Trương trầm giọng.
" Tôi biết, lần này là do tôi sơ ý. Không lường trước đến việc Hạ Mỹ Kỳ vì để đạt được mục đích mà đánh đổi cả danh tiếng của mình"
Cố Hoàn chép miệng, thở dài kèm biểu tình hơi bất mãn.
" Hiện tại bên phía Hạ Mỹ Kỳ có lẽ đang ráo riết chuẩn bị cho việc sáp nhập với công ty chúng ta, cậu để ý một chút"
" Vâng, Cố tổng!"
Thời điểm trợ lý Trương còn định mở miệng nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại của Cố Hoàn vang lên, làm gián đoạn. Hắn im lặng đứng một bên nhìn Cố Hoàn tiếp điện thoại,chẳng biết người gọi đến là ai cũng như không biết nói cái gì, chỉ là thấy rõ biểu tình trên mặt Cố Hoàn cực kỳ lo lắng cùng hoảng hốt. Dường như chẳng để tâm hắn đang ở đó, Cố Hoàn đứng dậy nhanh chóng rời khỏi với bước đi cực kì vội vã
" Cố tổng... Cố tổng" - Trợ lý Trương khó hiểu đuổi theo, Cố Hoàn bước dài lại nhanh khiến hắn vừa đi vừa chạy một hồi mới đuổi kịp xuống gara.
" Tôi có chuyện gấp cần phải xử lý, việc ở đây tôi giao cho cậu. Nhớ, đừng để ai biết là tôi có việc. Xử lý xong tôi sẽ về ngay"
Trước khi lên xe Cố Hoàn ném lại mấy lời, chẳng có thời gian để tâm xem trợ lý Trương đã hiểu chưa. Nhấn khởi động xe lái nhanh đi, bỏ lại người trợ lý thân cận vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- --***---
Bệnh viện...
" Tại sao phu nhân lại xảy ra chuyện?"
Cố Hoàn lớn tiếng chất vấn Tiểu Ái, Tiểu Mai. Đang bận rộn giải quyết tin tức truyền thông, hắn vừa nghe thông báo Nghi Thường gặp chuyện liền bỏ mặc tất cả chạy đến đây. Về phần Tiểu Mai, Tiểu Ái vì chuyện của Nghi Thường nên hai người họ vẫn chưa thể bình tĩnh, trên mặt vẫn còn sợ hãi, lo lắng nay lại bị ông chủ dùng thái độ tức giận tra hỏi càng thêm run rẩy.
" Chuyện này chúng tôi cũng không rõ. Mấy hôm nay vẫn bình thường, sáng nay khi tôi mang bữa sáng lên cho phu nhân đã thấy cô ấy ngất xỉu dưới sàn" - Tiểu Ái lạc giọng giải thích sự việc.
" Đang yên đang lành tại sao lại ngất kia chứ?"
Cố Hoàn biết rõ hai người họ không có khả năng làm tổn hại Nghi Thường, chẳng qua hắn nhất thời lo lắng nên mới có thái độ mất bình tĩnh như thế.
" Cố tổng, tôi nhớ ra rồi! Khi phu nhân ngất đi, điện thoại cũng bị làm rơi bên cạnh cô ấy, có lẽ là nhìn thấy điều gì đó khiến cô ấy kích động" - Tiểu Ái hồi tưởng.
" Điện thoại... kích động sao?"
Cố Hoàn gằn giọng lẩm bẩm, tay cầm lấy di động của Nghi Thường từ tay Tiểu Ái, bấm mở khóa; trên màn hình vẫn còn trang báo chưa đóng - chính là những tin tức lá cải đưa tin về hình ảnh của hắn và Hạ Mỹ Kỳ! [ Khốn kiếp, tại sao lại khiến cho Nghi Thường nhìn thấy chứ?!] - Cố Hoàn tức giận siết chặt di động trên tay.
" Cố tổng, phu nhân sẽ không có chuyện gì chứ?" - Tiểu Mai lo lắng, nhỏ giọng hỏi.
" Sẽ không! Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì được!"
Cố Hoàn trấn an Tiểu Mai nhưng đồng thời lời nói kia cũng đang tự nói với chính mình, hắn đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh chờ đợi tin tức về Nghi Thường, chưa bao giờ hắn lại lo lắng nhiều như thế, hắn trước giờ luôn bình tĩnh trước mọi chuyện, chỉ là lần này vì liên quan đến Nghi Thường khiến hắn không thể nào giữ tâm bình tĩnh được. Tình hình của cô có nguy hiểm không? Cấp cứu lâu như vậy tại sao vẫn chưa tỉnh lại? Nếu như cô thực sự xảy ra chuyện gì không hay thì hắn phải làm sao? Cố Hoàn đầu óc căng thẳng, mỗi khi nghĩ đến tình huống tồi tệ kia thì hắn lại không dám nghĩ tiếp, nếu không có Nghi Thường... Không! Hắn không thể mất cô được, cô là sinh mạng của hắn, cô không thể xảy ra chuyện được, hắn không cho phép và cũng không chấp nhận được điều đó xảy ra.
" Bác sĩ, phu nhân của chúng tôi sao rồi ạ?"
Vừa thấy bác sĩ bước ra từ phòng bệnh, Tiểu Mai, Tiểu Ái đã nhanh chóng chạy đến hỏi thăm, giọng nói huyên náo nhanh chóng lôi kéo suy nghĩ đang phiêu tán của Cố Hoàn, hắn giật mình trấn tĩnh cũng dời chú ý về phía bác sĩ.
" Bác sĩ, cô ấy không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?" - Cố Hoàn hỏi dồn, cảm giác như hắn không thể kiểm soát được câu từ của mình.
" Mọi người hãy bình tĩnh" - bác sĩ lớn tuổi trầm giọng trấn an.
" Bệnh nhân hiện đã không có trở ngại, chỉ là bị sốc tâm lý nên mới ngất tạm thời. Hiện đã không sao!"
" Tiểu Ái, có nghe bác sĩ nói không, phu nhân không sao, phu nhân vẫn ổn"
Tiểu Mai lay lay người bên cạnh giọng không giấu được vui mừng. Không riêng gì hai người họ, Cố Hoàn nghe qua cũng cảm giác như buông được tảng đá lớn.
" Cô ấy thật sự không sao?" - hắn nhìn bác sĩ hỏi lại.
" Đúng vậy, hiện tại đã không sao!" - bác sĩ nhìn Cố Hoàn ôn hòa trả lời.
" Thật tốt, cảm ơn bác sĩ" - Cố Hoàn cảm kích, chợt như nhớ ra chuyện gì lại hỏi.
" Cô ấy không sao, tôi có thể vào thăm không?"
" Cố tiên sinh, hiện tại không phải lúc thích hợp để vào thăm..."
" Tại sao không nên, tôi rất lo lắng cho cô ấy" - Cố Hoàn gấp gáp.
" Bệnh nhân vì mới trải qua cú sốc tâm lý nên tâm trạng vẫn chưa chắn chắn bình ổn. Nếu như lại khiến cô ấy kích động không chỉ ảnh hưởng đến cô ấy còn ảnh hưởng đến thai nhi