Cố Nhĩ Thăng gắp một cái bánh bao nhân trứng sữa vào trong chén của Tang Yếu Miễu, mới nói: “Không biết.”
Anh đứng dậy đi mở cửa, Tang Yếu Miễu ưỡn cao cổ lên xem, là nhân viên chuyển phát nhanh.
Giao hàng là một cái bao đựng khá lớn, Cố Nhĩ Thăng đem nó đặt lên bàn trà, Tang Yếu Miễu cũng lười đi hỏi bên trong là thứ gì, tiếp tục ăn bánh bao của cô.
Ăn ăn, Tang Yếu Miễu động tác nhai nuốt chậm dần lại.
Cố Nhĩ Thăng cúi đầu nhìn bát cháo, có chút bất đắc dĩ cười: “Muốn nói gì thì nói đi.”
Nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Tang Yếu Miễu có chút chột dạ mà mở miệng: “Anh hai, anh... có gặp lại Lôi Tử Đồng không?”
“Anh phát hiện,” Cố Nhĩ Thăng buông chiếc đũa, “Em đặc biệt chú ý Lôi Tử Đồng, 5 năm trước cũng vậy, 5 năm sau cũng vậy.”
“Nào có!” Tang Yếu Miễu theo bản năng phản bác, “Chỉ… Hỏi một chút thôi mà.” Nói đến mấy chữ đằng sau, thanh âm càng ngày càng yếu.
Cố Nhĩ Thăng không có hứng thú đi truy hỏi đến cùng, múc một muỗng cháo đến bên miệng Tang Yếu Miễu, nhìn cô ăn xong mới trả lời: “Không có.”
“Ngô ngô? ( không có?)”
Cố Nhĩ Thăng nhướn mày phong: “Không gặp lại rất kinh ngạc sao? Năm đó nhà cô ta xảy ra chuyện, ngay sau đó liền biến mất, anh không gặp gỡ là bình thường? Hay.... Anh cần phải gặp gỡ mới đúng? ”
“…Không có đâu, anh hai... mau múc cho em một muỗng cháo nữa.” Tang Yếu Miễu không dám hỏi lại, đối thoại cùng với vai ác có chỉ thông minh cao thật là cô chỉ biết cúi đầu chịu thua, đáng sợ, sau lưng có chút lạnh lẽo.
*
Ăn xong bữa sáng, Cố Nhĩ Thăng liền đi đến công ty.
Vì Tang Yếu Miễu, anh đã đến muộn một giờ. Mà Tang Yếu Miễu mới vừa về nước, không có tâm trạng làm việc gì, đành ở nhà đợi anh về.
Tang Yếu Miễu xuất ngoại học chuyên ngành quản lý khách sạn do ba Tang chọn sẵn, mục đích là để "con kế nghiệp cha", nhưng cô không thích học cái này, cảm thấy hứng thú với nghề phát thanh hơn.
Chờ buổi tối Cố Nhĩ Thăng trở về, rồi tham khảo ý kiến anh.
Nằm liệt trên sô pha không nhúc nhích, Tang Yếu Miễu chơi di động một lát, mới đứng dậy, kéo hành lý vào trong phòng ngủ mở ra, sắp xếp từng bộ quần áo vào tủ, đủ loại từ màu sắc loè loẹt đến đơn điệu, được cái khá hài hòa.
Chọn cho chính mình một bộ váy khá là hoa hòe kết hợp với giày cao gót, Tang Yếu Miễu nhanh chóng bước ra khỏi nhà.
Lâu như vậy không trở về thành phố B, không đi dạo, sao được?
Nhưng đi dạo, không ngờ, Tang Yếu Miễu lại gặp ngay cái người mà 5 năm Cố Nhĩ Thăng còn chưa đụng mặt, Lôi Tử Đồng.
Tang Yếu Miễu đầy đầu mờ mịt: “…”
Rốt cuộc cô ta làm bằng gì vậy? Nam châm hút người à?
…
Vừa bước ra ngoài, Tang Yếu Miễu đã cảm nhận được cái nóng bức gay gắt.
Ngày hôm qua lúc phi cơ hạ cánh là lúc trời sắp tối, nên cô chưa cảm nhận rõ nhiệt độ nơi đây, hiện tại thì càng rõ ràng, rất nóng, thậm chí cô có ảo giác như mình sắp bị nhiệt nung nóng chảy.
Cách toà chung cư mấy mét là một quán cà phê nhỏ, Tang Yếu Miễu trước nhìn danh sách đồ uống trên cao, xác định cô sẽ uống trà sữa, liền trả tiền rồi đi vào bên trong quán chờ uống. Điều này khiến cho cô không chú ý tới nhân viên quán là Lôi Tử Đồng.
Cho nên đến khi Lôi Tử Đồng mang trà sữa đặt ở trước mặt cô, cô mới run tay đón nhận, suýt nữa thì làm rơi cả cốc trà sữa.
“…Nữ” nuốt vào chữ “Chủ” đằng sau, Tang Yếu Miễu vội sửa miệng, “Lôi Tử Đồng?”
Kỳ thật tại thời điểm Tang Yếu Miễu tiến vào, Lôi Tử Đồng liền chú ý tới cô.
Tang Yếu Miễu một chút cũng không thay đổi, khuôn mặt đào hoa phong cảnh vô hạn, mà cô ta lại không phải là Lôi Tử Đồng trước kia.
5 năm trước trong nhà gặp phải khủng hoảng kinh tế, khiến cho cô ta đang đứng trên tầng mây bị kéo xuống vũng bùn đen tối, phải chạy trốn cùng mẹ mình sang thành phố khác tránh phiền phức, còn phải ăn nhờ ở đậu. Hiện tại, cô ta trở lại thành phố B một lần nữa, nhưng không có bằng cấp gì nên phải làm công việc vất vả này để nuôi sống bản thân.
Nhìn người đối diện, khi bước vào ngay cả một ánh mắt đều không chú ý tới cô ta, trong lòng thật hụt hẫng. Nhưng cô ta không thể biểu hiện cảm xúc ra ngoài, nhìn Tang Yếu Miễu khi nhận ra cô ta thì có vẻ rất kinh ngạc, cô ta nỗ lực không cho chính mình nghĩ nhiều,mỉm cười điêu luyện: “Là em sao, Miễu Miễu.”
Tang Yếu Miễu sờ sờ cốc trà sữa có vài giọt nước li ti lành lạnh, vừa xấu hổ vừa khách sáo, nói một câu: “Vậy có muốn ngồi xuống tâm sự hay không? ”
Cô nghĩ Lôi Tử Đồng sẽ tiếp tục công việc của mình, khẳng định sẽ cự tuyệt cô, chỉ là không nghĩ tới Lôi Tử Đồng cư nhiên gật đầu, rồi ngồi xuống đối diện mình.
Tang Yếu Miễu phát hiện bản thân vẫn chưa đuổi kịp suy nghĩ của những nhân vật trong tiểu thuyết này, mỗi người một kiểu.
Ở văn phòng làm việc, Cố Nhĩ Thăng: “Hắt xì!” Anh nghĩ Tang Yếu Miễu đang nhớ mình, Cố Nhĩ Thăng cười vui vẻ, khiến cho nhân viên báo cáo sợ tới mức suýt bị trẹo cổ.
Lôi Tử Đồng ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Em cùng Cố Nhĩ Thăng… Thế nào?”
Tang Yếu Miễu trong lòng lộp bộp một tiếng, vừa hỏi, hỏi luôn Cố Nhĩ Thăng, chậc chậc chậc.
Tận lực nở nụ cười hiền lành, cô uống một chút trà sữa mát lạnh, làm cả tinh thần và thể xác thoải mái hơn: “Khá tốt a, chúng em còn ở bên nhau.”
“Phải không… 5 năm, cũng không dễ dàng.”
Câu này là có ý gì chứ, chẳng lẽ phải chia tay mới hợp lẽ thường. Tang Yếu Miễu âm thầm chửi rủa, quyết định phản kích: “Chị cùng Lance, còn có liên hệ?”
Đã đọc hết cuốn truyện này, Tang Yếu Miễu như thế nào không biết Lôi Tử Đồng đã không từ mà biệt, rời khỏi Lance? Không chỉ có như thế, cô còn biết, sau khi gặp lại, Lance còn cố ý làm khó dễ Lôi Tử Đồng, dần dà tình yêu lại bùng cháy trở lại. Cô hỏi như vậy, thuần túy là muốn rời chủ đề nói chuyện đi thôi.
Lôi Tử Đồng nghe xong, nháy mắt mặt trở lên trắng bệch, thân mình lung lay như sắp đổ, cô ta rũ mắt nhìn mặt bàn, âm thanh khàn khàn cất lên: “Là chị phải xin lỗi anh ấy.”
Tang Yếu Miễu cảm thấy cô vẫn nên bảo trì trầm mặc, ân oán giữa nam nữ chủ cô không có hứng thú.
Hai người đối diện không có gì để nói, lát sau có khách nhân tới, Lôi Tử Đồng vội vàng rời đi.
Bằng tốc độ nhanh nhất, Tang Yếu Miễu uống hết lượng trà sữa còn lại, chào một tiếng với Lôi Tử Đồng rồi nhanh chóng rời khỏi.
Cô không bao giờ muốn đi vào nơi này!
Nhưng trong lòng Tang Yếu Miễu rõ ràng, Lôi Tử Đồng nhất định sẽ còn xuất hiện, nhưng cô không nghĩ tới ngày hai người gặp lại sẽ nhanh tới vậy.