Chờ tới khi Cố Nhĩ Thăng và Tang Yếu Miễu dắt tay nhau đến phòng bệnh thì Tang Trăn Vinh đã tỉnh.
Tang Yếu Miễu theo bản năng muốn buông tay ra, lại bị Cố Nhĩ Thăng nắm chặt lại, cô nhìn sắc mặt của Tang Trăn Vinh mỗi lúc một đen hơn.
Giường ngủ của Cố Dao trống không, phỏng chừng là bà bị mang đi kiểm tra rồi, cho nên phòng bệnh chỉ còn ba người bọn họ, không khí có chút xấu hổ.
“Ba ba…” Tang Yếu Miễu tiến lên một bước, bàn tay đang nắm lấy nhau liền bại lộ trước mặt ba Tang.
Tang Trăn Vinh không để ý Tang Yếu Miễu, không nói một lời, nhìn Cố Nhĩ Thăng.
Cũng không biết hai người này nhìn nhau để làm gì, Tang Yếu Miễu bị kẹp ở giữa, hít thở không thông, đau đầu quá, vì sao kẹp ở giữa luôn là cô...
Sau một lúc lâu, Tang Trăn Vinh lấy hơi, thở thật mạnh, “Hừ” một tiếng, kết thúc trận chiến đấu trí căng thẳng.
Lúc này vừa lúc Cố Dao trở lại, sau một loạt bài kiểm tra sức khỏe, xác nhận người bệnh không có việc gì, bọn họ mới chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Phòng bệnh biến thành bốn người, lại càng thêm xấu hổ.
Cố Dao thở dài, bà cười dịu dàng với Tang Trăn Vinh: “Ông còn phụng phịu đến khi nào? Bọn chúng đã lớn rồi, không còn là tiểu hài tử cần chúng ta chăm sóc.”
Tang Trăn Vinh mếu máo, đang muốn xoay người đưa lưng về phía Cố Nhĩ Thăng và Tang Yếu Miễu thì nghe thấy lời bà, thân mình bỗng dưng cứng đờ, rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói với Tang Yếu Miễu: “Lại Lại dẫn bạn trai tới đây giới thiệu với ba ba sao?”
Đúng vậy, Tang Trăn Vinh thỏa hiệp.
Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, ông đã thấy được một tư liệu, là Cố Nhĩ Thăng vì Tang Yếu Miễu mà muốn giải trừ quan hệ mẹ con với Cố Dao.
Cho tới nay, quan hệ giữa Cố Dao và Cố Nhĩ Thăng không hề thân cận, từ trong đáy lòng bà rất muốn xin lỗi anh, đã không cho con đủ tình thương của một người mẹ.
Sau khi Tang Yếu Miễu ra nước ngoài, số lần Cố Nhĩ Thăng và bà gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bà biết ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến, nhưng đến khi phải đối mặt, lại không biết làm thế nào cho phải.
Thời điểm Tang Trăn Vinh mới nhìn thấy tư liệu đó, ông rất tức giận, suýt chút nữa thì phá nát đồ đạc trong thư phòng, thế nhưng những việc làm này của Cố Nhĩ Thăng đều vì con gái ông, nhất thời không biết trút giận vào đâu.
Hai người trong phòng vẫn luôn trầm mặc, tới cuối cùng Tang Trăn Vinh nói một câu: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cứ như vậy đi.”
Ai ngờ đêm nay lại là đêm không bình yên, thật vất vả mới vào giấc ngủ, sau nửa đêm đột nhiên Cố Dao lại đau bụng.
Rồi sau đó tai nạn, phải nhập viện... Thật đúng là một đêm sóng gió.
Con cháu đều có phúc của con cháu, bọn họ cũng già rồi.
Nghe được lời Tang Trăn Vinh nói, mạch não Tang Yếu Miễu vẫn chưa thông suốt: “… A?”
Đuôi lông mày Cố Nhĩ Thăng khẽ nhúc nhích, anh tươi cười khéo léo, hơi cong người về hướng Tang Trăn Vinh: “Bá phụ ngài khỏe, con là Cố Nhĩ Thăng, là bạn trai của Lại Lại.”
Ngoài cửa sổ, bầu trời quang đãng, mặt trời toả những tia nắng xuyên qua lớp lớp lá cây, lấp lánh như pha lê, là ấm.
*
Tang Yếu Miễu giống như vui sướng quá mức dẫn đến đầu óc bị trì độn, đến khi cùng Cố Nhĩ Thăng về nhà thu thập quần áo cho Tang Trăn Vinh và Cố Dao, cô vẫn chưa phản ứng lại.
Sau khi xuống xe, Cố Nhĩ Thăng bất đắc dĩ mà nhíu mày, cười vỗ vỗ cái đầu mềm mại của cô: “Còn không phục hồi lại tinh thần?”
“Anh hai, em hình như đang nằm mơ a.”
Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của cô, tâm tình Cố Nhĩ Thăng vui vẻ, nhưng anh biết, hai người bọn họ còn một việc cần giải quyết.
Nửa ôm Tang Yếu Miễu vào nhà, Cố Nhĩ Thăng để cô ngồi xuống sô pha. Anh đặt hai tay lên hai vai của Tang Yếu Miễu, Tang Yếu Miễu ngồi, anh nửa quỳ, hai người, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Nhưng câu nói kế tiếp của Cố Nhĩ Thăng đã làm Tang Yếu Miễu không thể cười nổi.
“Lại Lại, em là ai?”
Ánh mắt Tang Yếu Miễu lập loè, muốn suy nghĩ cách để né tránh câu hỏi của Cố Nhĩ Thăng, nhưng lại bị anh vô hình áp chế làm cho cô không thể động đậy, cô run rẩy cất tiếng: “Anh hai… Em chính là Lại Lại a…”
“Em là Lại Lại,” Cố Nhĩ Thăng kéo gần khoảng cách giữa hai người, “Cũng không phải là Lại Lại.”
Tang Yếu Miễu cắn môi, không dám nói lời nào, cô sợ càng nói càng sai.
“Em biết rất nhiều chuyện, ví như Lôi Tử Đồng, ví như tai nạn xe cộ, đúng hay không?”
“…”Tang Yếu Miễu tựa hồ có thể cảm nhận được mùi máu tanh hoà quyện với nước bọt tràn ngập khoang miệng.
Cố Nhĩ Thăng hướng dẫn từng bước nói: “Từ ngày đầu tiên cùng anh thân cận, em đã thay đổi rồi, đúng không? Hay là nói, vẫn thân thể này, nhưng đã không còn linh hồn này, có phải hay không?”
“Anh hai, em…”
Cố Nhĩ Thăng ngắt lời cô, gằn từng chữ một: “Em không muốn nói cho anh hai biết sao? Nếu em không nói, anh sẽ không thể biết được ý nghĩ thật lòng trong tâm trí em, cũng không thể lí giải cảm thụ của em, sẽ luôn có một bức tường vô hình ngăn cản tình yêu của chúng ta... Lại Lại, em nói đi, có đúng không?”
Chẳng lẽ phải nói rằng thế giới này cũng chỉ là một quyển sách thôi sao? Trong lòng Tang Yếu Miễu rít gào, khóe mắt cô đỏ bừng.
“Được rồi, anh không hỏi nữa.” Cố Nhĩ Thăng vừa thấy cô khóc liền không dám hỏi tiếp, ngồi dậy, ôm cô trấn an, “Lại Lại ngoan, anh không hỏi nữa.”
Cô khóc? Tang Yếu Miễu sụt sịt, hít sâu một hơi, mới cảm giác được một dòng nước ấm trong mũi dâng lên.
Cố Nhĩ Thăng vỗ vỗ sau lưng cô, động tác ôn nhu, cô nắm chặt nắm tay, rốt cuộc cũng chịu mở miệng: “Anh hai, em là trọng sinh.”
Tang Yếu Miễu chỉ có thể nói như vậy, cô không có lựa chọn nào khác, trọng sinh không khác mấy so với xuyên sách, đều biết trước cốt truyện và những sự việc sẽ diễn ra, bản chất là giống nhau.
Việc này không tính là lừa gạt. Tang Yếu Miễu tự mình thôi miên mình như vậy.
Cố Nhĩ Thăng ngẩn ra, chậm rãi buông cô, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, chỉ nhìn thấy một đôi mắt ngập nước.
Anh thở dài, lau mồ hôi trên trán cô: “Anh đã biết.”
Nếu là trọng sinh, hết thảy những điều kia coi như thông suốt.
Cố Nhĩ Thăng không hề hỏi nhiều, anh có thể nghe được Tang Yếu Miễu chính miệng thừa nhận là an tâm rồi.
Anh hỏi vì muốn Tang Yếu Miễu thừa nhận, cũng vì anh biết Tang Yếu Miễu giữ bí mật này có bao nhiêu vất vả. Một khi Tang Yếu Miễu đã nói với anh thì mọi chuyện sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Cố Nhĩ Thăng hy vọng Tang Yếu Miễu vĩnh viễn sẽ hạnh phúc.
Quả nhiên, sau khi Tang Yếu Miễu nói ra, thái độ của cô với Cố Nhĩ Thăng vẫn không thay đổi, những lo âu tích tụ trong lòng cũng không còn.
Bí mật này quá trầm trọng, hiện tại chỉ có Cố Nhĩ Thăng biết, thế nhưng cô thư thái không ít.
Thấy Cố Nhĩ Thăng không hề truy vấn, cô do dự, chớp mắt một cái, hỏi anh: “Anh hai, anh có cảm thấy em là quái vật không?”
“Sẽ không,” Cố Nhĩ Thăng nhẹ nhàng hôn lên cái trán của cô, “Nếu có thì em cũng chỉ là một tiểu quái vật.”
Thật tốt, trời cao ban cho anh một tiểu quái vật...
... độc nhất vô nhị.
=====
Editor: Mọi người lượng thứ, ad ghi nhầm chương này với chương 33, chương sau mới có H, cũng là chương kết.
Sắp xong rồi.