Đến khi trở về phòng học, Tang Yếu Miễu mới hậu tri hậu giác ý thức được hành động sai lầm của mình, cô không nên nhắc nhở Cố Nhĩ Thăng quá sớm, như vậy chắc chắn anh sẽ hoài nghi.
Nhưng sau khi tan học, cô không thấy Cố Nhĩ Thăng có biểu hiện gì khác so với mọi hôm. Điều này làm cô có chút bất an trong lòng.
Hai người vẫn như thường ngày, đi học về thì ngồi ăn cơm cùng nhau, ăn xong thì ai về phòng người ấy.
Tang Yếu Miễu đi sau, nhìn anh vào phòng mà không hề quay đầu lại liền đóng cửa luôn.
Cô thở dài, không biết khi nào mình có thể làm cho Cố Nhĩ Thăng trở lên yêu thương em gái.
Mở quyển vở bài tập lên trên bàn, một chữ Tang Yếu Miễu cũng không hiểu, cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ viển vông, không biết hiện tại Cố Nhĩ Thăng đang làm gì?
…
Cố Nhĩ Thăng từ phòng tắm đi ra, mang theo chút hơi nước, tóc còn ướt, anh lấy một cái khăn để lên đầu; ngồi xuống mép giường, đầu óc không tự chủ nhớ đến hình ảnh Tang Yếu Miễu còn ngồi trên ghế ở đây tối hôm qua.
Dạo này Tang Yếu Miễu rất kỳ quái, cô luôn cố gắng lấy lòng anh, hơn nữa nét mặt suy tư trước khi nói của cô sáng nay, anh đều nhìn thấy, nhưng tất cả các hành động đó là vì lí do gì?
Cố Nhĩ Thăng đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế còn phảng phất hương vị của Tang Yếu Miễu ngày hôm qua, anh cầm lấy bút, hơi trơn tay khiến bút rơi xuống, đột nhiên trong đầu anh xuất hiện một ý niệm ——
Tang Yếu Miễu có thể hay không… không còn là Tang Yếu Miễu?
Cô cho rằng mình che dấu rất khá, nhưng chính thái độ thay đổi đột ngột lại là sơ hở lớn nhất.
Cố Nhĩ Thăng trầm mắt suy tư, cuối cùng quyết định quan sát Tang Yếu Miễu thêm mấy ngày nữa.
Rốt cuộc, so với thái độ kiêu căng, ngạo mạn của cô trước kia, anh càng thích một Tang Yếu Miễu như hiện tại, một chút giảo hoạt, một chút ngây ngô.
Lúc mẹ của Cố Nhĩ Thăng, là Cố Dao lấy bí thư Tang Trăn Vinh, Tang Yếu Miễu khi đó vẫn còn bé, rất khó để tiếp nhận một nữ nhân thường ngày vẫn gọi ba mình là “bí thư”, đột nhiên lại trở thành mẹ mình.
Còn mẹ đẻ của Tang Yếu Miễu đã qua đời khi cô vừa sinh ra, thiếu đi tình thương của mẹ, trái tim vốn mẫn cảm của cô càng trở lên mẫn cảm hơn khi đối mặt với Cố Nhĩ Thăng, bằng hành động giương nanh múa vuốt để ngụy trang chính mình.
Cố Nhĩ Thăng trưởng thành sớm, đã có thể lý giải vì sao Cố Dao tái giá, cũng hiểu nguyên nhân Tang Yếu Miễu vô cớ gây rối, cho nên đối với Tang Yếu Miễu, anh luôn dùng thái độ hờ hững, không thích, cũng không ghét.
Nhưng dạo gần đây tính tình Tang Yếu Miễu lại mềm như bông, tuy có dở thói cáo kiêu căng, ngạo mạn ra, nhưng thực chất là muốn hấp dẫn sự chú ý của anh. Đáng yêu như vậy, phải hảo hảo dưỡng bên người mới được.
Đuôi mày Cố Nhĩ Thăng khẽ nhúc nhích, đi đến đầu giường, lật tấm đệm lên, là một chiếc quần lót của nữ giới!
Vừa thấy chiếc quần lót này, Cố Nhĩ Thăng liền nhớ đến buổi tối hôm qua.…
Lúc thấy Tang Yếu Miễu để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, phản ứng đầu tiên của anh là muốn giúp cô đắp chăn lên.
Nhưng khi tới gần, ma xui quỷ khiến, anh lại cúi đầu xuống ngửi hương thơm phảng phất trên người cô.
Đã lớn như vậy, mùi vị sữa tươi trên người sao còn nồng đậm đến thế?
Nếu nếm thử, có phải rất ngọt không?
Tựa hồ như muốn chứng minh suy nghĩ của mình, Cố Nhĩ Thăng liền dán môi lên cổ Tang Yếu Miễu…
Đôi môi lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt ấm áp, Cố Nhĩ Thăng nhịn không được, dùng sức mút lấy, cặm nhắm hương vị ngọt ngào.
Tang Yếu Miễu không thoải mái, vặn vẹo thân mình, phát ra tiếng “ưm”, lúc này Cố Nhĩ Thăng mới sực tỉnh, ngừng lại hành động của bản thân, đứng lên nhìn cô an ổn ngủ tiếp, xung quanh vẫn là mùi vị ngọt ngào ban nãy.
Rõ ràng là muốn trả lại vở cho Tang Yếu Miễu, nhưng quyển vở lại bị anh gắt gao cầm trong tay.
Cố Nhĩ Thăng biết, quyển vở này chỉ là cái cớ, cuối cùng thì anh sẽ không cất trả cô, có như vậy, Tang Yếu Miễu mới chủ động hỏi han anh.
Bước chân chuẩn bị rời bỗng dừng lại, trong đầu hiện ra hình ảnh hai cánh mông trắng muốt mềm mại, anh xoay người, đi tới tủ quần áo của Tang Yếu Miễu, mở ngăn đựng các loại đồ lót, với lấy một chiếc quần lót, vội vàng nhét vào túi…
Cũng trong tối đó, trong mộng, anh đã mơ thấy Tang Yếu Miễu chỉ mặc mỗi đồ lót, cười với anh, nhẹ nhàng nói:“anh hai“.
Chấm dứt hồi ức, Cố Nhĩ Thăng rũ mí mắt xuống, nhìn chiếc quần lót màu xanh điểm hoa trên tay.
Anh thuận thế ngồi ở mép giường, kéo khoá quần xuống...
**
Hành vi trộm quần lót của người ta đúng là hơi biến thái một chút. Vai ác có khác, người thông minh có suy nghĩ khác người thường.
=====
Chap sau, có chút sắc. (+_+)
H thì phải đợi đến chap9, xem qua độ dài gấp đôi chap này.