Anh Trai Zombie Hãy Cắn Em Đi

Chương 17: Chương 17: Bức tường cách ly cùng cảm giác hôn môi




Edit: TrangQA830810

Ở con đường chính có vô số xe cộ dừng lại, nhiều bóng dáng di chuyển tới lui có điều đó không phải zombie mà là một đoàn người chật vật. Thì ra người sống sót ở thành phố Y đều chạy đến đây, bất quá điều kỳ lạ là tại sao bọn họ đều dừng lại chỗ này.

Thùng đựng hàng thể tích lớn khiêu khích ánh nhìn của nhiều người, bọn họ cúi đầu xầm xì với nhau, lại quăng tới những ánh mắt ít nhiều đều không thiện cảm.

Xe vận tải bị ngăn cản không cách nào di chuyển về phía trước, Du Dặc không thể làm gì khác hơn là nhảy xuống xe, kéo một người đàn ông trung niên lại để hỏi thăm tin tức. Người đàn ông trung niên hướng anh xoè bàn tay ra, vội vàng nói thẳng

" Cậu có thức ăn không?"

Anh Lỗi ngồi ở đầu xe quát tháo dẹp đường " Cho cái đồ ngu mày, làm như chỉ một mình mày biết hả?"

Gã đàn ông trung niên hừ lạnh cười " Người biết rất nhiều, nhưng bọn họ đều tới trễ. Tôi tới nơi này sớm nhất, phía trước tôi cũng đi qua, có gì phát sinh tôi là người rõ nhất"

Du Dặc thấy gã dáng dấp xanh xao vàng vọt đoán rằng hắn cũng bị đói bụng một đoạn thời gian dài, từ trong túi móc ra một bọc bánh nhỏ

" Con đường này vì sao bị ngăn chặn?"

Gã đàn ông trung niên nhìn chằm chằm bọc bánh, hai mắt tính toán " Còn nữa không?"

Du Dặc đem bịch bánh một lần nữa cất đi " Chắc chắn còn có người biết"

" Ôi trời ôi trời, tôi nói tôi nói" Gã đàn ông trung niên kích động đoạt lấy bọc bánh, ho nhẹ một tiếng " Tuy lối ra của thành phố A đều bị phá nhưng phía trước cách 500m có một bức tường cách ly, chúng ta đều không qua được"

" Là ai xây tường cách ly?"

Tên đàn ông làm bộ mặt thần bí khó lường cúi người thấp giọng nói " Là quân đội xây, xung quanh có bộ đội thiết giáp bảo hộ, ai nhảy qua sẽ bị giết chết"

" Quân đội không phải nên bảo vệ chúng ta sao, vì cái gì đem người sống sót ở thành phố Y cách ly?"

" Cái này tôi cũng không biết, người bị chặn ngày càng nhiều ...rất nhiều, trong khi lương thực càng ngày càng...rất ít, lần lượt nhiều người giống nhau đều bị bắn chết bên ngoài tường cách ly, không cần nói đến chuyện vượt qua nó, tôi xem căn bản họ đều muốn chúng ta chết"

Du Dặc trở về thùng đựng hàng, đem lời tên đàn ông trung niên nói thuật lại cho những người khác

Dương Tử Lam giọng the thé nói " Chúng ta thật vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết, vì cái gì vây khốn chúng ta?"

" Đại khái là sợ người bị bệnh độc xâm nhập, để ngăn ngừa số người bị nhiễm tăng lên" Dung Dật Thần vẻ ngoài thập phần bình tĩnh, anh ngưng mắt nhìn em gái đang ngủ trong chăn, con ngươi tràn đầy ngưng trọng.

Lồng ngực Anh Lỗi phập phồng lên xuống, khuôn mặt vì phẫn nộ đỏ bừng

" Chúng ta nào có bị nhiễm bệnh độc, bọn họ thật không phải người, đều là một đám súc sinh"

Tiếng rống giận dữ đánh thức Dung Ân Ân, cô mở đôi mắt mù mờ dùng hai tay dụi dụi mí mắt " Anh hai, xảy ra chuyện gì"

Dung Dật Thần vuốt ve mái tóc có chút rối của em gái " Không có việc gì, ngủ tiếp đi"

" Em không buồn ngủ nữa ..."

Lý Nhiễm Nhi xoa xoa cái bụng bầu của mình, viền mắt tràn ra giọt lệ " Tôi chết không sao, nhưng ...nhưng con tôi còn chưa sinh ra, thế giới này ra sao còn chưa kịp nhìn một chút. Tôi chỉ muốn đem cục cưng nuôi dưỡng thành người, đưa đón con đi học, ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này cũng không thể có, vì sao thật ...A...Đau ..."

Vương Nhược Hi nắm chặt tay Lý Nhiễm Nhi " Bà xã đừng kích động, sẽ có biện pháp"

Dương Tử Lam chỉ vào dưới thân Lý Nhiễm Nhi thần sắc trắng bệch " Cô chảy máu, vỡ nước ối!"

Mọi thứ đều đã được Vương Nhược Hi chuẩn bị sẵn sàng, cùng Dương Tử Lam hai người ở lại giúp Lý Nhiễm Nhi sinh con, với tình hình hiện tại chỉ có cách sinh tự nhiên, mọi người còn lại xuống xe, chia nhau đi nấu nước tiêu độc, cách tấm sắt nặng còn nghe rõ tiếng kêu thảm thiết bên trong

Bốn tiếng trôi qua, trời cũng tối đen, đứa nhỏ của Lý Nhiễm Nhi vẫn chưa sinh ra, tâm tình mọi người cũng theo đó như rơi xuống đáy vực. Cho dù đứa bé được sinh ra, nhưng trên thùng đựng hàng mùi máu tươi nồng đậm, Dung Dật Thần không muốn em gái ngủ trên đó, anh ở bên cạnh dựng một cái lều nhỏ, ôm em gái thẳng tiến vào trong túi ngủ.

" Anh hai, anh không ngủ trong lều sao? "

Dung Ân Ân thấy anh trai vén lều lên, dự định rời đi, con ngươi đen mông lung khoá chặt bóng lưng anh trai.

" Anh hai ngủ cùng em "

Dung Dật Thần không thể ở lâu trong này, người nào đó sẽ có thành kiến, chỉ có thể nói dối dỗ em gái ngủ rồi mới rời đi.

Dung Dật Thần quần áo chỉnh chu nằm bên người em gái, Ân Ân kéo khoá túi ngủ xuống, ôm lấy cánh tay anh trai, thân thể nhỏ dính sát vào người anh.

Phụ nữ đối với người đàn ông đầu tiên của mình luôn đặc biệt dựa vào, Ân Ân cũng không ngoại lệ, càng miễn bàn đối phương còn là anh trai mà cô thích nhất.

Dung Dật Thần có cảm giác em gái so với trước đây càng dính mình, không khỏi quay qua đem Ân Ân ôm vào trong ngực, đôi môi nhợt nhạt tràn ra nụ cười vui vẻ ấm áp, anh thực sự thích bầu không khí kiều diễm này

Dung Ân Ân nhè nhẹ mà nói " Anh hai, lúc em sinh ra đời hình dáng ra sao?"

Dung Dật Thần trầm ngâm một lúc, chìm vào hồi ức " Em sinh ra năm ấy anh mới sáu tuổi, khi đó anh còn không muốn có em trai hay em gái. Em sinh ra không bao lâu, mới vừa mở mắt người đầu tiên nhìn thấy là anh, em cứ nhìn anh không chớp mắt khi đó anh nghĩ có em gái thật tốt. Có một lần anh vô ý đem ngón tay đặt ở miệng em, tự nhiên em một ngụm ngậm vào, cứ lấy ra là em khóc nên phải ngậm ngón tay của anh suốt"

Nhớ tới chuyện cũ Dung Dật Thần cười không ra tiếng, Ân Ân cầm lấy ngón tay của anh trai bỏ vào trong miệng " Anh hai, là như thế này à?"

Ngón tay bị cái miệng nhỏ ấm ấm bọc lại, cảm giác tê dại theo ngón tay lan toả khắp thân thể anh, Dung Dật Thần ngưng mắt nhìn em gái, miệng cô hơi chu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hồn nhiên ngây thơ.

Hạ thân Dung Dật Thần chốc lát trở lên căng thẳng, vật nam tính lại thức tỉnh, anh rút ra ngón tay dính chất dịch ngọt, hai mắt nóng rực nhìn sắc mặt Ân Ân, đôi môi anh đào hít hít, dụ dỗ anh cúi người xuống hái.

Tầm mắt Dung Ân Ân đột nhiên tối sầm lại, môi anh dán lên đôi môi mềm mại ấm áp của cô, chỉ như chuồn chuồn lướt nhẹ, vừa đụng liền rời đi.

" Ngoan ngoãn ngủ đi"

Dung Dật Thần đứng dậy rời khỏi lều, tay không khỏi xoa hai cánh môi, phảng phất chỗ đó còn đọng lại mùi vị của em gái ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.