Edit: TrangQA830810
Sau khi được em gái hôn, Dung Dật Thần lần đầu tiên ý thức được, phải thản nhiên đối mặt với mối quan hệ hiện tại của cả hai người, trước đây luôn lấy tư cách là anh trai, nhưng sau biến cố đó, anh chưa từng hỏi qua cảm nhận của em gái, dẫn đến anh và Ân Ân đều rất thống khổ
Bên trong phòng ngủ Dung Ân Ân đang dọn dẹp quần áo, nghe tiếng bước chân của anh trai vào phòng, nghiêng đầu nhìn anh có chút ngượng ngùng
Dung Dật Thần ngồi trên sô pha, vỗ vỗ chỗ bên cạnh " Ân Ân lại đây ngồi, anh hai có việc muốn nói với em "
Thấy biểu tình ngưng trọng của anh trai, Ân Ân chần chờ ngồi xuống, đầu nhỏ hơi cúi, chờ đợi trắch mắng
" Ân Ân ..." Lời đến khoé môi, Dung Dật Thần lại không biết làm sao mở miệng, em coi anh là cái gì? Em có thích anh hai không? Cùng anh hai ở chung một chỗ, có phải rất thống khổ hay không?
Mặc kệ hỏi như thế nào, đều có phần không thích hợp, Dung Dật Thần thở dài một hơi, không sao thốt nên lời, đúng lúc này anh phát hiện khuôn mặt em gái đang rủ xuống, có một giọt trong suốt rơi vào chiếc quần jean màu xanh cô đang mặc
Cả người Dung Dật Thần bỗng chốc cứng đờ, đem em gái ôm vào trong ngực, rung giọng nói " Ân Ân đừng khóc, xin lỗi ..."
Dung Ân Ân cuống quít lau hai mắt, nâng mặt lên nói " Em không có khóc, anh hai, anh nhìn lầm rồi. Anh hai không hề có lỗi với em, luôn đối với em rất tốt, rất tốt, em thực rất thích anh hai "
Ân Ân cố gắng kiên cường hướng anh nói. Trong lòng Dung Dật Thần vừa mừng rỡ lại vừa chua xót. Bất quá anh xác nhận, em gái thích đi theo anh
" Ân Ân, em có nguyện ý vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh, không phải chỉ là thân phận anh trai em gái..." Âm thanh Dung Dật Thần nghẹn giữa chừng, còn với tình cảm vợ chồng, những lời này anh nói không ra
Dung Ân Ân bảo trì im lặng hồi lâu, khoảng trầm mặc này đối với Dung Dật Thần tựa như đối mặt với án lăng trì, lẳng lặng chờ đợi cái chết
" Tựa như Vương Nhược Hi cùng Lý Nhiễm Nhi sao ?" Dung Ân Ân đột nhiên hỏi
" Không khác biệt lắm ..."
" Đương nhiên ...nguyện ý..." Dung Ân Ân nhắm hai mắt lại nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi mềm mại rơi vào khoé miệng anh trai " Em thích được anh chạm vào ..."
Bên tai Dung Dật Thần ong ong, phảng phất như có hàng nghìn hàng vạn pháo hoa nổ vang, anh ôm chặt lấy thân thể nhỏ của cô, dùng hết yêu thương hôn đáp trả lại em gái. Lúc đầu ngậm hương vị ngọt ngào của đôi môi khẽ mút, dần dần cảm thấy không đủ, đưa lưỡi trượt vào trong miệng cô, khiêu khích cái lưỡi đỏ sẫm của cô
Giữa lúc hai người đang kiều diễm hôn môi, Dung Dật Thần đem em gái đẩy ngã xuống ghế sa lông, vẫn muốn nhiều hơn nữa, thò tay chuẩn bị cởi đi áo cô đang mặc, đột nhiên lại cảm thấy như vậy rất quá đáng với em gái, tay anh cứ dừng ở phía ngoài vạt áo của Ân Ân thật lâu không có động tác kế tiếp
Dung Ân Ân mắc cỡ đỏ mặt, chủ động cởi bỏ áo ngoài, bộ ngực non nớt của thiếu nữ bị nhốt trong áo ngực màu hồng, từ phía sau nhẹ nhàng giải thoát, lộ ra hai nhũ hoa trắng nõn, cô nhẹ giọng nói
" Anh hai, nhẹ nhàng một chút ..."