Edit: TrangQA830810
Thượng Trí Văn bắn vỡ ổ khoá cửa, xông vào trong phòng thấy bên trong không có một bóng người, cửa sổ mở toang, một cành cây trỏ vào trong phòng dẫn thẳng xuống mặt đất, phòng này ở lầu hai, Dung Dật Thần rất có thể đã mang theo em gái chạy trốn theo hướng này
Quả nhiên, nhìn theo xuống phía dưới chỉ thấy bóng dáng Dung Dật Thần thoáng qua mái hiên, Thượng Trí Văn nhanh nhẹn nổ súng, nhưng chỉ bắn vào hư không
Vẻ mặt Thượng Trí Văn đầy âm trầm bước ra khỏi phòng, bắt buộc phải tìm cho ra hai anh em vướng víu này, nhưng hắn tuyệt không nghĩ đến trong phòng Dung Ân Ân đang lấy tay che miệng núp ở dưới gầm giường. Dung Dật Thần đã dặn qua em gái, tuyệt đối không được phát ra bất kỳ âm thanh gì, chờ anh trai đến đón cô, mới có thể đi ra ngoài
Sở dĩ Dung Dật Thần phải dùng tới cách này, cũng bởi vì đối phương có súng, bản thân anh chỉ có hai bàn tay không một tấc sắt, mang theo em gái rất không an toàn. Hơn nữa cho dù Thượng Trí Văn thông minh nhưng cũng sẽ không nghĩ tới, anh sẽ đem em gái giấu ở chỗ nguy hiểm nhất
Dung Dật Thần cũng đoán được chỗ nhốt ba người Du Dặc, lúc này chắc họ đang cần thêm người trợ giúp, nên anh thật nhanh vội vàng chạy về phía tầng hầm ngầm
Tác dụng của thuốc mê trong canh ngày càng mạnh, Dung Dật Thần dần dần cảm thấy mơ hồ, thân thể chẳng còn chút sức lực nào, sau khi chạy vào trong tầng hầm tối đen, ánh mắt anh bắt đầu híp lại, thật vất vả mới đến được chỗ cửa, đang muốn mở ra giải thoát mọi người, âm thanh Dư Nhân Dĩnh ở phía sau đột ngột vang lên
" Dung Dật Thần giơ tay lên, bằng không tôi nổ súng "
Hành động của Dung Dật Thần cứ coi là cực kỳ nhanh nhẹn, chẳng ngờ đến ả ta đã đoán ra được tất cả, sớm ở chỗ này chờ anh
Dung Dật Thần chậm rãi giơ tay lên, đột nhiên tay phải đem cửa lớn kéo lên cúi người xuống tránh phát đạn đang bắn tới lách vào bên trong cửa sắt, anh chẳng ngờ được rằng bên trong không một người sống, chỉ có mấy con zombie đang bò tới bò lui, vậy bọn Du Dặc đã đi đâu?
Lũ zombie ngửi thấy hơi thở của người sống, hướng về phía Dung Dật Thần đánh tới, anh lập tức nhặt lấy ống sắt phía trước đâm thủng đầu một con zombie
Phía trước có zombie phía sau có Dư Nhân Dĩnh đang cầm súng chĩa vào, bắp chân còn trúng một viên đạn, cộng thêm thuốc mê đang phát huy tác dụng, anh không chịu nổi mà xụi lơ nằm úp sấp xuống đất
Lúc này Thượng Trí Văn xuất hiện giải quyết xong mấy con zombie, đem tay Dung Dật Thần còng lại, kéo anh đang nửa tỉnh nửa mê rời khỏi tầng hầm
Dư Nhân Dĩnh nhìn bốn phía xung quanh, vẫn không phát hiện tý dấu vết gì của đám người Du Dặc " Ba người kia đi đâu?"
" Phòng này thông với đường phía hầm dưới lòng đất nhốt đám zombie, nói không chừng do bí quá nên liều mạng chạy xuống dưới đi "
" Hừ, chỗ đó thế nhưng là con đường chết. Được rồi, mà em gái Dung Dật Thần đang ở đâu ?"
Thượng Trí Văn cười nói. " Bắt được Dung Dật Thần, còn sợ không tìm được em gái của hắn sao "
Dung Dật Thần bị đưa tới căn phòng ngủ lúc trước của anh và Ân Ân, Thượng Trí Văn đặc biệt đem Dư Nhân dĩnh đuổi đi, nói muốn một mình thẩm vấn nơi trốn của Dung Ân Ân. Dư Nhân Dĩnh mặc dù không muốn nhưng vẫn nghe theo lời Thượng Trí Văn rời đi .
Thượng Trí Văn nhìn vào hai mắt mơ màng của Dung Dật Thần quơ tay qua lại nói. " Nghe rõ tôi nói chuyện không ?"
Dung Dật Thần khôi phục chút thần trí, nhớ tới đây là nới em gái đang trốn, cố gắng ra sức để bản thân tỉnh táo hơn
" Anh có mục đích gì, bắt nhốt người sống chỉ vì nuôi zombie ?"
" Cậu cũng biết tôi là một bác sĩ nổi tiếng, cứu sống mọi người là thiên chức của tôi, nhưng mỗi khi cầm dao mổ giơ lên, cắt vào da thịt bệnh nhân, những lúc đó tôi luôn thầm suy nghĩ nếu người nằm trên đó là người vợ tôi yêu tha thiết thì phải làm thế nào ?"
Thượng Trí Văn ngồi xổm xuống đối diện với Dung Dật Thần, đầu cúi thấp giống như đang cùng bạn bè giãi bày tâm sự
" Cũng không lâu sau đó những suy nghĩ vu vơ của tôi đã trở thành hiện thực, vợ tôi thực sự nằm trên bàn mổ, cô ấy bị tai nạn giao thông, mất máu quá nhiều, xương đùi gãy nghiêm trọng, mà tôi tự mình tiếp nhận ca phẫu thuật đó "
Dung Dật Thần nhíu mày hỏi " Vợ anh không phải là Dư Nhân Dĩnh?"
Thượng Trí Văn nổi giận nói " Không cần nhắc đến đồ đê tiện đó, mỗi lần thấy khuôn mặt ả tôi đều cảm thấy ghê tởm "
Dung Dật Thần nhớ tới bức chân dung trong biệt thự, đột nhiên hiểu ra " Nói tiếp đi "
" Lúc đó vợ tôi dù không chết trên bàn mổ, nhưng cũng chẳng khác bao nhiêu, chính là chết não, đại não đã mất đi tất cả công năng, trái tim thì còn đập. Trong lòng tôi thực sự chẳng còn thiết sống chỉ chờ cô ấy tắt thở tôi sẽ chết theo. Nhưng chỗ bệnh viện tôi công tác, tiếp nhận một trường hợp bệnh tình cổ quái, não cùng tim khi không hoạt động, vẫn có thể đứng lên di chuyển, trong tư tưởng chỉ còn lại ý muốn duy nhất là ăn "
Dung Dật Thần yên lặng lên tiếng " Lẽ nào anh đem máu người bệnh đó tiêm vào cho vợ anh ?"
" Đúng vậy, tôi dùng phương pháp này làm vợ tôi sống lại, bất quá tôi cũng rất hối hận, bởi vì vợ tôi, cô ấy hoàn toàn không nhận ra tôi, nhìn đến tôi chỉ muốn ăn. Dư Nhân Dĩnh nhân cơ hội này bò lên giường của tôi, nghĩ ra biện pháp dùng người sống để nuôi nấng cơ thể vợ tôi, còn tự xưng là bà chủ của ngôi biệt thự này "
Dung Dật Thần rên nhẹ một tiếng " Trước lúc anh dùng cách đó cho cô ấy sống lại, thì nên biết rõ kết cục "
" Dung Dật Thần, cậu đúng là rất thông minh, bất quá thông minh quá mức, sẽ không có kết cục tốt " Thượng Trí Văn lấy đạn bỏ vào súng lục, chĩa vào ót Dung Dật Thần nói. " Tôi kể cho cậu nghe câu chuyện của tôi, giờ cậu cũng nên nói cho tôi biết, em gái cậu đang trốn ở chỗ nào "
Vẻ mặt Dung Dật Thần vẫn vẻ bình thản như cũ " Anh cảm thấy có khả năng tôi sẽ nói cho anh biết à ?"
" Không sao, mạng cậu trong tay tôi, tôi có thể chậm rãi chơi " Thượng Trí Văn đem súng lục đặt trên bàn bên cạnh, móc trong túi ra một con dao giải phẫu
" Đừng quên tôi rất rành về dao nhỏ, tôi có thể tìm ra trên người cậu cây xương sườn yếu ớt nhất, sau đó từng cái một lấy ra ..."
Thượng Trí Văn đem dao nhọn hướng về phía xương quai xanh của Dung Dật Thần, một vệt máu sâu đậm liền chảy ra
" Nói cho tôi em gái cậu ở đâu, tôi sẽ cho cậu một cái chết thống khoái "
Dung Dật Thần nhếch môi vui vẻ cười " Nghĩ cũng đừng nghĩ đến ..."
" Thực sự rất mạnh miệng "
Tay Thượng Trí Văn dùng thêm lực, đẩy con dao bén nhọn đâm tới đầu khớp xương, mà Dung Dật Thần từ đầu đến giờ chưa từng mở miểng kêu tiếng nào.
" Anh hai ..." Giọng nói của Dung Ân Ân bất ngờ vang lên trong phòng
Thượng Trí Văn còn chưa kịp phản ứng, bên tai liền truyền đến âm thanh " Đoàng " của tiếng súng , cơn đau nhức bị đạn xuyên qua từ bên ngực lan toả khắp thân thể
Miệng Thượng Trí Văn hộc ra máu tươi chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Dung Ân Ân đang giơ súng lên chĩa thẳng vào mình, cánh tay mảnh khảnh vẫn còn run nhè nhẹ ...