........
Buổi chiều, loa phóng thanh trong sân trường phát bài hát mới của Châu Kiệt Luân, lúc Kiểu Kiểu xách một túi đồ ăn thừa đến sân tập phía bắc, đã có người tới trước cô.
Tính cách của mèo con được Mạnh Kiểu Kiểu nuôi rất ngoan, ngoan đến nỗi tham phú phụ bần, thiếu niên với dáng người đẹp đẽ cong chân ngồi xổm, mở ra bao nilon bỏ ba cái đùi gà, mèo nhỏ thích ý gặm, cứ kêu meo meo không dừng.
Đó là đùi gà của cantine, Mạnh Kiểu Kiểu nhớ rõ là ba đồng một cái, một cái đã bằng tiền một bữa cơm của cô.
Mèo con ăn được món ngon hơn, Mạnh Kiểu Kiểu xách một túi đồ ăn thừa đến, đi không được, mà không đi cũng không xong, đúng lúc anh nghiêng mặt qua, Mạnh Kiểu Kiểu đeo cặp sách ngơ ngác đứng ở bụi cỏ đối diện, không nhúc nhích, ánh mắt nhìn trái nhìn phải giữa anh và con mèo, trong khoảnh khắc đối mặt với anh liền luống cuống vội vã cúi đầu.
“Cậu cũng, cũng tới cho mèo ăn sao?”
Cô lén siết chặt bao nilon trong tay, từ cần cổ mảnh khảnh đến mang tai dần dần nhiễm một lớp hồng phấn.
“Ừm.”
Phong Lâm chưa từng gặp người nào dễ xấu hổ như vậy, khác hoàn toàn với Mạnh Kiểu Kiểu trong tưởng tượng, Phong Lâm ngồi ở chỗ bên cửa sổ cạnh hành lang, hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy cô đi qua hành lang lớp, ngũ quan dịu dàng nhưng khuôn mặt hơi gầy, nhất là xương cằm gầy rõ rệt, lúc mặt không cảm xúc có ba phần lạnh lẽo, mái tóc dài được buộc gọn gàng sau gáy, mái tóc đen nhánh hiện lên ánh sáng lạnh.
Thấy cô chần chừ tại chỗ, anh lên tiếng nói: “Nó vẫn chưa ăn no.”
Con mèo này được cô nuôi béo, sức ăn rất lớn, món Phong Lâm mua là đùi gà nhỏ.
Cô nắm chặt quai còn lại của cặp sách, do dự một lát, mới nện bước nhỏ vòng qua bụi cỏ cao bằng nửa người, đi ra sau bãi cỏ, cô kéo cặp sách xuống, mím môi ngồi quỳ ở chỗ cách anh hơn 3 mét, mở bao nilon ra đặt trước người.
Trước kia cứ hễ cô mở túi ra, không cần cô gọi thì mèo con cũng tự động nhào tới, nhưng hôm nay mèo ta được ăn toàn là thịt đùi gà, đâu còn tình nguyện đi gặm xương thịt mỡ người ta ăn dư.
Quả nhiên, mèo con thấy cô quen, “Meo” một tiếng vừa dài lại nhiệt tình, rồi vùi đầu tiếp tục gặm đùi gà, cô mím chặt môi, gương mặt hơi phồng lên, vẻ mặt ngượng ngùng, lại mơ hồ có vài phần tức giận, giận mèo con này tham phú phụ bần.
Đúng là vừa không có nguyên tắc vừa không có liêm sỉ.
Cô ngay lập tức gọi: “Mèo con.”
Nó “Meo” một tiếng, nhưng không nhích người, nét mặt cô lập tức đỏ thêm vài phần, càng xấu hổ hơn.
Còn có thể tức giận với con mèo, Phong Lâm im lặng cong môi cười: “Sắp ăn xong đùi gà rồi.”
Nghe ra ý cười nhạt trong giọng nói của anh, cô cúi đầu xuống sắp rụt vào cần cổ, giọng như muỗi kêu, nhỏ tiếng đáp: “Ừm...”
Hai người bọn họ ngồi bên cạnh bãi cỏ trông mèo con ăn, cả hai không phải tuýp người hướng ngoại khéo nói, ngoài cơn gió nhẹ của buổi chiều tà phất qua mặt, trong chốc lát không ai nói chuyện cả.
Nửa phần tâm trí Phong Lâm như đang ở trên mây, nửa phần còn lại thì nhìn mèo con gặm đùi gà, ngoài dự đoán, cô lại chủ động mở miệng hỏi anh: “Cậu cũng thích... Mèo con sao...”
Giọng nói vừa nhỏ vừa e sợ, anh hờ hững đáp: “Xem như vậy đi.”
Tuy anh chưa từng cho mèo anh lông ngắn mẹ anh nuôi ăn ngày nào, nhưng khi nó xông vào phòng mình, Phong Lâm vẫn kìm được xúc động túm nó lên ném ra ngoài, tóm lại là không ghét.
Nói xong câu này, lại không nói gì nữa, tiếp tục chìm vào yên tĩnh.
Yên tĩnh được một lát, thấy cô nhổ cây cỏ ngắn trên bãi cỏ, Phong Lâm bèn nhướng mày, động tác này gần như không thể phát hiện, anh hỏi cô: “Còn cậu thì sao?”
Động tác nhổ cỏ bỗng tạm dừng, cô ngẩng đầu nhanh chóng liếc anh một cái rồi lại cúi xuống, âm lượng giọng nói lớn hơn chút so với trước đó: “Tớ cũng thích...”
Đã tự động xếp anh vào danh sách người yêu mèo.
Mèo con gặm đùi gà xong, nện bước đi về phía cô, dừng lại trước thịt thừa cô mang đến, meo một tiếng, ngậm một khúc xương bắt đầu gặm.
Cô duỗi ngón trỏ chọc cái đầu nhỏ của nó, nhỏ giọng chia sẻ với anh: “Mèo con, rất đáng yêu.”
“Ừm.”
“Lúc tớ nhặt được nó, nó chỉ mới có chút vầy.”
Cơ thể co rúm lại dần dần thả lỏng, ngón trỏ vẽ một vòng tròn trên cỏ, giữa khoé mắt chân mày là sự linh động, Phong Lâm cẩn thận quan sát được, đuôi mắt bên trái của cô có một nốt ruồi lệ nhỏ.
“Cậu nuôi nó lớn thế này sao?”
“Ừm, tớ cho nó ở bên này, đưa cơm cho nó, còn xây một chỗ ở nhỏ cho nó...”
Nói tới đây, đôi mắt nhanh chóng liếc anh một cái, thấy anh đang nghiêm túc lắng nghe, không tỏ vẻ chán ghét, thở một hơi, tiếp tục chia sẻ quá trình nuôi mèo của mình với anh.