Ánh Trăng Đoạt Mạng

Chương 24: Chương 24: Ấp a ấp úng




Tôi định bước tới nhà vệ sinh để coi sao, thì đột nhiên bị Lý Hoành kéo lại, cậu ta khẽ nói “Đừng qua bên đó, cẩn thận có chuyện không hay“.

Giọng nói có chút nghi hoặc nhưng không biết điều gì, nên tôi ra vẻ ngạc nhiên hỏi “Bộ có chuyện gì sao?”

“Ê! Tụi mình qua bên đó coi sao đi”

Tống Nhựt bất chợt lên tiếng, câu nói khiến cho Lý Hoành không kịp trả lời.

“Đi“.

Từ Dĩ vỗ lên tay tôi một cái, ra hiệu cho tôi đi về phía đó, coi án mạng xảy ra như thế nào, vẻ mặt của cậu ta vẫn hớn hở như cái hồi vụ án nhảy lầu đêm trăng tròn vậy, tôi chỉ biết lắc đầu đáp “Bạn cứ tới đó trước đi“.

Lời của tôi còn chưa dứt, thì Từ Dĩ đã vội vàng đi từ lúc nào rồi.

“Mà nè“.

Lúc này tôi quay về hướng Lý Hoành, mà khe khẽ lên tiếng hỏi “Rốt cuộc thì ý của bạn là sao vậy hả? Vụ án mạng này?”

Lý Hoành nhìn chằm chằm về phía tôi sau đó dùng giọng nói khá nhỏ, như kể truyện ma mà đáp lại “Thực ra gần đây, mình có vô tình đọc được một thông tin về một vụ án mạng trên internet“.

Nói tới đây, vẻ mặt của Lý Hoành có chút tối sầm đi, tôi nhìn thấy kỳ lạ, liền nhíu mày nhìn cậu ta một cái rồi gấp gáp hỏi “Là sao, tột cùng vụ án đó nói về cái gì, mà lại khiến cho bạn sợ hãi tới như vậy?”

Cậu ta nhìn về phía nhà vệ sinh, tiếp đó lại quay về nhìn tôi, nói khẽ “Mở đầu vụ án, người ta cũng đề cập tới chuyện một người chết ở nhà vệ sinh y hệt như lúc này vậy“.

“Bạn đang nói gì vậy Lý Hoành? Không lẽ bạn đang ám chỉ vụ án này, giống hệt như vụ án mà bạn đọc trên internet hay sao?”

Câu nói của tôi vừa dứt, Lý Hoành đột nhiên im lặng không trả lời, sắc mặt của cậu ta hiện giờ lại càng xấu hơn.

Nhìn thấy cậu ta im lặng như vậy, trong lòng tôi cảm thấy bất an, liền đưa tay lay động người của cậu ta mà truy hỏi “Câu hỏi kia của mình là đúng phải không Lý Hoành, vụ án mạng đó với vụ án hiện tại thật sự giống nhau tới như vậy sao?”

Lý Hoành nuốt một ngụm nước miếng, rồi mới chậm rãi đáp “Thực sự mình cũng không chắc chắn lắm, nhưng mà tình tiết thì vô cùng chính xác“.

“Vậy tình tiết cụ thể là như thế nào?”

Tôi đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Lý Hoành một cái mà lên tiếng hỏi, lúc này cậu ta khẽ run “Người ta viết rằng, có một nam sinh sống trong một khu vực ký túc xá của trường Đại học Y, đã chết ở nhà vệ sinh vào buổi tối“.

Câu nói này của Lý Hoành, hoàn toàn không phải là để hù dọa tôi, giọng nói vô cùng chắc chắn, và mang theo sự sợ hãi tột cùng.

“Nè, nãy giờ hai bạn đang nói chuyện gì vậy?”

Tống Nhựt không biết đã tới chỗ chúng tôi từ lúc nào, đột nhiên cậu ta lên tiếng khiến cho chúng tôi giựt mình, đưa mắt nhìn sang, đồng thanh đáp “Không có gì“.

Cậu ta chân tròn đôi mắt nhìn chúng tôi, nghi hoặc nói “Không có thật sao?”

Lý Hoành lúc này phản ứng nhanh chóng, cậu ta cười khẩy một tiếng đáp “Thiệt sự là không có gì mà, bạn lại nghi thần nghi quỷ à“.

Không để cho Tống Nhựt hỏi thêm câu nào, Lý Hoành ngay lập tức bước vào phòng.

“Đúng vậy, bạn nhiều chuyện quá rồi đó“.

Tôi cũng vội vàng nói thêm một câu, rồi định bước chân vào trong phòng theo, thì bất ngờ Tống Nhựt lại kéo cánh tay của tôi lại. Tra hỏi “Hai người đang âm mưu gì vậy?”

“Không có gì mà“.

Tôi vừa lắc đầu vừa đáp, thật sự chuyện này nếu mà để cho Tống Nhựt biết, thì có khi sẽ y hệt như vụ án tự tử đêm trăng tròn, ban đêm ban hôm, lại lôi đầu tôi dậy mà đi tìm manh mối nữa.

“Không tin“.

Tống Nhựt nhíu mày nói một câu, sau đó lại đưa hai tay nắm lấy vai bóp mạnh, hỏi “Rốt cuộc thì hai bạn đang che giấu chuyện gì vậy hả? Đừng nói là có liên quan tới vụ án mạng vừa mới xảy ra đó nha?”

Nghe cậu ta nói tôi liền giựt mình, gấp gáp đáp “Không đâu, bạn suy nghĩ nhiều quá à, vụ án mới xảy ra thì biết gì mà nói hả?”

Đôi mắt của Tống Nhựt lúc này đột nhiên rực sáng, coi bộ máu trinh thám cuồng kinh dị của cậu ta lại nổi lên một lần nữa rồi.

“Nè“.

Từ Dĩ từ phía bên kia chạy tới vỗ lên vai của chúng tôi một cái, khiến cho chúng tôi giựt mình nhìn sang.

Còn chưa kịp nói gì, thì cậu ta đã lên tiếng trước “Nè nè! Mình mới tìm ra một số thông tin về vụ án mạng vừa nãy đó nhe“.

Tôi im lặng nhìn cậu ta mà không biết nên nói gì, trời đất phật ơi, không thể tin được, cậu ta lại có thể tìm kiếm thông tin nhanh tới như vậy.

Tống Nhựt lôi tôi cùng với Từ Dĩ vội vàng vào trong phòng, rồi nhanh chóng đóng sập cửa lại. Mà hỏi “Chuyện gì vậy, nói nghe coi“.

“Để mình kể cho mà nghe“.

Từ Dĩ vừa ngồi lên trên cái ghế ở cạnh đó, vừa hít một hơi sâu, nói “Nạn nhân là nam, chết trong nhà vệ sinh, là nam sinh năm 2, ở trong khu ký túc xá 2, hiện trường không có dấu vết đánh nhau, trên tay phải có khắc hình trăng tròn, mà cũng thật trùng hợp, hôm nay cũng là đêm trăng tròn“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.