“Bạn có thấy nơi đây kỳ lạ không?“.
Tôi đang quan sát xung quanh khu ký túc xá nam của trường Y Dạ Nguyệt thì một giọng nói lành lạnh vang lên.
Một chàng trai với thân hình cao ốm, mặc áo sơ mi trắng, đi từng bước mảnh khảnh tới bên tôi, cũng may bây giờ là ban ngày ban mặt không thôi tôi nghĩ mình đã gặp ma.
“Bạn có nghe kể về những vụ án mạng xảy ra ở khu ký túc xá này vào mỗi đêm trăng tròn tháng chín chưa? Nghe nói chuyện này không phải là tin đồn đâu, đã từng có một thời gian người ta đóng cửa khu ký túc xá nam này để tu sửa gì đó, nhưng mà sau khi mở cửa trở lại, những vụ án mạng cứ liên tục diễn ra, vụ gần đây nhất là hồi năm ngoái, tuy chàng trai kia cơ may sống sót nhưng thần trí bất minh, điên điên sảng sảng, còn vụ án mạng kinh hoàng nhất chắc là năm 1998, nam sinh viên định tự tử vô tình vướng phải dây điện, xui xẻo thay dây điện bị rò rỉ, nam sinh viên bị giựt tới chết “
Càng nghe Từ Dĩ kể, tôi càng cảm thấy câu chuyện rất hấp dẫn, coi bộ cậu ta có khiếu kể truyện ma.
Tôi tên Võ Phúc, quê ở Trà Vinh, đích thực là sinh viên năm nhất trường đại học Y Dạ Nguyệt, nhóm của tôi gồm có tôi, Từ Dĩ, Tống Nhựt và Lý Hoành, chúng tôi đều từ các vùng phía nam khu vực Hàm Võ của thành phố Sài Gòn, lên đây học và được xếp vào một phòng.
“Phòng của tụi mình là 44“.
Lý Hoành cầm tờ giấy báo phòng đọc, trong nhóm cậu ta là người chững chạc nhất, cũng vì vậy chúng tôi bầu cậu ta làm trưởng phòng.
“Phòng 44, là nơi có số nạn nhân cao nhất, theo thống kê có tới 11 vụ trên tổng số 18 vụ”
Từ Dĩ vẫn còn tiếp tục kể câu chuyện ma kia, mặc dù chúng tôi đã bước vào trong căn phòng số 44. Tống Nhựt để hành lý vào cái giường tầng một gần cửa sổ mà cười kinh bỉ, hỏi “Ý bạn nói là 11/18 vụ sao? Tỉ lệ này chỉ mang tính tương đối, nếu 18/18 vụ mới đáng lo chứ?“.
Tôi vừa trèo lên giường tầng hai vừa quay sang nghe cuộc tranh cãi của hai người kia, thực sự mà nói cuộc sống sinh viên nhờ có những cuộc tranh cãi như vậy mới càng thêm thú vị.
“Bạn Tống Nhựt“.
Từ Dĩ ở giường tầng hai cúi đầu xuống nhìn Tống Nhựt mà phản biện lại “Tuy tỉ lệ không phải là 18/18, nhưng nghe hội sinh viên nói lại là những năm nạn nhân không phải là sinh viên phòng số 44 là do cứ tới khi trăng tròn tháng chín là họ được nhà trường cho nghỉ về quê, tuy nhiên án mạng vẫn xảy ra khiến cho ban lãnh đạo trường đau đầu, năm nay nghe nói ban lãnh đạo nhà trường cấm sinh viên vào khu ký túc xá vào đêm rằm tháng chín, điều này cũng chứng minh rằng ban lãnh đạo nhà trường cũng đã nghi ngờ những vụ án mạng kia không đơn thuần là áp lực học tập, mà do có MA đó“.
Giọng của Từ Dĩ khi tới chữ “ma” lại phát âm lạnh lẽo nhất có thể, Lý Hoành vừa giúp tôi đưa đồ đạc lên giường tầng 2 vừa cười khẩy, châm chọc “Ô, vậy theo lời bạn Từ Dĩ thì tụi mình chuẩn bị viết di chúc là vừa, lỡ đâu trong tụi mình sẽ có một người bị chết“.
Sau câu nói của Lý Hoành, chúng tôi đều bật cười, Từ Dĩ có chút khó chịu, nói “Không tin thì thôi, nhưng ý tưởng của bạn Lý Hoành hổng tệ đâu nha“.
“Cạch“.
Âm thanh từ phòng tắm vọng ra, nó khiến cho cả bọn giựt mình, Lý Hoành nhanh trí cầm lấy cây chổi lông gà, chầm chậm bước tới gần.
“Không lẽ nào... “.
Từ Dĩ thì thào, khuôn mặt cậu ta lúc này đã đen hơn đít nồi rồi, Tống Nhựt thấy Lý Hoành bước tới đó cũng bám theo.
Cánh cửa vừa bị Lý Hoành đẩy nhẹ ra, vang lên âm thanh kèn kẹt, khiến cho bầu không gian thêm phần ma mị.
“A“.
Tống Nhựt hét lớn, rồi lộ ra khuôn mặt sợ hãi, còn Lý Hoành một chút biểu cảm cũng không có, tôi nuốt nước miếng, khẽ hỏi “Là gì vậy?“.
“Là thứ dơ bẩn phải hôn?“.
Từ Dĩ chen vào câu nói của tôi, cậu ta lộ ra vẻ tò mò, tay chân hình như không chịu yên, cứ quơ tới quơ lui.
Tống Nhựt lùi về sau từng bước, sau đó quay lại, bày ra khuôn mặt mà gật đầu lia lịa.
Thấy vậy, Từ Dĩ liền phi thân từ tầng 2 giường xuống đất, chạy vội vào coi thử.
“A, chỉ là một con chuột“.
Vừa nói Từ Dĩ vừa thở dài, coi bộ hắn rất thất vọng, Tống Nhựt bật cười khì khì, bước tới đập con chuột một cái rồi nói “Toang! Đã thành công, dụ được bạn Từ Dĩ của chúng ta rồi“.
Nói xong, cậu ta lụm con chuột chết lên, đung đưa trước mặt của Từ Dĩ.
“Thấy ghê quá! Bỏ dùm con đi tía“.
Từ Dĩ hằn học quát một tiếng rồi trèo lên giường, nằm bật xuống, đắp mền bít đầu bít đít.
Tống Nhựt còn chưa bỏ cuộc, cậu ta định trèo lên giường Từ Dĩ mà chọc tiếp, ai ngờ Lý Hoành ở phía sau vỗ lên vai một cái, nói “Thôi đừng giỡn nữa, đem nó liệng đi!“.
Nói rồi cậu ta cũng bước tới giường mình, nằm bật xuống mà ngủ, Tống Nhựt liếc nhìn tôi một cái, hình như nhận thấy tôi cũng không có hứng thú với trò đùa đó liền đem con chuột chết quăng đi.
Hết chuyện, tôi cũng nằm xuống giường định ngủ, thì Lý Hoành đột nhiên lên tiếng hỏi “Nghe nói bạn Võ Phúc xin vào ban hội họa phải không?“.
Giọng nói có chút kỳ quặc nhưng không biết là kỳ quặc ở đâu, nên tôi ừ đáp lại.
“Mình nghe nói... “.
“Toang, mình tắm trước nha“.
Tống Nhựt bất chợt lên tiếng, nó khiến câu nói của Lý Hoành bị cắt ngang giữa chừng.
“Cạch“.
Không để ai đáp lại câu nào, Tống Nhựt đã đóng cửa, Từ Dĩ ngồi bật dậy liếc nhìn phòng tắm một cái rồi quay sang tụi tôi, nói thầm “Coi bạn ấy kìa, hết nói nổi!“.
Tôi nghe Từ Dĩ nói mà chẳng hiểu gì, chỉ đành cười trừ, Lý Hoành thì ầm ừ cho qua.
“À mà!“.
Từ Dĩ đột nhiên nói lớn “Mình coi trong danh sách phòng, thấy ghi bạn Võ Phúc vào ban hội họa sao?“.
Tôi tròn mắt nhìn Từ Dĩ, rồi gật đầu mà hỏi lại “Bộ có gì hay sao?“.
“À! Không có gì lớn, chỉ là nghe các tiền bối nói, ban đó kỳ lạ lắm!“.
Từ Dĩ vừa nói vừa hạ giọng xuống thấp, thanh âm bắt đầu lạnh dần, tôi nhíu mày nhìn cậu ta một cái rồi hỏi “Lạ? Là sao? Bạn nói rõ đi!“.
Cậu ta tuột xuống giường, bước sát tới giường tôi, nói khẽ “Lâu lâu có người nghe nhìn thấy vài thứ kỳ lạ“.
“Bạn đừng có hù bạn ấy nữa, chỉ là do bóng của những bức tượng gây ra thôi!“.
Lý Hoành đột ngột xen vào câu nói của Từ Dĩ, tôi nhìn thấy nét mặt của Từ Dĩ lộ ra vẻ dọa người, nên nói “Thôi! Đừng có dọa, mình không sợ ma đâu!“.
Từ Dĩ cười ngượng ngạo rồi bước ra khỏi phòng, tôi nhìn sang Lý Hoành khẽ hỏi “Bạn có tin những gì bạn Từ Dĩ kể từ nãy tới giờ không? Mình cảm thấy không phải toàn bộ là dọa người đâu!“.
Lý Hoành im lặng một lúc rồi đáp “Thực sự những chuyện kia mình cũng từng nghe đàn anh nói qua, nhưng chính ảnh cũng chưa từng chứng kiến vụ việc nên vấn đề thực hư vẫn không thể làm rõ“.
“Nếu vậy, không phải là tỉ lệ 50/50 sao?“.
Tôi cúi người nhìn xuống Lý Hoành ở giường tầng 1, cậu ta khẽ lắc đầu ngao ngán, đáp “Chuyện này không thể so sánh theo tỉ lệ được, dù gì đi nữa phải chứng kiến mới có thế xác minh được!“.
Nói rồi cậu ta liền nhắm mắt lại, thấy vậy tôi cũng không nói nhiều thêm, coi bộ cậu ta không muốn vướng quá sâu vào chuyện ma quỷ này.
“Rồi, tới lượt ai tắm đi“.
Tống Nhựt vừa dùng khăn bông chùi mái tóc ướt sũng vừa dõng dạc lên tiếng, nghe câu nói Lý Hoành liền phóng vào trong phòng tắm, điều này khiến Tống Nhựt ngơ ngác, cậu ta nhìn tôi mà hỏi khẽ “Bạn Lý Hoành làm sao vậy?“.
Tôi vội lắc đầu, rồi đáp “Có lẽ muốn tắm!“.
Cậu ta cười khẩy một cái rồi quăng cái khăn tắm lên giường, ngước mặt lên hỏi tôi “Nghe nói gia đình bạn Võ Phúc ở Trà Vinh sao?“.
“Ừ! Mà sao vậy?“.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, Tống Nhựt ầm ừ vài tiếng rồi trả lời “À, tại vì nghe nói vùng đó có nhiều mộ cổ lắm, không biết bạn có từng vào cái nào chưa?“.
“Không“.
Tôi lắc đầu, thực sự tôi đã từng vô tình tới gần chỗ đó, nhưng mà khi định bước vào thì trước mắt tôi xuất hiện một con bò bằng vàng vô cùng hung hãn, nó đẩy tôi ra, nên từ đó về sau, tôi đặc biệt kiêng kị các cổ mộ.
“Mà nè!“.
Tống Nhựt mở lời, tôi nhíu mày nhìn, cậu ta hạ giọng nói “Thực sự mình không phải là thành viên của phòng này đâu, nhưng câu chuyện về căn phòng 44 này và những vụ án mạng đã khiến mình quyết định chuyển sang phòng này đó“.
Nghe hắn nói vậy, tôi ra vẻ ngạc nhiên, hỏi “Bộ bạn cũng tin chuyện ma quỷ ở đây sao?“.
“Không!“.
Tống Nhựt lắc đầu, đáp “Bởi vì mình muốn tìm ra hung thủ của chuyện này nên mình mới dấn thân vào“.
Vừa nói đôi mắt cậu ta vừa sáng rực lên, coi bộ cũng là một fan cuồng của thể loại trinh thám rồi, chắc chắn là muốn làm thám tử đây.
“Choang“.
Cái thau trên tay Lý Hoành rớt xuống nền nhà, khẽ vang lên một tiếng khá lớn, tôi cùng Tống Nhựt quay sang nhìn.
Tống Nhựt nhanh nhẹn, châm chọc cậu ta “Ừm ừm, bạn Lý Hoành của tụi mình sao lại vụng về vậy ta?“.
Lý Hoành không trả lời lại, một đường lụm cái thau lên rồi tiện thể liệng vào thùng nước trong phòng tắm.
Nhìn thấy cậu ta không có hứng thú đùa giỡn, tôi và Tống Nhựt cũng không nói thêm gì.
“Tèng teng“.
Cánh cửa phòng chưa kịp mở ra thì đã nghe thấy tiếng của Từ Dĩ vọng vào, coi bộ hắn sắp kể chuyện gì nữa rồi.
“Mình mới tìm thấy thứ này hay lắm nè“.
Vừa nói cậu ta vừa bước lại gần cả bọn, sau đó đưa vội một tờ giấy lên, giải thích “Lúc nãy mình vừa đi khảo sát một hồi, coi bộ hôm nay là thời điểm tốt nhất để tụi mình đi bắt MA nhe“.
Thanh âm của Từ Dĩ lành lạnh như thể muốn tăng thêm phần kinh dị, Lý Hoành liếc xéo hắn một cái, hỏi “Cái gì mà bắt ma, mình không có hứng thú với việc này!“.
Nói rồi cậu ta cầm ngay cuốn sách trên đầu giường đọc, coi bộ muốn đánh trống lảng rồi đây.