Edit: Kali
Beta: TH
Chu Diễn Chiếu đã đổi từ ám chỉ thành rõ ràng.
Có lẽ cậu cũng cảm giác được thái độ của Thẩm Tri Sơ dần dần mềm mỏng hơn, chắc là muốn thay đổi đối sách, vứt bỏ hình tượng chàng trai lạnh lùng, chuyển sang hình tượng chú chó con ngây ngô chạy như điên theo nhịp điệu.
Hay cho một thằng nhóc biết hóa thân tự nhiên như thế!
Hết lần này tới lần khác chị gái nhỏ thật sự bị dính chiêu này.
Thẩm Tri Sơ đỏ mặt, nhẹ hất ngón tay cậu ra, “... Đi đứng đàng hoàng.”
Giọng cô nhỏ nhẹ.
Chu Diễn Chiếu gật đầu, tự nhiên rút tay về, đút vào túi áo khoác, “Được.”
Cậu lại đi tới trước một chút.
Thẩm Tri Sơ nhìn gáy cậu, ánh mắt trong veo, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Thôi bỏ đi.
Hình như cũng không có gì để nói.
Không được dối lòng, vậy không nói nữa.
...
Hai người chọn một cửa hàng bánh ngọt khá vắng khách, tìm một chỗ ít người ngồi xuống.
Cuối tuần Từ Gia Hối chỗ nào cũng rất đông đúc, vì giá cả của cửa hàng này cũng không hề rẻ nên mới được yên ắng như vậy.
Thẩm Tri Sơ lật thực đơn ra, cân nhắc một chút có cần chủ động mở miệng mời khách hay không.
Cô dùng thực đơn che đi nửa khuôn mặt của mình, chỉ chừa ra một đôi mắt, trộm ngắm vẻ mặt của Chu Diễn Chiếu một chút.
Chỉ có điều vẻ mặt của chàng trai lạnh lùng vẫn vô cảm trước sau như một, như thể rất khó bị người khác nhìn thấu tâm tư.
Chu Diễn Chiếu nhanh chóng phát hiện cô đang nhìn lén mình, đặt thực đơn trong tay xuống, “Sao vậy?”
“Không, không sao cả.”
“Ha.”
Thẩm Tri Sơ: “...” Cười cái gì mà cười chứ cười!
Cũng may, chàng trai lạnh lùng nhanh chóng thôi cười, không nhanh không chậm hỏi: “Muốn gọi món gì ăn không?”
“A... Nè.” Thẩm Tri Sơ tùy ý chọn một ly nước, “Đủ rồi, cậu chọn đi, không phải đòi đi ăn sao.”
Ánh mắt Chu Diễn Chiếu ung rung rơi trên người cô.
Cậu nhíu mày, nói: “Thẩm Tri Sơ, em đừng coi tôi là trẻ con. Chúng ta chỉ kém nhau một tuổi.”
Thẩm Tri Sơ đều vui vẻ, cười nói: “Ba tuổi có được không, tôi cũng 24 rồi.”
Lúc này cô mới bằng lòng thừa nhận mình hai mươi tư.
“Tôi không phải người Hải Thành, chúng ta tính tuổi tròn.”
“Vậy cũng hơn hai tuổi cơ.”
Cô đã 23, Chu Diễn Chiếu chưa tới 21, hẳn là chênh lệch từ hai đến ba tuổi.
Chu Diễn Chiếu không nói.
Lâu sau đó, cậu mới chậm rãi ung dung mở miệng: “Mấy tuyển thủ của phân bộ cách vách, bạn gái của bọn họ đều lớn tuổi hơn em.”
Thẩm Tri Sơ: “...”
Trong nhất thời, vậy mà cô nghe không hiểu ý tứ của Chu Diễn Chiếu.
Chung quy vẫn là đang an ủi cô, cô vẫn còn trẻ à?
“Cho nên hai ta vẫn rất phù hợp.”
“...”
Chu Diễn Chiếu nhoẻn miệng cười, hoàn toàn không ý thức được mình vừa mới nói ra câu gì.
Thấy Thẩm Tri Sơ một mặt sợ hãi, cậu không nói gì nữa, vẫy tay gọi phục vụ, một mạch gọi bảy tám món đồ ngọt.
Thẩm Tri Sơ vẫn còn đang mặt đỏ, đột nhiên nghe được có người hô rất to gọi cô một tiếng, làm toàn bộ khách trong quán đều phải nhìn lại đây.
“Thẩm Tri Sơ?”
Cô xoay đầu lại.
Hứa Sơ Dương đã lâu không gặp bước nhanh từ ngoài cửa vào, chẳng có chút dây thần kinh xấu hổ nào. Trông tinh thần suy sụp hơn cả hồi học đại học, chẳng có chút sức sống nào, nhìn trông cả người vừa tăm tối vừa thần kinh.
Thẩm Tri Sơ vô thức thụt người về sau trốn tránh.
Hứa Sơ Dương cảm giác được cô đang trốn tránh và sợ hãi, ánh mắt lập tức càng thêm hung ác.
Hắn lớn tiếng nói: “Sao em lại ở chỗ này! Em không phải đi ăn cùng Đại Mộng sao? Sao lại đi với người con trai khác rồi?”
Thẩm Tri Sơ không còn gì để nói, “Anh là ai? Tôi có quen anh sao?”
Hứa Sơ Dương tức giận, chụp cổ tay cô, “Sơ Sơ!... Từ xa tôi đã nhìn thấy em, hôm nay tôi đặc biệt đến đây để chờ em, sao em có thể đối xử với tôi như thế?!”
“Buông tay ra!”
Thẩm Tri Sơ dùng sức hất, nhưng Hứa Sơ Dương dù sao vẫn là đàn ông cao to, cô hất không được.
“Sơ Sơ, em đừng trốn tôi, tôi đặc biệt đến đây chờ em, chúng ta...”
Còn chưa nói hết câu, Hứa Sơ Dương đột nhiên hét lên như một con heo bị chọc tiết: “A ——”
Thẩm Tri Sơ ngẩng đầu.
Chu Diễn Chiếu đã đứng lên, tay phải giữ lấy cổ tay của Hứa Sơ Dương, dùng sức ép hắn ta buông tay Thẩm Tri Sơ ra.
Ngón tay của cậu vừa thon dài vừa tinh tế, nhưng lại chứa lực vô cùng lớn, để lại một vết hằn rất rõ trên cổ tay của Hứa Sơ Dương, như muốn bóp nát cả xương cốt của hắn vậy.
Trong ánh mắt Chu Diễn Chiếu loé lên tia sát khí.
“Mẹ nó mày lại là thằng nào của Thẩm Tri Sơ...”
Hứa Sơ Dương hùng hồn chửi bậy, còn chưa nói hết câu, đã nhìn thấy rõ người con trai trước mắt mình.
Hắn như tự lấy đá đập vào chân, “Z, Z thần?!”
Bọn họ ở đây giằng co chưa tới hai phút, trong quán đã có rất nhiều người vây xem.
Thẩm Tri Sơ sợ có người quay video, đến lúc đó nhận ra Chu Diễn Chiếu sẽ rất xấu hổ, vội vàng đi tới, đứng bên cạnh Chu Diễn Chiếu, thay cậu chắn đi những ánh mắt nhìn trộm.
Cô nhỏ giọng nói: “Chu Diễn Chiếu, chúng ta đi thôi, có người đang nhìn kìa.”
Chu Diễn Chiếu nhìn thấy vẻ mặt cô khẩn trương, sự tức giận được xoa dịu, ném cánh tay Hứa Sơ Dương sang một bên thật mạnh.
“Không đi, gọi món còn chưa ăn mà.”
“A nhưng...”
Lúc này còn ăn cái gì chứ!
“Tôi còn tự hỏi, làm sao lại lạnh lùng với tôi như thế,“ nhìn thấy hai người bọn họ đang nói chuyện, Hứa Sơ Dương cười lạnh một tiếng, “Hóa ra thật sự đã ôm đùi của Z thần, tôi đọc tin tức còn có chút nghi ngờ. Thẩm Tri Sơ, làm sao em lại trở thành một người dễ dãi như vậy rồi?!”
Giọng điệu còn vô cùng đau đớn.
Thẩm Tri Sơ bị dáng vẻ không biết xấu hổ của hắn sợ đến ngây người.
Hiển nhiên, Chu Diễn Chiếu còn tức giận hơn cả đương sự.
Cậu lấy điện thoại từ trong túi ra, “Gọi cảnh sát.”
Hứa Sơ Dương bị cậu dọa, lại cố giả bộ bình tĩnh, cứng họng nói: “Cậu dựa vào cái gì mà gọi bảo vệ, tôi đang nói chuyện với bạn của tôi...”
Thẩm Tri Sơ trốn sau lưng Chu Diễn Chiếu, cười lạnh một tiếng: “Ai là bạn của anh? Tôi vốn không quen biết gì anh, anh vừa nãy có ý đồ quấy rối tôi, phục vụ, phiền anh giúp tôi gọi chú bảo vệ của cửa hàng với...”
Hứa Sơ Dương hùng hổ quay đầu bỏ đi.
Thẩm Tri Sơ thở phào nhẹ nhàng.
Chu Diễn Chiếu duỗi tay đỡ vai cô, “Có khỏe không?”
Cô gật đầu.
Chu Diễn Chiếu kéo cô về ngồi bên cạnh chỗ của mình, tỉ mỉ kiểm tra cổ tay của cô.
Da của Thẩm Tri Sơ rất trắng, lại còn rất mỏng như da trẻ con, chạm vào một chút cũng dễ dàng để lại dấu vết.
Hứa Sơ Dương dùng lực mạnh nắm chặt như vậy, đã để lại trên cổ tay cô một vòng màu đỏ.
Chu Diễn Chiếu nhìn thấy rất đau lòng, nghiến răng, nắm tay thành đấm, đứng bật dậy.
“Tôi đi dạy dỗ anh ta một trận.”
Thẩm Tri Sơ “này” một tiếng, mau lẹ kéo vạt áo của cậu lại, “Ôi, cậu làm gì thế. Đừng đi.”
“...”
“Để ý đến hắn ta làm gì, chỉ là một tên điên thôi mà.”
Chu Diễn Chiếu lạnh mặt, hai người cùng nhìn nhau trong chốc lát.
Rốt cuộc cậu cũng thua trận.
Có điều cậu nhanh chóng nghĩ ra, hỏi: “Là người đăng Weibo lần trước sao?”
Thẩm Tri Sơ rất kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”
“Ừm, lời nói hệt nhau.”
“Ừ.” Cô gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết.
Cuối cùng đồ ngọt cũng cùng lúc được bưng lên, Chu Diễn Chiếu đẩy tất cả những đồ ăn nhẹ trông rất đẹp đến trước mặt cô, trầm giọng hỏi: “Trước kia cũng từng quấy rầy em sao?”
“Không có đâu,“ Thẩm Tri Sơ uống một ngụm kem ly buốt lạnh, lắc đầu, “Trước kia không thần kinh như vậy.”
“Là bạn học của em sao?”
“Ừm, là bạn trai cũ của bạn cùng phòng hồi đại học, trước kia từng chơi game chung.”
Chu Diễn Chiếu hiểu rõ gật đầu, “Lần sau lại xảy ra loại chuyện này, thì lập tức gọi cảnh sát.”
Thẩm Tri Sơ đồng ý, “Ừm.”
“Trò chơi à, tôi chơi với em là đủ rồi.”
“...”
-
Bởi vì nốt nhạc đệm nhỏ này, Chu Diễn Chiếu không yên tâm để Thẩm Tri Sơ tự đi, phải đưa cô đến tận nơi hẹn với Đại Mộng.
Đại Mộng tới trước, chờ sau khi Thẩm Tri Sơ ngồi xuống trước mặt cô, mới làm mặt quỷ với cô, hỏi: “Tớ không nhìn lầm chứ? Người ở cửa ra vào là Z thần sao?”
Thẩm Tri Sơ quay đầu lại nhìn thoáng qua. Nhà ăn làm tường kính từ trần đến sàn, từ chỗ ngồi của Đại Mộng cơ bản có thể nhìn thấy cổng rất rõ ràng.
Cô gật đầu, “Ân.”
“Tớ nhìn thấy cậu ta nắm tay cậu.”
“...” Thẩm Tri Sơ bị cô ấy làm đỏ bừng mặt, vội giải thích nói, “Đừng nói bậy nữa! Chỉ là cậu ta nói gì tớ không nghe rõ, nên mới kéo tớ lại một chút mà thôi.”
Đại Mộng nhún vai, “Được thôi, cứ cho là như vậy đi. Cho nên trước đó hai ngươi vẫn luôn đi với nhau sao?”
Thẩm Tri Sơ há to miệng, gật đầu, thuận tiện nói tới chuyện của Hứa Sơ Dương.
Vẻ mặt Đại Mộng nghiêm trọng.
Hồi lâu sau đó, cô ấy mới nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Tên đê hèn này, chắc là do mấy đứa bạn bè của hắn nhìn thấy trong vòng bạn bè của tớ. Tớ thật sự xin lỗi Sơ Sơ à, đều là tại tớ não tàn làm hại cậu...”
Thẩm Tri Sơ vội vàng xua tay, “Không sao cả, tớ không sao mà, cậu đừng xin lỗi, tớ chỉ muốn nói với cậu chuyện này thôi, Đại Mộng, cậu phải cẩn thận một chút nha.”
Đại Mộng miễn cưỡng cười cười, “Cái con bé ngốc này, mục tiêu của hắn là cậu, cậu mới là người phải cẩn thận đấy.”
...
Sau khi cơm nước xong, Thẩm Tri Sơ cùng Đại Mộng tay trong tay rời khỏi nhà hàng.
Bây giờ vẫn chưa muộn, Thẩm Tri Sơ hỏi cô ấy: “Còn chưa đi dạo phố mà?”
Đại Mộng lắc đầu, “Đừng nữa, quá muộn.”
“Được, vậy chúng ta...”
Cô vừa định nói “Chúng ta gọi xe về”, bả vai đột nhiên bị vỗ một phát.
Xoay đầu, gương mặt nhỏ siêu đẹp trai của Chu Diễn Chiếu ở sau cô cách đó không xa.
Thẩm Tri Sơ há to miệng, rất kinh ngạc, “Cậu vẫn chưa đi à?”
“Ừm, tôi không yên tâm.”
“...”
Chu Diễn Chiếu gật đầu với Đại Mộng, rồi lại chăm chú nhìn Thẩm Tri Sơ, “Hai người về rồi sao? Tôi đưa hai người về.”
Ánh mắt Đại Mộng trở nên mập mờ, như tia X quang quét qua hai người họ.
Không cho Thẩm Tri Sơ cơ hội thẹn thùng, Đại Mộng vội vàng nói: “Cảm ơn Z thần! Vậy làm phiền cậu rồi, tôi thật cũng có chút lo lắng cho Sơ Sơ, một mình cô ấy đi về có chút không an toàn, lỡ như cái tên điên kia còn đứng ở đâu rình chờ...”
Thẩm Tri Sơ kéo ống tay áo của Đại Mộng.
Ngược lại Chu Diễn Chiếu không có biểu cảm gì, gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy đi thôi.”
Nói xong, liền xoay người dẫn đường. Đại Mộng cùng Thẩm Tri Sơ đi đằng sau cậu.
Nhìn bóng lưng cậu, Đại Mộng kề tai nói nhỏ với Thẩm Tri Sơ, cảm thán nói: “Trời ơi, lần đầu tiên có để đứng gần thần tượng như vậy để nói chuyện, tớ cũng sắp động lòng rồi!”
“...”
“Sơ à, sự bình tĩnh của cậu siêu thật đó. Xin lỗi, tớ không phải nói cậu không bình tĩnh, cậu quả thực là siêu nhân!”
Thẩm Tri Sơ dở khóc dở cười, “Lại nói bậy.”
“Chỉ có điều, nam thần cũng quá thân thiết ha! Cậu ta ở chỗ này chờ chúng ta cả đêm sao? Nếu không làm sao có thể đúng lúc xuất hiện như vậy chứ? Có phải cơm chiều cũng chưa ăn hay không ta...”
Đại Mộng ở bên cạnh nghĩ linh tinh một hồi lâu.
Tất cả nội dung đều là những chuyện khiến người ta rất đau đầu.
Cậu... Thật sự đợi cả đêm sao?
Còn chưa ăn cả cơm chiều sao?
Thẩm Tri Sơ cắn môi, đột nhiên mở miệng nói: “Chu Diễn Chiếu, chờ một chút!”
Người phía trước dừng chân, quay đầu lại, “Hửm?”
“Tôi, tôi đột nhiên thấy chút hơi đói bụng...” Thẩm Tri Sơ lắp bắp, cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt chế nhạo của Đại Mộng, “Vậy, tôi cũng muốn đi cùng để mua một ít bánh mỳ, có được không?”