Thế giới lớn như vậy, chúng sinh ở khắp nơi, tình yêu lại là thứ kỳ diệu
khó nắm giữ, cậu gặp được người khiến mình rung động đã là điều không dễ dàng, mà anh ấy lại cũng có ý với cậu, điều đó còn khó hơn cả trúng xổ
số.
Cốc rượu bị vỡ khiến Hướng Viễn thấy lòng mình nặng nề
kì lạ, nhưng khi còn nhỏ cô ghét nhất là nghe những chuyện linh linh
thần thần quỷ quỷ, cô chỉ tin người thật việc thật. Ông trời quá bận
rộn, con người vẫn phải trông vào bản thân, chẳng phải cô đã dựa vào
chính mình, bước từng bước ra khỏi cái thôn nhỏ khép kín kia, khoác tay
những người cô yêu thương nhất đứng dưới một bầu trời rộng lớn hay sao?
Nhiều năm trước, ông già đoán số ba trợn kia đã quả quyết đời cô sẽ
không còn người thân, cô độc suốt đời nhưng cô phải sống một cuộc đời
thật viên mãn đề ông trời mở to mắt mà xem.
Thế nên, khi thím
hai Lý và mấy bà cô của Diệp Khiên Trạch vẫn đang lẩm nhẩm “đại cát đại
lợi” thì cô đã cười với vẻ không đồng tình, giũ giũ mấy giọt rượu vấy
trên trang phục rồi theo chuyên viên trang điểm đến phòng thay đồ được
dựng sau rạp cưới để thay bộ trang phục khác sau đó nhanh chóng quay lại bên cạnh Diệp Khiên Trạch, tiếp tục cùng anh kính rượu với vẻ điềm
nhiên như không có gì xảy ra.
Những mảnh thủy tinh vỡ lúc này
được nhân viên phục vụ nhanh tay dọn dẹp sạch sẽ. Diệp Quân thấy Hướng
Viễn quay lại thì cúi đầu nói: “Xin lỗi, tại em không cẩn thận”.
Hướng Viễn cười mắng: “Nếu là em làm vỡ cốc thật thì phạt hôm nay phải
uống nhiều vào. Người nhà giao hết lại cho em đấy, tiếp đãi tốt vào cho
chị”.
Diệp Khiên Trạch cẩn thận gỡ lấy cánh hoa trên búi tóc cô
xuống, hỏi với vẻ lo âu và nét quan tâm không giấu diếm: “Em chắc là tay không bị thương chứ?”
Hướng Viễn đưa tay ra huơ huơ trước mặt anh: “Em nói là không sao mà”.
“Không sao thì tốt, lúc nãy anh cứ lo…”.
“Lo gì cơ chứ?” Hướng Viễn cắt ngang, sai đó nói với anh bằng giọng nói dịu dàng mà chắc nịch: “Sẽ không có gì đâu, Khiên Trạch, chúng ta sẽ
ổn, luôn luôn hạnh phúc, nhất định”.
Cô nắm chặc lấy bàn tay
Khiên Trạch: “Đi, cả nhà Âu Dương Khải Minh ở bên kia, chúng ta cùng đến kính rượu đi. Mấy năm nay công ty đã có được bao nhiêu công trình từ
phía ấy, anh cũng nên đến chào hỏi họ chứ”.
Nhìn thấy vợ chồng
Hướng Viễn đến gần, Âu Dương phu nhân cười rạng rỡ, vỗ vỗ cánh tay Hướng Viễn: “Huớng Viễn à, phụ nữ cho dù giỏi đến đâu thì việc quan trọng
nhất vẫn là gả cho một người tốt, tìm một nơi ổn định để quay về, đó mới là có phúc”.
Hướng Viễn cười tươi như hoa: “Nếu cháu được một
phần mười phúc của dì thì cả đời này hưởng cũng không hết. Tông giám đốc Âu Dương, Âu Dương phu nhân, cháu và Khiên Trạch kính hai vị một ly.
Bấy lâu nay được quan tâm giúp đỡ, cảm kích thật không thể nào nói đủ”.
Âu Dương Khải Minh lúc này cũng khá thân quen với Hướng Viễn, cười và
cùng vợ uống hết cốc rượu mà vợ chồng Hướng Viễn kính mình, sau đó cười
cười nói với Trương Thiên Nhiên ngồi bên cạnh: “Trước đó không lâu chúng tôi vẫn còn cảm thán, không biết đàn ông thế nào mới cưới được Hướng
Viễn, người khiến cô ấy động lòng không dễ chút nào. Không ngờ, chớp mắt đã nhận được thiệp cưới. Hôm nay vừa nhìn thấy, cậu Diệp Khiên Trạch
thật khiêm tốn, cùng Hướng Viễn là một nhu một cương, không phải trời
sinh một cặp thì là gì?”
Diệp Khiên Trạch nâng cốc cười mỉm:
“Tổng giám đốc Âu Dương quá khen, nhưng hôm nay mời được các vị đến đây, quả thực là rất vinh hạnh”.
“Đúng rồi, sao không thấy tiểu thư
và giám đốc Trần đâu ạ?” Hướng Viễn thấy bên cạnh vợ chồng Âu Dương chỉ
có cậu cháu bên ngoại Trương Thiên Nhiên mà lại không thấy cậu rể quý
hóa đâu thì cảm thấy rất kỳ lạ.
Âu Dương phu nhân khoác tay:
“Bọn nó đấy à? Một đứa thì không ở lại trong nước được lấy ba tháng,
người kia thì cháu cũng biết rồi đấy, chẳng nói chẳng rằng, gần đây lại
quá bận rộn. Sao dì không có một đứa con nào ngoan ngoãn như cháu chứ?
Nhìn xem, cái đứa bên cạnh này, ba mươi mấy tuổi đầu cũng chẳng có tin
vui gì, bố mẹ nó cuống quýt cả lên làm cho dì cũng lo lắng theo”, bà chỉ vào Trương Thiên Nhiên ngồi một bên uống rượu một mình, thở dài bảo.
Trương Thiên Nhiên nghe nhắc đến mình thì vẻ mặt ra chiều bất hạnh:
“Sao lại kéo cháu vào? Cháu vốn là định đeo đuổi Hướng Viễn ấy chứ, tiếc là cô ấy không màng ngó ngàng gì đến. Còn về những cô gái khác thì vẫn
câu nói cũ, đàn ông hễ nhìn thấy hoa hồng thì những thứ khác đều là cỏ
dại”.
Lời nói của anh ta khiến cả bàn tiệc cười rộ, Hướng Viễn
cũng không nhịn được cười: “Đừng có lấy tôi ra để làm bia đỡ đạn. Đóa
hồng kia kia của anh có lẽ là có nhưng chắc chắn không phải là tôi”.
Trương Thiên Nhiên cười ha ha, chạm cốc lần lượt với Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch, đôi tân lang tân nương chỉ uống một ngụm cho phải phép
nhưng anh ta lại uống cạn một hơi cốc rượu lớn trong tay mà không hề có
vẻ gì là say cả.
Hướng Viễn nhân lúc kình rượu đã giới thiệu
từng người một với Khiên Trạch: “Đây là Tổng giám đốc Trương… Giám đốc
Phạm… Trưởng phòng Lưu… Vị này là Cục trưởng Tạ, Khiên Trạch, Cục trưởng Tạ là cao thủ câu cá, có cơ hội anh thỉnh giáo ông ấy nhé… Đây là anh Lâm – Viện phó Viện kiểm sát. Phải rồi, anh Lâm vừa sinh quý tử, tôi đang định chúc mừng anh đây”.
Vị Phó viện kiểm sát họ Lâm cười nói: “Đều là người quen cả, hà tất
phải khách sáo?”. Tuy lời tỏ ra bình thản song vì một câu nói của Hướng
Viễn mà gương mặt lại tỏ ra rất vui vẻ.
Những người ngồi bàn này đều là những nhân vật có địa vị cao, không là khách hàng quan trọng thì cũng là lãnh đạo cấp cao trong các cơ quan, Hướng Viễn đâu dám chậm
trễ, đợi Diệp Khiên Trạch lên tiếng chào lên tiếng chào hỏi những vị
khách vừa nãy xong thì tiếp tục giới thiệu: “Khiên Trạch, đây là chủ
tịch Mạc…”.
Diệp Khiên Trạch không đợi Hướng Viễn nói xong đã
chủ động lên tiếng: “Vị này anh biết, Tổng giám đốc Mạc của Đỉnh Thịnh.
Chào chú Mạc, lâu quá không đến thăm hỏi chú, chú vẫn nhớ cháu chứ?”
Anh lại quen biết với Mạc Kiến Quốc của tập đoàn Đỉnh Thịnh nổi tiếng
về kinh doanh địa ốc ở thành phố G? Hướng Viễn chưa bao giờ nghe anh
nhắc đến nên tỏ ra rất bất ngờ.
Mạc Kiến Quốc đáp lại như nửa
đùa nửa thật: “Sao lại không nhớ? Chú lại sợ Diệp gia của cháu không nhớ ông già này ấy chứ. Cha cháu trước đây khỏe mạnh hơn ai hết, mà bây giờ không có xe lăn không nhúc nhích nổi. Cuộc đời con người… Lần trước chú thấy cháu thì vẫn đang học trung học, mới chớp mắt đã cưới vợ rồi… Thế
còn…sao không thấy Diệp Linh đâu…hai anh em cháu tình cảm tốt thế, cháu
cưới vợ thì con bé không có lý do gì để biến mất chứ…?”
Diệp
Khiên Trạch do dự, có vẻ bất an, Hướng Viễn nhìn anh một cái, vừa định
nói hộ thì đã nghe có người lên tiếng: “A Linh nó vừa ốm một trận nặng
lắm, bây giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Anh trai kết hôn, nó cũng muốn đến nhưng tôi bảo nó yên tâm dưỡng bệnh. Sức khỏe là quý nhất, người
một nhà không cần lễ nghi quá”
Hướng Viễn quay lại, thấy Diệp Quân đang đẩy xe cho Diệp Bỉnh Lâm đến gần.
Diệp Bỉnh Lâm vỗ lên tay vịn xe lăn, cưới nói với Mạc Kiến Quốc: “Lão
Mạc à, không, giờ phải gọi là Tổng giám đốc Mạc rồi, nếu không phải đám
trẻ kết hôn thì không mời nổi anh đến nhỉ?”
“Tôi vẫn nhớ anh mà, bạn thân có được mấy người đâu. Nhưng mấy năm nay ai cũng bận việc của
mình, rồi cũng xa cách cả. A Linh nhà anh chắc không có gì nghiêm trọng
chứ? Con bé ấy từ nhỏ đã yếu ớt khiến người ta thương xót, phải cẩn thận đấy”.
Thấy hai ông bạn già – Diệp Bỉnh Lâm và Mạc Kiến Quốc –
gặp nhau mừng rỡ, vừa vui sướng hàn huyên không ngớt nên Hướng Viễn đưa
mắt nhìn Diệp Khiên Trạch, hai người vừa nói: “Tiếp đãi không chu toàn,
mời các vị tự nhiên” rồi vừa đến bàn khác tiếp tục kính rượu.
Xong một vòng, nhân thời gian thay trang phục trước khi kính trà, Hướng
Viễn thấy xung quanh không có ai thì kéo Diệp Khiên Trạch hỏi: “Nhà anh
và Mạc Kiến Quốc là chuyện gì vậy?”.
Cô quan sát cảnh tượng ban
nãy, cứ cảm thấy tuy Diệp gia và Mạc Kiến Quốc là chỗ quen biết cũ, song nghe lời nói có ý khác của ông ta thì nhớ đến hai gia đình đã bao năm
không lai vãng, chắc là trong đó có ẩn tình gì đây.
Đã là người
một nhà nên Diệp Khiên Trạch cũng không giấu cô, khẽ thở dài một tiếng
rồi kể: “Trước kia, bố anh và chú Mạc đã từng là bạn làm ăn của nhau.
Lúc đó, nhà chú Mạc ở trong khu gần ngay với nhà anh, hai gia đình qua
lại rất thân thiết, ít nhất thì mấy năm sau khi anh về thành phố thì chú Mạc là bạn rất tốt nhất của bố. Chúc Mạc có một con trai, một con gái,
cậu con nhỏ Mạc Hằng lớn hơn Diệp Linh một tuổi, nhà anh vườn rộng nên
cậu ấy với chị mình hay qua chơi, mấy đứa bọn anh đều thân quen với
nhau. Mạc Hằng thích đùa ghẹo Diệp Linh, cậu nhóc mười mấy tuổi có đùa
dai cũng chẳng có ác ý gì, có điều em cũng biết tính khí A Linh rồi đấy, chuyện gì cũng ghi nhớ trong lòng, chắc là do Mạc Hằng cứ dọa cô bé sợ
chết khiếp trên đường về nhà, giật túi xách làm cô bé cuống cả lên. Về
sau có một lần, chú Mạc đang ở trong nhà bàn chuyện làm ăn với bố, Mạc
Hằng treo lên thang trong vườn để hái xoài trên cây, Diệp Linh vừa lúc
ấy trở về nhà, lúc đi ngang vườn, Mạc Hằng ngồi trên cây cười đùa lấy
xoài ném A Linh. Lúc đó, anh vẫn đang ở trường, người lớn thì bận rộn,
dì Dương cũng không để tâm nhiều, A Linh chắc bị cậu ta ném đau quá nên
điên lên, đã đẩy chiếc thang một cái…”
Hướng Viễn nghe đến đây, trong lòng đã rõ được tám, chín phần, bèn nói: “Mạc Hằng, cậu ta ngã xuống… chẳng lẽ chết rồi?”
Diệp Khiên Trạch nhớ lại quá khứ, cảm thấy rất phiền muộn: “Đúng là
đã ngã xuống nhưng ngã trên đám đất bùn. Lúc đó, anh vừa về nhà đã thấy
toàn máu là máu. Anh chỉ biết người lớn vừa phát hiện ra đã đưa đi bệnh
viện ngay, mạng thì cứu được… nhưng một bên chân đã bị tật suốt đời, còn phần đầu… tuy không đến nỗi ngốc nghếch nhưng cũng không còn thông minh nhanh nhẹn như trước nữa”.
“Không cần nói cũng biết là bạn làm
ăn của bố anh cũng mất luôn”. Hướng Viễn nghĩ đến chuyện quá khứ anh kể, cũng không kìm được cười khổ. Cũng khó trách Mạc Kiến Quốc tỏ vẻ mặt và lời nói như vậy, chỉ có mỗi một đứa con trai mà xảy ra kết cục như vậy. Tuy rằng trẻ con không hiểu chuyện, không trách được người lớn, song
trong lòng vẫn oán hận.
“Đúng vậy, khi có kết quả trị liệu của
Mạc Hằng, chú Mạc cũng rút hết toàn bộ số tiền hợp tác làm ăn của mình,
bố anh xin lỗi rồi khuyên nhủ mãi cũng không giữ được chú, công ty cũng
có đợt gặp nguy hiểm. Tuy hai hai nhà không đến nỗi làm ầm tới tòa án,
cũng không để sự việc tệ hại hơn nhưng tình cảm cũng không còn nữa.
Không bao lâu sau, Mạc gia cũng chuyển đi nơi khác. Mấy năm nay, tập
đoàn Đỉnh Thịnh của chú Mạc mỗi lúc một phát triển, Giang Nguyên lại bỏ
lỡ cơ hội tốt. Mạc Hằng bị tàn tật suốt đời, A Linh cũng ra nông nỗi
này, thế nên mới bảo, sự đời khó lường”.
Hướng Viễn chẳng tâm trạng nào than thở, điều cô quan tâm là chuyện thực tế hơn: “Vậy Mạc Hằng bây giờ thế nào rồi?”
Diệp Khiên Trạch lắc đầu: “Anh cũng không biết. Nghe nói mấy năm trước
Mạc gia đưa cậu ấy ra nước ngoài trị bệnh, nhưng muốn hồi phục như người bình thường có lẽ là rất khó.”
Hướng Viễn quan sát Diệp Bỉnh
Lâm và Mạc Kiến Quốc trò chuyện vô cùng vui vẻ, cố nhân trùng phùng,
chuyện cũ được lật lại. Với tài lực hiện nay của Đỉnh Thịnh, không biết
là phúc hay là họa đây?
Trời về đêm, lần lượt từng vị khách rời
đi, lúc đôi tân lang tân nương tiễn khách đều tặng mỗi người một phần
quà, trong đó ngoài kẹo ra còn có một tấm thẻ vàng dành cho khách VIP
của khu nghỉ mát chưa được hình thành nằm ngay dưới chân. Một chuyện vui đã kết thúc trong hạnh phúc hoàn hảo, những lời kiểu như “vĩnh kết đồng tâm” nói mãi cũng đã tan theo gió, trời đất lâu dài lại mới mở màn,
không ai biết thứ chờ đợi phía sau sẽ là gì.
Sau buổi hôn lễ đó, Diệp gia đã bao năm trôi vào im lặng nay chỉ trong một đêm danh tiếng
đã vang vọng khắp nơi. Tất nhiên, trong cùng lúc đó, khu nghỉ mát suối
nước nóng đang được xây dựng cũng nổi như cồn. Một khi hoàn thành sẽ trở thành nơi an dưỡng cao cấp quy mô lớn với nguồn nước nòng thiên nhiên.
Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch không sắp xếp đi tuần trăng mặt, mà chỉ
nghỉ ba ngày sau đám cưới, họ lại quay về với chức vụ của mình. Hướng
Viễn sau khi chính thức làm con dâu của nhà họ Diệp đã chính thức thăng
chức một bậc như lẽ đương nhiên, lấp vào vị trí Giám đốc kinh doanh vẫn
còn thiếu. Ngoài công việc kinh doanh đối ngoại trong Giang Nguyên, cô
còn phụ trách quản lý Giang Nguyên dưới sự ủy quyền của Diệp Bỉnh Lâm,
trong đó bao gồm một phòng kinh doanh thiết bị điện tử, một công ty kinh doanh phụ tùng thiết bị, thậm chí còn có hai cửa hàng giặt là. Đương
nhiên cũng không thể thiếu được công ty đầu tư Quảng Lợi vốn dưới trướng Diệp Bỉnh Lân và khu nghỉ mát suốt nước nóng do Quảng Lợi xuất vốn đầu
tư.
Đôi với Quảng Lợi, tuy trên danh nghĩa vẫn nằm dưới sự quản
lý chung của Diệp Bỉnh Văn và Hướng Viễn. Nhân sự, kinh doanh, hành
chính thuộc về Hướng Viễn, còn các vấn đề về tài chính vẫn do DIệp Bỉnh
Văn điều hành nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ nếu không có quyền
hạn về phân bố nhân sự, quyết định các kế hoạch kinh doanh và quản lý
công tác hàng ngày thì cái gọi là quản lý hành chính chẳng qua chỉ là
một tờ giấy trắng, thêm vào đó người quản lý xây dựng khu nghỉ mát lại
là Đằng Vân. Đằng Vân do Hướng Viễn trực tiếp phụ trách, mà cô lại làm
việc cho Diệp Bỉnh Lâm nên trên thực tế, Diệp Bỉnh Văn chỉ là một cái
giá đỡ, giữ được chức vụ có lẽ là do Diệp Bỉnh Lâm nể mặt anh em trong
nhà thôi.
Diệp Bỉnh Văn tất nhiên không cam tâm nhưng Hướng Viễn là con dâu danh chính ngôn thuận của Diệp gia, sau lưng cô nghiễm nhiên có Diệp Bỉnh Lâm tuy đã lui về an hưởng tuổi già song vẫn nắm huyết
mạch của Gianh Nguyên. Còn Diệp Khiên Trạch là bạn đời của cô, không cần nói gì thêm. Diệp Quân tuy cũng có cổ phần trong Quảng Lợi và Giang
Nguyên nhưng khoan chưa nói đến việc cậu còn nhỏ tuổi, chưa từng quan
tâm đến chuyện này, mà cậu có chen chân vào công ty thì chẳng lẽ Diệp
Bỉnh Văn có thể hy vọng Diệp Quan nghiêng về phía mình?
Trong
công ty Diệp Bỉnh Văn vốn có một nhóm người làm việc cho ông ta nhưng
bình thường ông ta đối xử khắc nghiệt, Đằng Vân luôn một lòng làm việc
cho ông ta mà còn bị đối xử tệ bạc như vậy, huống hồ là người khác. Về
mặt lợi ích, dù cũng có được chút ít, song phần ngon ông ta hưởng, kẻ
khác chỉ có được phần thừa thải. Giờ đây, Hướng Viễn nắm quyền trong
tay, tuy không đại lượng từ bi nhưng tác phong của cô mọi người đều rõ,
cô là người cực kỳ xem trọng tính hiệu quả, chỉ cần bạn có thể cho cô
kết quả mà cô mong muốn thì chí ít bạn sẽ có lợi rất nhiều. Vì thế có
thể nói nói rằng, Hướng Viễn giờ đây trong công ty rất “thiên thời – địa lợi – nhân hòa”, so với cô, Diệp Bỉnh Văn chỉ là kẻ thất bại thảm hại.
Có điều Hướng Viễn cũng chẳng có ý muốn dồn ép ai vào đường cùng, thường ngày cho dù gặp trong trường hợp công hay tư, cô vẫn rất khách sáo lễ
phép với Diệp Bỉnh Văn, một điều “Giám đốc Diệp”, hai điều “chú Hai” rất kính cẩn, không hề lẫn lộn. Nói theo cách của cô thì đừng đuổi chó chạy ngõ cùng, cho nó ăn rồi để nó loanh quanh ở đó là được, nếu nó vượt
tường cắn người thì khó thu dọn chiến trường lắm.
Thỉnh thoảng
cũng có kẻ tự cho mình thanh cao không chấp nhận việc Hướng Viễn dựa vào hôn nhân ngồi trên vị trí cao với thân phận đàn bà. Những lời đó truyền đến tai Hướng Viễn, cô chỉ cười cho qua: “Ngay cả vĩ nhân cũng từng nói quan hệ có sức sinh sản. Đường đến La Mã không chỉ có một, bỏ gần lấy
xa là cổ hủ đến mức hết thuốc chữa rồi”.
Sau đám cưới không lâu, để cảm ơn Chương Việt đã giúp mình móc nối được bao nhiêu mối quan hệ,
Hướng Viễn mời vợ chồng họ dùng cơm ở “Tả Ngạn”. Kết quả người nhận lời
mời đến đó chỉ có mình Chương Việt.
“Sao, không mời được Thẩm tiên sinh nhà cậu à?” Hướng Viễn hỏi.
Chương Việt cười nói với vẻ phóng khoáng: “Tớ không bảo anh ấy. Cánh
phụ nữ chúng ta tụ tập chẳng phải tốt hơn sao? Hướng Viễn à, khó khăn
lắm cậu mới mời tớ bữa cơm, lại còn ở ngay trên địa bàn của tới thì bảo
tớ nói tốt cho cậu thế nào đây?”
Hướng Viễn kéo cô ngồi xuống:
“Cậu chưa hiểu rõ điều này sao? Phù sa không chảy vào ruộng người khác,
làm ăn được thì sao để rơi vào tay kẻ khác. Cậu yên tâm, tớ đã nói mời,
cho dù là ở nhà hàng của cậu thì những những gì cần thanh toán tớ đảm
bảo không thiếu một xu”.
Chương Việt vừa nói vừa vẫy tay gọi
phục vụ đến: “Cậu bây giờ có đủ cả rồi, nếu tớ còn cách sáo nữa thì trời đất không dung mất”.
Chương Việt không cần nhìn thực đơn nhà
mình, chọn một hàng dài dằng dặc với vẻ đắc ý, cũng bất chấp hai người
có ăn hết hay không, cô chỉ muốn chọc tức thói quen tằng tiện quá đáng
nổi tiếng của Hướng Viễn. Hướng Viễn tuy không đồng tình với suy nghĩ
trẻ con này của bạn mình, song cũng không tính toán làm gì.
Cuối cùng, khi chọn nước uống, Chương Việt hỏi ý kiến của cô.
Hướng Viễn nói: “Như lệ cũ, một cốc nước”.
“Sao cậu khắc khe với bản thân mình như thế, quanh năm uống mãi nước lọc không chán à?”
“Cũng chẳng phải là muốn tiết kiệm gì, tớ không thích uống giải khát
lắm, ngọt quá chua quá cũng chán, tửu lượng lại tốt, chi bằng một cốc
nước… Mà cậu chẳng vừa nói đã cai rượu đó sao? Lại tái nghiện rồi à?”
Chương Việt chọn một cốc rượu mạnh, đuổi phục vụ ra ngoài rồi chớp đôi
mắt trong sáng hiền lành nói với Hướng Viễn: “Không phải thế, mà vì chúc mừng tớ cai rượu nên uống một cốc cuối cùng”.
Hướng Viễn phì cười: “Được rồi, chắc cậu không phải mỗi ngày chúc mừng một lần đấy chứ?”
“Thật sự là cốc cuối cùng mà”, Chương Việt tỏ ra nghiêm túc, “Uống thêm một cốc với cậu, sau này không uống nữa. Rượu ấy à, cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, uống nhiều rồi thì mùi vị cũng nhạt nhẽo. Cậu nói xem, con người vẫn phải biết mùi cực khổ, đến lúc hạnh phúc thì uống gì cũng
thấy ngọt… Cười cái gì? Cậu bây giờ cũng thế đấy thôi? Lúc lòng đắng
nghét thì uống nước lọc chỉ mong cho thêm ba thìa đường.”
“Chẳng giống những lời Chương đại tiểu thư nói chút nào. Phong cách của cậu
vốn luôn là Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt (Thơ Lý Bạch) mà?”
Chương Việt cười ha ha: “Chẳng qua tớ chỉ
nói thế thôi”. Vừa nói vừa huých cùi chỏ vào người Hướng Viễn, tỏ vẻ mờ
ám hỏi: “Thế nào, tân hôn sao rồi, cuộc sống có được xem là hạnh phúc
chứ?”
Cô cố ý nhấn mạnh ý tứ thế nào thì sao Hướng Viễn không
hiểu. Vốn không muốn bình luận gì nhưng trước mặt một người bạn cùng
phái khó khăn lắm mới có được, cô cúi đầu uống một ngụm nước rồi vẫn
không nhịn được cười.
Nụ cười này của cô khiến Chương Việt càng
hứng thú hơn, chồm lại gần cô, bịt miệng cười: “Anh chàng DIệp mới nhìn
đã biết thuộc loại công tử dịu dàng đa tình, tuyệt đối là giỏi đoán ý
người, biết tình biết thú, tỉ mỉ chu đáo…”
“Đủ chưa hả, uống cốc cuối cùng của cậu đi”, Hướng Viễn thản nhiên chặn đứng sự nhiều chuyện
của Chương Việt. “Nói cái gì lành mạnh trong sáng hơn đi. Chẳng hạn như
gần đây cậu và chồng tình như keo sơn…”
“Thôi đi đừng làm bộ
đứng đắn với tớ, tai cậu đỏ hết rồi kìa, sức tưởng tượng rất mạnh, cái
này tớ hiểu, hiểu lắm…”, Hướng Viễn vốn kín kẽ khó đoán, Chương Việt khó khắn lắm mới nhắm trúng tử huyệt, làm sao chịu buông tha.
Hướng Viễn không nhịn được, xoa xoa trán cười: “Tôi sợ cậu rồi đấy”.
Chương Việt nổi tiếng với đôi mắt nhìn đoán người cực chuẩn (chủ yếu là với những người đàn ông đẹp trai), đương nhiên không phải hữu danh vô
thực, điểm này thì Hướng Viễn cam chịu đứng dưới một bậc. Đúng như Hướng Viễn đã nói, Diệp Khiên Trạch bẩm sinh là người tình cảm, là một người
yêu tốt, giỏi đoán ý người, càng là một người chồng tốt chu đáo. Tình
cảm của anh không mãnh liệt, không hề có tính chiếm hữu nhưng sự dịu
dàng, ngọt ngào như cơn mưa phùn lắc rắc theo gió, phủ ướt vạn vật một
cách lặng lẽ.
Hướng Viễn là cô gái mạnh mẽ thông minh hơn ai
hết, mấy năm nay lăn lộn thương trường, như thể cả người được bọc bởi đá tảng, cứng cáp không phá nổi. Nhưng Diệp Khiên Trạch lại khác, anh là
hạt mầm mọc trong tim khi cô không hề có vũ trang, nay chỉ cần một ánh
mắt của anh, một lần ve vuốt, hạt mầm đó đã mọc thành cây cao chọc trời, cởi bỏ lốt phòng bị từ trong ra ngoài, cô vỡ vụn ra chỉ còn lại nội
hạch mềm yếu nhất, lõa lồ đứng trước mặt anh. Anh phủ lấy cô, lấp đầy
cô, Hướng Viễn có lúc như có ảo giác rằng, chỉ cần có anh bên cạnh, sao
cô phải tự bảo vệ lấy mình?
Đêm ấy, ánh trăng xuyên màn cửa
chiếu vào phòng, chảy dài bên giường. Trong lúc sung sướng nhất, Hướng
Viễn luôn cố gắng vương tay ra, muốn nắm bắt lấy ánh sáng trong trẻo kia nhưng mỗi lần cô nắm tay lại, trong lòng bàn tay chỉ còn lại bóng tối.
Ánh trăng đến hẹn lại lên nhưng không thể ở lại bên mình. Hướng Viễn
đành nhắm nghiền mắt, khi cô không nhìn thấy ánh trăng, cái có thể nắm
giữ chỉ là cơ thể nóng bỏng bên cạnh, giả như tất cả đều là hư ảo, ít
nhất sự lưu luyến quấn quít khi ấy là có thật.
Mỗi khi cô nhắm
nghiền mắt, Diệp Khiên Trạch lại truy hỏi khe khẽ bên tai cô: “Hướng
Viễn, em không vui sao? Chẳng lẽ em lại không vui?”. Anh luôn quá cẩn
thận e dè, nhưng đến anh cũng không hiểu, Hướng Viễn cũng như đa số
những cô gái khác, ham muốn trong tim cô lớn hơn dục vọng của cơ thể
nhiều, vậy nên những khoái cảm lớn nhất anh dành cho cô phần nhiều đến
từ tâm linh mà không phải từ các giác quan. Cô yêu anh, cô yêu tình yêu
của mình.
“Hồi tưởng đủ chưa? Hạnh phúc đủ rồi nhỉ? Đúng là
khiến tớ ghen tị chết được.” Lúc này rượu của Chương Việt đã mang đến,
cô nhấp một ngụm, cười vẻ ranh mãnh trước khuôn mặt đỏ hồng của Hướng
Viễn.
Hướng Viễn ho một tiếng, vén một sợi tóc rũ xuống trước
trán ra sau tai, lười Chương Việt một cái: “Ghen tị cái gì? Cậu nghìn
người chọn một, Thẩm Cư An mà cậu quyết chỉ gả cho người ấy, chẳng lẽ
không hợp ý à?”
Chương Việt lại chống cằm nói: “Tất nhiên là anh ấy rất tốt, hoàn mỹ vô khuyết, không thể chê bai. Có điều tớ hâm mộ
những thứ ấm áp, có nhiệt độ nắm được trong tay hơn”. Cô liếc nhìn ánh
mắt hoài nghi của Hướng Viễn, khoác tay cười to: “Ôi chao, nói với cậu
điều này còn khó hơn phân tích thị trường chứng khoáng nữa. Những cái
khác thì tớ không bằng cậu, chỉ có đàn ông là gặp nhiều hơn cậu thôi.”
“Nói như thật ấy nhỉ.”
Chương Việt lại uống một ngụm lớn, gương mặt vốn kiều diễm bắt đầu xuất hiện một vẻ xinh đẹp mê người: “Gạt cậu làm gì? Tớ đã nói với cậu rằng
người bạn trai cuối cùng của tớ trước khi kết hôn là người Pháp chưa? Tớ thích đàn ông Pháp, lúc yêu sẽ nóng bỏng tới độ toàn thân như bốc lửa”.
Hướng Viễn cười lớn: “Cẩn thận đừng để lửa đốt cháy mình. Có điều dù sao cũng cách khá xa, nghĩ một chút cũng chẳng sao”.
“Không, không xa đâu”.
Hướng Viễn vẫn nhìn với ánh mắt thích thú nhưng lại thấy trong nụ cười
của Chương Việt có những ý vị sâu xa khác: “Hướng Viễn, tớ sắp về lại
Pháp rồi”.
Cô nói là “tớ” chứ không phải là “bọn tớ”, là “về lại” chứ không phải “đi”.
Hướng Viễn ngẩn ngơ, Chương Việt lại là người chuyện nhỏ thì giả hồ đồ
để cho qua, còn chuyện lớn lại tỉnh táo hơn ai hết. Lúc này, cô không
giống đang nói đùa.
“Cậu muốn đi? Thẩm Cư An thì sao? Chương
Việt, cậu phải nghĩ thật kỹ. Cô không muốn hỏi giữa vợ chồng bạn mình
rốt cục đã xảy ra vấn đề gì, nhưng đã bao lần cô dìu Chươn Việt say ngất ngư về nhà, trong lòng há chẳng đã rõ mọi việc. Thế nhưng với tình cảm
Chương Việt dành cho Thẩm Cư An, nếu muốn đi thì đâu cần chờ tới bây
giờ. Huống hồ mới đây thôi hai vợ chồng họ còn xuất hiện cùng nhau trong hôn lễ của cô, ríu rít như chim, ân ái vô cùng. Chẳng lẽ lại là giả?
Chương Việt không đáp lại câu hỏi của Hướng Viễn, hỏi ngược lại một
câu: “Hướng Viễn, nếu như người cậu yêu không yêu cậu, cậu sẽ làm gì?”
Hướng Viễn cảm thấy câu này quen tai một cách lạ lùng, cô nhớ lại năm
ấy khi còn ở Vụ Nguyên,lần đầu cô gặp Diệp Linh, cô ấy cũng từng hỏi một câu giống như thế. Cô thở dài, bất lực đáp: “Tại sao không ai hỏi tới,
nếu người tớ yêu rất yêu tớ, thì tớ phải làm sao?”
Chương Việt
nói: “Bởi vì cái “nếu như” của cậu quá khó. Thế giới rộng lớn như vậy,
chúng sinh ở khắp nơi, tình yêu lại là thứ kỳ diệu khó nắm giữ, cậu gặp
được người khiến mình rung động đã là điều không dễ dàng, mà anh ấy lại
cũng có ý với cậu, điều đó còn khó hơn cả trúng xổ số.. Đại đa số không
phải cầu mà chẳng được nên tâm sự trùng trùng sao?”
“Vậy còn cậu? Cậu sẽ làm gì?”
“Tớ tin anh ấy yêu tớ”
“Cái gì? Tớ hỏi là “nếu” mà. Nếu anh ấy không yêu cậu, cậu sẽ làm sao?”
“Điều tớ trả lời chính là “nếu”. Nếu anh ấy không yêu tớ, thì tớ sẽ tự thuyết phục rằng anh ấy yêu mình”.
“Thế chẳng phải tự lừa bản thân à?”
“Nhưng như thế sẽ khiến tớ vui hơn. Đương nhiên con người không giống
nhau, nếu người mà mình yêu không yêu mình, có người sẽ trốn tránh vờ
như mình cũng không yêu người đó, có người sẽ chuyển tình yêu đó sang
cho người khác, có người sẽ cố chấp chờ đợi khiến mình phát điên; có
người sẽ kết hôn với người khác, nhung nhớ cả một đời, có người như âm
hồn không tan, tự hại mình hại người; có người sẽ dứt khoác biến mình
thành một người khác, là người mà anh ấy yêu…”
“Sao mà rườm rà rắc rối thế?”
Hướng Viễn, cậu là người phụ nữ tỉnh táo nhất mà tớ từng gặp, cậu nói xem cậu là dạng nào?”, Chương Việt hỏi.
Hướng Viễn do dự một lát rồi trả lời: “Tớ? Tớ cũng không biết. Trong
nhiều tình huống thì sẽ có rất nhiều chọn lựa. Nhưng chỉ cần không đến
lúc tuyệt vọng thì tớ nghĩ sẽ luôn chừa cho mình một đường lui để bảo vệ bản thân”.
“Nếu dồn cậu đến đường cùng thì sao?”, Chương Việt như không chịu buông tha nếu chưa có được đáp án mình cần.
Bàn tay Hướng Viễn giữ lấy ly nước, vô thức khép chặt lại rồi chầm chậm buông tay: “Tớ không tin sẽ bị dồn vào đường cùng”. Cô cười tươi, tiếp
tục hỏi Chương Việt: “Cậu nói cậu tin tưởng, tại sao còn phải đi?”
Chương Việt uống cạn phần rượu trong cốc, nói: “Vì xa nhau một chút, tớ mới có thể tiếp tục tin tưởng”.
Do Hướng Viễn thông thuộc mọi thứ, đã chẩn bị trên dưới chu đáo nên phê chuẩn các hạng mục khi xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng đã được làm thủ tục rất thuận lợi. Ở Giang Nguyên, tuy Hướng Viễn luôn đề xuất giảm vốn bỏ ra càng thấp càng tốt, song cô biết rõ trong hoàn cảnh thương
trường ác liệt hiện nay, muốn thành công thì số tiền phải bỏ ra không
được tiết kiệm dù chỉ một xu.
Diệp Bỉnh Lâm cực kỳ xam trọng
việc thi công xây dựng khu nghỉ mát này. Tuần nào cũng phải tự đi tìm
hiểu tiến độ công việc, nếu không vì cơn bệnh hạn chế khả năng của mình
thì ông muốn đến công trường thi công hằng ngày. Điều này cũng là đương
nhiên vì Giang Nguyên đã phải đổ cạn vốn lưu động vào ngành nghề mà mình chưa từng chen chân vào. Nhà máy, tòa nhà văn phòng, thiết bị, tất cả
tài sản cố định, ngoài căn nhà cũ của Diệp gia ra, tất cả phải thế chấp
cho ngân hàng. Có thể nói rằng, thành bại của việc xây dựng khủ nghỉ mát này quan hệ trực tiếp đến tương lai sau này của Giang Nguyên và Diệp
gia.
Hướng Viễn trở thành con dâu của nhà họ Diệp là một trong
những việc khiến Diệp Bỉnh Lâm thấy an ủi nhất trong nửa đời còn lại.
Hai đứa con trai ông ấy lại chẳng ai hứng thú với việc kinh doanh, một
đứa miễn cưỡng chấp nhận nhưng cũng thờ ơ qua loa, cũng may lúc chọn bạn đời thì không mơ hồ. Mỗi lần Diệp Bỉnh Lâm uống trà Phổ Nhĩ thơm ngon
trong bệnh viện, an nhàn trò truyện với những bệnh nhân trong đó, ông
hiểu nếu không có cô con dâu ấy thì ông không thể thoải mái như vậy
được.
Mấy năm nay nhờ có Hướng Viễn mà Giang Nguyên dường như đã “xế chiều” lại tiến vào quỹ đạo phát triển, tiếp tục đi lên. Chủ trương của Hướng Viễn là phát triển nghề phụ nhưng nghề chính không thể bỏ.
Sau khi Trương Thiên Nhiên dần rút lui khỏi lĩnh vực cung ứng vật liệu
xây dựng , Giang Nguyên đã lấy lại vị trí quan trọng nhất trong tỉnh,
những công ty và nhà máy nhỏ lẻ đã bị Trương Thiên Nhiên và Hướng Viễn
liên kết đánh sập từ lâu, không còn lại bao nhiêu, cho dù cho dù có thể
sinh tồn thì cũng không phát triển nổi nên không thẻ trở thành mối đe
dọa cho Giang Nguyên. Trong tỉnh, Giang Nguyên đã trở thành một trong
những nhà cung ứng cố định cho tập đoàn Trung Kiến; ngoài tỉnh, đặc biệt là Tây Nam, vành đai Vân Quý Xuyên, danh tiếng của Giang Nguyên đã vang xa. Những năm gần đây trong các buổi đấu thầu công trình quan trọng,
Giang Nguyên chưa hề tay trắng trở về.
Người người đều nói Hướng Viễn là người thông minh lại sinh ra đúng thời, đương nhiên sẽ luôn may mắn và thắng lợi. Nhưng Hướng Viễn lại bảo gặp may rồi tài hoa gì gì
đó, tất cả đều rỗng tuếch, những gì cô có được đều phải bỏ thời gian ra. Mỗi ngày cô đều làm việc không dưới mười lăm tiếng đồng hồ, một tuần
làm việc bảy ngày. Ngồi máy bay khuya từ thành phố cô tham gia đấu thầu
về, ngay sáng hôm đó lại đến công trình ở một thành phố khác, sợ tiền
vốn đứt đoạn nên liên tiếp mấy ngày liền bôn ba, thúc giục thu hồi tiền
công trình, buổi tối đãi tiệc mời những vị trong hội đồng thẩm định công trình, uống đến mức nôn ói, hội nghị sáng hôm sau cũng không đến trễ
nửa phút… Đó là những chuyện thường ngày ở huyện. Cô đã bỏ bao nhiêu
thời gian và tinh lực như thế, nếu một người học trò dùng thời gian và
sức lực đó để khổ luyện học hành, lo gì không trở thành nhà bác học? Một người phụ nữ nếu có thể bỏ ra thời gian đó để nươi dưỡng tình yêu và
hôn nhân của cô ta cũng không sợ không có nổi một gia đình viên mãn hạnh phúc. Thế nên cô đổi những thứ này để lấy một Giang Nguyên lẫy lừng thì có gì lạ đâu? Cái gì mà may mắn chứ?
Hướng Viễn bận rộn túi bụi suốt ngày, công việc không bao giờ ngừng nghỉ. Đừng nói là Diệp Khiên
Trạch, đến cả Diệp Bỉnh Lâm là bố chồng cũng thấy ngại ngùng, những gì
ông làm được chỉ là dặn đi dặn lại con trai hãy đối xử với Hướng Viễn
tốt hơn, tuyệt đối không được phụ lòng cô. Diệp Khiên Trạch hiếm khi đi
ngược lại ý cha mình. Mỗi khi Diệp Bỉnh Lâm thở dài, sinh con trai có
ích gì, hai thằng con trai cũng không bằng một móng tay Hướng Viễn…anh
chỉ cười mà không nói. Song Diệp Bỉnh Lâm có thể nhận ra, vì công việc
nên Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch tuy không thể suốt ngày dính chặt vào nhau như những cặp vợ chồng khác, nhưng tình cảm vẫn khá tốt đẹp. Ít
nhất là một người phụ nữ xuất sắc như Hướng Viễn, muốn cô bán mạng cho
Giang Nguyên đến mức lao tâm khổ tứ như vậy, mà chỉ bằng lợi ích thôi
thì e rằng không bao giờ được như vậy.
Tự Hướng Viễn cũng biết
nếu chỉ dựa vào mỗi mình cô, cho dù làm việc cả hai mươi bốn tiếng một
ngày cũng chưa đủ sắp xếp ổng thỏa, cũng may công ty còn có Phó tổng Lý
và Đằng Vân đáng để tin tưởng. Phó tổng Lý là một tay cự phách trong
việc quản lý sản xuất, vừa vặn để bổ sung một lỗ hổng kiến thức về
chuyên môn của Hướng Viễn, mà nếu như không có Đằng Vân, một mình Hướng
Viễn phân thân lo cho khu nghỉ mát suối nước nóng, sợ rằng khó thể được
suôn sẻ như ngày hôm nay, Diệp Bỉnh Lâm đã cho Hướng Viễn tín nhiệm và
quyền hạn lớn nhất trong Giang Nguyên, Hướng Viễn cũng chia ra những
điều này cho hai người đó. Phó tổng Lý và Hướng Viễn luôn dốc lòng vì
công việc, tính tình của ông tốt và thật thà, đáng tin, đã theo DIệp
Bỉnh Lâm bao năm, là một trợ thù đắc lực hiếm có; Đằng Vân lại là một
tay Hướng Viễn “thu hoạch” được từ tay Diệp Bỉnh Văn.
Người như
Đằng Vân, trong lòng muốn nói mười thì chỉ thốt ra một câu, anh ta có
thể làm việc bằng mười người khác. Thế nhưng người như vậy lại vì một
lần chịu ơn mà bỏ ra đền đáp gấp mười lần thế. Trước kia anh ta được
Diệp Bỉnh Văn cất nhắc, vì thế bao năm nay làm trâu làm ngựa cho ông ta
mà không oán thán nữa lời, cho dù không đồng ý với cung cách làm việc
của ông ta nhưng vẫn không thể bỏ quên tình nghĩa. Cuối cùng, do Diệp
Bỉnh Văn ra tay ác độc nên mới khiến anh toàn tâm toàn ý nguội lạnh,
đúng vào lúc này lại gặp được Hướng Viễn.
Hướng Viễn khác với
Diệp Bỉnh Văn, chưa hề nhắc đến ân huệ của mình trước Đằng Vân. Cô ngăn
được chiếc đĩa ghi hình kinh khủng ấy, đồng thời hiểu Đằng Vân, tín
nhiệm giao phó trọng trách cho anh, cuối cùng lại nói với anh những điều này chẳng qua là đôi bên cùng có lợi, cô không đối xử tốt với người
không đáng được như vậy. Cô và Đằng Vân mỗi người đều có được lợi ích từ đối phương, không ai nợ ai. Vậy nhưng bắt đầu từ lúc ấy, trong công ty, Đằng Vân đã làm việc vì Hướng Viễn.
Hướng Viễn không chỉ một lần nói rằng: “Đằng Vân, tính cách này của anh sẽ chỉ khiến anh mệt mỏi.”
Đằng Vân nhún vai, cảm thấy mình cũng có nguyên tắc xử thế, như vậy
cũng không có gì là không tốt. Vì thế mỗi khi Hướng Viễn nói tiếp: “Tôi
luôn thấy rằng người ta cho anh bao nhiêu, anh trả lại bấy nhiêu, vậy là đủ rồi, đừng dốc lòng dốc sức quá đáng, không đáng đâu”, Đằng Vân bèn
thong thả đáp lại: “Vậy cô cảm thấy Diệp Khiên Trạch đã cho cô bao
nhiêu?”
Hướng Viễn không ngờ mình bị hỏi ngược lại như thế, chỉ tay và anh ta vẻ cảnh cáo, cuối cùng cười thành tiếng: “Cái anh này!”.
Trên thực tế tuy Hướng Viễn khuyên Đằng Vân tự bảo vệ mình nhưng Đằng
Vân cũng đã trở thành một trong những người đáng tin cậy nhất trong lòng cô. Đằng Vân thích người cùng giới nhưng điều đó không hề khiến anh ta
trông quái gở. Ngoài việc anh ta yêu đàn ông thì không còn điều gì khác
lạ so với người khác cả, đồng thời, mối tình khôgn được chấp nhận này
lại khiến trái tim anh ta nhạy cảm và tinh tế hơn, Hướng Viễn từng cười
bảo anh ta là hợp thể của những ưu điểm tuyệt nhất của đàn ông và phụ
nữ.
Do công việc nên Hướng Viễn và Đằng Vân thường xuyên gặp gỡ riêng với nhau, xu hướng tình dục của Đằng Vân lại khiến sự giao lưu
tiếp xúc của hai người tự nhiên và không có gì trở ngại. Lúc không có
người lạ, Hướng Viễn không cố ý kiêng kỵ né tránh nhắc đến “người ấy”
của Đằng Vân, thỉnh thoảng cô cũng rất thoải mái hỏi đến cuộc hẹn hò của họ, hoặc đưa anh ta hai vé xem phim tình nhân mà khách hàng tặng cho
mình. Trước mặt cô, khi nhắc đến người tình đồng giới, Đằng Vân cũng tỏ
ra khẳng khái tự nhiên. Hướng Viễn lờ mờ đoán biết đối phương là công
chức của chính phủ, được giáogiục tử tế, tình cảm với Đằng Vân rất sâu
đậm và bền vững, có điều cô chưa từng gặp người đó, cũng không có ý định gặp, có duyên đến đâu cũng nên giữ một khoảng cách để dễ dàng quay
người đi.
Kỳ thực sau buổi hôn lễ kết thúc không lâu, Hướng Viễn cũng ý thức rằng, Đằng Vân có chuyện gì muốn nói với cô nhưng lại thôi
nên cô cũng không truy vấn. Đằng Vân trước nay nghĩ nhiều nói ít, nói và làm đều có chừng mực, anh ta không thể mở miệng thì chắc chắn đó là
chuyện khó nói nhưng Hướng Viễn cũng đoán được vài phần.
Cuối
cùng có một tối, sau khi kết thúc một bữa tiệc đãi khách, Đằng Vân đã
uống thay Hướng Viễn khá nhiều nên cô bảo tài xế về nhà, tự mình lái xe
của công ty đưa anh ta về.
Đằng Vân đã ngà ngà say nhưng vẫn
tỉnh táo, có điều tửu lượng của anh cực tốt, ngoài vẻ mệt mỏi ra thì rất yên tỉnh, suốt dọc đường không mở miệng nửa câu. Hướng Viễn nghe radio
trong xe, đa phần trên radio đều là những chàng trai, cô gái đa tình sầu khổ gọi điện đến kể lễn tâm tình. Hiện giờ, người dẫn chương trình đang giải đáp thắc mắc cho một chàng thanh niên vì hoàn cảnh gia đình khác
biệt nên không thú vị, mấy lần không nhịn được đều phải bật cười.
“Hướng Viễn, xin lỗi”, Đằng Vân vốn trầm lặng bỗng thốt ra câu này, khiến cô ngạc nhiên quay sang cười, nói: “Tại sao lại thế?”
“Không phải vì tôi, mà vì Đằng Tuấn, em trai tôi”
Hướng Viễn nghe anh nói xong bỗng không cười nữa, quay đầu chăm chú nhìn con đường phía trước, đôi môi mím chặc.
“Nó là một đứa trẻ đã thích thì không giấu giếm, chẳng suy nghĩ gì đến
những điều khác. Nó chưa chắc đã biết cô không tán thành chuyện nó và
Hướng Dao nên hôm hôn lễ… Đứa em trai của tôi… Tôi sẽ nói với nó rằng,
nó và Hướng Dao không hợp”, Đằng Vân nói.
“Không, không cần”,
Hướng Viễn lắc đầu, “bây giờ thấy thì chuyện này người sai là tôi. Tôi
không nên ngăn cấm Hướng Dao và Đằng Tuấn ngay trước mặt nó. Hướng Dao
luôn làm ngược lại lời tôi, chuyện tôi càng không muốn nó làm thì nó
càng làm cho tôi xem. Tôi phản đối gì thì nó thích cái đó. Nếu lúc đầu
tôi bỏ mặc thì có lẽ chúng đã không thành đôi. Nói thực, em trai anh
chưa chắc là dạng Hướng Dao thích, có thể đó chỉ là một cảm giác mới mẻ
với nó. Bây giờ đến nước này, có vẻ như tôi đã đẩy chúng một cái, nếu
như anh cũng nhúng tay vào thì chúng sẽ càng cho rằng mình là Romeo và
Juliette mất.”
Đằng Vân ít khi thấy vẻ ảo não như vậy trên mặt
Hướng Viễn, anh cười khổ: “A Tuấn đầu óc nó đơn giản nhưng lại rất chân
thành với Hướng Dao. Như nó không xứng với Hướng Dao, tôi biết”
Hướng Viễn nhìn Đằng Vân một cái, nói gọn: “Anh hà tất phải nói như vậy? Đương nhiên, tôi biết cậu ta không sai, anh cũng vậy… Đằng Vân, nói
thật là, trong lòng anh cũng cảm thấy tôi quá ngạo mạn, không hiểu tình
cảm đúng không? Tùy các anh nghĩ sao thì nghĩ vậy.”
“Tôi nghĩ thế nào có quan trọng không?”
Lúc này, xe đã dừng trước cửa nhà Đằng Vân. Hướng Viễn tắt máy, trước
khi Đằng Vân xuống còn thở dài: “Em trai anh là người thật thà, tôi
biết. Đằng Vân, không phải tôi khinh khi gì cậu ấy nhưng tôi biết Hướng
Dao là đứa hay thay đổi, đầu óc hễ nóng lên là cũng chẳng biết mình muốn làm gì nữa. Tôi không tán thành việc nó và Đằng Tuấn ở bên nhau không
phải vì ghét bỏ Đằng Tuấn, mà vì chút lòng ích kỉ của mình. Tôi chỉ có
một cô em gái, tôi mong con đường sau này nó đi sẽ êm ả nhẹ nhàng, cuộc
sống hạnh phúc hơn, anh có hiểu không?”
Cô vừa nói vừa tự cười
giễu mình: “Bây giờ nói thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi lại là người
độc ác chia quyên rẽ thúy, không chừng ngày mai nó sẽ kết hôn ngay cho
tôi xem. Thôi cứ thuận theo tự nhiên vậy. Chưa biết chừng chúng ta sẽ
trở thành thông gia cũng nên”.