Ngày thứ sáu của kỳ nghỉ lễ,
Trâu Quân mười hai tuổi lần đầu được nửa tiếng trên chiếc xe liên tỉnh.
Đi cùng với cậu còn có Hướng Viễn và cả người anh bao năm không gặp của
cậu.
Lúc chiếc xe nặng nề chạy trên đoạn đường núi gập ghềnh,
trước nay vốn chưa từng đi xa nên cậu cứ hỏi đi hỏi lại Hướng Viễn:
“Chúng ta đi tỉnh có chuyện gì không?” Hướng Viễn chỉ cười bảo: “Chẳng
có chuyện gì cả, đi chơi ấy mà.”
Chẳng làm gì cả, chỉ là đi
chơi. Trâu Quân không thể xoa dịu được cảm giác hồi hộp, mong chờ. Cậu
cũng cảm thấy có chút nghi ngờ nhưng đó là chuyện mà cậu chẳng dám nghĩ
tới bao giờ. Bình thường, đến cả người lớn trong nhà thỉnh thoảng có
việc, một năm cũng chưa chắc đi tỉnh lấy một lần, vậy mà Hướng Viễn lúc
nào cũng bận rộn tất bật, còn người anh thành phố của cậu đã mấy năm rồi mới gặp lại đưa cậu đi chơi.
Lúc ra khỏi nhà, Trâu Quân gặp
Hướng Dao ở trước cửa nhà cô. Cậu không rõ tại sao Hướng Dao lại có cái
nhìn thù địch với mình nhưng hai người là bạn cùng lớp, lại chơi với
nhau từ nhỏ nên cậu không muốn mối quan hệ này trở nên tồi tệ. Trong tâm trạng vui sướng, mặc kệ chuyện Hướng Dao phớt lờ mình, cậu chủ động lên tiếng chào hỏi: “Hướng Dao, khi nào chúng ta xuất phát?”
“Ai là chúng ta với cậu? Xuất phát đi đâu? Chả biết cậu đang nói gì?” Vẻ hoang mang trên mặt Hướng Dao khiến Trâu Quân bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của “chuyến đi lên tỉnh chơi”. Chẳng lẽ cậu nghe nhầm ư? Tối qua, rõ
ràng Hướng Viễn đến nhà cậu dặn dò, nghe nói anh trai cũng đi, bố cũng
đồng ý rồi. Vì chú Trâu thọt – bố của cậu – đã được Diệp Khiên Trạch
giúp đỡ nhiều nên tỏ ra khá lịch sự với “kẻ ăn bám” là cậu.
Trâu Quân có phần nghi ngờ, lắp ba lắp bắp: “Chẳng phải … chẳng phải đã hẹn hôm nay đi lên tỉnh chơi hay sao?”
Hướng Dao chưa kịp phản ứng thì Hướng Viễn đã nghe tiếng bước ra, cười
với Trâu Quân: “Em đến rồi à? Chuẩn bị đi nhé.” Dường như ý thức được
Hướng Dao đứng bên cạnh, Hướng Viễn cũng hỏi một câu với em gái: “Có đi
không?”
Hướng Dao ngẩn ra, sau đó to giọng đáp: “Có gì hay ho
đâu, ai thèm đi.” Nói dứt lời, cô quay người chạy vào trong nhà nhưng
vẫn không quên trừng mắt với Trâu Quân một cái.
Lần đầu tiên đến tỉnh, Trâu Quân bị những con đường rộng lớn tấp nập người qua lại và đủ những thứ hay ho thu hút không rời mắt được, cậu cảm thấy hai con mắt
mình khôgn còn đủ dùng nữa. Cậu không hiểu tại sao Hướng Dao lại bảo
không hay ho. Ba người họ đi qua rất nhiều con đường, vào rất nhiều cửa
hàng, đến công viên Nhân Dân nho nhỏ trong tỉnh không biết mệt là gì.
Lúc đi ngang qu abện viện tỉnh, Hướng Viễn còn đề nghị vào đó thử máu
xem là nhóm máu gì, cô nói bây giờ người thành phố đều tích làm thế.
Trâu Quân nghe Hướng Viễn nói vậy cũng theo cô và anh trai vào phòng xét nghiệm, xắn tay áo lên, rút ra một ống máu. Tất cả chuyện này đối với
Trâu Quân đều rất mới lạ, cậu thấy mình đã lớn thế này nhưng chưa từng
chơi vui thế bao giờ. Cậu cứ hỏi anh mình bây giờ là mấy giờ, Diệp Khiên Trạch tưởng cậu vội về nhưng thật ra cậu chỉ sợ trời tối, sợ ngày hôm
nay sẽ kết thúc.
Nhưng cho dù cậu không muốn thì, ngày hôm ấy,
sớm muộn gì cũng phải kết thúc. Ngồi trên chuyến xe trở về nhà, Trâu
Quân ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, lúc đến cậu vui sướng bao nhiêu thì
khi về hụt hẫng bấy nhiêu. Diệp Khiên Trạch ngồi cạnh vỗ lên đầu, hỏi
cậu nghĩ gì mà thất thần thế. Trải qua ngày hôm nay, khoảng cách giữa
Trâu Quân và anh mình giảm đi khá nhiều nhưng cậu vẫn không thể trả klời câu hỏi của anh. Cậu đang nghĩ gì? Hôm nay rõ ràng cậu rất vui nhưng
khi nhìn thấy trời tối dần tại sao cậu lại thấy buồn bã? Cậu bỗng thấy
hối hận, trên đường cứ để tâm xem bây giờ là mấy giờ nên đã bỏ lỡ không
biết bao nhiêu phong cảnh.
Chiếc xe đã về gần đến nơi, chỉ có sự đau nhức mơ hồ trên cánh tay bị tiêm là nhắc nhở Trâu Quân về hành
trình của ngày hôm nay. Đột nhiên cậu nhớ ra bị rút nhiều máu như thế mà cậu lại quên không hỏi xem rốt cuộc mình nhóm máu gì. Cậu nắm cổ tay,
quay lại hỏi Hướng Viễn: “Chị Hướng Viễn, vừa nãy xét nghiệm em thuộc
nhóm mau gì thế?”
Hướng Viễn cười híp mắt trả lời: “Đừng nóng ruột, làm gì đã biết kết quả nhanh thế được.”
“Anh thuộc nhóm máu B, A Quân, có thể em cũng giống anh đấy,” Diệp Khiên Trạch thuận miệng nói.
“Anh biết mình nóm máu gì, sao hôm nay còn xét nghiệm làm gì?”
Diệp Khiên Trạch nhìn Hướng Viễn, cô chưa kịp trả lời thì Trâu Quân đã
suy nghĩ sang vấn đề khác: “Chị Hướng Viễn, có khi nào em cùng nhóm máu
với chị không?”
Hướng Viễn thấy buồn cười: “Cái này thì không nói chính xác được. Sao em lại muốn cùng nhóm máu với chị?”
“Nếu như chị cần máu thì em có thể cho mà”, Trâu Quân nghiêm túc đáp.
Chưa nói dứt lời, câu đã bị Hướng Viễn vỗ “bốp” một cái vào sau gáy.
“Trẻ con chẳng kiêng kỵ gì cả.” Hướng Viễn cười mắng một câu rồi nhìn
Diệp Khiên Trạch nói: “Người nhà cậu sao toàn thích nói những lời ngốc
nghếch thế?”
Diệp Khiên Trạch cũng không nhịn được cười: “Xem ra A Quân còn tốt với cậu hơn cả ông anh này.”
Hướng Viễn thầm cười giễu mình ngốc nghếch, lại đi mong chờ Diệp Khiên
Trạch sẽ tỏ ra chút bất mãn với chuyện này. Nụ cười của anh rất thật
lòng và trong sáng, đó là niềm vui vì người thân và bạn tốt quan trọng
nhất trong đời anh hòa hợp với nhau.
“Nó vẫn còn là trẻ con. Trẻ con thì luôn cho rằng thời gian người nào ở bên cạnh mình nhiều hơn thì đó là người thân hơn”, cô nói.
Diệp Khiên Trạch nghe Hướng Viễn nói vậy cũng không kìm được cảm xúc, anh đặt tay lên vai Trâu Quân: “Do anh chăm sóc em chưa tốt, A Quân, anh hỏi này, nếu có cơ hội ngày nào
cũng sống với anh, em có chịu không?”
“Anh muốn chuyển về thôn sống hả?” Trâu Quân tỏ ra ngờ vực.
“Không phải, ý anh là em cùng anh đến thành phố.”
“Sao lại thế được?” Trâu Quân không suy nghĩ, trả lời luôn, “Em có phải người thành phố đâu. Hơn nữa, nếu em đi rồi thì bố phải làm sao?”
“Trâu…, bố em có tốt với em không?” Diệp Khiên Trạch hỏi.
Trâu Quân bắt đầu cảm thấy kỳ lạ trước câu hỏi này của anh, cậu nói:
“Bố đối với em cũng không tệ.” người nông thôn bận rộn lo kiếm cái ăn,
hiếm khi bộc lộ tình cảm nên dưới cái nhìn của Trâu Quân thì quan hệ
giữa bố và con trai vốn là như thế.
“Nhưng…”
“Đến nơi rồi kìa, sắp xếp đồ đạc thôi”, Hướng Viễn kịp thời cắt ngang cuộc đối thoại của họ.
Diệp Khiên Trạch đưa Trâu Quân về nhà. Nhà họ Trâu không lớn, bốn người sống chen chúc, còn phải cắt bớt phòng để làm phòng ăn nên Diệp Khiên
Trạch luôn ở nhà một người bà con với mẹ anh ngay gần đó.
Trâu
Quân với bố và mẹ kế cứ nài ép Diệp Khiên Trạch ngồi lại chơi một lúc
nhưng anh nói còn phải đến nhà Hướng Viễn thăm Diệp Linh nên bỏ đi rất
vội vã. Sauk hi Diệp Khiên Trạch đi rồi, Trâu Quân ăn cơm xong liền về
phòng luôn. Chơi cả ngày nên cậu thấy hơi mệt. không biết có phải là ảo
giác hay không mà cậu cứ có cảm giác ánh mắt bố rất lạ lùng, thế là cậu
vội vàng đóng cửa nhưng vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của bố và mẹ kế.
Đêm ấy, Trâu Quân vẫn nằm mơ đến chốn thành thị náo
nhiệt phồn hoa. Thế giới bên ngoài quá tuyệt vời rực rỡ, cậu chưa từng
xa nhà như thế bao giờ. Chỉ có điều, cậu không biết được rằng, ống máu
được rút ra từ người cậu còn đi xa hơn. Dưới sự sắp xếp của nhân viên
bệnh viện quen với nhà họ Diệp, nó đã được chuyển đến một nơi rất xa.
Những ngày sau đó, sức khỏe của Diệp Linh đã hồi phục như thường. Kỳ
nghỉ đã qua nhưng Diệp Khiên Trạch lại không có ý về thành phố. Trâu
Quân cảm thấy rất kỳ lạ, không phải là cậu không thích ở cùng anh mình
nhưng trường cậu đã đi học, chẳng lẽ trường ở thành phố vẫn còn nghỉ lễ? Cậu hỏi Hướng Viễn nhưng ngày nào cô cũng bận rộn đi đi về về giữa
trường và nhà nên cô cũng không còn tâm trí liên quan đến vấn đề đó.
Diệp Khiên Trạch thì bảo: “Khó khăn lắm anh mới có dịp về đây một chuyến nên muốn giải quyết mọi việc xong xuôi rồi mới đi.” Tóm lại là chuyện
gì đây? Trâu Quân không thích dáng vẻ nửa cười nửa không của Diệp Linh
khi nhìn cậu, không thích bố cậu và mẹ kế thì thào to nhỏ sau lưng, cậu
cứ cảm thấy có chuyện gì đó mà ai cũng hiểum chỉ mình cậu không hay biết gì.
Hôm ấy, trên đường tan học về nhà, Trâu Quân gặp Hướng Dao
đang đi cùng đường. Trước kia, những lúc nhưthế này, Hướng Dao luôn lặng thinh đi lướt qua cậu, vậy mà lần này cô đột ngột bước đến trước mặt
cậu, quay lại nói bằng giọng châm chích: “Trâu Quân, số cậu sướng thật,
cuối cùng cũng không phải đi con đường núi này nữa.”
“Cậu nói gì vậy?”, Trâu Quân hoang mang không hiểu.
“Cậu không biết thật hay đang giả vờ? Người trong thôn đang kháo nhau,
cậu không phải là con của bố thọt”, Hướng Dao xốc xỗ lại quai túi, vênh
mặt lên nói.
“Cậu nói bậy!”, Trâu Quân nổi giận, mặt đỏ bừng,
trừng trừng nhìn Hướng Dao, nếu là người khácnói những lời này thì cậu
dẫ chồm lên đánh một trận nhưng cô là Hướng Dao nên cậu không muốn gây
sự, cậu đành kìm nén lửa giận trong lòng một cách khổ sở, vờ như không
nghe thấy.
Hướng Dao tháy cậu không có phản ứng gì thì cảm thấy
thất vọng, nặn ra một nụ cười rồi nói to: “May thật, cuối cùng tôi cũng
không cần đi cùng đường với đồ quỷ đáng ghét nhà cậu nữa.” Nói xong, cô
co giò chạy mất.
Trâu Quân nhìn theo bóng cô, ngơ ngẩn, nỗi bất
an và hoảng hốt trong lòng mỗi lúc một tăng, đến cả bầu trời đang dần
sẫm màu phía xa kia cũng thấm đẫm mùi vị của cơn mưa sắp đến.
Tất cả cảm giác bất an của Trâu Quân đã lên đến đỉnh điểm khi cậu về đến nhà. Cửa nhà cậu đã bị đám người và hai chiếc xe nhỏ bao vây đến nước
chảy cũng không lọt. Cậu đờ đẫn nhìn hai chiếc xe ấy, sáng rực và hào
hoa biết bao. Bình thường trong thôn, ngoại trừ đầu máy kéo và xe máy,
thường thấy nhất là những xe du lịch cũ kỹ cách ngày lại đến thôn một
lần. Trâu Quân cũng giống những cậu bé cùng tuổi khác, đều có một niềm
đam mê cuồng nhiệt với các loại máy móc được chế tạo bằng gang thép
nhưng dù sao nó cũng là thứ quá xa vời với cuộc sống của cậu, Chưa kịp
nghĩ tại sao nó lại đậu trước cửa nhà mình thì đã có người nhiều chuyện
báo với người trong nhà rằng cậu đã trở về.
Trâu Quân thấy một
người đàn ông trung niên cao to rẽ đám đông hiếu kỳ bước ra, bước từng
bước đến gần. Cậu giật mình lùi lại, người đàn ông nửa qùy xuống trước
mặt, định đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cậu nhưng tay vươn ra nửa chừng
lại có vẻ do dự, buồn vui lẫn lộn.
“A Quân … Con chính là A Quân … đã lớn thế này rồi … Là lỗi của bố. Đôi lông mày này, đôi mắt này
nhưng sao năm ấy bố lại tin rằng con không phải con trai của mình chứ?”
Trâu Quân hoang mang, lúng túng đưa tay ra túm chặt quần. Cậu nhớ ra
rồi, bốn năm trước, chính là ông “chủ” từ thành phố đến đưa anh trai đi. Đêm hôm ấy, mẹ ôm cậu, nước mắt rơi cả đêm không dứt. Ông ta đang nói
gì thế? Ai là con trai của ai? Trâu Quân cảm thấy như có một bàn tay vô
hình đang thít nghẹn cổ họng khiến cậu không thốt ra được tiếng nào, đến hô hấp cũng khó khăn vất vả. Cậu hy vọng mình không hiểu những lời ấy
nhưng gương mặt của người đó quen thuộc biết bao. Đây chính là minh
chứng hùng hồn nhất cho việc có cùng chung dòng máu ư? Cậu nghĩ đến từ
“máu” , đột nhiên mới vỡ lẽ như đã hiểu ra điều gì đó, ngay sau đó, cơ
thể cậu đã bị người đàn ông đang rơi nước mắt này ôm chặt vào lòng.
“Con trai bố … Con là con trai của bố…” Người đàn ông ấy ôm rất chặt,
chiếc áo khoác ngoài tinh tế phủ lên chiếc áo cũ rách của Trâu Quân, cậu thật lo lắng chiếc quần đùi bám đầy bùn đất của mình sẽ làm bẩn quần áo của người khác. Cậu cứng người lại, để mặc người đàn ông ấy ôm cậu khóc như một đứa trẻ, đôi mắt cậu xuyên qua vai ông ta nhìn về phía những
người đang đứng tò mò theo dõi. Không ít người đang lau nước mắt, thậm
chí trong đó có người cậu đã gọi là “bố” mười hai năm trời. Diệp Khiên
Trạch mắt cũng rưng rưng nhưng gương mặt lại thấp thoáng nụ cười. Hướng
Dao đứng trong góc khuất xa xa mang vẻ hiếu kỳ như đang xem kịch… Đôi
mắt Trâu Quân đảo một vòng, thật giống một vở kịch. Lần đầu tiên cậu là
nhân vật chính trong đó nhưng sao cậu lại cảm thấy mình giống người xem
hơn.
Nước mắt người đàn ông ấy rơi theo cổ Trâu Quân xuống dưới, ẩm ướt, ngưa ngứa, Trâu Quân chống cự một lúc nhưng không được. Cuối
cùng mẹ kế cậu tiến lại, vừa chùi khóe mắt vừa nói: “Đứa trẻ này thật
thà, chưa từng biết phép tắc gì cả, thấy người thân mà cũng chẳng biết
nói gì cả.”
Người đàn ông ấy lúc này mới chịu buông Trâu Quân
ra, đưa tay xoa đầu cậu: “Không sao, không sao, phản ứng như thế là bình thường. Mấy năm nay, tôi đã không làm tròn trách nhiệm của một người
cha. Đợi sau khi nó theo tôi về, lâu dần thì cha con sẽ gần gũi hơn
thôi.”
“Đúng, đúng, lâu dần sẽổn thôi. Nhìn đứa trẻ này là biết
nó có phúc, quả nhiên không sai.” , mẹ kế của Trâu Quân phụ họa. Trâu
thọt đứng bên cạnh cũng cười hề hề. Những người xung qunah lần lượt xì
xầm ngưỡng mộ số Trâu Quân đúng là có phúc.
“Bính Lâm à, lâu quá rồi không về, ở lại thêm vài này rồi hẵng đi.”
“Lần sau vậy, tôi còn vài việc phải làm, bọn trẻ cũng cần đi học, nhất
là A Quân phải gấp về để làm thủ tục, nếu có thời gian thì sẽ lại về
thăm mọi người.”
“Đã chứng kiến cậu nhóc Trâu Quân trưởng thành, bỗng nhiên đi mất, đúng là cũng không nỡ…”
“Yên tâm, nó lớn lên ở nơi này thì sẽ nhớ nơi này. Sau này hễ có thời
gian, tôi sẽ bảo Khiên Trạch đưa nó về. Dù sao… dù sao mẹ chúng cũng
chôn ở đây.”
Trâu Quân nghe họ thảo luận, dường như chuyện cậu phải đi là mặc định nhưng từ đầu đến cuối đã ai hỏi cậu đâu.
“Thế đã định hôm nào đi chưa?”
“Sắp xếp, làm xong thủ tục thì đi.”
Lúc này, Trâu Quân đột ngột hét lên, đó là câu nói đầu tiên kể từ khi
cậu về nhà: “Ai nói tôi muốn đi? Tôi không đi, muốn đi thì tự các người
đi đi.”
Cậu xô đám người đang vây trước mặt, chạy như bay vào
căn phòng nhỏ tối tăm của mình, sập mạnh cửa lại nhưng vẫn nghe thấy
tiếng “bố” cậu và mẹ kế vội vàng giải thích ngoài kia: “Thằng bé tính
khí vậy đấy. Không sao, một lúc sau là hết thôi. Đồ đạc của nó chúng tôi sẽ giúp thu dọn, anh yên tâm.”
“Không sao, chuyện này quả thực quá đột ngột, để thằng bé yên tĩnh một lát cũng tốt.”
Trâu Quân không bật đèn, cậu ngồi bên mép giường, quan sát căn phòng
trong ánh sáng nhờ mờ nhờ mờ. Trong không gian nho nhở của cậu và cậu em trai mà mẹ kế đưa đến này, ngoài một chiếc giường, một chiếc bàn, một
chiếc ghế, một ngọn đèn thì chẳng còn gì hết. Trong suốt thời gian qua,
cậu không thể nói rằng mình yêu nơi này, cũng như yêu thương cái người
ngờ nghệch mà cậu gọi là “bố” suốt mười hai năm kia, rồi người mẹ kế có
phần nhỏ mọn hẹp hòi kia đến nhường nào. Tuy họ đối xử với cậu cũng
không phải là tốt cho lắm nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ rời bỏ nơi
này.