Rất nhiều thứ cô vẫn nhớ nhưng anh lại lãng quên mất rồi
Hướng Viễn về nhà, thấy bộ dạng chị như vậy, Hướng Dao muốn
hỏi nhưng không dám mở miệng, chỉ lẳng lặng đi đun nước. Khi Hướng Viễn
tắm nước nóng, thay quần áo bước ra thì hàng xóm đã đưa Diệp Linh yếu ớt về nhà cô rồi. Thì ra, sau khi Diệp Linh được cứu, những du khách đến
xem tuy đông nhưng chẳng ai quen biết cô gái đột nhiên bị rơi xuống nước này. Hơn nữa, không hiểu là do bị sốc nặng hay vẫn chưa kịp hồi phục mà sau khi tỉnh dậy mặt Diệp Linh không một chút xúc cảm, chẳng nói tiếng
nào. Người dân trong thôn không còn cách nào khác, đành đưa cô ta tới
trạm y tế, bác sĩ bảo không còn gì nghiêm trọng nữa nên họ chỉ còn biết
khiêng cô đến nhà Hướng Viễn. Một là Hướng Viễn là người cứu cô, hai là
nhà họ Hướng, có hai cô con gái, chăm sóc Diệp Linh cũng thuận tiện hơn.
Hôm ấy, tất cả những phòng trống trong nhà đều có khách, Hướng Viễn
đành sang ngủ cùng Hướng Dao, nhường phòng mình cho Diệp Linh. Hướng Dao đang cùng hai cô gái nữa trong thôn lấy quần áo sạch của Hướng Viễn
thay cho Diệp Linh đang nửa tỉnh nửa mê.
Tất bật vội vã cả một
buổi chiều, khi một thứ dần ổn định thì mặt trời đã ngả về tây. Hướng
Viễn cẩn thận phơi những tờ tiền ướt trong bếp, còn mình thì ngồi xuống
bậu cửa. Lên khỏi đầm đã lâu, cô cũng đã mặc thêm quần áo mà vẫn thấy
lạnh, đầu nặng, cổ họng rát như bị lửa đốt, muốn bảo Hướng Dao rót cho
cốc nước mà không biết con bé chết tiệt ấy đã chạy biến đi đằng nào rồi. Cô đã sớm biết cách chăm sóc bản thân nên cũng biết rõ mình đã bị cảm
lạnh. Từ trước đến nay cô vẫn rất khỏe mạnh, bình thường cũng hiếm khi
đau đầu cảm sốt, vậy mà hôm nay chỉ dầm nước một chút mà đã trở nên thê
thảm thế này, chẳng lẽ cô nàng thành phố kia đã truyền nhiễm tính tiểu
thư cho cô rồi? Hướng Viễn nghĩ đến đây liền bật cười. Cô nghĩ ngồi đợi
một lúc rồi về ngủ một giấc vậy, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.
Lần này Hướng Viễn không được toại nguyện, khi ý thức vừa bắt đầu hỗn
độn, cô đã nghe thấy chú trưởng thôn hai Lý gọi: “Hướng Viễn,Hướng Viễn, người nhà của cô gái kia đến rồi. Ha ha, cháu đoán xe, là ai nào…”
Câu sau của chú hai Lý vẫn chưa kịp nghe tường tận thì ánh mắt của cô đã nhìn thấy bóng dáng sau lưng chú.
Người ấy rất giống anh nhưng sao lại là anh được? Thế nhưng giọng nói
ấy rõ ràng rất quen thuộc: “Hướng Viễn, sao cậu lại ngồi ở đây?”
Hướng Viễn, sao cậu lại ngồi ở đây?
Trước kia mỗi lần anh đi học, cô luôn đứng đợi ở thung lũng gần nhà
anh. Lúc anh nói câu đó đều bật cười rất rạng rỡ. Hướng Viễn ở đây,
đương nhiên là để đợi anh rồi.
Hướng Viễn cười, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, “Diệp Khiên Trạch, sao cậu lại đến trễ thế? Hại tớ đợi lâu ơi là lâu.”
Nhưng nét mặt của anh lúc đó không lo âu như thế này.
Hướng Viễn đột nhiên tỉnh táo hẳn, không biết sức lực ở đâu ra khiến cô đứng phắt dậy, lúc nhìn rõ người trước mặt mình, nghi ngờ càng tăng
thêm.
“Khiên Trạch? Sao lại là cậu?”
Anh vội vã bước qua bậu cửa tiến vào trong” “Hướng Viễn, chúng ta nói chuyện sau đi.”
Hướng Viễn thoáng sững sờ, vội vàng theo Diệp Khiên Trạch vào trong.
Diệp Linh đã tỉnh dậy, đang nằm trên giường. Diệp Khiên Trạch bước đến, không nói một lời, chỉ cúi đầu nhìn cô.
Diệp Linh đột nhiên mỉm cười, niềm vui ngây thơ như một đứa trẻ vừa có được kẹo ngọt.
Cô lên tiếng trước, một câu nói không đầu không đuôi: “Anh muốn nói gì với em?”
Diệp Khiên Trạch sửa lại chăn cho cô rồi nói: “Ra ngoài chơi cũng phải
nói cho nhà một tiếng chứ. Còn nữa, sợ nước mà còn đùa, bố mẹ sẽ lo lắng đấy.”
Anh né tránh ánh nhìn của Diệp Linh,quay đầu lại đụng ngay ánh mắt của Hướng Viễn.
“Cám ơn cậu, Hướng Viễn!” Lúc này, trên gương mặt anh mới xuất hiện nụ cười thành thật: “Cám ơn cậu đã cứu em gái tôi.”
Hướng Viễn cũng cười nhưng trong lòng cô lại có cảm giác bất an không
nói rõ được. Thì ra Diệp Linh là em gái cậu ấy, chắc là con chú Diệp và
người vợ mới sau khi chú về thành phố. Chuyện Khiên Trạch cảm ơn không
có chút vấn đề gì, vấn đề là ở chỗ Hướng Viễn chưa từng nghĩ rằng, cố
nhân trùng phùng, thái độ đầu tiên khi anh đối diện với cô lại là một
lời cảm ơn.
[/FONT]
Cảm ơn là lịch sự, khách sáo, là
đối ngoại, xa cách, thế nên những người thân thiết với nhau không cần
nói lời cảm ơn. Lời cảm ơn của Diệp Khiên Trạch là dành cho cô – một
người ngoài- đã vô tình cứu người nhà anh. Quen và lạ đã phân rõ. Diệp
Khiên Trạch trong trí nhớ của Hướng Viễn là người vô cùng gần gũi, thân
thiết với cô. Năm mười bốn tuổi, khi Diệp Khiên Trạch cùng bố về thành
phố, Hướng Viễn đứng trên đỉnh ngọn núi sau thôn nhìn anh đang đứng gần
gốc cây hòe già ở đầu thôn, chần chừ không chịu nhúc nhích, ánh mắt đang tìm kiếm cô gái nhỏ luôn bầu bạn bên anh trong đám đông hàng xóm vây
quanh nhưng không thấy đâu cả. ai có thể quên được, dưới ánh trăng sơn
cước trong sáng thuở thiếu thời, họ đã ngồi cạnh nhau bên khe suối nhỏ,
Diệp Khiên Trạch từng nói: “Hướng Viễn, chúng ta sẽ không bao giờ xa
nhau.” Khi ấy, Hướng Viễn không nói gì nhưng trong lòng lại khẳng định
chắc chắn rằng, họ thân thiết với nhau như thế, ai có thể chia lìa được? Cho dù có một ngày anh đi rồi, cũng sẽ có lúc cô bay đến bên anh. Cô
không tiễn anh vì sợ nước mắt chia ly, đi là điều tất yếu, bịn rịn đưa
tiễn còn có ý nghĩa gì chứ? Bóng dáng Diệp Khiên Trạch cứ chần chừ quay
đầu tìm kiếm đã biến mất khỏi tầm nhìn của Hướng Viễn. Đã bốn năm trôi
qua, hôm nay gặp lại, anh đã cười và nói cám ơn cô vì người thân của
anh.
Hướng Viễn cảm thấy đầu mình đau nhức. Nghĩ nhiều quá rồi, Hướng
Viễn, bình thường mày có như vậy đâu! Môi cô mấp máy, lời nói chất chứa
nụ cười: “Cám ơn tôi làm gì? Cứ xem như chiếc bình quý Solomon đã thực
hiện nguyện vọng đầu tiên của mình.”
Diệp Khiên Trạch cười vẻ
hiểu ý, ám hiệu mà chỉ có họ mới hiểu đã khiến khoảng cách bốn năm trở
nên mơ hồ. Hướng Viễn lúc này như mới thấy được người bạn gần gũi thân
thiết đã trưởng thành bên mình năm nào. Anh nhìn xung quanh, nghĩ ngợi
rồi nói: “Tôi muốn đến thăm A Quân.”
“Đi đi, hai người đã lâu
không gặp nhau rồi? Chắc giờ nó đang ở nhà. Tôi không đi cùng cậu đâu,
có chuyện gì cứ về đây tìm tôi.” Hướng Viễn vẫn đứng vững, đến cả Hướng
Dao cũng không nhìn ra chị mình đang ốm bởi xưa nay Hướng Viễn không hề
thích người khác nhìn thấy mình yếu đuối bất lực. Nhưng vào lúc này đây, cô bỗng ao ước Diệp Khiên Trạch sẽ hỏi mình một câu: “Hướng Viễn, có
phải cậu thấy không khỏe không?”
Cô biết mình yêu cầu quá đáng
với anh, đã gần bốn năm anh không quay về rồi, những chuyện đang đợi
phía trước còn quá nhiều, làm sao anh có thể quan tâm hết từng chuyện
một cách sáng suốt rõ ràng được? Thím Trâu, mẹ ruột anh cũng là một
người mạnh mẽ, sau khi ly hôn với chú Diệp rồi cải giá, đã cắt đứt liên
lạc đôi bên. Lúc chú Diệp đón Khiên Trạch đi, thím không ngăn cản nhưng
từ đó cũng mất hẳn liên lạc. Hướng Viễn cũng nghe người ta nói, chú Diệp sau khi trở về thành phố đã cưới vợ khác. Nhà họ Diệp mấy năm ấy sống
rất khá, bên ấy đã từng lấy danh nghĩa của Khiên Trạch gửi tiền về cho
thím ấy mấy lần đều bị trả lại hết. Khiên Trạch muốn quay về thăm mẹ
nhưng cũng bị thím từ chối. Thím đã cắt đứt mọi liên hệ với nhà họ Diệp. Sau khi thím qua đời, nhà họ Trâu cũng không biết phải báo tin cho con
trai lớn của thím thế nào. Gần đây họ mới biết tin này, thế nên Hướng
Viễn đã có linh tính rằng anh sẽ quay về. Chỉ có điều không ngờ lại
nhanh như vậy, mà lại còn vì chuyện của Diệp Linh. Lão Hồ kia buổi sáng
mới nói có điềm rằng “cố nhân trở về”, trước giờ ông ta vẫn nói quàng
nói xiên, lần này không ngờ lại đoán trúng.
“Vậy tôi đi trước. Diệp Linh… em gái tôi, phiền cậu chăm sóc nó”, Diệp Khiên Trạch nói.
Hướng Viễn nhớ đến sự khác lạ của Diệp Linh bên bờ đầm. Cô em gái cùng
cha khác mẹ của Diệp Khiên Trạch tại sao lại một mình trở lại nơi anh
trai mình từng sinh ra và lớn lên? Vì sao lại nhảy xuống đầm sâu? Anh em họ gặp nhau sao lại khiến cho người ta có cảm giác kỳ lạ không thể nói
rõ? Hướng Viễn thấy hoài nghi. Diệp Linh tạm thời không còn nguy hiểm gì nữa, Trâu Quân cũng là em trai ruột của Diệp Khiên Trạch, có chuyện gì
thi đợi khi anh gặp được Trâu Quân rồi nói cũng không muộn.
Diệp Khiên Trạch đi rất lâu. Hướng Viễn nằm trên giường Hướng Dao ngủ một
giấc, lúc tỉnh dậy đêm đã khuya. Cô bảo Hướng Dao đến trông Diệp Linh,
lúc nó về phòng lấy chăn nệm, vô tình thốt ra một câu: “Cái người đang
nằm trong phòng chị ấy, chẳng thấy có động tĩnh gì cả nhưng không biết
tại sao gối lại ướt đẫm một khoảng lớn.”
Sáng sớm hôm sau, Diệp
Khiên Trạch cũng Trâu Quân quay lại nhà Hướng Viễn. Năm ấy khi Diệp
Khiên Trạch đi, Trâu Quân đã chín tuổi nên nó nhớ được rất nhiều chuyện. Diệp Khiên Trạch là một ông anh tốt, trước kia tình cảm anh hem họ luôn thân thiết, thế nhưng đã mấy năm không gặp, Trâu Quân lại tỏ ra bẽn lẽn ngại ngùng trước mặt anh mình. Trước cậu cũng không phải là người có
tính cách hướng ngoại, nay theo sau anh trai đến nhà Hướng Viễn – nơi
cậu thân thuộc và thường xuyên lui tới – cậu vẫn trầm lặng đến lạ lùng.
Diệp Khiên Trạch vào thăm Diệp Linh, cô vẫn chưa tỉnh, dáng vẻ ngủ say
yên tĩnh một cách kỳ lạ. Diệp Khiên Trạch thở dài, nghe thấy Hướng Dao
gọi ở cửa phòng: “Anh Diệp, chị em gọi anh vào ăn sáng.”
So với
vẻ thẹn thùng trước mặt anh mình của Trâu Quân, Hướng Dao lại tỏ ra dạn
dĩ hơn nhiều với “anh Diệp” mà khi xưa vẫn thường lui tới nhà cô. Cô gọi Diệp Khiên Trạch rồi đi về phía nhà bếp, bình thường Hướng Viễn bận
nhiều việc nên đa số việc vặt trong nhà do Hướng Dao làm.
Bữa
sáng của nhà họ rất đơn giản, chỉ gồm cháo trắng và rau, còn có sữa đậu
tươi mà sáng sớm Hướng Dao đã đến hàng sữa đậu trong thôn mua dưới sự
dặn dò đặc biệt của Hướng Viễn. Hướng Dao đổ sửa vào mấy chiếc cốc rồi
một thìa đường trắng nhỏ theo thói quen, Hướng Viễn bỗng ngăn cô lại:
“Một cốc không bỏ đường, đổi thành một thìa một thìa muối. Diệp Khiên
Trạch uống thứ này luôn thích mặn một chút.” Hướng Viễn bảo.
Hướng Dao ngẩn ra một lúc, làu bàu: “Khẩu vị của anh Diệp kỳ quặc thế
không biết.” Tuy nói vậy nhưng Hướng Viễn đã mở miệng bảo thì cô vẫn
phải y theo lời mà làm.
Bốn người ngồi quanh chiếc bàn ăn nhỏ có đến mười mấy năm lịch sử của nhà Hướng Viễn, Trâu Quân giúp bày biện bát đũa lên bàn.
Diệp Khiên Trạch lên tiếng với chút hối lỗi: “Hướng Viễn, lần này chúng tôi làm phiền đến cậu nhiều quá.”
Hướng Viễn chìa một tay ra với anh: “Nếu cậu thấy ngại thì có thể trả tiền cho tôi như những du khách khác.”
Diệp Khiên Trạch biết cô mượn lời nói đùa để trách mình khách sáo nên
cười cười rồi không nói gì nữa, cúi đầu uống một ngụm sữa đậu trước mặt. Bỗng nhiên anh ngẩn ra, đôi lông mày hơi chau lại, có điều anh đã nhanh chóng che giấu được vẻ mặt lạ thường của mình.
Nhưng Hướng Viễn nhận ra ngay cử chỉ khác thường đó của Diệp Khiên Trạch. “Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?”, cô hỏi.
Diệp Khiên Trạch nuốt ngụm sữa đậu với vẻ tự nhiên, cười nói: “Không có gì, Hướng Viễn, tôi tưởng uống sữa đậu mặn là thói quen của người
phương Bắc chứ?”
Hướng Viễn ngây ra một lát rồi nói: “”Chẳng
phải trước kia cậu vẫn thích thêm ít muối vào trong sữa hay sao? Lúc ấy, tôi vẫn hay cười cậu là kẻ kỳ quặc.”
“Vậy à?” Diệp Khiên Trạch
khựng lại nghĩ ngợi rồi lại cười nói: “Chắc là do những tư tưởng lạ lùng thời nhỏ thôi. Cậu vẫn còn nhớ à?”. Sợ làm phật lòng Hướng Viễn nên anh cố ý uống thêm ngụm lớn.
...
Hướng Viễn giằng cốc sữa trong tay anh, quay lại nói với Hướng Dao: “Đổ cốc này đi rồi đổi cốc ngọt.”
Không cần, không cần mà”, Diệp Khiên Trạch vừa nói vừa ngăn Hướng Dao lại.[
Hướng Viễn cười giễu cợt mình: “Không sao, tại tôi thôi, những gì
tôi nhớ đều là những chuyện cũ rích từ lâu rồi. Đã lâu thế mà cứ tưởng
cậu vẫn như xưa. Hướng Dao, đem đổ đi.”
Trâu Quân nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: “Không cần, em đổi cho anh vậy. Em thích uống mặn một chút.”
Hướng Viễn nhướng mày vẻ bất ngờ: “Ủa, sao hai anh em nhà này lúc nhỏ đều có sở thích kỳ quặc thế nhỉ?”
Hướng Dao lừng khừng đứng ở đó không biết làm gì, mãi một lúc sau
mới ngồi xuống, đặt mạnh cốc sữa đậu mặn xuống trước mặt Trâu Quân.
Sau khi đổi cốc, bốn người im lặng ăn sáng, không ai nói gì.
Hướng Dao buông đũa sớm nhất, nhìn Trâu Quân rồi lại ngắm Diệp Khiên Trạch, đột nhiên nói: “Anh Diệp, anh cao hơn trước nhiều quá. Hai anh
em giống nhau thật, có điều anh đẹp trai hơn Trâu Quân nhiều.”
Bình thường cô bé không phải người hay nói, lúc này lại thốt ra một
lời vô tâm với vẻ ngây thơ đặc biệt của một cô bé khiến Diệp Khiên Trạch cười phá lên. Hướng Viễn cũng không nhịn được cười nhưng trong lòng cô
lại không cho là như vậy. Thực tế, tuy hai anh em Diệp Khiên Trạch và
Trâu Quân không cũng một cha nhưng quả thật rất giống nhau. Điều khác
biệt là, Diệp Khiên Trạch giống bố anh hơn, trán cao mắt sâu, Trâu Quân
lại giống mẹ ruột cậu, mày mắt thanh tú nhưng họ đều là những anh chàng
đẹp trai. Người anh đã trưởng thành nên có mùi vị thư sinh hơn, người em vẫn còn sự non nớt của các cậu nhóc, dù thế nhưng quả thật cũng rất khó phân bì cao thấp.
Hướng Viễn không hiểu sao Hướng Dao lại thốt ra một câu như vậy, có
điều cô cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ cho lắm. Hướng Dao và Trâu Quân
chẳng những cùng tuổi mà từ tiểu học đến năm lớp bảy luôn học cùng lớp
với nhau. Theo lẽ thường thì hai người gần tuổi nhau, hai nhà lại gần
gũi thì tình cảm sẽ thân thiết hơn, những điều này không thể khiến họ
trở thành bạn thân. Bên phía Trâu Quân thì không có gì, nhưng do Hướng
Dao lúc nào cũng thấy cậu chướng mắt nên hai đứa mà ở gần nhau thì Hướng Dao thể nào cũng phớt lờ hoặc lườm nguýt khó chịu với cậu. Sau khi lên
cấp hai, từ thôn đến trường ở xã là đường núi dài gần mười dặm, có lúc
Hướng Viễn bảo Hướng Dao đi cùng Trâu Quân cho có bạn có bè, dễ trông
chừng nhau hơn nhưng Hướng Dao nhất quyết không chịu, một là sẽ đi trước nửa tiếng, hai là cố gắng trì hoãn thời gian để đi chậm hơn, tóm lại là không muốn đi cùng với Trâu Quân. Hướng Viễn nghe nói, dù có học cùng
trường nhưng Hướng Dao không nói với Trâu Quân câu nào.
Hướng Dao không phải là mộ cô bé khó gần, trong trường bạn bè cũng
khá nhiều, nhưng hình như lại tỏ ra đặc biệt khó chịu với Trâu Quân.
Hướng Viễn nhớ lúc còn bé, hai đứa vẫn chơ đùa cùng nhau mà, từ khi nào
và tại sao lại có tình trạng như thế này? Hướng Viễn hỏi Trâu Quân, cậu
cũng tỏ ra hoang mang. Sau này, cô cũng lười, chẳng buồn đả động đến
những chuyện cỏn con như vậy nữa.
Trâu Quân thấy Hướng Dao đem mình ra so sánh với anh trai mà cũng
không quên hạ thấp bản thân mình nhưng cũng chẳng giận dỗi gì, vẫn uống
từng ngụm sữa đậu mặn.
Ăn sáng xong, theo lời thỏa thuận từ trước, Hướng Viễn phải đưa mấy
du khách trọ trong nhà lên núi ngắm cảnh. Lúc về phòng chuẩn bị đồ đạc,
cô mở hộc tủ ra, không biết là vô tình hay cố ý, một tệp thư dày cộp mà
Diệp Khiên Trạch viết cho cô trong những ngày tháng anh vừa lên thành
phố trượt ra khỏi chiếc hộp nhỏ mà cô vẫn dùng để cất tiền.
Hướng Viễn phủi những bụi phủ mờ trên tập thư ấy. Cô rất ít khi lật
giở tư từ cũ ra xem nhưng vẫn nhớ rõ, tổng cộng hai mươi mốt bức, ngoài
ra còn có mấy tấm bưu thiếp vào những lúc lễ tết nữa. Lúc Diệp Khiên
Trạch mới về thành phố, những bức thư anh viết cho cô bay đến như những
bông tuyết rơi. Khi ấy, lần đầu anh đến một gia đình xa lạ, một thành
phố xa lạ, có rất nhiều chỗ không quen biết, Hướng Viễn là người duy
nhất để anh tâm sự. Lúc đầu, những bức thư anh viết lúc nào cũng dài đến mấy trang giấy, kể lại những chuyện mới lạ của thành phố và nỗi hoang
mang của mình và cả sự nhớ nhung bạn cũ và quê hương. Thư trả lời của
Hướng Viễn bao giờ cũng chỉ ngắn gọn một trang giấy, trong lòng cô có
rất nhiều điều muốn nói. Nhưng khi hạ bút lại thấy những thứ đáng để nói quá ít, cô chỉ an ủi anh rằng đợi đến khi quen rồi sẽ phát hiện ra ở
thành phố lớn chắc chắn có nhiều thứ tốt hơn cái thôn nhỏ này nhiều.
Những bức thư sau này của Diệp Khiên Trạch cũng chứng minh điều cô
nói là đúng. Anh dần dần hòa nhập vào cuộc sống mới, bắt đầu kể với cô
về gia đình mới của ình – người cha đã bao năm anh chưa gặp, người mẹ kế dịu dàng ít nói và một cô em gái nhỏ kém anh hai tuổi. Anh nói họ đều
đối xử với anh rất tốt, cuộc sống trong trường cũng rất suôn sẻ, anh còn quen được vài người bạn mới. Nghe đến đây, Hướng Viễn chợt có cảm giác
được an ủi. Mỗi lần gửi thư là phải cuốc bộ rất xa lên xã nên cô thường
làm người lắng nghe. Thỉnh thoảng cô cũng gửi lại một hai bức thư, kể về những tin mới trong thôn, chú hai Lý kế bên nhà anh đã làm trưởng thôn, tên khốn cùng lớp họ đã đi lính… họ nói về cuộc sống của riêng mình,
càng nói càng khác xa nhau, dần dần rồi cũng nói ít lại. Những bức thư
của anh từ mỗi tuần một bức biến thành một tháng một bức, về sau thỉnh
thoảng mới có một bức rồi lại thành một tấm bưu thiếp cho mỗi dịp lễ…
Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Hình như là năm thứ ba sau khi anh trở về thành
phố, hai người đã hoàn toàn mất liên lạc.
Hướng Viễn không trách cứ ai, cô có thể hiểu Khiên Trạch: anh luôn là người hiền lành, hoài
niệm, chỉ có điều họ đã chia xa nhau lâu quá rồi, thế giới họ sống cũng
khác xa nhau. Chỉ dựa vào những cánh thư thì tình cảm cũ dù sâu nặng đến mấy cũng nhạt nhòa, đó là chyện không thể tránh được. Không chỉ có anh, nhiều lúc cô cũng nhấc bút lên rồi không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô
chỉ mong đợi một ngày, cô có đủ sức mạnh để bay khỏi cái thôn nhỏ “ếch
ngồi đáy giếng” này, được đứng trên cùng một mảnh đất với anh, cùng ngắm nhìn thế giới ở một độ cao như nhau. Cô tin mình sẽ làm được! Nhưng lần này, sự trở về của anh khiến cô thấy hoảng hốt, quay lại nhìn, Hướng
Viễn đã phát hiện ra sự nhỏ bé và bất lực của mình trong đoạn trường
thời gian và khoảng cách.[/FONT]
Cô nghe thấy có tiếng gõ cửa
rất khẽ. Diệp Khiên Trạch đứng ở cửa, anh đến thăm cô em gái Diệp Linh
vẫn mê man chưa tỉnh. Hướng Viễn nhanh chóng nhét những bức thư trên tay về chỗ cũ, đóng ngăn tủ lại rồi quay người nhìn anh mỉm cười, hạ giọng
nói: “Tôi bảo Hướng Dao chuẩn bị cho Diệp Linh một ít cháo, vẫn hâm trên bếp. Khi nào cô ấy tỉnh thì cậu bảo Hướng Dao mang vào là được. Tôi
phải đi đây”
Diệp Khiên Trạch đến bên Hướng Viễn, thấy trên
chiếc bàn học sơ sài có đặt vài chiếc ảnh cũ. Cô vẫn lặng lẽ đứng ở chỗ
cũ, không nói gì nhưng cũng chẳng bỏ đi
“Hướng Viễn, lần này
quay về gặp A Quân và cậu, bỗng dưng cảm thấy những ngày tháng trước kia trở nên xa xôi quá, nhưng lại rất đáng hồi tưởng. Đã lâu lắm rồi chúng
ta không gặp nhau. Cảm giác được gặp lại bạn cũ thật khác lạ.”
Hướng Viễn đáp: “Nếu đã như vậy thì bây giờ về rồi, ở lại thêm vài
ngày đi. Em gái cậu vẫn chưa khỏe lắm, nghỉ ngơi dưỡng sức cũng tốt.
trường các cậu chẳng phải cũng được nghỉ lễ sao…”
“Em gái tôi…” Diệp Khiên Trạch do dự một lúc rồi nói tiếp: “Sao nó lại rơi xuống nước vậy? Trước đó nó có nói gì không?”
Hướng Viễn liếc nhìn về phía Diệp Linh đang nằm trên chiếc giường gần
đó rồi trả lời: “Không nói gì cả. có điều tôi không thấy là cô ấy “rơi”
xuống nước nhưng vì lý do gì thì tôi không rõ. Khiên Trạch, cô em gái
này của cậu… nên trông chừng chặt vào thì tốt hơn…”
Diệp Khiên
Trạch không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, anh trầm mặc như có tâm sự u buồn nhưng lại chẳng nói gì. Hướng Viễn nhìn góc mặt nghiêng nghiêng của anh, ánh
mắt anh vẫn như xưa: hiền lành dịu dàng. Anh là người tốt, lúc nào cũng
suy nghĩ cho mọi người, mong muốn mọi thứ được tốt đẹp nhưng không biết
trong những năm cô không ở bên cạnh, anh có được như ý hay không?
Như muốn phá vỡ sự tĩnh lặng, Diệp Khiên Trạch chỉ vào một bức ảnh cũ được lồng trong khung kính treo trên tường của Hướng Viễn, hỏi vu vơ:
“Bức ảnh này chụp năm nào thế? Bối cảnh chắc là ở khe suối mà chúng ta
hay câu cá nhỉ?”
Hướng Viễn nhìn anh: “Đúng, trí nhớ của cậu
tốt lắm. Phải rồi, Khiên Trạch, cậu ở lại với Diệp Linh, tôi lên núi với khách đây. Buổi tối tôi đến tìm cậu.”
Hướng Viễn vội vã đưa
khách lên núi. Cô biết kể rất nhiều điển cố và truyền thuyết trong núi,
tính cách lại phóng khoáng, dễ thương nên mọi người vừa đi vừa cười nói
vui vẻ khiến đường núi lởm chởm cũng trở nên không khó đi lắm. Lúc đi
ngang qua khe suối, cô dừng lại để mọi người chụp ảnh. Nước suối trong
vắt, sắc núi rạng rỡ, đó là địa điểm chụp ảnh rất đẹp
Hướng Viễn nhẫn nại đứng chờ. Cô có chút lơ đễnh, dường như thời gian đã trôi qua
lâu lắm rồi. Đó là khoảng thời gian không lâu trước khi Diệp Khiên Trạch về thành phố, lần đầu tiên cô làm hướng dẫn viên đưa khách lên núi,
Khiên Trạch cũng đi theo. Khi ấy, những du khách cũng dừng lại ở chính
nơi này để chụp ảnh, Khiên Trạch đã mượn máy chụp ảnh của một du khách,
đích thân chụp cho cô một bức. Trước khi người khách ấy trở về, Hướng
Viễn đã ghi lại địa chỉ , nhờ họ gửi ảnh cho mình
Đó là lần đầu
tiên Khiên Trạch chụp ảnh, kỹ thuật không tốt, ảnh cũng không rõ lắm
nhưng Hướng Viễn vẫn cẩn thận lồng nó vào khung kính, treo trên tường.
Rất nhiều thứ cô vẫn nhớ nhưng anh lại không cẩn thận đã lãng quên mất rồi.