Khi đã trưởng thành lúc và cô và anh cũng như đang chơi
trò cút bắt. Lúc cô cố gắng đến gần hơn thì anh lại mơ hồ vô định nhưng
lúc cô lui lại một bước để bảo vệ mình thì anh lại lo sợ, không chịu
buông tay.
Thứ duy nhất mang lại cho Hướng Viễn niềm vui là công việc với cường độ cao. Phần lớn thời gian, sự nghiệp đáng tin hơn
con người, nếu bạn nỗ lưc mười phần thì chí ít nó sẽ báo đạp lại bạn ba
phần. Ở Vĩnh Khải, đặc biệt là khi làm việc bên cạnh Thẩm Cư An, bắt
buộc mọi lúc mọi nơi bạn đều phải như dây cót đồng hồ được vặn sẵn, lúc
nào cũng trong tư thế sẵn sàng mới theo kịp bước chân của anh, đến cả
việc hô hấp cũng phải nắm bắt thời gian, nếu không hễ thở ra là sẽ tụt
lại tận phía cuối cùng. Nhưng Hướng Viễn không hề cảm thấy khó khăn,
nguyên nhân khiến cô cam tâm làm việc với Thẩm Cư An là, Thẩm Cư An là
một người vô cùng thực dụng, là thuộc hạ của anh, làm việc vất vả gấp
mấy lần các phòng khác nhưng lợi ích có được cũng không thấp. Hướng Viễn yêu tiền, mà cố gắng làm việc khiến cô kiếm được nhiều tiền. Kinh
nghiệm và năng lực cũng được tăng lên mà hai thứ đó mang đến những cơ
hội thăng tiến nhiều hơn, từ đó có nhiều tiền hơn. Đó là một công thức
đơn giản nhưng rõ ràng, vì thế cô rất yêu công việc của mình.
Thẩm Cư An từng nói, đa số mọi người đều là một sợi dây, có người rất
ngắn, giá trị thấp, gỡ mấy nút thắt ra thì cũng có chỗ dùng được; có
người lại rất dài, có thể dùng vào rất nhiều việc nhưng rất dễ xoắn lại
với nhau và rối tinh rối mù, lúc cần thì bắt buộc phải tốn nhiều công
sức để gỡ bỏ, mà nếu gỡ quá nhiều sẽ thấy thừa; đương nhiên, nhiều hơn
cả là những người như một sợi dây không dài không ngắn, dùng vào một chỗ thích hợp thì tất nhiên sẽ không thể nào tốt hơn, song đổi một nơi khác sẽ biến thành phế phẩm. Chỉ có Hướng Viễn, cô giống như một sợi dây có
thể kéo dài ra vô tận, bạn muốn dài bao nhiêu, cô ấy sẽ cho bạn bấy
nhiêu, hơn nữa luôn thích hợp làm mọi việc, sẽ không thấy ngắn quá, tất
nhiên cũng không có chỗ nào thừa và lúc không cần đến, cô ấy sẽ thoải
mái tự nhiên co lại thành một đoạn lặng lẽ, không quấn rối lại nên không cần phí sức, nhưng bạn mãi mãi không biết được cô có thể kéo giãn ra
đến mức độ nào.
Hướng Viễn đã gián tiếp nghe được “lý luận sợi
dây” này. Lúc ở trước mặt Thẩm Cư An cô chỉ cười bảo: “Tôi có quyền xem
như Phó tổng giám độc Thẩm đang khen tôi.”
Thẩm Cư An vẫn mỉm
cười: “Sao lại không phải là khen? Chẳng qua tôi chỉ muốn nói, người
thông minh khó tránh khỏi lúc mất đi sự tinh ranh, người cần mẫn lại sợ
ngất ngu ngốc, người vừa thông minh vừa cần mẫn chẳng phải là không có
nhưng thường thì khó kiếm, hiếm có nhất là vừa tinh rang vừa biết kiềm
chế, tỉnh táo nhưng lại quyết đoán.”
Hướng Viễn khoanh hai tay lại: “Sao tôi cứ cảm thấy người mà Phó tổng giám đốc Thẩm nói là chính bản thân anh vậy”.
“Đây có lẽ là nguyên nhân mà tôi xem trọng cô. Tiếc là cô lại là phụ nữ nên những đặc trưng như thế mà ở phụ nữ thì chưa chắc là chuyện tốt”,
Thẩm Cư An ý nhị.
Hướng Viễn nói: “Không sai, phụ nữ giải quyết
vấn đề bằng tình cảm. Nhưng dưới động lực tình cảm, họ lại có thể đi xa
hơn đàn ông rất nhiều.”
Thẩm Cư An ôm đầu cười phá lên: “Cô và
Chương Việt đúng là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau. Cùng một con
đường, nếu đi đến điểm chết, cô ấy luôn nghĩ cách tìm một lối ra khác
cho mình, còn cô lại dọn dẹp sạch sẽ mọi chướng ngại trước mắt.”
Hướng Viễn đột nhiên nhớ đến Chương Việt. Sau khi say khướt, có lẽ
chính do cách nghĩ độc đáo nên cô ấy bắt buộc phải tìm cho mình một lối
ra. Thế nhưng Hướng Viễn chưa bao giờ nói nhiều về quan hệ vợ chồng của
người khác, quan trọng hơn là, cô nghe thấy Thẩm Cư An nói: “Nhưng Hướng Viễn này, người như cô chắc không cần thiết phải để mình đi đến điểm
chết đâu, những con đường bày ra trước mắt cô rất nhiều, Vĩnh Khải có là nơi tốt nhất thì chưa chắc cô sẽ đi đến tận cùng con đường này, những
cơ hội có thể khiến cô phát triển năng lực tối đa vẫn còn nhiều ở phía
trước.”
Hai tháng sau, tròn hai năm ba tháng Hướng Viễn đến làm
việc ở Vĩnh Khải, cô chính thức thoát khỏi thân phận trợ lý, thăng chức
thành chuyên viên khai thác thị trường. Vĩnh Khải là nơi đầy ắp cơ hội,
chỉ cần chờ người đến nắm bắt. Chức vụ của Hướng Viễn tuy không phải là
cao, cũng chẳng phải thấp nhưng cô chỉ là một cô gái trẻ, tự mình phấn
đấu như vậy nên mọi người đều khâm phục cô. Người hâm mộ đố kỵ không
phải là không có, nhưng chẳng mấy ai nói xấu cô, nguyên nhân là do,
ngoài sự cố gắng và thành tích nổi bật thì cô còn có mối quan hệ giao
tiếp tốt với mọi người. Cô không quá thân mật với ai, cũng không khiến
người ta ghét bỏ, đôi mắt một mí của cô quả thật rất đáng yêu, lúc cười
nhìn rất giống một nàng cáo vô hại.
Khi lệnh điều động được ban
ra, một đám đồng nghiệp đòi cô phải mời cơm. Tính Hướng Viễn vốn tiết
kiệm, không thích phô trương nhưng khi cô định nghĩ cách thoát thân
Chương Việt đã rất nhanh chóng tham gia vào hội, nằng nặc bắt cô đãi một buổi thịnh soạn ở “Tả Ngạn”. Nói theo cách của Chương Việt thì, không
có từ nào có thể diễn đạt được cảm giác khoái chí của cô khi nhìn thấy
vẻ mặt đau khổ mỗi khi phải thánh toán tiền của Hướng Viễn.
Hướng Viễn trước đó cứ thoái thác bảo hôm khác sẽ đãi. Đó không chỉ là
kế hoãn binh mà quan trọng hơn, hôm đó là ngày sinh nhật năm mươi tám
tuổi của Diệp Bỉnh Lâm. Do cũng không phải là đại thọ nên Diệp Bỉnh Lâm
không định đã tiệc tưng bừng nhưng ông cũng mời bạn bè thân thuộc đến
nhà họp mặt. Ông bảo Diệp Quân gọi điện cho Hướng Viễn, nhất định bắt cô phải đến dùng cơm. Hướng Viễn hai bên đều khó xử, cuối cùng đành nói rõ tình hình với Diệp Bỉnh Lâm, cô gắng hết sức kết thúc bữa tiệc bên
Chương Việt rồi đến thẳng Diệp gia.
Tháng Mười ở thành phố
phương Nam, trời sập tối rất nhanh, Hướng Viễn bị Chương Việt ép uống
hai cốc, lúc cô mặt đỏ tía tai cáo từ các đồng nghiệp rồi ra khỏi “Tả
Ngạn” thì thành phố đã lên đèn lấp lánh. Cô ngồi taxi, thấy điện thoại
có năm cuộc gọi nhỡ mà trước đó do ầm ĩ quá nên không nghe thấy. Số gọi
đến có hai cuộc là từ nhà họ Diệp, hai cuộc là di động của Diệp Quân,
còn có một cuộc gọi của Diệp Khiên Trạch. Diệp Quân thúc giục cô là
chuyện bình thường, song Khiên Trạch và cô thì khá lâu rồi không liên
lạc. Hướng Viễn không gọi lại, chỉ nói với tài xế: “Cảm phiền nhanh một
chút”. Sau đó quay cửa kính xe xuống, gió đêm mát lạnh thổi qua gương
mặt nóng rực của cô, cảm giác lạnh lẽo.
“Tả Ngạn” không xa Diệp
gia lắm, lúc nhẫn chuông cửa, Hướng Viễn thầm nghĩ có lẽ vẫn kịp chúc
thọ chú Diệp tại bàn ăn. Cửa mở ra rất nhanh, người đứng ở cửa không
phải là dì Dương mà là Diệp Quân sắc mặt có phần lo sợ.
Diệp
Quân nhìn thấy Hướng Viễn, đôi mắt sáng lên vui mừng rồi vội vã kéo cô
sang một bên. Hướng Viễn nghi ngại, chưa kịp hỏi có phải đã vảy ra
chuyện gì không thì trong nhà đã vang đến tiếng bát đũa rơi vỡ và giọng
trách mắng giận dữ của Diệp Bỉnh Lâm.
“Đang yên đang lành, có chuyện gì thế?”, Hướng Viễn hạ giọng nói.
Diệp Quân kề sát tai cô thì thào: “Vốn đang ăn uống rất vui vẻ nhưng bố em nhận được điện thoại không biết ai gọi đến nhưng bắt đầu nổi giận
với chú Hai. Hình như là về tài khoản công ty thiếu tiền hay sao ấy…”
Hướng Viễn biết “chú hai” mà cậu nói chính là Diệp Bỉnh Văn. Không biết tại sao khi biết người gây họa là ông ta, cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân giục cô vào nhà, cô lại chần chừ. Cho dù bên trong xảy ra
chuyện gì thì cũng là vấn đề riêng nhà họ Diệp, cô không chắc mình xuất
hiện lúc này là thích hợp hay không nữa. Thế nhưng người trong nhà đã
phát hiện ra động tĩnh bên ngoài, giọng trách mắng của Diệp Bỉnh Lâm
ngừng lại mất giây, rồi hỏi: “Hướng Viễn à?”
“Là cháu đây, chú
Diệp. Xin lỗi, cháu đến muộn quá.” Hướng Viễn chỉ còn nước liều mạng
tiến vào, vờ như không nhìn thấy tình trạng thê thảm, lộn xộn trên đất,
cùng vẻ mặt kỳ quặc của những người đang ngồi quanh bàn. Lúc cô tiến về
phía bàn ăn, dì Dương đang bận quỳ xuống thu dọn tàn tích. Chỉ trong
tích tắc, những gương mặt vởi vẻ biểu cảm kỳ lạ khác nhau đã được Hướng
Viễn thu vào đáy mắt: Diệp Bỉnh Lâm gương mặt nổi cơn thịnh nộ thì không cần nói, bà Diệp vốn trước nay dịu dàng, trầm tĩnh ngồi bên cạnh chồng, vẻ mặt như thất thần lạ thường. Mấy bà cô của Diệp Khiên Trạch và Diệp
Quân cũng ở đó, cùng không hẹn mà đều im thin thít, nhìn thấy Hướng Viễn bước vào, hai người trong số đó hạ giọng thì thầm với nhau. Chỉ có
Khiên Trạch là đứng dậy, mỉm cười với cô, thế nhưng gương mặt vẫn lộ rõ
tâm sự. Vết thương của Diệp Linh hầu như đã ổn hơn rất nhiều, gò má cũng căng đầy hơn trước, vừa như điềm nhiên vô sự uống nước hoa quả vừa nhìn Khiên Trạch, cơ hồ mọi tranh cãi xung quanh đều chẳng liên quan gì đến
cô. Diệp Bỉnh Văn là trung tâm cơn bão đang dựa lưng vào ghế, đùa vờn
chìa khóa xe trong tay, vẫn vẻ mặt đùa bỡn hờ hững.
Diệp Bỉnh
Lâm nhìn thấy cô thì thở dài, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh nói: “Hướng Viễn, cháu ngồi xuống đi. Ngồi xuống xem Diệp gia nhà chú đã sản sinh ra
những người xuất sắc kiểu gì đây.”
“Anh!” Diệp Bỉnh Văn liếc
Hướng Viễn một cái, nhướn mày nói: “Cho dù có việc gì cũng không cần
thiết phải nói trước mặt người ngoài cuộc”.
Hướng Viễn lặng
thinh như không nghe thấy ông ta nói gì, đưa tay đón lấy cốc nước Khiên
Trạch đưa đến. Nước rất nóng nhưng khi chạm vào tay lại thấy lạnh lẽo.
Diệp Bỉnh Lâm cười nhạt: “Thế mà chú cũng nói ra được à? Cô bé là người ngoài nhưng việc chú làm có giống hành động của người trong nhà không?
Một trăm bốn mươi ba vạn, chú nói một câu mất là mất à? Nếu chú không
phải họ Diệp thì có to gan thế này không?”
Diệp Bỉnh Văn tì tay
vào cạnh bàn: “Anh cả, anh đã làm kinh doanh bao năm thì cũng phải biết
làm ăn có lời ắt có lỗ. Đúng thế, em đã dùng số tiền chín mươi ba vạn để kinh doanh dầu khí với đối phương nhưng không ngờ tên đó lại ỷ thế có
bố đang làm quan để thoái thác, chớp mắt đã chạy biến ra nước ngoài mất
tích. Nhưng em làm việc này cũng vì nghĩ cho công ty, nếu làm ăn thành
công, công ty chẳng cũng được lợi hay sao?”
Diệp Bỉnh Lâm tức
đến phát run: “Được, chú cứ bảo một lòng một dạ muốn cong ty phát triển, thế chú thì cầm năm mươi vạn đi đánh bạc, thua sạch sẽ chẳng còn gì
cũng là vì công ty à? Chú còn mặt mũi nào giải thích với tôi nữa hả?”
“Em cũng biết không nên đánh bạc nhưng anh cũng phải xem người đánh bạc với em là ai chứ? Đó đều là những nhân vật quan trọng trong việc đầu tư phát triển của công ty mà bình thường cho dù chúng ta có lòng tặng tiền thì người ta cũng chưa chắc chịu nhận. Anh cả, con đường này chính là
thế, không thua bạc số tiền đó thì không thể mở ra con đường mới được.”
“Chú còn dám gọi tôi là “anh cả”? Trong nhà này tôi là anh cả của chú
còn trong công ty tôi mới là người chịu trách nhiệm. Trước khi chú làm
những chuyện này cũng không nghĩ đến việc hỏi ý kiến tôi hả?”
“Nếu em hỏi anh thì kết quả thế nào trong bụng mọi người đều rõ. Anh cả, em thừa nhận Giang Nguyên là do một tay anh gây dựng nhưng bây giờ thời đại đã khác, những cách làm cũ của anh còn áp dụng được sao? Đừng nói
với em rằng anh không ý thức được những công trình mà công ty chúng ta
nhận thầu càng lúc càng ít, thêm nữa là giá thành vật tư mỗi ngày một
cao, những công trình kiến trúc, khai thác ấy có nơi nào không có ý đồ
đen tối? Anh cứ kinh doanh vật liệu xây dựng một cách nghiêm chỉnh, cho
dù là bận cả năm, chỉ dựa vào có một chút lợi nhuận thì duy trì được bao lâu? Mấy trăm miệng ăn trong công ty đều há ra chờ cơm. Lúc đầu anh bảo em phụ trách đầu tư quảng cáo cho công ty, chẳng phải cũng muốn tìm một đường ra khác hay sao?”
“Nhưng con đường khác mà tôi chỉ không
bao gồm con đường tà đạo bất chính đó!”, Diệp Bỉnh Lâm đập mạnh lên mặt
bàn, bát đũa trước mặt mỗi người đều rung lên, “Bỉnh Văn, tôi đã già
rồi, mấy năm nay cũng lực bất tòng tâm, nhưng như vậy không có nghĩ là
tôi đã mù mờ. Chín mươi ba vạn đó là vốn lưu động cho bên chú, chú cứ
nói là lỗ rồi, tôi cũng không muốn truy cứu nhưng năm mươi vạn thua bạc
đó là tiền trong tài khoản của Giang Nguyên. Chú phụ trách phòng tài vụ
nhưng tôi chưa hề ký xác nhận kế hoạch dùng số tiền đó, đến của dấu mộc
riêng của tôi chú cũng dám làm giả thì còn việc gì chú không dám làm
hả?”
Diệp Bỉnh Văn lần đầu im tiếng trước sự chỉ trích của anh mình.
Diệp Bỉnh Lâm lại không có ý bỏ qua dễ dàng, ông từ từ rút từ trong túi áo khoác ra một dấu mộc màu vàng, kích thước 2cm x 2cm, nhỏ nhưng ẩm
ướt, khẽ ném nó lên trên mặt bàn, Hướng Viễn lại cảm nhận được khoảnh
khắc đó khi nó rơi trên mặt bàn gỗ, có người run lên rất khẽ.
“Hay dấu mộc chú đóng vốn không phải là giả?” Diệp Bỉnh Lâm cố gắng
khống chế giọng nói của mình nhưng đôi tay lại nổi đầy gân xanh: “Chắc
chú biết theo chế độ của Giang Nguyên, người quản lý sổ sách tài vụ khi
chưa được sự cho phép thì nghiêm cấm có dấu mộc riêng. Dấu mộc này tôi
luôn mang theo bên người, chú có thể nói cho tôi biết, sao chú có thể
lấy được nó?’
Diệp Bỉnh Văn sắc mặt thoáng thay đổi: “Là do em
nhân lúc anh không chú ý đã lấy đi rồi lại lén lút để vào chỗ cũ. Có năm mươi vạn, em cứ nghĩ nếu vụ làm ăn dầu khí đó thành công thì sẽ suôn sẻ bù vào khoản tiền đó”.
“Tự chú lấy?”, Diệp Bỉnh Lâm cười lên
một tiếng, đôi mắt lại như có sương mù lạnh lẽo. “Chú lấy từ đâu rồi trả về đâu? Chú xem tôi là đồ ngu thật hả? Các người đều cho tôi là mù mờ
hả?”
Câu nói này vừa thốt ra, bốn bề đều tĩnh lặng đến mức khiến người ta tâm hoảng ý loạn, tiếng hít thở cũng nén lại.
“Anh cả, anh cũng biết là chị em chúng em thật sự không biết gì cả”,
một trong các bà cô của Diệp Khiên Trạch lến tiếng. Tuy họ đều mang họ
Diệp, cũng nhận được sự quan tâm chăm sóc chu đáo của Diệp Bỉnh Lâm, qua lại thân thiết nhưng họ không nắm giữ chức vụ gì trong Giang Nguyên,
hơn nữa quan hệ vốn vẫn có khoảng cách nên khả năng lấy được dấu mộc
riêng là rất nhỏ, đương nhiên có thể xem như vô sự.
Diệp Bỉnh
Lâm không nói, chẳng ai biết trong lòng ông đã có đáp án hay chưa, cũng
không thể đoán được câu trả lời ấy sẽ mang đến hậu quả ra sao.
“Không ai muốn nói cho tôi biết đúng không?” Ông lần lượt nhìn từng
người trong nhà, sự thất vọng, đau lòng và phẫn nộ cùng lúc xuất hiện
trong đôi mắt. Đúng, năm mươi vạn, Giang Nguyên không thiếu năm mươi vạn này, ông cũng không thiếu năm mươi vạn này, nhưng ông đã làm ăn nửa đời người, chưa hề cảm thấy thê thảm như bây giờ, đến cả sự tín nhiệm giữa
người nhà với nhau mà ông trân trọng cũng đã bị tổn thương.
Trong tim người làm ăn năm mươi tám tuổi bỗng dưng thấy khô héo. Bỏ đi,
bỏ đi, hà tất phải hỏi cho rõ? Em trai ông quả thực cần được giáo huấn
nhưng với những người khác, cho dù người lấy dấu mộc là ai, vì cái gì,
kết quả đều như một nhát dao đâm vào tim ông.
Ông nắm lấy dấu
mộc trong sự yên tĩnh chết chóc. Đúng vào khoảnh khắc này, Diệp Khiên
Trạch – con trai lớn của ông – đã lặng lẽ đứng dậy: “Là con, bố, con đã
lấy. Con xin lỗi!”.
Vào thời khắc Diệp Khiên Trạch đứng lên,
Hướng Viễn đã đột ngột kéo ghì anh lại. Ngoài sự đụng chạm ngắn ngủi khi đưa nước cho cô, đã lâu rồi cô không chạm vào tay anh. Cảm giác lúc ấy
như một con rắn lạnh lẽo, cô biết, sự ẩm ướt đó đều là do mồ hôi đang
toát ra.
Nhưng rốt cuộc cô cũng chẳng thể ngăn cản anh, đôi tay ấy trượt khỏi những ngón tay cô như một con rắn.
“Là con, bố, do con lấy. Con xin lỗi!”.
« Con ? » Diệp Bỉnh Lâm cố hết sức cười phá lên, sắc mặt đỏ bừng : «
Con nói là con lấy ? ». Người chất vẫn như thể càng không chấp nhận được sự thực, đó là con trai ông, là đứa con trai ông tin tưởng nhất.
Diệp Khiên Trạch cúi đầu, giọng nói rất bình tĩnh : « Bố, thực ra chú
Hai nói đúng một số việc. mấy năm gần đây, Giang Nguyên mỗi lúc một khó
khăn. Ngay trong tỉnh này đã có rất nhiều công ty nhỏ kinh doanh cùng
một sản phẩm với chúng ta nhưng họ lại phất triển mạnh hơn là do họ dựa
vào cái gì chứ? Không phải chất lượng, cũng không phải danh tiếng, mà là đi cửa khác, mà bắt buộc phải dùng tiền để đổi lấy, chỉ là con không
ngờ điều này khiến bố đau lòng như thế, đặc biệt là một ngày như ngày
hôm nay. Đều là lỗi của con, bố, con xin lỗi ! »
« Anh nói bậy, dấu mộc là con lấy », Diệp Linh đứng phắt dậy.
Diệp Khiên Trạch lo lắng, hạ giọng bảo : « A Linh, em chẳng hiểu gì đâu. Lúc này còn gây chuyện gì nữa. »
« Anh nói là anh lấy, vậy em cũng có thể nói là em lấy. »
« Các con đang làm gì thế hả ? », bà Diệp khóc với vẻ đau khổ.
Sắc mặt của Diệp Bỉnh Văn càng u ám hơn : « Cho dù là lỗi của em thì em đền năm mươi vạn là được chứ gì ? Có cần làm lớn chuyện thế không ? »
« Bỉnh Văn, chú nói ít thôi », một người chị họ của ông lên tiếng.
Không ai chú ý thấy sắc mặt của Diệp Bỉnh Lâm từ lúc nào đã từ đỏ bừng
biến thành xanh xám, sau đó là tái xám. Ông trừng trừng nhìn cảnh tượng
trước mắt, không nói nửa câu, sau đó thân thể như một bức tượng đất, ngã vật trên ghế xuống đất.
Hướng Viễn nhanh tay nhanh mắt, đưa tay ra đỡ. Người mất đi ý thức nặng như đá tảng, huống hồ là Diệp Bỉnh Lâm
cao to đang độ phát tướng. Dù cô cũng không phải dạng sức lực yếu đuối
nhưng khi cố gắng đỡ cơ thể đang ngã xuống đất cũng bị kéo ngã lăn ra
đất. Cũng may Diệp Quân bay ngay đến giúp một tay nên Hướng Viễn mới
không bị ngã thảm thương.
Hai chú cháu Diệp Bỉnh Văn và Diệp Khiên Trạch cũng phản ứng ngay.
« Bố ! »
« Anh cả ! »
Mấy đôi tay xem như cũng đỡ được người đang nhắm nghiền mắt kia. Bà
Diệp ôm lấy mặt, phát ra tiếng nấc nghẹn ngào như thể đang khóc, Diệp
Linh như bị giật mình khiếp đảm, đờ đẫn cả người, ba người cô họ thét
lên.
« Bố, bố… bố sao vậy ? gọi điện thoại, mau gọi xe cấp cứu
đi ! », Diệp Khiên Trạch quỳ xuống cạnh bố mình, vừa hối hận vừa cuống
quýt, giọng nói khàn đặc.
« Vâng ! » Diệp Quân như tỉnh mộng, vội vã chạy đi lấy điện thoại.
Hướng Viễn đặt một tay lên vai Diệp Khiên Trạch : « Tôi đang gọi, tôi đang gọi… sẽ không sao đâu… »
Tay cô như có một ma lực kỳ lạ khiến Diệp Khiên Trạch khi ấy đang hoảng loạn thất thần như một con cừu non bỗng tìm thấy chỗ dựa trong tích
tắc. Anh và Diệp Bỉnh Văn cẩn thận đặt Diệp Bỉnh Lâm nằm ngay ngắn lại
rồi cứ thế nắm lấy tay bố mình. Hồi lâu sau, anh hơi nghiêng nghiêng đàu trong hoảng loạn, lặng lẽ gối đầu lên mu bàn tay của co, Hướng Viễn cảm thấy sự ẩm ướt trên bàn tay mình.
Lúc này, Hướng Viễn đã gọi
được cho bệnh viện, đọc địa chỉ rồi vội vã bảo Diệp Quân và dì Dương ra
đầu đường để dẫn xe cấp cứu vào, cố gắng không chậm trễ. Bà Diệp được bà cô dìu đỡ, run lẩy bẩy ngồi cạnh chồng mình. Hướng Viễn cảm thấy mình
đã làm tất cả những gì có thểm, bèn khẽ khàng rút tay ra nhưng lại cảm
giác được nỗi đau của người đang gối lên tay cô.
Khi đã trưởng
thành lúc nào cô và anh cũng như đang chơi trò cút bắt. Lúc cô cố gắng
đến gần hơn thì anh lại mơ hồ vô định nhưng lúc cô lui lại một bước để
bảo vệ mình thì anh lại lo sợ, không chịu buông tay.