Mấy năm nay, họ nghĩ đến những chuyện khác nhau, nói
những lời khác nhau, trái tim cũng ở hai bên bờ khác nhau, chỉ có ký ức
là không nỡ bỏ đi, vẫn lặng lẽ nhìn về phía nhau trong do dự
Tan sở được mấy phút đã nghe tiếng gõ cửa, Hướng Viễn không ngẩng đầu
lên, chỉ nói một câu : « Diệp Quân, biến đi cho chị nhờ ! Cô rất hiếm
khi khóa cửa phòng nhưng hễ khóa thì có nghĩa là « xin đừng làm phiền ». Tuy cô làm việc với những người ở Giang Nguyên chưa lâu nhưng vẫn có
thể xem là quen biết với khá nhiều người, nếu đeo bám dai dẳng như vậy
thì ngoài Diệp Quân ra, quả thực chẳng còn người thứ ba nào khác.
Hướng Viễn một tay ôm đầu cười : « Tôi cứ tưởng là tên Diệp Quân phiền
phức kia chứ. Sau này không thể để cậu ấy đến nữa. Nó làm như văn phòng
của tôi là vườn cho trẻ con ấy, khiến cả buổi sáng tôi chẳng làm nổi
việc gì cho ra hồn. »
Diệp Khiên Trạch chỉ biết nói vu vơ ra phía ngoài cửa : « Còn đang đợi ngoài kia kìa, cũng biết điều lắm,
bảo tôi đến gọi cậu. Đi thôi, xuống lầu dưới ăn cơm."
Thôi, có thể tôi sẽ phải đi công tác sau một thời gian nữa nên còn rất
nhiều việc vẫn chưa giải quyết xong, cơm hộp tôi gọi cũng sắp đến rồi.
Nhưng mà vẫn phải ăn cơm…
« Cậu thấy tôi có giống với đang
khách sáo không ? Tôi không kỹ tính trong ăn uống mà, hơn nữa lên lầu
xuống lầu mất công lắm. »
Diệp Khiên Trạch bất
lực, vừa đúng lúc Diệp Quân bước vào lại gần thì thầm vào tai anh : «
Anh, lúc nãy trong thang máy em nhìn thấy chú Hai, có cần gọi chú ấy đi
cùng không ?
Chú ấy bận lắm, không cần đâu », Diệp Khiên Trạch cười với em trai, trả lời
« Vậy chị Hướng Viễn… » Diệp Quân hiếm khi đến được đây nên vẫn không chịu từ bỏ việc thuyết phục Hướng Viễn cùng đi ăn cơm
Hướng Viễn làm động tác tay biểu thị im lặng : « Đóng cửa giúp tôi được chứ ? Cám ơn.
Cô nghe thấy tiếng bước chân họ xa dần nhưng vẫn có thể phân biệt rõ
ràng bước chân hai anh em : nhẹ nhàng là của Diệp Quân, vững chắc nhưng
lại có vẻ ngần ngại là của Diệp Khiên Trạch. Cô thậm chí còn nghe ra cả
tiếng bước chân của Diệp Bỉnh Văn, cảm giác không giống với nét cao ngạo của ông ta. Bước chân ông ta chạm đất cực khẽ, mỗi bước đều tỏ ra cẩn
thận e dè, giống như ánh mắt quan sát cô mọi lúc, cân nhắc, cảnh giác,
thậm chí có chút gì đó khinh miệt.
Trong lúc chờ cơm hộp tới, Hướng Viễn phát hiện ra mình cứ
vô thức đùa nghịch với đồ chặn giấy có khắc logo « Giang Nguyên », một
vật thể dạng bánh tròn đơn giản, không chọn chất liệu bằng pha lê hay
bằng đồng thường thấy mà làm bằng thép đúc không rỉ, bên trên có khắc
sáu chữ phương châm « chất lượng – uy tín – trách nhiệm » của công ty,
phía dưới giới thiệu vắn tắt về sản phẩm chủ yếu. Nội dung ấy cô đã xem
qua không dưới chục lần, nhắm mắt lại cũng nhớ rõ mồn một.
Chức vụ đầu tiên mà Diệp Bỉnh Lâm phân cho cô ở Giang Nguyên hoàn toàn không nổi bật – Trưởng phòng tiêu thụ khu Tây Nam của bộ phận thị trường, nói rõ hơn một chút, thực ra chính là nhân viên nghiệp vụ có giá trị hơn
một chút. Hướng Viễn hiểu nỗi khổ tâm của chú Diệp, cô còn trẻ, lần đầu
đến đây, khởi điểm không thấp cũng chẳng cao, cấp bậc có thấp một chú dù sao cũng dễ tiến. Người tiền nhiệm vị trí này đã bỏ việc vào nửa năm
trước, nghe nói tình hình buôn bán ở Tây Nam không được xem trọng cho
lắm.
Hướng Viễn nhận công việc này, hoàn toàn không gấp gáp phải làm gì to tát, ngay đến cả Diệp Bỉnh Văn cũng tỏ ra hoài nghi vô cùng
trước sự tĩnh lặng và thận trọng của tân binh được Chủ tịch mời đến làm
việc này. Trên thực tế, cô không nói nhiều, cũng không hành động nhưng
lại tốn rất nhiều thời gian để nhìn bằng mắt, dùng trái tim ghi nhớ một
số việc, bao gồm việc lật xem lại một số lượng lớn hồ sơ lưu trữ, chế độ quản lý và tư liệu thị trường của Giang Nguyên. Cô ghi nhớ đa số họ
tên, chức vụ và sở thích của những người phụ trách chủ yếu ở các văn
phòng và các hội thảo, trò chuyện với các cô gái tiếp tân và các anh
chàng đẹp trai ở phòng vi tính, quan trọng hơn là, cô đã bỏ ra khá nhiều công sức để cố gắng quen thuộc với đặc điểm sản phẩm, quy trình sản
xuất và công nghệ của Giang Nguyên. Tuy rằng mọi việc ở thế gian, có
lòng để làm thì không gì không thể nhưng dù sao cô vẫn chưa bao giờ bước chân vào ngành sản xuất vật liệu như thế này. Dè dặt với thực tế, quan
sát rồi mới làm – đó là nguyên tắc làm việc của cô.
Tiền thân của Giang Nguyên là xưởng phụ tùng máy móc tiêu
chuẩn của tỉnh XX, là một nhà máy quy mô nhỏ cho trường Đại học G vào
thập niên bảy mươi, sản xuất một số đinh ốc và phụ tùng kim loại đơn
giản. Ý nghĩa của sự tồn tại này một nửa là để chế tạo ra một nơi thực
hành cho sinh viên Học việc Cơ điện của Đại học G, tìm chút phúc lợi cho tập thể giáo viên, cũng giải quyết được vấn đề việc làm cho người nhà
của giáo viên trong trường. Những người phụ trách và đảm nhiệm chức vụ
trong nhà máy đều là những giáo viên đang giảng dạy của trường". Trước khi Diệp Bỉnh Lâm tiếp nhận thì nhà máy nhỏ này đang đứng ở bờ
vực của sự hòa vốn và lỗ lãi, nhưng vì trường học cần đến nên cứ cố gắng duy trì sự tồn tại của nó. Lúc ấy, Diệp Bỉnh Lâm – phó chủ nhiệm khoa
Cơ khí – đã trở thành xưởng trưởng thứ ba dưới sự điều phái của trường.
Có lẽ đúng lúc bước vào một ngành nghề kinh doanh có tiếng mà không có
miếng này, Diệp Bỉnh Lâm mới phát hiện ta tài nằng của mình không chỉ
hạn chế trong học thuật và bục giảng, ông đã thử cải tiến cấu tạo công
nghệ thiết bị của nhà máy, bôn ba khắp nơi để hoàn thành nhiệm vụ. Trong thập niên tám mươi, mọi thứ đều đang manh nha, nhà máy nhỏ như một thứ
đồ chơi trẻ em này lại được vực dậy trong tình trạng lung lay muốn đổ,
đồng thời tạo nên một khí thế phát triển rất mạnh. Những chuyện khác có
thể không nói nhưng chí ít tiền lương, tiền thưởng cho hơn một trăm công nhân trong nhà máy đã không còn phải dựa vào nhà trường nữa. Tâm tư của Diệp Bỉnh Lâm cũng mỗi lúc một rời xa lớp học. Cuối cùng, ông đề nghị
được lấy danh nghĩa của mình để phụ trách nhà máy với trường, sau đó
thỏa thuận mua đứt xưởng gia công này dưới hình thức cá nhân tự bỏ tiền
đầu tư, đồng thời đệ đơn từ chức ở học viện.
Khi ấy nhà trường
đã ra một cái giá là bốn mươi lăm vạn, và vì bốn mươi lăm vạn này, Diệp
Bỉnh Lâm đã gom góp hết mọi thứ, còn thế chấp ngôi nhà là vật đáng giá
duy nhất cho ngân hàng, mượn tiền bạn bè, họ hàng thân thích, đến bà
Diệp cũng lấy toàn bộ nữ trang hồi môn của nhà gái để hỗ trợ ông. Ngoài
người nhà ra, chẳng ai xem trọng hành động điên rồ của một con mọt sách
với cái nhà máy tồi tàn ấy. Nhưng chính lần điên rồ này đã khiến một
xưởng nhỏ sau khi đổi tên thành « Giang Nguyên » trong hai mươi năm đã
từ kim ngạch tiêu thụ gần năm vạn hai nghìn tệ một bước nhảy vọt lên
chóng mặt, sản lượng mỗi năm gần mười lăm vạn tấn, giá trị sản xuất gần
năm tỷ. Cuối cùng trở thành một cơ sở chế tạo nổi tiếng với hơn một
nghìn năm trăm công nhân, có hai công ty con là chế tạo phụ tùng sản
xuất và chế tạo vật liệu xây dựng bằng thép không gỉ, một công ty kinh
doanh phụ tùng bằng vốn riêng và một công ty kinh doanh bằng vốn đầu tư.
Vào thời kỳ huy hoàng nhất, Giang Nguyên đã từng độc quyền kinh doanh và chế tạo bu-long, đinh ốc của toàn khu vực Hoa Nam, là một trong
những doanh nghiệp sản xuất vật liệu xây dựng lớn nhất phía nam Trung
Quốc, được xem là doanh nghiệp nộp thuế nhiều nhất của thành phố G. Về
mặt này thì Hướng Viễn rất hâm mộ Diệp Bỉnh Lâm. Ông là một thương nhân
giỏi xuất thân từ sách vở, Giang Nguyên có thể nói là giang sơn một mình ông gây dựng nên. Thế nhưng, cô đã xem qua bảng tiêu thụ và phân tích
tình hình buôn bán mấy năm qua, cho dù cô khinh bỉ cách làm người của
Diệp Bỉnh Văn nhưng trong một mức độ nào đó thì cô lại tán thành những
lời ông ta nói hôm ấy. Chú Diệp đã già, thời đại cũng khác, quan niệm
đoàn kết và tuyệt đối uy tín xưa kia ông từng dựa vào để lập nghiệp, cả
hình thức lao động chặt chẽ nhưng lợi nhuận thấp mà cường độ lại cao, và mô hình hoạt động kinh doanh bao năm không đổi đã khiến Giang Nguyên
tụt xuống đáy vực trong vô thức. Ngày nay, những nhà máy quy mô nhỏ với
mô hình gia đình như vậy nở rộ như hoa, có một số nhà còn tiến lên ngang bằng Giang Nguyên, thậm chí còn có xu hướng vượt mặt Giang Nguyên nữa.
Hướng Viễn từng cố bình tĩnh để suy xét xem vấn đề của Giang Nguyên nằm ở đâu. Chỉ riêng vốn công ty đã khiến cô giật mình. Lấy ví dụ về sản
xuất đinh ốc, trong giá trị tiêu thụ mỗi tấn, giá vốn đã cao hơn các
công ty tư nhân nhỏ bốn phần trăm, nguyên nhân sâu hơn: một là cách thức mua vật liệu quá « quang minh chính đại », hai là chi phí lao động cũng cao hơn những nơi khác.
Giang Nguyên nổi tiếng với phúc lợi
cao, tuy là nhà máy tư nhân nhưng lại có gần hai trăm người ký hợp đồng
vô thời hạn. Nghe nói số công nhân ấy là những nguyên lão của thời kỳ
Giang Nguyên tạo nghiệp và hưng thịnh. Họ là những nhân viên chính thức
từ thời lập nghiệp của tập đoàn, theo Giang Nguyên đến tận bây giờ và
rất có công với việc phát triển cơ nghiệp nên Diệp Bỉnh Lâm hứa sẽ không quên ơn, thế là cho họ bát cơm ổn định, lương cao, nhà ở. Có lẽ họ từng đổ mồ hôi, sôi nước mắt cho sự phát triển của Giang Nguyên nhưng đối
đãi tốt lại nuôi dưỡng kẻ lười, những người đó số không có tố chất
chuyên nghiệp cao nhưng đều nắm giữ những chức vụ quản lý, dễ lên khó
xuống, rõ ràng là một trời một vực với những người đang làm việc và
những người ký hợp đồng bình thường sau này. Diệp Bỉnh Lâm cũng ý thức
được chế độ dùng người như thế là có vấn đề nên ông đã cố gắng điều tiết lại trong việc phân chia công việc để lại bỏ sự mất cân đối trong nội
bộ. Kết quả là nguồn thu nhập của lao động trong các khu công nghiệp rất thấp, vốn lưu động lớn nhất của Giang Nguyên trong hai năm nay lại
không được dùng để mua sắm thiết bị mở rộng sản xuất mà để xây dựng bốn
tòa nhà liên doanh cho nhân viên.
Đã nói là con đường kinh doanh nằm ở « mở rộng vốn, tiết giảm chi », Giang Nguyên sở dĩ có thể tồn tại đến ngày nay, toàn bộ đều nhờ vào danh tiếng buôn bán tốt đẹp do uy tín trong gần hai mươi năm mang lại. Sản phẩm của Giang Nguyên, bán ở đâu
cũng đều là thương hiệu uy tín, chất lượng. Diệp Bỉnh Lâm tính tình
phóng khoáng, giao thiệp rộng rãi, đa số sếp lớn của các công ty kiến
trúc đều là bạn bè nhưng ông quá ngay thẳng, luôn khó chấp nhận sự thực
rằng danh dự, chất lượng và quan hệ không còn quan trọng trong các công
trình dự án lớn nữa. Sản phẩm của Giang Nguyên có tốt đến mấy cũng không thể bằng quan hệ nội bộ của hệ thống cung ứng vật liệu riêng của các
tập đoàn kiến trúc quy mô lớn, không thể bằng chiến lược chiết khấu hạ
giá thành sản phẩm của các công ty nhỏ trong tỉnh, càng không thể mở
rộng từng cánh cửa ngầm trong thị trường buôn bán.
Trong buổi
họp các quản lý của Giang Nguyên mà lần đầu Hướng Viễn tham gia, Diệp
Bỉnh Văn đã nói thẳng thừng trước mặt mọi người rằng, Giang Nguyên hiện
nay từ trong ra ngoài chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ : một đám mù mờ !
Khi ấy Diệp Bỉnh Lâm vẫn bệnh nặng, lúc tỉnh táo đã dặn dò trợ lý Lý
hãy quản lý phần an toàn và chất lượng sản phầm. Diệp Bỉnh Văn do có
quyền lớn là nắm bắt quản lý tài chính nên phụ trách thị trường, còn
Diệp Khiên Trạch trạch tạm thời quản lý hành chính và nhân sự. Diệp
Khiên Trạch tuy luôn hờ hững với việc kinh doanh nhưng anh cũng là người sáng suốt nên trong lòng anh biết rõ hiện trạng của Giang Nguyên. Tuy
nhiên, biết rõ là một chuyện, bị chú của mình phủ định thành tích của
cha trước mặt bàn dân thiên hạ lại là chuyện khác. Hướng Viễn ngồi ở một góc rất khuất trong phòng họp, thấy Diệp Khiên Trạch mím chặt môi,
gương mặt lạnh lẽo ngồi ở vị trí của mình, trong tay đang xoay cây bút
ký tên màu đen, cô biết trong lòng anh chắc chắn nhấp nhổm không yên,
anh càng rối loạn thì cây bút trong tay xoay càng nhanh. Tuy lời của
Diệp Bỉnh Văn sắc nhọn nhưng từng câu chữ đều là thật, Diệp Khiên Trạch
lúc này cho dù có vỗ bàn đứng dậy thì cũng có ý nghĩa gì ?
Diệp
Bỉnh Văn dựa vào báo cáo trình bày thu chi và lượng tiêu thụ giảm mạnh
của phòng tài vụ đưa ra, đã chỉ rõ rằng nhân viên kinh doanh của bộ phận thị trường toàn bộ đều không có đầu óc. Sếp trên của Hướng Viễn – người đàn ông trung niên xuất thân là thầy giáo dậy Triết trong trường - đang ngồi một bên vâng vâng dạ dạ, mồ hôi tuôn đầm đìa. Sau cuộc họp ông ta
mở một cuộc họp nhỏ của các quản lý khu vực trong bộ phận, khổ sở bàn
bạc đối sách, yêu cầu tổng kết không đủ thì phải ký mượn tiền. Các quản
lý khu vực đều bàn luận xôn xao, lúc đến lượt Hướng Viễn, cô chỉ nói một câu : « Mượn tiền gì, mượn năm mươi vạn đi thua bạc ? »
Diệp
Bỉnh Văn ngoài chức vụ giám đốc tài chính của Giang Nguyên ra còn là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Quảng Lợi – một công ty đầu tư dưới trướng.
Năm mươi vạn ấy đã không còn là bí mật ở Giang Nguyên, người lén lút bàn tán rất nhiều, song một người mới đến, lời nói hành động luôn thận
trọng như Hướng Viễn lại thong thả thốt ra một câu như vậy vẫn khiến sếp cô hốt hoảng khiếp đảm, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau tuôn chảy. Ông ta lờ mờ biết được quan hệ giữa Hướng Viễn và Diệp gia rất tốt nhưng cụ
thể thế nào thì lại không rõ. Bình thường luôn khách sáo với nhau nên
lúc này cũng không tiện lên tiếng, chỉ có nước trợn tròn hai mắt.
Chưa đến nửa ngày, Hướng Viễn đã được « triệu tập » lên văn phòng của
Giám đốc Tài chính. Cách một chiếc bàn to nặng, Diệp Bỉnh Văn ngồi ở một góc tối cười lạnh lẽo với cô.
« Tôi tưởng cô không nói năng gì thật, thì ra chỉ thế mà thôi. »
Hướng Viễn cười khách sáo đáp lại : « Đâu có, tôi chẳng qua chỉ nhìn
việc nói việc thôi. » Cô nghĩ thầm, tốc độ lan truyền thông tin trong
Giang Nguyên còn nhanh hơn cô tưởng tượng nhiều.
Đôi môi Diệp
Bỉnh Văn lại nhếch lên thành một đường cong : « Người đáng sợ nhất là
người tự đánh giá mình quá cao. Cô không tán đồng hành động của tôi thì
làm được gì ? Đảo ngược tình thế ? Cứu vớt Giang Nguyên ra khỏi nguy
hiểm bằng việc làm chính nghĩa như nữ siêu nhân ? »
« Không, tôi chỉ đứng trên lập trường của kẻ sinh sau đẻ muộn thật lòng muốn học hỏi giám đốc Diệp. Nghe nói lễ giao lưu trong ngành kiến trúc cuối tháng
này sẽ tổ chức ở Côn Minh, trong tay ngài chẳng phải có một tấm vé mời
vào cửa đó sao ? Lần này định đánh bạc bao nhiêu đây ? Biết đâu lại có
thể thắng được đơn đặt hàng cho nửa năm sau cũng không biết chừng. »
Diệp Bỉnh Văn không cười nữa. Ông ta là một người đàn ông rất đẹp trai
nhưng trái tim đã phủ đầy rêu xanh ưa mát ghét nắng. Cảnh hỗn loạn trong đêm sinh nhật thoáng lướt qua mắt nhưng ông ta vẫn cố kiềm chế.
« Tốt thôi, chi bằng tôi đưa cô tấm vé đó. Để xem cô có thể mang về cho ông anh đáng thương đang nằm trên giường bệnh của tôi những gì ? »
Hướng Viễn vui vẻ nhận lấy : « Nếu Giám đốc Diệp đã sắp xếp như thế thì tôi cung kính chi bằng tuân mệnh. »
Diệp Bỉnh Văn trầm tư quan sát cô rất lâu rồi từ tốn mở ngăn kéo hộc
bàn, lấy ra tấm vé tham gia, chậm rãi đẩy đến trước mặt cô.
« Tóm lại cô muốn gì ? » Lần đầu tiên ông ta lộ vẻ ngờ vực với cô gái trẻ tuổi này.
Diệp Bỉnh Văn nhìn theo cô, khẽ bổ sung thêm : « Đi Vân Nam, có thể. Có điều tôi phải nhắc nhở cô rằng, trước khi người tiền nhiệm của cô từ
chức, phí công tác năm nay của khu Tây Nam chỉ còn bốn nghìn tệ. Chúc
hành trình đi về phía Nam của cô vui vẻ. »
Hôm ấy, sau khi rời khỏi văn phòng của Diệp Bỉnh Văn, Hướng Viễn đi
thẳng tới Phòng Tài vụ lấy không sót một xu phí công tác của cô. Nghe
nói phải đi công tác, cô bé tiếp tân đã quen việc hỏi cô có cần đặt vé
máy bay không khiến cô như thể nghe được một câu chuyện tiếu lâm tuyệt
diệu. Cuối cùng vé đã được đặt, tàu nhanh giá vé rẻ nhất, cũng may vẫn
còn ghế cứng.
Từ thành phố G đến Côn Minh, buổi trưa xuất phát
thì hôm sau sẽ tới, còn cách ngày báo cáo hội nghị hai ngày, không thể
đi quá sớm nhưng cũng không thể về quá muộn. Hướng Viễn về đến nhà vào
buổi tối, hành lý đơn giản gọn nhẹ đến mức không cần sắp xếp. Cô nhớ đến người tiền nhiệm của mình, chế độ cho nhân viên kinh doanh đi thực tế
thị trường, phí công tác một năm cho khu Tay Nam tổng cộng một vạn tám,
tám tháng trước người tiền nhiệm của cô đã tiêu sạch một vạn tư. Số tiền thu lại của các thị trường Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên và Trùng Khánh
cả năm chỉ có chín nghìn tệ, nếu đó là sự thật thì quản lý kinh doanh
khu Tây Nam, người tiền nhiệm mà cô chưa hân hạnh được biết mặt, cũng
xem như là « có tài ». Cô ngồi nhìn từng tờ tiền vừa lấy từ tay của
phòng Tài vụ chiều nay dưới ánh đèn điện, đã qua máy đếm tiền nhưng qua
tay mình mới là thật.
Đếm đến tờ thứ ba mươi bảy, di động của cô báo có cuộc gọi của Diệp Khiên Trạch. Cuộc đối thoại về cốc nước ngoài
phòng bệnh chú Diệp hôm ấy, có lẽ đã bày tỏ quá rõ ràng, khiến hai người đã quen nhau cả đời bỗng thấy ý nguội tâm lạnh với sự lựa chọn của đối
phương. Bởi vậy khi Hướng Viễn nhận lời Diệp Bỉnh Lâm vào Giang Nguyên,
tình bạn ngày cũ đã trở thành tình dộng nghiệp, sớm chiều gặp mặt nhưng
thái độ lại không quá nhiệt tình. Nghĩ lại cũng đúng, năm người nhà
trong nhà Diệp Khiên Trạch, ngoài Diệp Quân ra, những người còn lại đều
bệnh tật, đau yếu, công ty cả một đống việc, anh như bị ép phải chịu một gánh nặng đi trên con đường mình không tình nguyện, cô lại lần đầu thay đổi hoàn cảnh, phải e dè từng ly từng tí, hôm nào cũng có việc chưa làm hết nên việc liên lạc riêng tư mỗi lúc một thưa là chuyện khó tránh
khỏi.
Nhưng đêm nay anh lại nói đầu dây bên kia : « Tôi đang đứng ngoài của, Hướng Viễn. »
Hướng Viễn đặt tiền xuống ra mở cửa. Anh không ngờ nơi cô ở
lại đơn giản quá mức như vậy, chỉ một chiếc ghế một chiếc giường. Thấy
Hướng Viễn ở nhà một mình nên anh có vẻ e dè nhưng cô chỉ cười nói : «
Dì chủ nhà đi nước ngoài cũng được một thời gian rồi, vả lại, bây giờ
rất ít người cho rằng tất cả cô nam quả nữ đều như lửa gần rơm lắm. »
Diệp Khiên Trạch cười điềm tĩnh : « Tôi thì không sao. Cậu là con gái, ở bên ngoài phải cẩn thận chút là tốt nhất. »
Hướng Viễn hiểu ý tốt của anh nên cũng lười không tranh luận, quay
người tìm cốc nước. « Cậu cứ ngồi đi, tôi rót cho cậu cốc nước. Cốc Diệp Quân hay dùng không sao chứ ? »
Diệp Khiên Trạch khẽ đẩy chiếc cốc trong tay Hướng Viễn ra : « Không cần đâu, Hướng Viễn. »
Anh đặt vào tay cô một chiếc phong bì : « Cầm đi, đi xa sẽ có lúc cần dùng đến tiền. »
Hướng Viễn khẽ huýt sáo một tiếng, ấn vào chiếc phong bì chưa mở ra
trên tay mình : « Cậu mang hết cả phí chiêu đãi cho năm sau đến đây à ? »
Anh nói : « Chuyện đi Côn Minh tôi đã nghe rồi, bốn nghìn tệ không làm
gì nổi, đừng để mình vất vả một phen mà lại phí công đi. Vốn nên nói cho chú Hai biết, như vậy rõ ràng là làm khó người ta, chỉ tiếc là mấy hôm
nay tình trạng bố tôi không ổn lắm, nên tôi không muốn cậu lo nghĩ những chuyện đó. Cậu cứ cầm trước đi, nếu cần gì thì nói tôi biết. »
Hướng Viễn cười dúi tiền vào lòng Diệp Khiên Trạch : « Không cần phải
như thế, nếu một hai vạn thì tôi cũng có nhưng công ra công, tư ra tư,
chỉ đi công tác, không có lý do phải dùng tiền trong túi mình. Hơn nữa,
cậu cho tôi thế này, xem như tôi nợ cậu, hay là nợ công ty đây ? »
« Cậu có cần phải rạch ròi với tôi thế không ? », Diệp Khiên Trạch thở dài.
« Anh em ruột còn phải tính toán rõ, huống hồ là chúng ta ? »
« Cái cậu này… ! »
Không biết vì sao, vẻ khiển trách bất lực của Diệp Khiên Trạch khiến
Hướng Viễn cảm thấy một thoáng vui trong lòng, rõ ràng hơn cả là niềm
vui khi cô nhìn thấy tiền.
« Nếu cậu đã biết thế thì không cần nói nhiều nữa. Khiên Trạch, tôi rất cảm kích ý tốt của cậu. »
« Tôi đến không phải để nghe cậu cảm ơn. Hội nghị ở Côn Minh lần này
quy cách cao, những người đi đều có chức vụ, đám người ấy tôi biết, muốn tiếp cận họ không phải là dễ, không có tiền càng khó làm gì được. Tôi…
lo cho cậu. »
Hướng Viễn cúi đầu uống một ngụm nước rồi mỉm cười : « Sao tôi lại dùng chiếc cốc này nhỉ ? »
« A Quân giờ có hay đến đây không ? » Anh nói rồi bổ sung thêm một câu : « Nó bây giờ ngoài bệnh viện thăm bố ra thì cũng ít về nhà lắm. nhưng
cũng phải, gia đình tôi bây giờ đã thành ra thế này, không muốn về cũng
là bình thường. »
« Nó còn trẻ con mà, không suy nghĩ nhiều như cậu đâu. »
« Trẻ con à ? Chúng ta mỗi năm đều thêm một tuổi, nó cũng trưởng thành
rồi, nói chuyện với tôi cũng ra vẻ người lớn lắm… A Quân, nó may mắn hơn tôi, cũng hiểu rõ bản thân hơn tôi. »
Hướng Viễn liếc nhìn anh một cái, cười đẩy anh ra ngoài : « Về đi, đừng nhắc chuyện tôi đang già nữa. »
Anh cố chấp không để cô tiễn, hai người chào tạm biệt ở cửa, Hướng Viễn đóng cửa lại rồi lặng lẽ cầm chiếc cốc đứng dưới ánh đèn. Mấy giây sau, cô khẽ khàng mở cửa, như cảm nhận được động tĩnh của cô, Diệp Khiên
Trạch khi ấy mới chỉ vừa đi đến đoạn đầu hành lang vội quay lại nhìn,
hai người cách nhau hai đầu yên lặng, như đều cho rằng người kia có điều muốn nói nhưng bản thân lại không thể mở lời.
Mấy năm nay, họ
nghĩ đến những chuyện khác nhau, nói những lời khác nhau, trái tim cũng ở hai bên bờ khác nhau, chỉ có ký ức là không nở bỏ đi, vẫn lặng lẽ nhìn
về phía nhau trong do dự.
Ánh đèn cảm ứng bên ngoài sáng rồi lại tắt.
« Ngủ ngon ! », Hướng Viễn bình thản phá vỡ sự im lặng.