Diệp Khiên Trạch hạ giọng bảo: "Anh không trách ai, anh chỉ buồn nôn với chính mình".
Nửa đêm, Diệp Quân cảm thấy bồn chồn, không cách nào ngủ được, cậu mở to mắt nhìn lên trần nhà cũ kĩ, bỗng dưng nhớ đến lúc bé khi còn ở quê, mái nhà thường xuyên bị mưa dột. Khi đó, Diệp Quân nghe lời Hướng Viễn
rời nhà chỉ vì cô bảo cho cậu biết rằng, chú Trâu thọt - người cậu gọi
là "bố" đã mười mấy năm - không phải là người thân của cậu, nhà họ cũng
không có nghĩa vụ tiếp tục nuôi dưỡng cậu, cậu không chịu đi thì chỉ trở thành gánh nặng cho kẻ khác. Bây giờ, cậu đã đổi thành họ "Diệp",
trưởng thành bên cha ruột của mình. Bố, anh trai, người dì đã mất, thậm
chí bà người làm trong nhà cũng đối xử tốt với cậu, mọi việc họ đều
chiều theo ý cậu nhưng trong quá trình trưởng thành, đêm nào Diệp Quân
cũng cảm thấy bất an và khủng hoảng trong ngôi nhà cổ xưa này. Cậu cũng
không biết tại sao mình không tìm thấy cảm giác gia đình, cũng như khi
mẹ mất đi, chú Trâu - "bố" cậu - đã cưới về một quả phụ, cậu bỗng thấy
ngôi nhà xập xệ đó không còn là nhà mình nữa.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Quân luôn muốn mình ngoan ngoãn, muốn mình nhìn
có vẻ hiểu biết vì như thế mới không gây phiền phức cho người khác,
nhưng cậu thấy dù ở trong ngôi nhà nào thì cậu cũng đều là "người khác". Cậu rất hiếu thảo với cha ruột Diệp Bỉnh Lâm, tôn trọng bà Diệp lúc
sinh thời, thật lòng yêu quý Diệp Khiên Trạch - người anh duy nhất của
mình, thậm chí cũng đối xử rất tốt với Diệp Linh dở dở ương ương, nhưng
cậu thấy mình luôn xa cách với họ bằng một lớp màng mỏng không nhìn
thấy nhưng thật sự có tồn tại. Thậm chí cả phú quý của Diệp gia, cậu
cũng thấy chẳng liên quan đến mình, cậu cũng chưa từng quan tâm xem tài
sản của gia đình có phần của mình hay không.
Giờ đây, nhìn thấy đại nạn áp xuống, chỉ một phút bất cẩn mà cơ
nghiệp Diệp gia khổ tâm gây dựng sẽ sụp dồ, tài sản mà mọi người ngưỡng
mộ cũng có khả năng đổ ra sông ra biển nhưng Diệp Quân phát hiện ra mình không hề cảm thấy đau buồn và sợ hãi, chỉ có chút phiền muộn vì thương
xót sự tất bật mệt mỏi của Hướng Viễn. Cậu thầm chửi mắng mình là kẻ vô
lương tâm nhưng trong ngôi nhà trống vắng này, trong thế giới mạnh ai
nấy sống này, chỉ có Hướng Viễn là người thân của cậu, cũng là... cũng
là người cậu đã yêu dù biết là không thể yêu.
Cô đã ngủ chưa? Cô đang làm gì? Có khi nào cô đang cuộn mình trong
vòng tay anh trai, hai người ôm chặt lấy nhau không? Hay cô vẫn đang
trằn trọc vì việc của công ty trong văn phòng? Diệp Quân tuyệt vọng nhận ra rằng mình luôn tìm kiếm, dò đoán, nghĩ ngợi tất cả những gì liên
quan đến Hướng Viễn một cách đau khổ. Nhất cử nhất động của cô, mỗi nụ
cười, một ánh mắt của cô đều khiến cậu không thể kiềm chế nổi mà dỏng
tai lên nghe động tĩnh vẳng đến từ phòng khác, điều đó càng làm cậu khó
ngủ hơn, toàn thân nóng rực. Cậu đã biết mình nên rời khỏi ngôi nhà này
từ sớm, không nên quay lại nữa, càng không nên dung túng cho sự vô sỉ và hèn hạ của mình.
Cậu nhắm chặt mắt đến nỗi nhức nhối, càng muốn ngủ thì những âm thanh vang lên trong đêm tối tĩnh mịch càng rõ ràng hơn.
Rầm! Đó là âm thanh của một vật thể rơi mạnh xuống nền sàn gỗ cũ kĩ.
Diệp Quân lập tức giở chăn ra, ngồi bật dậy định chạy sang nhưng lại
nghĩ: có lẽ, trước khi ngủ Hướng Viễn đã bất cẩn làm rơi đồ trên bàn
trang điểm xuống hoặc có thể là quyển sách đóng bìa cứng của anh rơi từ
đầu giường xuống thôi, chẳng liên quan gì đèn cậu. Cậu lặng lẽ ngồi đó
một lúc nhưng vẫn không nhịn nổi bèn nhón gót, rón rén vặn nắm cửa rồi
bước ra ngoài.
Tất nhiên cửa vẫn đang đóng, Diệp Quân vừa đứng bên ngoài, vẫn chưa
kịp trấn tĩnh lại thì âm thanh vật cứng nện vào cửa đột ngột vang lên.
Cửa khá dày nên tiếng vang không lớn lắm nhưng cũng khiến Diệp Quân đứng bên ngoài kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Cậu bỗng thấy bất an, nhất thời
không nghĩ rằng có tiện hay không đã vặn tay nắm cửa kiểu cổ ra. Vừa đẩy cửa ra, Diệp Quân đã thấy Diệp Khiên Trạch mắt đỏ ngầu đứng bên giường, Hướng Viễn vẻ mặt tê dại ngồi bên bàn trang điểm.
"Anh, Hướng Viễn, hai người đang làm gì thế?"
Diệp Quân vừa tiến lên một bước, chân đã đá phải đồ vật nằm trên sàn. Cậu cúi đầu nhìn, đó là chiếc di động cậu tặng cho Hướng Viễn năm nào,
lớp sơn đã hơi bong tróc nhưng cô vẫn còn dùng.
"Không sao, A Quân, em về phòng ngủ đi", Diệp Khiên Trạch nói với Diệp Quân đang tỏ vẻ thắc mắc.
Hướng Viễn mặt không chút biểu cảm, lên tiếng: "Anh sợ gì chứ? Sợ có
thêm người nữa biết sự cám dỗ mà Mạc Kiến Quốc ném ra cho anh à? Anh
tưởng anh ném vỡ điện thoại thì chỉ còn mình anh biết? Vì Mạc Kiến Quốc
đã nói, chỉ cần Diệp Linh chịu lấy Mạc Hằng thì Đỉnh Thịnh sẽ giao lô
hàng vật liệu xây dựng nội bộ gần đây trong gói thầu nước ngoài cho
Giang Nguyên phụ trách, hơn nữa còn trả trước một nửa số tiền sao? Không sai, ông ta đã gọi điện cho em từ lâu nhưng em không nói vì anh cũng
không hề có ý định muốn bàn bạc với em".
Diệp Quân nhặt điện thoại dưới đất lên. Rất cũ kĩ, rất bền, sau cú
ném vừa rồi vẫn không hề hỏng hóc gì. Danh sách cuộc gọi trên màn hình
hiển thị 9:35 Mạc Kiến Quốc gọi đến, 11:02 Mạc Kiến Quốc gọi đến, 16:47
Mạc Kiến Quốc gọi đến...
Diệp Quân liếc nhìn anh mình rồi lại nhìn Hướng Viễn, đại khái cậu cũng biết được chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Khiên Trạch cười cay đắng: "Bàn bạc? Hướng Viễn, anh có cần bàn
bạc với em không? Anh biết lựa chọn của em, mà chọn lựa của chúng ta
chưa bao giờ giống nhau".
Hướng Viễn lấy lại di động trên tay Diệp Quân, cúi đầu nghịch nghịch
điện thoại rồi lãnh đạm nói: "Phải rồi, anh hiểu em thật đấy, anh chắc
chắn em sốt ruột bán cô ấy ngay thế à? Em cũng không ngại khi nói cho
anh biết rằng, em thấy đề nghị của Mạc Kiến Quốc đáng được xem xét. Đó
là một cơ hội tốt cho hoàn cảnh hiện tại nhưng như anh đã nhắc em, Giang Nguyên mang họ Diệp chứ không phải họ Hướng nên em không dám làm gì cả, cũng không đến lượt em làm người ác. Khiên Trạch, cho dù công ty bây
giờ đang tệ hại thì nó cũng là của anh chứ không phải của em. Nghĩa là,
người đáng ra phải sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng là anh chứ không
phải em. Anh có thể yên tâm là cho dù Mạc Kiến Quốc có gọi cho em trăm
lần đi nữa thì hoàn toàn không tác dụng gì"
Diệp Khiên Trạch bải hoải ngồi xuống mép giường, áp mặt vào bàn tay,
nói: "Dù sao đi nữa, chúng ta cũng không thể nhận lời Mạc Kiến Quốc. Mạc Hằng là một thằng đần, mà Diệp Linh không có lỗi gì trong chuyện này.
Không, tuyệt đối không thể...".
"Phải rồi, ai cũng không sai, ai cũng vô tội cả. Mọi người ngồi đây
đợi nhé, đợi ngân hàng đến, đợi nhà cung cấp sắt thép đòi nợ, đợi đối
tác kiện chúng ta vi phạm hợp đồng, đợi cơ nghiệp nửa đời gây dựng của
bố anh đi tong. Dù sao bố anh bây giờ cũng không quan tâm nữa, các người cũng là những người thanh cao, kiêu hãnh, có tệ đến đâu cũng bảo đảm
tình nghĩa song toàn mà", giọng điệu của Hướng Viễn bình tĩnh nhưng rất
châm biếm.
Diệp Khiên Trạch tất nhiên nghe ra, anh thở phập phồng, giọng nói
cũng chậm dần: "Sao em có thể quan sát với vẻ bình chân như vại thế chứ? Diệp Linh là em gái của anh, giống như Hướng Dao với em vậy. Em có thể
mở to mắt nhìn nó gả cho một thằng đần không? Cho dù em làm được thì
không phải ai cũng như em, mọi thứ đều xem là giao dịch mua bán, cái gì
cũng kê giá rõ ràng. Ngoài tiền ra thì còn có cái gì được em xem trọng
nữa chứ?".
"Anh, sao anh lại nói như thè được?", Diệp Quân bắt đầu cuống lên.
"Không liên quan đến em, Diệp Quân!" Hướng Viễn đứng dậy, nhìn Diệp
Khiên Trạch, cười lạnh: "Anh nói hay lắm, thế đó chẳng phải nguyên nhân
anh cưới em à?".
Cô vừa nói dứt lời thì bàn tay nắm chiếc di động run lên bần bật,
biết rõ trong bụng là một chuyện, song tự mình nói ra lại là chuyện
khác. Hướng Viễn cảm thấy cổ họng đau rát giống như có gì đó chèn cứng
lại ở giữa, cô không thể nuốt xuống nhưng cũng không nói thêm được gì.
Trong phòng im lặng như tờ, đến Diệp Quân cũng đờ ra ở đó.
"Không phải thế. Sao em lại nghĩ như vậy?" Một lúc sau, Diệp Khiên Trạch ngẩng lên, mỗi một chữ thốt ra đều rất vất vả.
"Nhưng em thấy là như thế. Anh lúc nào cũng muốn tất cả đều tốt đẹp,
cái gì cũng muốn ôm lấy nhưng anh không có kiên nhẫn, cũng không thể
gánh vác. Anh tưởng anh là thần bảo hộ của Diệp Linh à? Điều khiến cô
đau lòng nhất là gì? Là rõ ràng anh có tình cảm với cô ấy nhưng ngay
chuyện bảo cô ấy đi xét nghiệm ADN anh cũng không dám, vì anh biết dù cô ấy và anh không có quan hệ huyết thống thì anh cũng không dám cưới cô
ấy. Nói gì mà sợ trách nhiệm, thực ra là anh ích kỷ, anh sợ gánh nặng
nhưng cũng không muốn vứt cái gánh nặng đó đi. Bây giờ ổn rồi, công ty
xảy ra chuyện, nếu anh một lòng một dạ bảo vệ Diệp Linh thì hà tất phải
khổ tâm như vậy? Quăng hết tất cả để làm một người có tình có nghĩa
là xong chứ gì. vấn đề là anh không dám, anh lo cơ nghiệp sẽ gãy gánh
trong tay mình. Thế gian này làm gì có cái gì song toàn? Diệp Khiên
Trạch, nếu anh chỉ trích em là máu lạnh thì anh có thể nói luôn cho em
biết rằng, phải thu dọn tàn cuộc này thế nào không?"
Diệp Khiên Trạch không phản bác lại, sắc mặt tái xám, Hướng Viễn thấy tim mình thắt lại, cô vội ngoảnh nhìn đi nơi khác.
"Xem như tất cả đều là lỗi của anh. Anh chỉ xin em một việc, Hướng
Viễn, đừng nói chuyện này cho Diệp Linh biết, được không? Cô ấy mới khỏe hơn một chút, không thể chịu đựng cú sốc này đâu."
"Không thể nói em biết chuyện gì?"
Ánh mắt của ba người đều hướng về nơi phát ra giọng nói đó. Diệp Linh mặc bộ quần áo ngủ khá cũ đang đứng trước cửa, trên gương mặt là nụ
cười ngây thơ như trẻ con vừa được xem kịch vui của bạn bè diễn vậy.
"Đang nói chuyện em và Mạc Hằng à? Lâu quá rồi em cũng không gặp cậu
ta, không biết bây giờ cậu ta thế nào rồi? Em thật sự đáng cho bố cậu ta ra điều kiện tốt đến thế à?", Diệp Linh hơi ngước lên, hỏi với vẻ
nghiêm túc.
"Ai nói những chuyện này với em?", Diệp Khiên Trạch cảm thấy ngờ vực. Anh tự nhận mình che giấu rất giỏi, Diệp Linh tuy biết ít nhiều về
chuyện công ty nhưng không thể biết những chuyện xảy ra về sau có liên
quan đến cô. Nhưng với dáng vẻ vừa rồi thì không phải cô biết chuyện này từ sau cuộc đối thoại của họ.
Hướng Viễn lờ đi như không thấy ánh mắt Diệp Khiên Trạch đang nhìn
mình. Diệp Quân lặng thinh hồi lâu đã hạ giọng nói khiến mọi người đều
bất ngờ: "Anh, không liên quan đến Hướng Viễn, là do em nói".
"Em... sao có thể làm thế được?" Diệp Khiên Trạch cười với vẻ không
tin, Diệp Linh lại không phản bác vì cô là người không biết nói dối.
"A Quân, em làm như vậy... là tại sao?"
Diệp Linh cướp lời Diệp Quân: "Do em hỏi nên nó mới nói".
Diệp Khiên Trạch vẫn nhìn cậu em vốn trước nay không nhiều chuyện của mình.
"Thực ra Mạc Kiến Quốc cũng có liên lạc với em... Em cũng nghĩ Diệp Linh nên biết chuyện đó."
"Em điên rồi hả?", gương mặt vốn điềm tĩnh, hòa nhã của Diệp Khiên
Trạch đỏ bừng lên. Diệp Quân chưa bao giờ nhìn thấy người anh luôn dịu
dàng, bảo vệ mình lại nghiêm khắc như bây giờ nhưng cậu tỏ ra rất cứng
rắn, không hề có ý hối hận.
Hướng Viễn kéo Diệp Quân ra sau lưng mình, nói: "Sao anh lại cáu với
nó? Anh một lòng một dạ giấu Diệp Linh vào chiếc bình niêm phong kín mít thì không có nghĩa là ai cũng phải giống anh".
"Em..."
"Mọi người ồn ào quá, không ai chịu nghe tôi nói gì à?" Diệp Linh càu mày, cô nói tiếp: "Em muốn cưới."
Lúc thốt ra ba chữ đó, cô tỏ ra nhẹ nhàng, thoải mái như thể "em muốn mua một chiếc áo mới" vậy.
Quả nhiên không còn ai lên tiếng.
"A Linh, chuyện này em không hiểu đâu. Đừng làm loạn được không?", Diệp Khiên Trạch cảm thấy lòng mình đã rối bời.
"Thực ra em hiểu hết, anh có tin không?", Diệp Linh cười nhẹ.
"Em hiểu thì đã không lấy cả đời mình ra làm trò đùa thế này. Mạc
Hằng là một người khiếm khuyết, nếu không Mạc Kiến Quốc hà tất phải đưa
ra điều kiện tốt đến thế chỉ để tìm một cô con dâu?" Diệp Khiên Trạch
vừa nói vừa đặt tay lên vai Diệp Linh, khẽ lay người cô như thể làm thế
sẽ khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
"Chú Mạc bây giờ giàu như thế, cho dù Mạc Hằng là một thằng đần thì
cũng chả lo không cưới được ai. Em còn nhớ, lúc nhỏ Mạc Hằng vừa thích
chọc ghẹo vừa sợ em không chơi với cậu ta. Em không nên đẩy chiếc thang
đó, cậu ấy thích em mà." Diệp Linh nói xong ngừng lại một lúc lâu như
đang nhớ lại những chuyện lúc còn nhỏ.
Diệp Khiên Trạch hít một hơi thật sâu, nói: "Không được, anh không đồng ý"
Diệp Linh lại nở một nụ cười nhưng Diệp Khiên Trạch không dám nhìn
thẳng vào nụ cười đó của cô. Giọng nói của cô nhẹ như mơ: "Anh không
đồng ý? Chẳng phải anh cũng kết hôn rồi đó sao, chẳng lẽ em phải ở một
mình cả đời? Diệp Khiên Trạch, sớm muộn gì em cũng phải gả cho người
khác, gả cho một người mình thích chẳng phải tốt hơn sao? Cậu ta ngốc,
thế chẳng lẽ em hoàn mỹ vô khuyết?".
Diệp Khiên Trạch bỗng cảm thấy dù mình nói gì đi nữa cũng sẽ vô ích,
anh quay lưng lại với Diệp Linh, cũng quay lưng với Hướng Viễn và Diệp
Quân, anh không muốn để họ nhìn thấy nước mắt mình đang rơi xuống. Hướng Viễn nói đúng, anh không muốn làm tổn thương ai nhưng kết quả lại làm
tổn thương tất cả những người anh yêu thương.
vừa về phòng, Diệp Quân đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Cửa không khóa", cậu vùi đầu vào chăn ậm ừ đáp.
Cách một lớp chăn mỏng, cậu như nghe thấy Hướng Viễn đang thở dài: "Diệp Quân, tại sao em lại làm thế?"
Một bàn tay Diệp Quân dần dần vò nhàu lớp chăn. Cậu khẽ nói: "Em không muốn thấy chị mệt mỏi như vậy".
Cô không nói gì, bước chân mỗi lúc một xa.
Diệp Quân bỗng ngồi dậy, nói: "Hướng Viễn, em có một câu hỏi về
chuyện chiếc bình quý kia. Nếu con quái vật trong bình chưa thực hiện
cho người nhặt được nó ba điều ước thì con quái vật cũng thêm một ngày
không thể thoát ra được... chẳng lẽ nó không thấy đau lòng sao?".
"Đau lòng thì sao? Nó không thể chọn lựa người nhặt được bình nên nó
bắt đầu sợ hãi vì không biết một khi thoát ra khỏi đó, nó sẽ trở nên như thế nào?"
"Em muốn biết đoạn cuối câu chuyện." "Chẳng ai biết được kết cục của nó."
Diệp Linh đích thân gọi điện thoại trả lời Mạc gia khiến Mạc Kiến
Quốc rất vui mừng. Mấy hôm sau, ông tự sắp xếp cho Diệp Linh và Mạc Hằng gặp nhau.
Lúc trở về Diệp Linh khe khẽ hát. Lúc ngồi ở bàn ăn còn vui vẻ nói
với những người trong nhà: "Mọi người biết không? Bây giờ, Mạc Hằng trở
nên đáng yêu hơn trước nhiều".
Ngoài cô ra, mọi người đều ăn cơm với vẻ yên tĩnh lạ thường, không ai đáp lại. Vì họ đều đã gặp Mạc Hằng, cậu nhóc gầy gò nhanh nhẹn năm nào
vì não bị tàn phế và do tác dụng của thuốc đã trở nên béo phì không nhận ra được. Thế nhưng, một thằng ngốc như thế tuy đã quên những chuyện xảy ra trước đây nhưng ký ức lại mãi mãi dừng lại năm mười tuổi về một cô
gái mà cậu thầm thương trộm nhớ trước khi bị ngã khỏi thang.
Diệp Linh ở bên Mạc Hằng bình lặng và vui vẻ, gần như mỗi ngày cô đều đến chơi với Mạc Hằng một lúc. Cả hai gia đình, một bên thì vui sướng
vô cùng, bên kia lại yên tĩnh lạ thường. Cuối cùng sự việc vẫn tiến
triển thuận lợi một cách quái dị, hôn sự cũng được tích cực chuẩn bị.
Mạc Kiến Quốc đã sắp xếp mọi việc, thậm chí cũng đã chọn được ngày tốt
gần nhất, chỉ đợi Diệp Linh bước vào nhà mình nữa thôi.
Để biểu hiện việc mình giữ lời, đơn đặt hàng vật liệu xây dựng quy mô lớn nhất của Đỉnh Thịnh đã hủy bỏ việc đấu thầu bên ngoài rơi vào tay
Giang Nguyên. Giang Nguyên gặp được thời cơ này như nắng hạn đợi mưa
rào, tiền vốn lưu động cũng bắt đầu được thiết lập trở lại. Tuy vẫn còn
khó khăn nhưng Hướng Viễn biết, Giang Nguyên tuy chưa hồi phục được vị
thế cũ nhưng khó khăn đã qua, qua được rồi thì mọi thứ sau này sẽ dần
dần được ổn định. Trong hai năm không thể công khai dự thầu quả nhiên là một cú sốc nặng nề với công ty nhưng nêu được chuẩn bị trước thì có thể ứng phó được.
Sau khi Hướng Viễn tỏ ý từ chối "ý tốt" của Thẩm Cư An, anh cũng khá
phong độ mà chúc mừng cho việc hồi sinh của Giang Nguyên. Anh nói:
"Hướng Viễn, cô được đào tạo từ bên tôi mà ra nhưng nói đến việc bất
chấp tất cả để đạt được mục đích thì cô đã vượt mặt thầy rồi đấy. Tôi
không nghĩ ra còn điều gì mà có thể cản trở được con đường của cô nữa
đây. Hy vọng cô quên đề nghị trước đó của tôi, chúng ta chắc sẽ có lúc
hợp tác vui vẻ hơn".
Hướng Viễn thấy trong lúc nói chuyện Thẩm nhẫn trong tay mình bèn
cười đáp: "Tôi phải xem trọng tôi nhưng có một số việc như người mà
thôi. Còn nữa, tôi nghe Đằng Vân nói, Phó xuyên ghé thăm khu nghỉ mát
suối nước nóng đến nhà tôm. về sau nếu có cơ hội, tôi sẽ bảo hơn, Phó
tổng Thẩm không từ chối chính là nể Cư An cứ xoay xoay chiếc cảm ơn Phó
tổng Thẩm đã uống nước ấm, lạnh tự biết tổng Thẩm gần đây thường của
chúng tôi, đúng là rồng Đằng Vân chăm sóc anh tốt mát tôi rồi".
Việc Giang Nguyên trúng thầu của Đỉnh Thịnh đã khiến không ít những
kẻ bàng quan trong ngành mong nhìn thấy tàn cuộc của Giang Nguyên đã có
một sự thay đổi thái độ rõ rệt. Như Hướng Viễn đã nói, trên thương
trường không có bạn bè, cũng không có kẻ thù, có chăng chỉ là lợi ích và lợi ích mãi mãi. Tin tức Giang Nguyên trúng thầu lan ra không bao lâu
sau đã có những nhà cung ứng sắt thép chủ động liên lạc với Hướng Viễn,
phía ngân hàng luôn vô tình lạnh lùng, truy đuổi không tha trước đó cũng tạm thời khiến mọi người thoải mái được một lúc. Phía Trung Kiến, tuy
Âu Dương Khải Minh đã có lời rằng, sẽ không có bất kỳ sự lai vãng nào về công việc với Giang Nguyên, với thân phận và tính cách của Âu Dương thì tất nhiên là nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy nhưng vấn đề là địa vị
của ông hiện nay đang lung lay, khả năng tiếp tục làm một cánh tay cho
Trung Kiến đã không còn nhiều. Nếu người mới lên thay thì đội ngũ cán bộ cấp dưới cũng sẽ thay đổi, Hướng Viễn thầm nghĩ, Trung Kiến không còn
thuộc quyền của Âu Dương thì sẽ trở thành một mảnh đất hoang chưa được
khai phá. Tâm lực tài lực từ trước phút chốc tuy biến mất nhưng lãnh đạo mới cũng chưa chắc quan tâm lời Âu Dương từng nói nên chỉ cần đợi thời
thế, gió qua rồi thì quan hệ giữa Giang Nguyên và Trung Kiến cũng không
phải là không cứu vãn được.
Không bao lâu sau, Mạc Kiến Quốc gọi điện đến Diệp gia, mời cả nhà họ cùng dùng cơm, ý chúc mừng Giang Nguyên đã thoát ra khỏi vực sâu, cũng
xem như là lần tụ họp đầu tiên sau bao nhiêu năm của Mạc gia và Diệp gia nhưng hàm ý là buổi gặp mặt chính thức trước cuộc liên hôn của hai nhà.
Diệp Khiên Trạch vốn không định đi. Hướng Viễn đã khuyên anh: "Anh bắt buộc phải đi, chúng ta đều phải đi".
"Giang Nguyên dựa vào việc này mà qua được hoạn nạn, có gì đáng mừng
đâu? Hướng Viễn, em có biết bữa cơm này khiến anh có cảm giác như Diệp
gia bán con gái đi không?", Diệp Khiên Trạch nói một cách chua xót.
"Không biết anh đã nghe câu "đã làm dĩ rồi mà còn ngại nhận tiền bo"
chưa?" Hướng Viễn nói xong, thở dài rồi tiếp tục: "Lời nói khó nghe,
anh đừng thấy buồn nôn. Việc đã đến nước này, chẳng ai kề dao vào cổ ép
ai cả, chuyện này anh cũng biết, nếu từ chối Mạc Kiến Quốc thì không nên đợi đến bây giờ. Khiên Trạch, chẳng thà đừng đi bước này, còn một khi
đã đặt chân thì không thể hối hận. Nếu thật sự phải bàn chuyện hôn nhân
thì bữa cơm này không tránh được, bố anh bây giờ một lòng niệm Phật,
không quan tâm chuyện gì, anh là anh cả, nếu không xuất hiện thì có
nghĩa gì, anh biết không?".
Diệp Khiên Trạch hạ giọng đáp: "Anh không trách ai, anh chỉ thấy buồn nôn với chính mình".
Hướng Viễn nghe vậy đã rũ bỏ hết vẻ lạnh nhạt mấy hôm nay giữa hai vợ chồng, cô bước đến cạnh Diệp Khiên Trạch, quỳ xuống trước mặt rồi khẽ
đặt tay lên đầu gối anh. Cô nhẹ nhàng nói: "Khiên Trạch, thực ra Diệp
Linh nói đúng, cô ấy không thể cô đơn cả đời được. Người trong tim cô ấy là ai, anh cũng biết nhưng anh không cho được thì hãy để cô ấy đi.
Phải, Mạc Hằng không phải là người thích hợp, em biết đã khiến cô ấy
chịu khổ sở nhưng cứ héo mòn từng ngày như vậy thì cô ấy có thể tìm được người mà mình cam tâm tình nguyện lấy hay không? Em nghĩ chưa chắc. Anh giữ cô ấy lại bên mình một ngày, trong lòng anh không vui, cô ấy càng
đau khổ. Mạc Hằng tuy đần nhưng chí ít cũng một lòng một dạ với Diệp
Linh. Cô ấy đã quyết định gả cho nhà họ Mạc, tại sao anh không tỏ ra
thoải mái một chút để những ngày tháng sau này của cô ấy vui vẻ hơn?"
Diệp Khiên Trạch không nói gì, Hướng Viễn có lúc nghi ngờ
rằng những lời mình nói anh không hề để tâm. Một lúc sau, anh mới chậm
rãi nắm lấy tay Hướng Viễn, đầu cũng rũ xuống, gò má áp chặt vào mu bàn
tay cô, lành lạnh.