Làm sao cô có thể nói cho anh biết được rằng, vào khoảnh
khắc ấy, lần đầu tiên cô thầm nghĩ, nếu như vận mệnh Giang Nguyên chỉ
phụ thuộc vào câu nói của cô, nếu như…
Hướng Viễn đưa vợ chồng Âu Dương và chàng trai trẻ không biết tên họ kia xuống nhà hàng kiểu Tây. Thời gian dùng bữa vừa tới, sảnh nhà hàng to
như vậy nhưng chỉ thưa thớt hơn chục người ngồi, những bóng người qua
lại đa phần là những người phục vụ trẻ tuổi nhanh nhẹn.
Âu Dương Khải Minh đi đến đâu, những người ngồi ở đó đều cất tiếng chào hỏi, ông gật gật đầu đáp lại. Hướng Viễn im lặng quan sát, biết ông không có ý
ngồi cùng bàn với ai cả nên chọn cho ba người họ một vị trí gần cửa sổ,
tầm nhìn thoáng đẹp nhưng cách xa trung tâm sảnh nhà hàng.
“Tổng giám đốc Âu Dương, Âu Dương phu nhân, xin mời ba vị ngồi.” Nói rồi,
Hướng Viễn nhanh nhẹn kéo ghế cho Âu Dương phu nhân trước. Âu Dương Khải Minh nhìn qua cửa sổ lớn chạm đất, phong cảnh Thuý Hồ gần ngay dưới
chân, trên gương mặt khắc khổ kia cũng lộ ra nét tươi vui thoải mái.
Hướng Viễn thấy ông như có vẻ hài lòng với vị trí này nên nhân cơ hội
đợi ba người họ ngồi vào rồi, sắc mặt không đổi hỏi một câu: “Tổng giám
đốc Âu Dương, xin hỏi ông có đồng ý cho tôi ngồi đây không ạ?”.
Âu Dương nghiêng người nhìn cô, tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi cô đã hoàn
thành nhiệm vụ mà vẫn chưa rời đi. Nhưng sự ngạc nhiên của ông được
khống chế rất tốt, chỉ hơi nhíu mày, nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Hướng Viễn biết thân phận và phép xã giao của Âu Dương không cho phép
ông nặng lời với một cô gái trẻ tuổi. Ông đang chờ cô biết khó mà tự
động rút lui nhưng cô tỏ vẻ như không nhìn thấy sự cự tuyệt không nói ra lời đó, vẫn mỉm cười, giữ một vẻ mặt điềm tỉnh đối diện với vị lãnh đạo cao nhất của tập đoàn Trung Kiến.
Sự kinh ngạc của Âu Dương
Khải Minh càng tăng thêm vài phần ngờ vực. Ông không rõ vì sao cô nhân
viên phụ vụ này lại đưa ra một yêu cầu như thế. Chàng trai trẻ bên cạnh
ông cúi đầu chỉnh sửa những nếp gợn nhỏ trên tấm khăn trải bàn ăn, hoàn
toàn không có phản ứng. Cuối cùng Âu Dương phu nhân lên tiếng hoà hoãn:
“Cô bé cũng chưa ăn à? Dù sao trưa nay cũng là dạng tự phục vụ, ngồi đâu cũng được, ngồi xuống nhanh đi”.
“Cảm ơn Âu Dương phu nhân.”
Hướng Viễn thuận thế ngồi xuống cạnh bà, sau đó lập tức đứng dậy chuẩn
bị hai bộ đồ dùng bàn ăn cho vợ chồng Âu Dương.
“Mùa đông ở Côn Minh lại chẳng có vẻ gì giống mùa đông cả”, Âu Dương phu nhân nói với chồng.
Âu Dương Khải Minh uống một ngụm trà phục vụ vừa mang đến rồi nói: “Bốn mùa vẫn khác nhau rõ”.
Họ nói chuyện phiếm với nhau như không có sự tồn tại của Hướng Viễn,
chàng trai trẻ kia xem ra cũng là người kiệm lời, từ đầu đến cuối rất
hiếm khi lên tiếng. Anh ta đứng dậy lấy thức ăn cho lãnh đạo, Hướng Viễn một mình ngồi cạnh vợ chồng Âu Dương, xem ra cũng rất an phận ngoan
ngoãn.
Lúc này, người vào nhà ăn liên tục tăng lên. Phó Tổng
giám đốc tập đoàn Vân Kiến và những vị lãnh đạo của các công ty lớn khác vừa vào đã nhìn thấy Âu Dương, mỉm cười vẫy vẫy tay, bước thẳng đến bàn của họ.
Vân Kiến là chủ nhà, những người đồng hành có vẻ cũng
là những nhân vật nặng ký nên Âu Dương Khải Minh cũng phải nở nụ cười
nghênh đón rồi mấy người khách sáo nhường chỗ qua lại cho nhau. Hướng
Viễn đứng đó, gật đầu chào từng người một, cô nhìn thấy sự nghi ngờ
giống nhau trong mắt họ như thể đều không hẹn mà cùng cho rằng cô là
người tháp tùng theo Âu Dương hoặc là khách của ông ta.
Sau khi
mọi người ngồi yên vị rồi, một chiếc bàn tròn loại vừa bổng chốc trở nên đầy ắp, Hướng Viễn đón lấy trà trên tay người phục vụ, tự cởi áo ngoài
ra rồi rót trà cho họ.
“Mọi người mời dùng trà, trà Phổ Nhĩ của
chúng tôi rất ngon”, Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến lên tiếng mời mọi
người với thân phận chủ nhà.
Hướng Viễn cũng nhấp một ngụm, lập
tức cười nói: “Đâu chỉ là ngon, mà lại giống như loại trà Ấn Cấp được
cất giữ hơn bốn mươi năm. E rằng đây không phải là loại mà khách sạn có
thể cung cấp được”.
Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến nhìn cô, vẻ
mặt thấp thoáng vẻ đắc ý. Ông ta đã đặc biệt chuẩn bị loại trà ngon nhất để mời những vị lãnh đạo cấp cao, bản thân ông đương nhiên không tiện
chủ động khoe khoang nhưng lại lo rằng sẽ bị mọi người nghĩ nhầm là loại trà miễn phí của khách sạn, thế thì hỏng mất. May mà có cô gái lạ mặt
kia lên tiếng, đương nhiên là không thể nào tốt hơn được nữa.
Ông ta mỉm cười: “Cô gái này còn trẻ nhưng kiến thức cũng khá đấy”.
Hướng Viễn thực ra không biết thưởng trà nhưng Diệp Bỉnh Lâm lại cực kỳ yêu thích trà Phổ Nhĩ. Mấy năm ở Diệp gia, cô cũng được uống rất nhiều
loại trà ngon nhưng loại trà Ấn Cấp thì cô chỉ mới nghe Diệp Bỉnh Lâm
nhắc qua, chưa từng được thấy, cũng không thể nhận ra. Cô chỉ nghĩ Vân
Nam là vùng đất của trà, sắc trà trong cốc đỏ như táo, vị ngọt mát, chắc chắn không phải là loại thường, lại thấy Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến luôn chú ý đến phản ứng của mọi người sau khi uống trà nên mới đoán
chắc phải là loại trà thượng hạng đặc biệt chuẩn bị cho các vị lãnh đạo. Lúc này, cô chỉ biết nói đến loại trà ngon nhất mà mình biết, cho dù
không đúng cũng không đến nỗi nào, không chừng còn làm hài lòng người
dâng trà nữa là khác.
“Chẳng lẽ đây thật sự là “Lục Ấn” hoặc
“Hoàng Ấn”?”, cô làm ra vẻ kinh ngạc hỏi. “Trước kia chỉ mới nghe nói,
không ngờ lại được uống, quả thật là đã nhờ phúc của các vị Tổng giám
đốc đây.”
“Mùi vị này, chắc là “Nội Phi” rồi. Lão Mạc à, Vân
Kiến của các ông đúng là đại gia thật”, một vị lãnh đạo trung niên đầu
hơi hói lên tiếng.
““Nội Phi” thì không dám nhận nhưng cô gái
này đoán tuy không đúng nhưng cũng gần thế, đây là lô “Hồng Ấn” đầu
tiên, có điều để chiêu đãi các vị thì trà có ngon hơn cũng không bằng”,
Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến họ Mạc nói với vẻ thân thiện.
Mọi người bắt đầu trò chuyện từ chủ đề trà Phổ Nhĩ. Hướng Viễn trước nay
mồm mép nhanh nhẹn, lại giỏi quan sát người khác, tuổi tác tuy còn trẻ
nhưng vẫn được xem là có kiến thức rộng. Trong lúc cười nói, trò chuyện
rất tâm đắc với các vị lãnh đạo, Âu Dương phu nhân cũng được cô làm cho
cười không dứt, đến cả Âu Dương Khải Minh nghiêm túc khó tính nhất cũng
dần dần tham gia vào câu chuyện.
Cô vừa kể dứt một câu chuyện
tiếu lâm trong ngành khiến mọi người không nhịn được cười, Tổng giám đốc Mạc của Vân Kiến cười to nói với Âu Dương: “Tổng giám đốc Âu Dương, cô
bé anh đưa đến thú vị thật”.
Âu dương sững người, chần chừ nhìn
về phía Hướng Viễn: “Sao? Tổng giám đốc Mạc, cô ấy không phải là nhân
viên phục vụ của các anh ư?”
“Thế thì quý hoá cho Vân Kiến chúng tôi quá. Người tuy đông nhưng thật sự không có cô gái nào trẻ tuổi lại
lanh lợi như vậy… Sao? Cô ấy không phải là người ông dẫn đến à?”.
Âu Dương lắc đầu, đột nhiên cử toạ đều lặng phắc, Hướng Viễn trở thành
trung tâm của mọi ánh nhìn, những ánh mắt giao nhau ấy đều có nét nghi
ngại và sự cảnh giác bất ngờ trỗi dậy.
Cô bụm miệng ho khẽ hai
tiếng rồi đứng dậy móc danh thiếp trong túi áo khoác ngoài ra, vỗ vỗ
trán, cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi, mãi lo tiếp chuyện với các vị lãnh
đạo đây, tôi quên mất tự giới thiệu”. Cô vừa cười vừa bắt đầu từ Âu
Dương phu nhân, cung kính đưa cho bà một tấm danh thiếp. Mọi người đều
im lặng, nhưng vẫn nhận lấy.
“Công ty Giang Nguyên… Hướng Viễn? Giang Nguyên này có phải là công ty cung cấp các dụng cụ xây dựng?”
“Tổng giám đốc Sử cũng biết Giang Nguyên ạ?”. Hướng Viễn đại khái đã
đoán ra thân phận của từng người từ cuộc trò chuyện ban nãy. “Giang
Nguyên hiện nay không chỉ làm những dụng cụ xây dựng tiêu chuẩn, vật
liệu kim loại và khung thép chúng tôi đều có thương hiệu sản xuất riêng, chỉ có điều chưa lọt được vào mắt xanh của Tổng giám đốc Sử, chưa bao
giờ tiến vào thị trường Tây Bắc”.
Lúc nói cô không hề bỏ qua ánh mắt quở trách của Âu Dương với chàng trai đi theo. Chắc là trách anh ta không canh cửa cho nghiêm, sao lại để một người đại diện nhà máy công
khai thản nhiên trà trộn vào nơi này. Chàng trai kia cúi đầu nhưng vẻ
mặt vẫn lạnh lùng.
“Thật sự xin lỗi, tôi vốn không dám quấy
nhiễu các vị. Các vị đây đều là những nhân vật đi đầu trong ngành Kiến
trúc nước nhà, tôi trẻ tuổi, kiến thức mỏng, nhờ phúc của Tổng giám đốc
Âu Dương mới được ngồi với các vị dây, trước kia đến nghĩ cũng không
dám, nhất thời vui quá nên mới quên mất, tôi thật là…” Cô liên tục nhận
lỗi, vô cùng thành ý.
Âu Dương chăm chú nghe cô nói. Thực ra ông là một người cự kỳ sĩ diện, là người thông minh nên nào chịu thừa nhận
mình bị cô bé này lừa một vố trước mặt mọi người, để cô ta được nước làm tới? Có điều suy nghĩ lại thì cô ta quả thật chưa hề tự nhận mình là
nhân viên của Vân Kiến, từ đầu đến cuối đều là do hành vi thẳng thắn
trực tiếp của cô khiến ông nhầm lẫn mà thôi.
Nói đi nói lại thì
ông cũng như những người ngồi đây, thấy một cô gái nhanh nhẹn, cười tươi như hoa kia, hiếm thấy có ai tự nhiên thoải mái trước mặt các vị lãnh
đạo. Không đánh người đang cười, huống hồ lại là một cô gái. Trong lòng
họ cho dù có chút tức giận nhưng cũng không bộc lộ ra ngoài, những suy
nghĩ khác đều bị sự kinh ngạc lấn át. Là một người quen đứng trên vị trí cao ngạo nghễ nhìn xuống những nhà cung ứng nhỏ bé, ông không ngờ rằng
mấy năm nay, một Giang Nguyên đang dần lụn bại lại có được một người như vậy, biết điều và nhanh nhẹn như thế, trong đám đàn ông cũng khó tìm ra một người.
“Ngồi xuống đi, cơm đã ăn được một nửa rồi”. Hướng Viễn có phần bất ngờ vì người lên tiếng lại là Âu Dương.
“Tổng giám đốc của Giang Nguyên hình như họ Diệp, mấy năm trước có thấy qua, nhìn thì có vẻ không nổi bật gì nhưng người mà ông ta chiêu mộ đây thì cũng khá là thông minh”, ông nói gọn lỏn. Âu Dương ở địa vị cao đã
lâu, kinh qua rèn luyện thử thách cũng nhiều, sau một chốc kinh ngạc vẫn có chút bực dọc và nhẫn nhịn. Nghe khẩu khí của ông ta, có lẽ là không
thích gì Diệp Bỉnh Lâm nhưng với Hướng Viễn lại có vài phần tán thưởng.
“Chủ tịch Diệp của chúng tôi luôn lo nghĩ cho mọi người, là người nhân
ái đúng nghĩa, tôi không thể so sánh với ông ấy. Nhưng chủ tịch Diệp rất nể phục Tổng giám đốc Âu Dương, nếu không vì mấy năm nay sức khoẻ suy
yếu thì ông đã đến thăm Tổng giám đốc rồi. Giang Nguyên tuy không thể so được với Trung Kiến nhưng cũng khá là lâu năm, sản phẩm hơn hai mươi
năm cũng đã qua khảo nghiệm.”
“Ăn đi, ăn đi” Âu Dương phu nhân gắp một miếng thịt gà, sau đó thở dài bảo: “Thịt gà này không ngon bằng tự mình làm”.
Hướng Viễn bèn cười đáp: “Âu Dương phu nhân là người Lĩnh Nam ạ? Tôi
nghe nói gần đây có món ăn Quảng Đông khá ngon”, cô vừa nói vừa nghĩ,
xem quảng cáo trên tivi của đài địa phương suốt một đêm cũng không phải
vô ích.
“Vậy à?” Thiện cảm của Âu Dương phu nhân với Hướng Viễn
không hề che giấu. “Vậy có tiệm thẫm mỹ nào tốt một chút không? Ở đây
tia tử ngoại kinh khủng quá…”
“Có ạ, có ạ. Nếu phu nhân không
chê thì buổi chiều tôi sẽ đưa bà đi”, tuy cô cũng không biết tiệm thẩm
mỹ nào tốt nhưng vẫn vội vã chặn đầu.
“Tốt quá” Âu Dương phu
nhân hỉ hả, quay lại nói với chồng mình: “Em không hứng thú với Lệ Giang lắm, hay là em đi dạo với cô bé này, anh cứ làm việc của mình đi?”.
Âu dương nói: “Hướng Viễn cũng không phải người bản xứ mà. Nếu em muốn
đi dạo thì phiền Tổng giám đốc Mạc tìm cho một chiếc xe, để nhân viên
của ông ấy đưa em đi dạo quanh đây”.
“Không cần, không cần. Phụ nữ chúng tôi dạo chơi thôi, các anh đừng bận tâm.”
Cuối cùng, Hướng Viễn đi spa với Âu Dương phu nhân cả một buổi chiều. Cô mừng thầm vì hai hôm nay xài tiền khá thận trọng nên tiền chắc cũng
chi tiêu vào việc này thôi.
Từ tiệm thẩm mỹ bước ra, Hướng Viễn
vẫn đang nghĩ xem hành trình tiếp theo là gì thì đã đi ngang một cửa
hàng mua sắm nổi tiếng. Vừa lúc ấy có hoạt động giảm giá cuối năm, Âu
Dương phu nhân quyết định vào đó dạo một vòng. Bên trong rất đông các
bà, các cô điên lên vì giảm giá, trước quầy thu ngân xếp một hàng dài
rồng rắn. Hướng Viễn chủ động xếp hàng cho Âu Dương phu nhân để bà yên
tâm mua sắm. Bà dạo hai tiếng đồng hồ, thu hoạch được rất nhiều, vô cùng sung sướng. Trên đường về đã thân thiết khoác tay Hướng Viễn.
Hướng Viễn xách chiếc túi lớn cho bà, trong lòng lại đang nghĩ, cũng may Âu Dương phu nhân chủ động thanh toán, nếu không với số tiền ít ỏi của
cô, e rằng chuyến đi Vân Nam kỳ này một đi không trở lại.
Hướng
Viễn biết Âu Dương phu nhân có ấn tượng tốt với mình nhưng từ đầu đến
cuối, hai người không hề đề cập đến việc công nửa chữ. Người ta lên
tiếng tthì chắc chắn là việc đương nhiên nhưng nếu cô lại nhắc đến việc
làm ăn, thì cũng quá bằng là lợi dụng.
Một ngày sau, Âu Dương sẽ trở về, Hướng Viễn biết được tin đó nên cố ý đến sân bay đưa tiễn, Âu
Dương phu nhân để lại số điện thoại cho cô, hẹn về thành phố G sẽ liên
lạc lại nhưng Âu Dương Khải Minh lại nhất quyết không nói gì. Trong lòng Hướng Viễn có phần mong chờ nên đương nhiên là thấy thất vọng, tuy rằng đã có được bước đầu thành công, năm rộng tháng dài, song sự yêu thích
của Âu Dương phu nhân có cố giúp cô một tay hay không thì vẫn còn nằm
trong vòng bí ẩn, huống hồ cô và cả Giang Nguyên hiện tại hết sức cần sự giúp sức của Trung Kiến.
Lúc chuẩn bị qua cửa kiểm soát, Âu
Dương vẫn đi đầu, người đàn ông trẻ tuổi nhưng trầm mặc ít nói (Hướng
Viễn vừa được biết anh ta lại là Giám đốc công ty con số hai của Trung
Kiến) đẩy xe hành lý đi phía sau Âu Dương, từ đầu đến cuối vẫn phớt lờ
Hướng Viễn, như thể hôm ấy chuyện anh ta tha cho cô vì cô là người Giang Tây hoàn toàn không tồn tại.
Loa thông báo máy bay sắp cất cánh đã vang lên, trong lòng cảm thấy không cam tâm nhưng Hướng Viễn cũng
chỉ có thể buông xuôi, đưa mắt dõi theo Âu Dương và những người đi theo
ông từ phòng nghĩ dành cho khách hạng VIP vào phòng đợi. Cô nghĩ cô vẫn
không đủ bình tĩnh điềm nhiên, cho dù an ủi mình lần đầu không nên quá
nóng ruột căng thẳng nhưng cô cũng không thể điều khiển được nỗi buồn
bực đang dâng lên trong lòng.
Thế nhưng đúng vào lúc này, Phó
Tổng giám đốc họ Từ đi sau cùng, người mà Hướng Viễn chưa từng trò
chuyện chính thức, khi những người khác đã mất hút sau ngã rẽ, mới bước
đến bên cạnh Hướng Viễn.
Ông nói: “Tháng sau có cuộc đấu thầu về hạng mục khung thép cho cầu vượt Thanh Viễn, thư mời thầu tôi sẽ đưa
đến Giang Nguyên nhưng có trúng thầu hay không thì phải xem khả năng của các bạn”.
Hướng Viễn quay về, vẫn với tấm ghế cứng trên tàu,
men theo những đường ray dài dằng dặc về lại thành phố G. Gần như về đến công ty cùng lúc với cô là thư mời đầu thầu hạng mục khung thép cho cầu vượt Thanh Viễn.
Buổi đấu thầu tập trung của Trung Kiến là buổi đấu thầu xây dựng quy mô lớn nhất của khu vực Hoa Nam, hơn nữa trong
quá trình đầu thầu cũng yêu cầu rất nghiêm ngặt, song một khi trúng
thầu, số lượng công trình rất lớn, lợi nhuận cũng tương đối khả quan.
Tuy trước kia Trung Kiến cũng phát tin tức đấu thầu lên mạng nhưng trúng thầu được luôn luôn là những đơn vị nhận được thư mời đấu thầu chính
thức. Giang Nguyên tuy cũng có một lần nhận một nhiệm vụ nhỏ nhặt cho
Trung Kiến, song chiếm được cơ hội này, nhận được thư mời đấu thầu lại
là lần đầu tiên trong lịch sử, vì thế chuyến đi Vân Nam của Hướng Viễn
có thể gọi là “quê mùa cục mịch ra đi, vinh quang vô hạn trở về”.
Các đồng nghiệp trong Giang Nguyên vốn vẫn đàm tiếu về thân phận và lí
lịch của cô, song lần này, một cô gái trẻ tuổi đơn độc cưỡi ngựa vác
theo bốn nghìn tệ đi Côn Minh một chuyến, lại có thể mang về thứ mà Diệp Bỉnh Lâm khát vọng bao năm nhưng chưa bao giờ nhận được. Ngày đầu tiên
đi làm sau khi trở về, cô đi qua dãy hành lang văn phòng trong công ty,
nghe thấy tiếng suýt xoa tán thưởng của đồng nghiệp, nhìn thấy những ánh mắt mờ ám giao nhau, cô biết những đối thoại không lời ấy mang ý nghĩa
gì. Có điều Hướng Viễn mặc kệ, không có ý định giải thích, đối với cô,
danh tiếng là hư vô, lợi ích đến tay mới là thực tế.
Diệp Bỉnh
Văn trong hội nghị cũng đã khen ngợi Hướng Viễn “tài năng cá nhân” vô
cùng xuất sắc, đã cho toàn bộ nhân viên kinh doanh thị trường một bài
học cực kỳ sinh động. Cô vờ như không hiểu, chỉ cười mà không nói gì.
Chính thái độ không cao ngạo với thành tích, cũng không vờ khiêm tốn,
thẳng thắn thừa nhận như thể lại khiến những người thích nói linh tinh
tự cảm thấy không còn thú vị gì.
Trong công ty chỉ có Khiên
Trạch là thật lòng vui sướng. So với lợi ích của công ty, anh càng tỏ ra vui sướng tận đáy lòng một cách chân thật với trận chiến vinh quang của Hướng Viễn hơn. Khi anh nói: “Tôi biết không có gì làm khó cậu được mà” thì sự tự hào nhỏ nhoi ấy cũng khiến hướng Viễn trong tích tắc như cảm
thấy người đang đứng trước mặt mình vẫn là cậu bạn nhiều năm trước, thi
cuối kỳ vô cùng tệ hại nhưng lại vui sướng hơn ai hết khi nhìn thấy cô
bạn thân được số điểm cao nhất lớp. Cô lắc đầu, bảo: “Thư mời thôi mà,
mười mấy nhà máy và nhà cung ứng đều nhận được, vẫn còn xa với mục tiêu
trúng thầu lắm”, nhưng khoé môi hơi nhướng lên kia lại vô tình tố cáo
niềm vui nho nhỏ mà cô đang cố kìm nén.
Trong hội nghị nhân viên kinh doanh hàng tháng, Hướng Viễn từ chối tiền thưởng mà công ty trao
tặng một cách động trời, chỉ có duy nhất một yêu cầu là được tham gia
nhiệm vụ đấu thầu ở khu vực mà cô hoàn toàn không phụ trách. Phụ trách
khu vực Hoa Nam là giám đốc người bản địa của bộ phận thị trường. Cuối
cùng, Diệp Khiên Trạch đã thỉnh ý Diệp Bỉnh Lâm trong bệnh viện, với lý
do Hướng Viễn đã quen với Trung Kiến, trong quá trình đấu thầu sẽ có lợi hơn, chính thức giao cho cô phụ trách lần đấu thầu này, đồng thời rút
ra hai trợ lý marketing trẻ tuổi để giúp đỡ cô trong công việc.
Sau khi đích thân dến Trung Kiến mua tài liệu đấu thầu về, Hướng Viễn và hai cô gái trợ lý bắt đầu chạy đôn chạy đáo chuẩn bị văn kiện đấu thầu. Nội dung văn kiện đấu thầu mà Trung Kiến yêu cầu tuy phiền phức và
nghiêm ngặt, nhưng Hướng Viễn đã theo Thẩm Cư An ở Vĩnh Khải hai năm,
đối với công việc này vẫn xem như nhẹ nhàng thoải mái, điều duy nhất
không thể muốn là làm được chính là Giang Nguyên không phải là đội ngũ
đi đầu vượt qua hiểm nguy như Vĩnh Khải. Hai cô nàng trợ lý đều mới tốt
nghiệp khoảng một năm, tuy nhanh nhẹn nhưng không hề có kinh nghiệm, và
lại rất dễ dàng phạm những lỗi sơ suất không đáng mà người trẻ tuổi hay
mắc phải, mà đó là đại kỵ trong công tác chuẩn bị đấu thầu. Điều khiến
Hướng Viễn sững sờ nhất là có một lần, trong bảng báo giá mà cô bé sắp
niêm phong lại, cô đã phát hiện chưa đóng dấu công ty mà không cẩn thận
thì khéo cả văn kiện đấu thầu này trở thành mớ giấy lộn. Trong bất lực,
những chuyện hơi quan trọng một chút là cô phải tự tay làm, còn phải
kiểm tra lại kỹ càng. Cô bé vô cùng xấu hổ, xin lỗi cô liên hồi, cô thở
dài bảo: “Không sao, chẳng qua các cô đều quá trẻ”. Lúc nói câu này cô
mới nhớ đến nếu luận về tuổi tác, bản thân cũng chẳng lớn hơn họ là bao
nhưng tại sao cô chưa từng kinh qua những lỗi lầm và sai phạm như vậy?
Hay là cô chưa bao giờ trẻ? Lúc còn là một đứa bé, cô đã bắt buộc phải
bắt mình trưởng thành sớm như một người lớn rồi.
Cô từng lộ vẻ
nghi ngại rằng tại sao Khiên Trạch lại chỉ đạo hai cô bé măng sữa này
đến làm trợ lý cho mình, thế nhưng sau một thời gian, cô đã bắt đầu hiểu ra dụng ý của anh: cả Giang Nguyên này giống như một chiếc xe già cỗi,
khung xe lớn, lượng tiêu hao dầu nhiều, hơn nữa tốc độ lại cực kỳ chậm.
Người giỏi giang không phải không có nhưng đa số có chức vị cao hơn cô,
sao lại chịu nghe cô sai phải? Những nhân viên bình thường sau ba rưỡi
chiều đã cuống lên đòi tan sở sớm, chí ít hai cô bé này có thể gồng mình tăng ca với cô đến tận sáng sớm. Có lần để đóng văn kiện đấu thầu, họ
đã van nài một bà chị ở bộ phận hậu cần về nhà muộn hai tiếng, sắc mặt
bà chị ấy khiến Hướng Viễn thấy mình như đã làm một chuyện ác độc vô
cùng thất đức.
Đương nhiên, những chuyện này có thể nhẫn nhịn,
có thể bỏ qua, điều khiến Hướng Viễn lửa giận bốc cao, suýt nữa nghiến
đến rụng cả răng mới kìm chế được là: Trung Kiến yêu cầu rõ ràng những
đơn vị tham gia đấu thầu bắt buộc phải chuẩn bị những tài liệu về công
trình kết cấu thép xây dựng đạt tiêu chuẩn chất lượng cấp hai, Hướng
Viễn đã xác nhận với phòng quản lý của Giang Nguyên về những tài liệu
chứng nhận. Nhưng đến giai đoạn cuối cùng khi tài liệu đấu thầu của công ty phải được hoàn chỉnh, cô yêu cầu phòng quản lý đưa bản photo của
giấy chứng nhận thì trưởng phòng quản lý mới vỗ trán bảo rằng, Giang
Nguyên năm nay vừa được chứng nhận tiêu chuẩn chất lượng cấp hai, song
đã hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận chất lượng do
trung tâm chứng nhận gửi đến. Trưởng phòng quản lý nhấn mạnh thêm lần
nữa là công ty thực sự đã được thông qua khảo sát, chỉ là tạm thời chưa
có chứng nhận.
Lúc ấy, Hướng Viễn tức đến nỗi không nói gì được, cho dù có tin thì những đơn vị tham gia dấu thầu có tin không? Không có giấy chứng nhận, tất cả đều thành vô ích. Cô không nổi giận vì đối với
một trưởng phòng mà một tờ giấy chứng nhận quan trọng như vậy đã được
thông qua nửa năm mà không biết việc cấp chứng nhận đã được làm đến đâu
thì không nên lãng phí chút nước bọt nào, cô thà tập trung sức lực vào
chuyện nghĩ cách khác còn hơn.
Cô gọi điện đến trung tâm chứng
nhận, bên đó đáp rằng do sắp sếp công việc mà giấy chứng nhận của Giang
Nguyên nhanh nhất cũng phải hai mươi ngày sau mới được gửi đến, mà hiện
tại chỉ còn chưa đến mười ngày nữa là đấu thầu. Rốt cuộc Hướng Viễn và
Diệp Khiên Trạch bắt đầu cuộc hành trình bôn ba vì tấm giấy mỏng manh
đó: tìm đến trung tâm chứng nhận, mời khách, dùng cơm, tặng quà, van
xin. Hai người họ vì muốn hẹn gặp Giám đốc Hiệp hội chất lượng đã “ôm
cây đợi thỏ” túc trực ở văn phòng mất một ngày làm việc, trọn tám tiếng
đồng hồ. Cuối cùng, sau khi đã tiêu phí bao nhiêu nhân lực, tài lực,
tinh lực, thời gian, giấy chứng nhận đã nằm trong tay Hướng Viễn trước
hôm đấu thầu hai hôm. Khi ấy cô nâng tờ giấy lên, bao nhiêu cảm giác
phức tạp trộn lẫn. Diệp Khiên Trạch thở dài hỏi: “Hướng Viễn, cậu đang
nghĩ gì vậy?”. Hướng Viễn đáp: “Chỉ có hai chữ thôi “xúc động”. Làm sao
cô có thể nói cho anh biết được rằng, vào khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên
cô thầm nghĩ, nếu như vận mệnh Giang Nguyên chỉ phụ thuộc vào câu nói
của cô, nếu như…
Đêm trước khi diễn ra buổi đấu thầu, Hướng Viễn thả cho hai cô bé kia về nhà nghĩ ngơi, còn cô ở lại văn phòng tiến
hành kiểm tra và xác nhận các tài liệu kia hết lần này đến lần khác. Cô
có thể đón nhận thất bại nhưng không thể chịu được sơ suất. Thế nhưng
khi nghĩ đến hai chữ “thất bại”, biết rõ chuyện hụt thầu là chuyện
thường ngày ở huyện, được mất đều là những việc nằm trong dự đoán, song
trái tim cô vẫn cảm thấy nặng nề.