Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

Chương 67: Chương 67: Thẩm Luân gặp nạn




Edit: Tiểu Màn Thầu

Mấy năm nay điều kiện ở vùng này đã được cải thiện hơn, con đường núi cũng được tu sửa lại, đoàn phim đang thu xếp mọi việc trong thị trấn, có một số diễn viên trẻ phấn khởi đi khắp nơi chụp ảnh tự sướng, đăng lên W.

Ôn Thư nghe thấy có người gọi mình đến chụp ảnh, cô ta lên tiếng đi chưa được vài bước, bỗng dừng lại.

“Cô nhìn gì vậy?”

Một người bạn của Ôn Thư lên tiếng hỏi, nhìn theo tầm mắt của Ôn Thư chợt nhìn thấy Kiều Tịnh.

Kiều Tịnh vừa bước xuống xe, cũng muốn đi ngắm phong cảnh rừng núi.

Nhìn dáng vẻ của cô rất năng động, tóc dài tuỳ ý xoã trên vai, nhìn góc độ nào, cũng xinh đẹp như hoa.

“Cô quen cô ấy sao?”

Ôn Thư thu hồi tầm mắt, không muốn trả lời, “Tôi không dám trèo cao.”

Ôn Thư cảm thấy Kiều Tịnh quá quỷ dị, dường như hiện giờ không ai còn nhớ rõ chuyện xảy ra lúc trước giữa Kiều Tịnh và Thẩm Luân, nhưng có đôi khi nửa đêm thức giấc, Ôn Thư không biết được đâu là thực đâu là mơ.

Năm trước, Ôn Thư còn ôm một chút hy vọng đi thăm dò tình cảm của Thẩm Luân, nhưng kết quả làm Ôn Thư kinh hãi.

Thẩm Luân vẫn còn nhớ mãi chuyện cũ!

Anh nhớ rất rõ!

Ôn Thư cảm thấy hổ thẹn không dám tiếp cận anh, nếu không phải lúc ấy bà nội Thẩm vẫn còn ở lại Ma Đô, Ôn Thư nghĩ có lẽ mình đã không thể bình an trở về nhà.

Tuy rằng Ôn Thư không muốn từ bỏ Thẩm Luân, nhưng cô ta quá sợ hãi, Điều Manh đã mất tích lâu như vậy, còn chưa tìm thấy người, không chừng đã bị huỷ thi diệt tích.

Có vết xe đổ của người đi trước, cho dù Ôn Thư không cam tâm, cũng phải buông bỏ tâm tư.

Ánh mắt Ôn Thư đầy u oán, nhẹ giọng nói: “Cô ta lớn lên có điểm nào giống tôi không?”

Nữ diễn viên này ngày thường cũng khá thân thiết với Ôn Thư, nhìn thấy Ôn Thư nghiêm túc hỏi như vậy, người nọ nhìn về phía Kiều Tịnh, đưa ra nhận xét: “Không giống. Đi thôi, chúng ta đi chụp ảnh nào.”

Ôn Thư nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi. Nhưng Ôn Thư vẫn luôn băn khoăn, không dám tuỳ tiện tạo ra tin đồn về chuyện này.

Ôn Thư cùng nữ diễn viên kia đi xa, bên này Kiều Tịnh bước xuống xe hít thở không khí trong lành.

Điện thoại đặt trong xe vang lên, Diêu Diêu nhìn thấy tên người gọi đến, thấp giọng cười nói: “Là Thẩm tổng.”

Kiều Tịnh thu hồi tầm mắt, không muốn bắt máy. Cô hít thở một hơi, cảm thấy không khí ở nơi đây thật trong lành, nếu có thể sống ở đây, có lẽ tuổi thọ sẽ được kéo dài hơn.

Điện thoại không ngừng reo lên, Kiều Tịnh dứt khoát lấy điện thoại từ trong xe ra tắt máy, nhét vào trong túi áo khoác.

Diêu Diêu nhìn thấy, tuy có chút tò mò nhưng không dám hỏi nhiều.

Đối với việc Thẩm thiếu có tính chiếm hữu cao Diêu Diêu cũng biết, lần trước Kiều Tịnh trò chuyện một hai câu với một nam diễn viên, Thẩm thiếu liền đen mặt.

Ai cũng có thể nhìn ra được, Thẩm thiếu có tính chiếm hữu rất cao, cũng thật lòng thích Kiều Tịnh.

Yêu đương với một người như vậy rất áp lực, luận gia thế hay thân phận của đối phương đều quá xuất sắc, người thường không thể với tới.

Bỗng nhiên Diêu Diêu suy nghĩ lại, Kiều tỷ cũng không thua kém nha. Muốn vóc dáng có vóc dáng, lại còn tốt tính, hai người đứng bên cạnh quả thực đúng với câu trai tài gái sắc.

Nơi đoàn phim chọn làm địa điểm quay phim, là một thị trấn nhỏ không có khách sạn xa hoa, chỉ toàn là những ngôi nhà bình thường.

Đoàn phim đã thương lượng với thôn trưởng, thuê mấy căn nhà dân, tầng một dành cho các diễn viên, tầng trệt dành cho nhân viên trong đoàn phim.

Kiều Tịnh và Cung Trình ở cùng một nơi, chẳng qua là người ở phòng phía Bắc, người ở phía Tây.

Ngoài trừ lần đó Cung Trình trong buổi tiệc nói xấu Thẩm Luân, tuỳ vào hoàn cảnh, anh ta luôn tỏ ra mình là người thân thiện hoà nhã, quả thực không dễ nắm được nửa điểm sơ hở.

Đã qua giờ cơm tối, Cung Trình liền đưa cho Kiều Tịnh một hộp thuốc đau dạ dày.

“Cần gì tỏ ra xa lạ như vậy? Đây là nhân viên trong đoàn phim đưa.” Cung Trình gượng cười.

Kiều Tịnh nhận hộp thuốc, “Cảm ơn.”

“Đúng rồi,” Cung Trình quay người lại, nhắc nhở: “Đài dự báo thời tiết có nói, mấy ngày nay ban đêm trời sẽ đổ mưa, có lẽ rất lớn, đừng để bản thân bị cảm lạnh nhé.”

Vừa vào phòng, Diêu Diêu kinh ngạc nói: “Kiều tỷ, Cung Trình quan tâm chị hơn những người khác. Chị không biết đâu, buổi chiều em nhìn thấy Ôn Thư của Hạ Hoa đi tìm anh ta, hai người ở trong phòng thì thầm to nhỏ chuyện gì đó rất lâu, cuối cùng Ôn Thư tức giận rời đi. Chị nói xem, hai người bọn họ có quan hệ gì với nhau?”

Đối với Ôn Thư, Diêu Diêu không ấn tượng tốt lắm.

Kiều Tịnh ngẩng đầu, Diêu Diêu biết mình có chút nhiều chuyện, nghịch ngợm thè lưỡi, bắt đầu trải chăn nệm.

Cái chăn được lấy từ trong xe ra, Kiều Tịnh và Diêu Diêu ngủ chung một cái giường. Thấy thời gian đã không còn sớm, ngày mai phải còn thức dậy sớm đi đóng phim.

Lúc này điện thoại của Kiều Tịnh reo lên.

Tín hiệu ở vùng núi không tốt lắm, nhưng vẫn không ngăn được việc cứ cách một tiếng Thẩm Luân lại gọi đến một lần.

Diêu Diêu nằm trong chăn cười trộm, Kiều Tịnh cầm điện thoại đi xuống lầu. Đứng ngoài sân, nghe điện thoại.

Khí hậu về đêm ở nơi đây khá lạnh, Kiều Tịnh mặc áo gió, nhưng vẫn cảm thấy lạnh đến run người.

“Em đang làm gì vậy?”

Trong điện thọai, giọng nói trầm thấp của Thẩm Luân vang lên.

Anh đứng trước cửa sổ, nhìn về nơi xa, khoé mắt mang theo sự ôn nhu cùng lưu luyến.

Kiều Tịnh cúi đầu, lạnh đến mức rụt cổ lại, ngắm nhìn cảnh đêm nơi rừng núi, nhẹ giọng nói: “Anh còn chuyện gì để nói nữa không, tín hiệu ở đây không tốt, nếu không còn gì để nói tôi cúp máy đây.”

“Anh nhớ em.”

Bên ngoài thời tiết lạnh giá, hàng lông mi dài khẽ chớp, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Cô lạnh mặt, nhàn nhạt nói: “Tôi cúp máy đây, ngày mai còn phải thức dậy sớm.”

Đầu dây bên kia, Thẩm Luân khẽ cười, ngữ khí đầy sủng nịch: “Em vào nhà đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy, nếu em ngã bệnh anh sẽ rất đau lòng.”

“Không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi đến nữa, tôi còn bận đóng phim, không rảnh để nghe máy.” Kiều Tịnh lạnh đến mức mũi cũng ửng đỏ, đôi mắt long lanh. Cô đứng trước cửa nhà, dựa vào tường, nhìn về phía xa xa.

Phía trước là những ngọn núi nhấp nhô, ở trong bóng đêm tựa như một người khổng lồ đang ngủ say.

Thẩm Luân nhìn cảnh đêm ở Ma Đô khẽ cười, thấp giọng nói: “Được rồi, anh biết rồi. Em mau vào phòng đi.”

Anh không cho phép Kiều Tịnh tắt máy, muốn cô vừa đi về phòng vừa trò chuyện với anh, lúc chuẩn bị lên giường, Thẩm Luân mới nói thêm một câu: “Ngủ đi, quả thực rất muốn mỗi giờ mỗi phút em đều ở bên cạnh anh.”

“Thẩm Luân, anh đừng quá đáng.” Ánh mắt Kiều Tịnh lạnh đi.

“Anh luôn tôn trọng cuộc sống riêng tư của em.” Thẩm Luân lên tiếng đảm bảo.

Kiều Tịnh cúp điện thoại, Diêu Diêu đem hai chậu nước ấm đến, hai người ngâm chân, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, đoàn phim bắt đầu tiến hành công việc quay hình. Bộ phim khởi quay là một phim cổ trang, ở trấn Đông Đầu này, vẫn còn lưu giữ lại được những vết tích cổ xưa, trước kia cũng có không ít đoàn làm phim đến đây quay hình, bọn họ đều lựa chọn nghỉ chân tại đây, thấy nhiều thành quen, cho nên mọi người trong thôn không cảm thấy hiếm lạ, có đôi lúc bọn họ còn suy tính muốn xây một khách sạn nhỏ trong trấn.

Sau ba ngày quay phim thuận lợi, buổi chiều hôm nay, trên bầu trời mây đen vây kín.

Đoàn làm phim đi đến một ngọn núi cách thị trấn một kilomet, Kiều Tịnh diễn mãi vẫn không đạt yêu cầu mà đạo diễn mong muốn, cho nên bị NG rất nhiều lần, vẫn chưa quay xong phân cảnh của mình.

Đạo diễn biết Kiều Tịnh có quan hệ với Thẩm Luân, nếu ông ta còn muốn tiếp tục làm việc trong giới này, thì không thể đắc tội với Thẩm Luân.

Nếu đã mắng không được, đạo diễn chỉ còn cách ném kịch bản hô dừng lại.

“Nghỉ mười phút.” Phó đạo diễn hô một tiếng.

Cung Trình an ủi Kiều Tịnh mấy câu. Kiều Tịnh băn khoăn, cầm kịch bản đi tìm đạo diễn mong được chỉ bảo.

Điện thoại đặt trên ghế không ngừng reo lên, Cung Trình nhìn thấy, ngẩng đầu lên. Bên kia Kiều Tịnh đang cùng đạo diễn thảo luận về những sai lầm vừa rồi cô mắc phải, ánh mắt Cung Trình nhìn lên màn hình điện thoại, cầm điện thoại của cô lên bắt máy.

“Alo?”

Thẩm Luân đang lái xe, ánh mắt chợt tối sầm lại, anh trầm giọng hỏi: “Kiều Tịnh đâu?”

Cung Trình khẽ cười, ánh mắt đầy khinh miệt: “Cô ấy đang bận việc, e rằng không thể nghe điện thoại của anh.”

Thẩm Luân đen mặt, cúp điện thoại. Trong miệng anh mắng một câu, giẫm chân ga, chiếc xe tăng tốc trên đường lớn.

Lúc này, một chiếc xe Việt dã đang chạy qua đường hầm, ánh mắt Thẩm Luân trở nên âm trầm, nới lỏng cổ áo, hận không thể lập tức bay đến chỗ Kiều Tịnh.

Cơn mưa nói đến là đến, càng ngày càng nặng hạt, đi được nửa đường, mưa như trút nước.

Chỉ nghe thấy bên sườn núi vang lên một tiếng động lớn, bởi vì mưa quá lớn gây ra một trận sạt lở đất.

Người trong trấn nghe nói con đường đi vào trấn xảy ra sạt lở đất, bởi vì mưa to không dứt gây ra tình trạng đất bị xoáy mòn rơi xuống, đúng lúc có một chiếc xe buýt cùng mấy chiếc xe ô tô bị chôn vùi ở đó, người trong trấn đã cử đội cứu hộ đến cứu viện.

Trong đoàn phim có vài nhân viên nghe điện thoại xong, vội xin nghỉ với đạo diễn, muốn lái xe đi đến hiện trường tai nạn.

“Vợ và con tôi còn mắc kẹt ở trong xe.”

“Nếu sớm biết chuyện này xảy ra, bằng bất cứ giá nào tôi cũng không bảo bọn họ đến đây chơi.”

Thời Trần nghe nói con đường trên núi bị sạt lở nghiêm trọng, anh ta lắc đầu, “Xem ra, đêm nay phải ở lại trên núi ngủ một đêm rồi.”

Thời Trần vừa dứt lời, phát hiện sắc mặt Kiều Tịnh không tốt lắm.

Trong điện thoại Kiều Tịnh, có mấy cuộc gọi nhỡ của Thẩm Luân, còn có tin nhắn thoại trong Wechat, anh nói anh đanh lái xe đến đây, muốn cho cô một bất ngờ lớn.

Kiều Tịnh lập tức gọi lại, nhưng anh không bắt máy.

“Anh nói, ở dưới chân núi xảy ra tai nạn sao?” Cô ngây người một lúc, sắc mặt trắng bệch truy hỏi, “Khi nào, mới vừa xảy ra?”

Kiều Tịnh mở to mắt, khoé mắt cay cay. Không tự chủ được nấc một tiếng, trái tim khẩn trương như muốn nhảy ra ngoài, đầu óc trống rỗng, đôi tay run rẩy. Trong đầu toàn nghĩ đến chuyện không may.

Cô không biết rằng, nhìn gương mặt cô lúc này thật đáng thương.

“Đúng vậy, em sao thế…”

Thời Trần vừa nói xong, Kiều Tịnh vội đi thay quần áo, khoác thêm một cái áo gió rồi rời đi.

Cơn mưa lớn đến nhanh đi cũng nhanh, lúc này mưa dần dần nhỏ lại. Người nhà và bạn bè của nhân viên trong đoàn phim vẫn còn mắc kẹt trên xe buýt, bọn họ leo lên một chiếc xe ôtô nhỏ muốn đi đến hiện trường tai nạn, Kiều Tịnh cũng đi theo.

Ngồi trong xe, tiếng khóc không ngừng vang lên. Có một cô gái thoạt nhìn như vừa mới tốt nghiệp, từ lúc học cao trung đã kết giao bạn trai, hiện giờ chàng trai ấy còn đang mắc kẹt trong xe buýt, cậu ta dự định hôm nay đế thăm bạn gái.

Còn có một nhận viên trong đoàn phim, người nhà anh ta cũng mắc kẹt ở đó, giờ phút này, mọi người trên xe không ngừng cầu nguyện người thân của mình tai qua nạn khỏi.

“Kiều tiểu thư, bạn của cô…. cũng xảy ra chuyện sao?”

Trên mặt cô gái kia đầy nước mắt, lau nước mắt, nức nở hỏi.

“Ừ.” Kiều Tịnh nhấp môi, đôi tay bất chợt nắm chặt. Cô nhìn về phía cửa xe, mày hơi nhíu lại. Điện thoại vẫn luôn nằm trong túi áo, không có bất kì động tĩnh gì.

Tới gần hiện trường tai nạn, nhân viên cứu hộ đang làm nhiệm vụ giải cứu nạn nhân, đoạn đường phía trước đã bị phong toả, còn có cảnh sát không cho phép xe tiến vào.

Đường đi toàn là bùn đất, xe buýt bị chôn dưới lớp đất đá, chỉ lộ ra một phần đầu xe, đội cứu hộ đào đất kéo xe ô tô lên, những người bị thương lần lượt được cứu ra ngoài đưa đến bệnh viện gần đây.

Kiều Tịnh chớp đôi mắt, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại. Cô mím chặt môi, thừa dịp không có ai chú ý lén đi vào bên trong.

Sắc trời dần chuyển đen, mưa càng ngày càng nặng hạt, trên mặt đất khắp nơi đều là bùn đất cùng thân cây ngã. Trong không khí toàn mùi bùn lầy.

Gió không ngừng ngào thét bên tai, phía trước có một đội cứu hộ đang đào đất kéo chiếc xe buýt lên.

Bởi vì hằng năm ở nơi đây đều làm công tác phòng hộ, vụ sạt lở lần này xảy ra quá bất ngờ, nhưng cũng may đất đá rơi xuống chỉ nằm trong phạm vi nhỏ, nên việc triển khai công tác cứu hộ cũng khá thuận lợi.

Đội cứu hộ bận rộn suốt một ngày, cuối cùng cũng kéo những chiếc xe bị đất đá vúi lấp cùng người bị thương ra ngoài. Không có người chết, những người bị thương đã được đưa vào bệnh viện.

Kiều Tịnh nhìn thấy cảnh người đến người đi không ngừng, những người biết tin người nhà hoặc bạn bè của mình đã được đưa vào bệnh viện, đa số mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm.

Kiều Tịnh đứng lẻ loi ở một bên, gió lớn thổi qua quần áo, tóc cô cũng trở nên rối loạn, ánh mắt càng ngày càng lạnh dần. Cô đã đợi suốt mấy tiếng đồng hồ, đa phần những người gặp nạn ở đây đã được cứu ra hết.

Chỉ là trong đám người đó không có Thẩm Luân.

Thẩm Luân không ngồi xe buýt đến đây, nhưng lúc những chiếc xe ô tô được đào lên, không hề xuất hiện chiếc xe của Thẩm Luân.

“Có phải bị lũ quét cuốn trôi rồi không?”

“Cô gái nhỏ đừng nóng vội, đội cứu hộ đã cử người xuống hạ nguồn tìm kiếm, cô hãy yên tâm chờ tin tức.”

Kiều Tịnh trầm mặc. Lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Trong điện thoại, Vương Hiểu gấp gáp nói: “Ông chủ gửi định vị cho tôi, để tôi gửi qua cho cô. Còn nữa, tôi đã liên lạc với cục cảnh sát và đội phòng cứu hộ của địa phương, bọn họ đã bắt tay vào tìm người, lần này ông chủ, nhất định sẽ tai qua nạn khỏi.”

“Cô đừng quá lo lắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.