Ánh Trăng Sẽ Luôn Dõi Theo Em

Chương 8: Chương 8: Loài mèo




(Editor: Bình Nguyên... Chuyện là... Tuần tới, thậm chí là tuần tới nữa... Nguyên Nguyên không đăng chương mới được vậy nên nay mình đăng bù 1c cho vui cửa vui nhà:v)

Hành trình hôm nay được sắp xếp khá thoải mái. Hoạt động tham quan nguyên ngày nay chỉ diễn ra tại một địa điểm duy nhất là Núi tuyết Ngọc Long. Tuy nhiên, tính cả thời gian di chuyển khi ngồi trên xe buýt, lúc cả đoàn trường về tới khách sạn sau chuyến tham quan đã là bảy giờ tối.

Trần Gia Ngôn vẫn nhiệt tình mời Nguyễn Chi Chi nhập hội dùng bữa tối, nhưng đối với Nguyễn Chi Chi, người vừa trải qua suốt một ngày hoạt động cường độ cao mà nói, việc cô gắng gượng về được đến khách sạn đã là cực hạn.

Nguyễn Chi Chi đưa tay đỡ trán, cố nén xuống cơn chóng mặt và cảm giác khó chịu trong người, cô lịch sự uyển chuyển từ chối cậu ta rồi nhập vào nhóm giáo sư đầu tóc hoa râm đi lên cầu thang gỗ ọp ẹp trong nhà trọ.

Sau khi trở lại phòng nghỉ, thần kinh của Nguyễn Chi Chi cuối cùng cũng dần được thả lỏng. Ngồi bên mép giường, đầu óc trống rỗng, cô ngẩn người nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ mất một lúc lâu mới từ từ đứng dậy, thong thả bước từng bước nhỏ vào phòng tắm.

Dòng nước ấm nóng theo động tác của Chi Chi từ từ chảy xuống, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, từng làn sương dần hình thành chậm rãi tỏa đi bốn phía, trong căn phòng nhỏ lập tức được lấp đầy bởi hơi nước mờ ảo và nhiệt độ ấm áp.

Tắm rửa xong, cô cẩn thận mặc cho mình một bộ đồ ngủ thoải mái, lại lau khô mái tóc ướt nước mới bước ra khỏi phòng. Cô tùy tiện vươn tay vào balo lấy ra một viên kẹo hoa quả để bổ sung năng lượng. Khi bóc giấy kẹo ra, thế nhưng liền phát hiện viên kẹo này cũng có vị cam, giống viên kẹo mà Thời Nghiên đã đưa cho cô trên xe buýt hôm đầu tiên.

Kỳ lạ... tại sao chuyện nhỏ thế này mà cô cũng nhớ kỹ như vậy..

Công bằng mà nói, vị trí của nhà trọ này rất thuận lợi, nằm ngay trung tâm phố cổ Lệ Giang.

Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Nguyễn Chi Chi đứng bên cửa sổ, buồn bã nhìn cảnh đêm ngoài.

Cũng không biết vì sao, lúc này, đứng giữa cảnh vật xung quanh là nơi đất khách quê người, sâu trong nội tâm cô bỗng dâng lên một nỗi cô độc khó tả.

Từ khi Nguyễn Chi Chi còn rất nhỏ, tình cảm của cha mẹ cô đã không còn hòa hợp. Kể từ khi cô được sinh ra đến mãi sau này, cuộc sống hôn nhân giữa hai người chỉ còn lại oán trách và chán ghét, miễn cưỡng kéo dài tới khi cô vào trung học thì tan vỡ. Từ đó trở đi, cô đi theo mẹ mình sinh sống. Trong ấn tượng của cô, mẹ cô luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, cả ngày hầu như lúc nào cũng bận rộn với công việc, ngoại trừ sự chu cấp về phương diện tài chính thì đều không có thời gian rảnh để vun đắp tình cảm với cô.

Cũng bởi tính cách tương đối hướng nội nên từ nhỏ, Nguyễn Chi Chi chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, cũng không có nhiều bạn bè thân thiết ở bên cạnh, mãi cho đến lần đầu tiên ra nước ngoài, cô gặp được Lý Tư Thần. Anh chủ động tới bên cô, dẫn cô đi làm quen với bạn bè xung quanh. Ở một đất nước xa lạ, mọi thứ đối với cô càng trở nên mới mẻ choáng ngợp, anh bước đến bầu bạn với cô, những tia nắng ấm áp anh trao cho cô đơn giản đến thế, nhưng lại dễ dàng du nhập vào trong trái tim cô.

Vì vậy mà suốt ba năm qua, bất kể đã chịu đựng bao nhiêu tổn thương, cô vẫn luôn ôm giữ đoạn hồi ức đáng thương đến hèn mọn này, không cách nào quên được.

Nguyễn Chi Chi tựa người bên cửa sổ, chợt bừng tỉnh ý thức được mình lại lần nữa lỡ đãng nhớ về chuyện xưa.

Đêm tối, một cơn gió mang theo hơi lạnh thổi qua khung cửa sổ hé mở khiến cô không khỏi rùng mình.

Mai rồi, cô sẽ rời Lệ Giang, có muốn hay không... dạo phố một lần cuối tại nơi đây?

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Nguyễn Chi Chi cuối cùng cũng phải đầu hàng trước những xao động không yên trong cảm xúc mình. Quá lười thay quần áo, cô vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ bằng vải cotton, tùy tiện khoác thêm bên ngoài một chiếc áo lông, cứ như vậy để mái tóc xõa dài bước ra khỏi cửa phòng, ngửa mặt nhìn trời.

Cổ trấn Lệ Giang được xây dựng dựa vào thế núi, đường phố uốn lượn men theo dòng sông chảy, mang đậm dấu ấn lịch sử và kiến trúc độc đáo cổ xưa. Đá ngũ hoa được dùng để lát mặt đường, càng tăng thêm phong cách cổ đại của nơi đây, đơn giản mà tao nhã, dưới ánh đèn đường phát sáng lấp lánh.

Hai tay đút trong áo lông, Nguyễn Chi Chi an tĩnh hòa vào dòng người đang dạo bước trong phố cổ phồn hoa. Trải qua một ngày kiên trì hoạt động không ngừng nghỉ, giờ phút này đối với cô mà nói, tâm trạng đặc biệt thư thái, nhẹ nhõm.

Cô đang đi trên phố Tứ Phương - quảng trường trung tâm của phố cổ Lệ Giang, hay còn được nhiều người gọi với cái tên thân mến, trái tim của thành cổ. Đường phố rộng lớn khắp nơi đều được bảo trì thiết kế với đặc điểm kiến ​​trúc của các triều đại nhà Minh và nhà Thanh, từng dãy nhà lầu mái ngói san sát nối tiếp nhau, sinh động mà tinh tế.

Từ đường cái rộng lớn cho đến từng con ngõ khuất nhỏ của Tứ Phương, đâu đâu cũng tràn ngập sức sống náo nhiệt, nhất là vào buổi tối. Trên đường, đèn neon đủ loại sắc màu rực rỡ, ánh đèn lung linh mờ ảo trải khắp không gian, khiến cho dòng người bước dưới đường như hóa thành vô vàn làn sóng lấp lánh trên đại dương mênh mông một sớm bình minh.

Xung quanh có rất nhiều cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ đặc trưng của Vân Nam, Nguyễn Chi Chi dạo quanh được một lúc liền quyết định mua cho Cố Niệm một món quà nhỏ. Dù sao, nhờ có Cố Niệm nên cô mới được một chuyến đi miễn phí đến Vân Nam, có mặt ở đây vào giờ phút này.

Cân nhắc chọn lựa rất lâu, cuối cùng cô cũng vừa ý một chiếc khăn choàng được thiết kế tinh xảo, chiếc khăn lấy tông màu xanh phấn làm chủ đạo lại điểm thêm hoa văn hình hoa sen.

Có điều, vào lúc Nguyễn Chi Chi cầm chiếc khăn đưa cho chủ quầy tính tiền lại xảy ra chuyện tình cảnh khá xấu hổ. Có lẽ bởi vì lúc cô ra ngoài nhất thời hứng khởi nên quên mang ví.

"Cô gái nhỏ, cô rất có mắt thẩm mỹ đấy. Chiếc khăn choàng này là cái cuối cùng rồi. Giá gốc là 120, giờ tôi bán lại cho cô 100 tệ thôi" Cô chủ là một người phụ nữ trẻ khoảng ngoài ba mươi tuổi, biểu cảm hay giọng điệu đều rất nhiệt tình, trong đôi mắt dài nhỏ toát lên ý cười.

Nhưng mà, đừng nói là một trăm tệ, ngay cả một tệ bây giờ Nguyễn Chi Chi cũng không có đâu.

Làm sao bây giờ... Thật sự xấu hổ quá...

Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, đang lúc cô lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, luống cuống không biết phải xử sự thế nào thì một giọng nói dễ nghe quen thuộc vang lên bên tai, có hơi không chân thực, gần như là ảo giác.

"Cô chủ, một trăm tròn".

Cô vô thức quay đầu lại về phía phát ra âm thanh, trước mắt Nguyễn Chi Chi hiện lên hình ảnh một bàn tay với khớp xương rõ ràng của Thời Nghiên. Đầu ngón tay anh trắng nõn kẹp lấy một tờ tiền 100 tệ đưa cho cô chủ sạp hàng.

Cô chủ vui vẻ nhận tiền, nhanh nhẹn lấy lại khăn để gói quà.

"Ầy, thật là ngại quá, lát về đến khách sạn tôi nhất định sẽ trả lại anh ngay." Nguyễn Chi Chi cúi đầu, ngượng ngùng mà mở lời, không dám ngước mắt lên nhìn anh.

Thời Nghiên chỉ liếc qua cô một cái, cũng không bày tỏ ý kiến nào thêm.

Nguyễn Chi Chi không khỏi cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình thật sự quá mất thể diện. Nhưng... tại sao mỗi lần gặp tình huống khó xử, cô đều sẽ đúng lúc gặp được Thời Nghiên?

Sự trùng hợp này không hề khiến người ta dễ chịu chút nào, bởi vì người đàn ông này quá nguy hiểm. Ngay chính cô, một người thường kiểm soát tốt bản thân, có khả năng giữ mình tỉnh táo trong nhiều tình huống chật vật nhất, thế nhưng những lúc đối diện với anh, cô vẫn sẽ mơ hồ cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ mình nếu sơ sẩy một chút liền sẽ bị cuốn vào trong đôi mắt đen thâm trầm kia của đối phương.

Mua đồ xong, hai người cứ thế tự nhiên sóng vai bước bên nhau qua biển người rộng lớn.

Cả hai bước đi bên nhau nhưng không ai nói lời nào, bầu không khí qua mỗi bước đi đều trở nên cứng ngắc.

Thật lâu sau, Thời Nghiên lại là người đầu tiên phá vỡ im lặng: "Tối nay cô chưa ăn gì sao?"

"Ừm... vẫn chưa." Nguyễn Chi Chi thành thật lắc đầu.

Thời nghiên đột ngột dừng lại rồi đi thẳng đến một quầy hàng nhỏ bên cạnh, anh còn chưa nói lời nào với cô nên cô cũng không biết anh rốt cuộc muốn mua đồ gì.

Là cho cô?

... Không thể nào.

Lúc anh đưa hộp đồ ăn nóng hổi đến trước mặt Nguyễn Chi Chi, cô quả thực có chút sững sờ.

"Cảm ơn, nhưng không cần đâu, lát về đến khách sạn lấy ví là tôi có thể mua được rồi". Cô thực sự không có cách nào để yên tâm thoải mái mà nhận sự giúp đỡ của người chưa quen thân. Cho dù dưới sự cám dỗ của đồ ăn, Nguyễn Chi Chi vẫn rất ngoan cố lắc đầu từ chối.

Thời Nghiên nhíu mày: "Cô không đói sao?"

Nuốt ngược nước miếng vào trong, Nguyễn Chi Chi buộc mình không được để ý đến hộp thức ăn trước mặt vẫn đang không ngừng tỏa ra hương thơm dụ hoặc, giữ tâm thanh tịnh* mà nói: "Không đói"

Thời Nghiên nâng mắt nhìn cô, nói với giọng điệu nghiêm túc: "Ăn đi, giờ đã rất muộn rồi"

Ngụ ý là chờ tới khi cô quay lại khách sạn lấy ví xong, thì những sạp hàng này có lẽ cũng đã thu dọn về rồi.

Đêm, sương mù giăng giăng lối đi mờ ảo, ánh đèn đường cũng dần tàn. Thời Nghiên an tĩnh đứng ngược dòng người, lặng lẽ nhìn cô. Đôi mắt đen như mực luôn mang theo cảm giác chán nản cùng mệt mỏi tách biệt với thế giới bên ngoài, lúc này dường như nhiễm một chút màu sắc của trần thế.

Phảng phất như hết thảy đều thấy rõ, lại cũng hết thảy đều mờ nhạt.

Anh và cô đứng bất động mất một lúc, cuối cùng, Nguyễn Chi Chi đành bất lực đầu hàng trước đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

"Được... vậy phải cảm ơn anh rồi".

Nguyễn Chi Chi nhận túi đồ ăn từ tay đối phương, mở túi ra, hóa ra là một loại đồ ăn nhẹ đặc trưng của Vân Nam, bánh gạo nếp Lệ Giang.

Cắn một miếng vào miệng, một cảm giác ấm nóng mềm mại nhẹ nhàng xâm nhập đầu lưỡi.

Miếng bánh mềm mại, mang theo cả hương vị ấm nóng lan tỏa khắp khoang miệng cùng đầu lưỡi, chậm rãi mà nhẹ nhàng lấp đầy chiếc bụng rỗng của cô... có lẽ, cũng chậm rãi lấp đầytrái tim cô bằng nhiệt độ ấm áp.

Nguyễn Chi Chi vừa đi vừa ăn, trong lòng vẫn thầm nghĩ đến việc về tới khách sạn nhất định phải trả lại tiền cho anh ngay lập tức, bởi vì trí nhớ của cô thật sự rất kém, lỡ như cô lại quên mất thì có lẽ anh sẽ cảm thấy cô cố tình trốn nợ thì sao, như vậy thật sự không tốt chút nào.

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cô rốt cuộc cũng được khai sáng, trong đầu cô xuất hiện một ý tưởng giải quyết chuyện này còn đơn giản và nhanh chóng hơn.

Cô vội vã nhai rồi nuốt xuống miếng bánh nếp đang ăn dở, phát âm còn chưa rõ lắm: "Thời Nghiên... Hay là, chúng ta thêm Wechat đi, tôi gửi phong bì đỏ cho anh là được rồi. Ừmmm... Làm vậy thì tôi có thể trả tiền cho anh luôn được rồi, miễn cho chút nữa tôi lại quên".

Cô nói xong, nhìn anh không chớp mắt, trong lòng ẩn ẩn có chút khẩn trương.

Thế nhưng Thời Nghiên không chút do dự, ngay lập tức đưa điện thoại cho cô.

Mở giao diện WeChat, nhấn chọn biểu tượng thêm bạn bè, nhập ID WeChat mình, sau đó thêm bạn và hoàn tất.

Nguyễn Chi Chi thuần thục làm một loạt thao tác thêm bạn, cũng không dám sơ sẩy rời mắt nhìn thêm một chữ nào phần lịch sử trò chuyện của Thời Nghiên, cô nhanh chóng trả lại điện thoại cho anh. Nghĩ đến mấy ngày nay anh vì cô đã giúp đỡ mình nhiều như vậy, suy tư một chút, lần đầu tiên trong đời chủ động nói với một người xa lạ: "Sau này anh có chuyện gì thì cứ nói tôi biết, chỉ cần là chuyện trong khả năng, tôi nhất định cố gắng hết sức "

Cô vốn tưởng Thời Nghiên sẽ chỉ gật đầu có lệ cho qua, mà tình huống xấu hơn thì thậm chí có thể bỏ qua không đáp. Nhưng mà, ngoài dự đoán, anh quay đầu lại, rũ mắt nhìn cô, khóe môi như có như không nhếch lên một độ cong: "Phải không? Vậy tôi sẽ không khách sáo với cô"

"... Haha, không cần khách sáo, có chuyện gì cứ nói với tôi." Nguyễn Chi Chi mạnh miệng nói xong thì trong lòng thầm hối hận cái tật nhất thời rung động nói nhiều, người đàn ông này nhìn qua cũng không phải dáng vẻ tốt đâu...

Mỗi người một câu trò chuyện một lúc, rất nhanh cả hai đã đến hòn non bộ gần lối vào phòng trọ.

"Meo~~" Tiếng mèo kêu ngân dài, âm cuối mang theo âm điệu nũng nịu. Nguyễn Chi Chi còn chưa kịp phản ứng đã thấy một con mèo toàn thân trắng như tuyết phi ra từ sau hòn non bộ, một đường nhào thẳng vào trong ngực Thời Nghiên.

Động vật so với người đôi khi nhiệt tình và chủ động hơn nhiều. Nguyễn Chi Chi cá chắc đến cả Nghiêm Nhụy cũng không dám to gan táo bạo như con mèo này đâu.

Thời Nghiên mím mím môi, động tác dịu dàng thận trọng ôm mèo nhỏ vào lồng ngực, lại nhẹ nhàng vuốt lông mèo tõe ra bên ngoài vén gọn vào trong tay. Nguyễn Chi Chi đứng bên cạnh nhìn anh, vậy nhưng cũng cảm thấy hình ảnh một người một mèo này thật sự rất đẹp.

"Anh rất thích động vật?"

"Chỉ mèo mà thôi"

Nguyễn Chi Chi nghi ngờ hỏi lại: "Tại sao?"

Thời Nghiên xoa xoa đầu mèo, đem nó thả đi rồi đứng dậy ngay ngắn: "Loài mèo có yêu cầu đối với bạn tình của mình rất hà khắc, lúc nào cũng tồn tại một mình, cho nên chúng vẫn thường rất cô đơn."

Rất cô đơn.....

Giây tiếp theo, tựa như là theo phản xạ, hoàn toàn chưa thông qua chút suy nghĩ nào của đại não, Nguyễn Chi Chi buột miệng: "Giống như anh sao?"

Thời Nghiên đột nhiên khẽ mỉm cười, bởi vì chênh lệch về chiều cao, anh theo thói quen rũ mắt xuống nhìn cô, đáy mắt anh ẩn ẩn như có ánh sao mờ ảo, giọng nói anh nhẹ nhàng trầm thấp, thấp đến mức cô có cảm tưởng âm thanh này sẽ vỡ vụn trong gió ngay tức khắc.

Anh nói, "Ý tôi là, giống như cô."

Đêm đó, Nguyễn Chi Chi mất ngủ. Bởi vì lời nói lúc tối của Thời Nghiên.

Cô nằm trên giường trằn trọc trở mình, đầu óc quay cuồng mãi nhưng vẫn không nghĩ ra được ý tứ trong lời nói của anh.

Không biết lại ma xui quỷ khiến thế nào, Nguyễn Chi Chi với lấy điện thoại, cô thật sự không thể nhìn thấu được Thời Nghiên, thế rồi cô quyết định mở Wechat xem vòng bạn bè của anh.

Nhưng mà, làm cô thất vọng chính là, vòng bạn bè của người đàn ông thần bí này từ đầu đến cuối đều rất ít đăng tải trạng thái, nếu có thì nội dung chủ yếu cũng chỉ liên quan đến nghề nghiệp, tẻ nhạt, cũng chẳng có gì thú vị.

Điều duy nhất khiến cô hứng thú là dòng trạng thái anh đăng cách đây 3 năm, cũng là bài đăng đầu tiên trong vòng bạn bè.

Là một bản cover – "Sự thật giả dối"

Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong quán bar tối hôm qua, Nguyễn Chi Chi nghĩ, Thời Nghiên hát hay như vậy, nếu không nghe thì thật là phung phí của trời, nên có chút tò mò ấn nút play.

"Không nghĩ tới hiện thực giả dối này lại vỡ nát, thân phận của tôi cũng không còn. Chỉ một ngày em còn chưa kết hôn, tôi vẫn sẽ không cam tâm"

Bài hát tiếng Quảng Đông với giai điệu buồn. Giọng người đàn ông bên tai nghe trầm thấp, có chút khàn khàn nhưng cách phát âm tiếng Quảng Đông lại cực kỳ chuẩn xác.

Thanh âm so với anh hiện tại của ba năm sau, giọng nói càng thêm lạnh lùng, u ám, không có chút khói lửa nhân gian, hoàn toàn cách biệt với thế giới.

"Cho dù ngày mai em kết hôn, tôi cũng sẽ không can tâm"

...

Cũng không biết tại sao, sau khi nghe xong, khóe mắt Nguyễn Chi Chi có chút ươn ướt.

Có phải Thời Nghiên cũng đang nghĩ về một người ở xa một cách vô vọng? Giống như cô nhớ Lý Tư Thần.

Cô dụi đôi mắt đang trở nên chua xót của mình, dưới dòng trạng thái để lại một bình luận mới: Nghe hay lắm, chúc ngủ ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.