Sau khi vào nhà, Phó Uyển Hòa nhanh chóng đẩy Dư Châu Dạ vào phòng tắm đi tắm. Dư Châu Dạ đứng lì ở cửa, nhất quyết không chịu vào.
Phó Uyển Hòa thấy cả người anh ướt sũng, kiên nhẫn dỗ dành: “Anh sẽ bị cảm lạnh đấy.”
“Phó Uyển Hòa,“ Dư Châu Dạ dựa vào cửa phòng tắm, nhìn cô chăm chú, chậm rãi lên tiếng, “Em không biết em như thế này trông giống như...”
“Giống cái gì?”
Dư Châu Dạ nhướng mi, đáp: “Vội vã làm chuyện xấu ý?”
Phó Uyển Hòa: “.....”
Nói xong, Dư Châu Dạ quăng khăn tắm trên tay lên đầu Phó Uyển Hòa một cách chuẩn xác, cách một lớp khăn mặt xoa xoa đầu cô, bỏ lại một câu “Em ngủ trước đi” rồi bước vào phòng tắm.
Phó Uyển Hòa cảm thấy sau khi trải qua “cuộc trò chuyện thẳng thắn chân thành” vừa nãy, Dư Châu Dạ trông cứ là lạ, không hiểu sao có phần lạ lùng.
Phó Uyển Hòa trở lại phòng ngủ, nghe thấy tiếng nước chảy bên ngoài dần dần dừng lại, tiếng Dư Châu Dạ mở cửa ra và cả tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Phó Uyển Hòa lập tức ôm chặt lấy chăn, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Dư Châu Dạ tiến lên vài bước, không nhìn Phó Uyển Hòa mà bước tới trước cửa sổ đóng cửa lại, tiếng mưa rơi tí tách không ngừng bên ngoài lập tức bị ngăn lại.
Trong phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Phó Uyển Hòa cảm giác người trước mắt đang chầm chậm tiến lại gần mình.
Dư Châu Dạ ngồi xuống một bên giường, đưa tay ra khẽ vuốt ve khuôn mặt Phó Uyển Hòa. Những động tác này rất nhẹ nhàng, sợ không cẩn thận sẽ đánh thức cô.
Phó Uyển Hòa có phần hồi hộp, không biết anh định làm gì tiếp theo.
Nhưng giây tiếp theo, đối phương lại đứng lên, bước từng bước về phía cửa.
Phó Uyển Hòa không biết tại sao mình lại luống cuống, thấy Dư Châu Dạ định đi liền muốn bắt lấy thứ gì đó, giữ anh lại.
Phó Uyển Hòa ngồi dậy, giữ chặt tay Dư Châu Dạ.
Trên ngón tay anh có một chỗ lành lạnh, Phó Uyển Hòa biết trên đó là chiếc nhẫn cô từng tặng cho anh một thời gian trước.
Phó Uyển Hòa cảm thấy cơ thể Dư Châu Dạ nháy mắt trở nên cứng đờ.
“Hôm nay anh mắc mưa, ngủ trên sô pha sẽ cảm lạnh mất.” Phó Uyển Hòa nghiêm túc nói hươu nói vượn. Thực ra thì Dư Châu Dạ hoàn toàn có thể về nhà mình, vì nhà anh ở ngay đối diện.
“Phó Uyển Hòa.” Trong bóng tối, bóng dáng Dư Châu Dạ dần trở nên mơ hồ, giọng nói ngược lại càng rõ ràng hơn, trầm thấp mà lại êm tai, anh nói:
“Xin lỗi em.”
Anh đang xin lỗi.
Lần này đến lượt Phó Uyển Hòa sửng sốt.
Phó Uyển Hòa vẫn giữ chặt tay anh không buông, “Anh không làm gì sai cả, không cần phải xin lỗi.”
“Anh có sai, nếu như anh để ý và làm quen với em sớm hơn, em sẽ không cần phải đợi anh lâu đến vậy.”
Phó Uyển Hòa thấy dáng vẻ này của anh, muốn nói lại thôi, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ cười nói: “Cũng không lâu lắm, huống chi, chẳng phải cuối cùng anh vẫn đến rồi sao?”
Không sớm cũng không muộn, cuối cùng em cũng đã chờ được anh bước đến.
Vừa nói xong, Dư Châu Dạ cảm nhận được một đôi tay đang ôm lấy cổ mình, môi Phó Uyển Hòa dán lên môi anh, ngây ngô nhưng lại dũng cảm.
Nếu không phải vì trong phòng quá tối, Dư Châu Dạ nhất định sẽ thấy vành tai đỏ đến nỗi có thể trích ra máu của cô.
Phó Uyển Hòa đứng dậy, vừa ôm chặt lấy Dư Châu Dạ, vừa cúi đầu hôn anh.
Dư Châu Dạ bị cô trêu chọc như vậy, hô hấp dần trở nên nặng nề, anh đưa tay ôm lấy gáy Phó Uyển Hòa, chầm chậm nghiêng người về phía trước.
Hai người lập tức ngã vào chiếc giường mềm mại.
Phó Uyển Hòa ngửa cổ, từ từ nhắm chặt hai mắt.
“Lúc trước sao em không nói cho anh biết sự thật?” Dư Châu Dạ bỗng hỏi.
Phó Uyển Hòa dừng lại một chút rồi đáp: “Vì em không hy vọng rằng anh ở bên em là vì cảm thấy em đáng thương.”
Không cần anh phải thương hại em, em muốn anh thật lòng thật dạ yêu em.
Dư Châu Dạ khe khẽ cười: “Ngốc.”
Mười năm, một khoảng thời gian rất dài, đến cả Dư Châu Dạ cũng không biết nếu đổi lại là anh, liệu anh có thể thích một người lâu đến vậy được không.
Nhưng Phó Uyển Hòa làm được, vừa ngốc lại vừa khiến người ta đau lòng.
Giọng Dư Châu Dạ hòa trong tiếng mưa rơi nhẹ nhàng, Phó Uyển Hòa nghe thấy anh nói:
“Phó Uyển Hòa, anh sẽ không để mười năm này của em trở nên lãng phí.”
Anh sẽ dùng thời gian cả đời này để nói với em rằng, em xứng đáng.
Dư Châu Dạ nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm kia và hôn lên nó.
Đó là tên của anh.
Đến khi tình nồng mật ý, Dư Châu Dạ bỗng nhận ra anh có chút không kiềm chế được, nếu cứ tiếp tục thì không còn là kênh dành cho thiếu nhi nữa.
Dư Châu Dạ hơi nâng người dậy, điều chỉnh lại hô hấp, tay đặt trên vạt áo của Phó Uyển Hòa sau đó chậm rãi thu lại.
“Xin lỗi em.” Anh nhéo nhéo ấn đường, khẽ nói.
Ngay sau đó, Phó Uyển Hòa lại giữ chặt tay anh.
Ánh mắt Dư Châu Dạ tối sầm lại, giọng nói cũng trở nên nguy hiểm hơn: “Em có biết bản thân đang làm gì không?”
“Em biết.” Phó Uyển Hòa thầm tiếp thêm tự tin cho mình, sau đó ngước mắt lên, nói: “Được mà.”
Cô không nói được cái gì, nhưng hai người đều ngầm hiểu cô đang ám chỉ điều gì. Câu này chắc chắn là ngầm cho phép Dư Châu Dạ không thể nghi ngờ.
“Phó Uyển Hòa, em không được hối hận.”
Phó Uyển Hòa vừa định mở miệng nói “Sẽ không hối hận” thì nghe thấy Dư Châu Dạ dùng giọng điệu lười biếng nói:
“Đương nhiên, anh sẽ không để em phải hối hận.”
Môi lại bị chặn lại.
***
Trong bóng tối, hai bóng hình mập mờ không rõ.
Dường như lúc này thời gian trôi qua thật chậm, Phó Uyển Hòa nửa tỉnh nửa mê, lại không có tí kinh nghiệm nào, chỉ có thể thuận theo hành động của Dư Châu Dạ mà đáp lấy anh.
Bàn tay nóng bỏng của Dư Châu Dạ dán lên thắt lưng cô, rồi dần dần hướng lên trên...
Phó Uyển Hòa nghe thấy Dư Châu Dạ đang cười khẽ.
“Sao vậy anh?”
“Không có gì.” Dư Châu Dạ lại cúi người hôn cô, cúi đầu đáp, “Chỉ là, dì Phương có chút hiểu lầm gì đó với em rồi thì phải.”
Phó Uyển Hòa khó hiểu hỏi: “Sao ạ?”
Dư Châu Dạ vùi đầu vào gáy Phó Uyển Hòa, cười đáp: “Số đo thực tế của em lớn hơn dì ấy nói.”
“Số gì cơ?” Phó Uyển Hòa càng hoang mang hơn.
“Anh lừa em đấy,“ Dư Châu Dạ ngập ngừng mở miệng, “Thực ra lúc trước dì Phương nói số đo ba vòng của em, khụ khụ, anh nghe thấy hết rồi.”
“......?” Nét mặt Phó Uyển Hòa dần biến dạng.
Tui, vừa mới, nghe thấy, gì vậy?
Há hốc miệng một hồi, cuối cùng Phó Uyển Hòa chỉ nghẹn ra được một câu: “Đồ lừa đảo.”
Dư Châu Dạ hôn lên trán cô, chậm rãi nói: “Dù sao cũng tìm được bạn gái rồi, sẽ không cô độc suốt đời đâu, giờ em cũng chẳng thể đổi ý được nữa.”
“Ưm.” Lời nói lại bị chặn lại lần nữa.
Cơn mưa ngoài trời lạnh đến thấu xương, không khí trong phòng lại nóng bỏng đến cực điểm, một đêm không ngủ.
***
Hôm sau khi tỉnh dậy, Phó Uyển Hòa chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, không còn tí sức nào. Cô chợp mắt một lúc rồi mới chuẩn bị rời giường.
Vừa ngồi dậy đã bị người bên cạnh kéo lại.
Dư Châu Dạ ôm cô, “Ngủ thêm lát nữa.”
Phó Uyển Hòa không phản đối, ngoan ngoãn nằm xuống, một lần nữa nhắm mắt lại.
Bất tri bất giác ngủ thẳng đến mười hai giờ.
Sau khi đánh thức cô dậy, Dư Châu Dạ mặc kệ phản kháng của Phó Uyển Hòa, ôm cô vào phòng tắm tắm rửa một phen.
Đời này Phó Uyển Hòa chưa từng xấu hổ đến vậy.
Vì vậy khi từ phòng tắm bước ra, cô vội vã trở về phòng ngủ, quấn chặt mình trong chiếc chăn bông trắng tinh.
Dư Châu Dạ cố nén cười, bước qua, định vỗ về cô gái nhỏ nhà mình.
“Được rồi, dậy ăn thôi.” Dư Châu Dạ xoa xoa đầu cô dưới lớp chăn bông.
Giọng Phó Uyển Hòa từ trong chăn truyền đến, vô cùng rầu rĩ: “Anh đi ra trước đi.”
“Được được được.” Dư Châu Dạ đứng lên bước ra ngoài, còn ngoảnh lại nói: “Vậy em nhanh lên nhé, nếu không cháo nguội mất.”
“À, nếu em không ra, người yêu của em sẽ đau lòng chết mất.”
“.....” Phó Uyển Hòa không cần nhìn cũng biết Dư Châu Dạ cười vui vẻ đến cỡ nào