Phó Uyển Hòa nuốt nước miếng, lúng túng đáp: “Em chỉ nói sự thật thôi mà...”
Một lát sau lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà anh đẹp trai hơn anh ấy nhiều!”
Dư Châu Dạ lườm cô, cúi đầu khẽ cười: “Hừm.”
Phó Uyển Hòa nhớ đến một chuyện, hỏi anh: “Anh định chờ ở đây với em không? Một lát nữa bạn em mới ra.”
Dư Châu Dạ ngẫm nghĩ một lúc: “Em đợi một mình được không?”
“Được ạ.”
Ánh mắt Dư Châu Dạ đặt trên người Phó Uyển Hòa, ngừng một chút rồi nói: “Để một thời gian nữa vậy.”
“Gì cơ?” Phó Uyển Hòa sửng sốt.
“Đợi một thời gian nữa,“ Dư Châu Dạ đứng lên, giúp Phó Uyển Hòa gạt những sợi tóc rối trên trán, sau đó nói tiếp, “Đợi em chuẩn bị sẵn sàng thì dẫn anh tới gặp bạn em sau.”
“.....”
Phó Uyển Hòa mím môi: “Vâng.”
Đôi khi Phó Uyển Hòa thật sự cảm thấy có phải Dư Châu Dạ biết thuật đọc tâm hay không, lần nào cũng có thể đọc được nội tâm cô đang băn khoăn điều gì.
Bọn họ mới ở bên nhau chưa được bao lâu, nếu dẫn anh đi gặp bạn bè, nói không căng thẳng chắc chắn là nói dối, nhưng cô cũng không thể đuổi Dư Châu Dạ đi được.
Cô thấp thỏm không yên, sợ rằng sau khi công bố cho mọi người biết, cuộc tình này lỡ đi đến hồi kết.
Cô không tự tin, cũng cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng mà người này lại cho cô một bậc thang để đi xuống.
“Anh đi trước đây, em chờ một mình cẩn thận nhé.”
Phó Uyển Hòa gật đầu, nhìn bóng dáng kia ngày càng xa.
Anh ấy có khi nào, sẽ thất vọng vì mình không tin tưởng ảnh không?
***
Sau lễ Giáng Sinh mấy hôm, công ty có một khách hàng lớn, ngành của bọn họ ngày nào cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, cố gắng hoàn thành hạng mục này trước thềm năm mới.
Ngành của Phó Uyển Hòa hầu như ngày nào cũng phải tăng ca. Sợ bạn gái về nhà một mình vào buổi tối không an toàn nên Dư Châu Dạ hôm nào cũng đón Phó Uyển Hòa tan làm về.
Hôm nay cũng vậy, Phó Uyển Hòa hoàn thành công việc của mình xong, nhìn thời gian, tạm biệt Tăng Đình Đình vẫn còn tăng ca, bước ra khỏi tòa nhà công ty.
Dư Châu Dạ đang ngồi ở một quán cà phê đối diện với công ty cô, bởi vì cửa kính quán cà phê là loại trong suốt nên Phó Uyển Hòa vừa bước ra đã thấy Dư Châu Dạ ngồi ở đó, một tay lật sách, một tay cầm một cốc đồ uống nóng.
Phó Uyển Hòa mỉm cười bước vào quán cà phê, định cho Dư Châu Dạ một bất ngờ, lại không ngờ cô còn chưa bước tới trước mặt anh, anh đã ngẩng đầu lên trước.
“.....” Phó Uyển Hòa đột nhiên cảm thấy hơi thất bại, nhưng chẳng thể làm gì hơn, chỉ có thể chậm rì rì ngồi vào chỗ đối diện Dư Châu Dạ.
Dư Châu Dạ đặt sách xuống, hỏi cô: “Em muốn uống gì? Để anh mua.”
Phó Uyển Hòa ngẫm nghĩ: “Em không uống đâu.”
“Ừm,“ Dư Châu Dạ gật đầu, thu dọn đồ đạc xong rồi đứng lên, “Đi thôi, về nhà anh nấu chè hạt sen nấm tuyết cho em.”
Chè hạt sen nấm tuyết, mấy hôm trước Phó Uyển Hòa vừa nói cô muốn uống.
Mặc dù Dư Châu Dạ đã nói vậy nhưng trước khi đi anh vẫn mua một chiếc bánh việt quất ở quán cà phê.
Hai người lái xe về.
Phó Uyển Hòa ngồi ở ghế phụ, tiện tay rep mail khách hàng, ánh mắt thoáng lướt ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy cửa hàng bán bánh kếp mặn bên đường, đột nhiên nhớ đến một câu chuyện cũ, ngẩn người.
Dư Châu Dạ chú ý đến hành động của cô, hỏi: “Sao thế? Muốn ăn à?”
Phó Uyển Hòa lắc đầu, thản nhiên đáp: “Chỉ là bỗng nhớ ra bên ngoài trường học trước kia của chúng ta cũng bán bánh kếp mặn.”
“À đúng rồi, anh từng ăn chưa?” Cô hỏi.
“Từng ăn vài lần,“ Dư Châu Dạ cười khẽ, đổi chủ đề, nói: “Có điều căn tin của trường chúng ta thật bình thường.”
Bị Dư Châu Dạ gợi chuyện, Phó Uyển Hòa nhớ đến món bánh mỳ của căn tin trường còn cứng hơn đá tảng, cũng mỉm cười theo, mắt cong cong: “Đúng vậy, nhưng mà em thấy anh thích món thịt kho tàu ở đó lắm mà.”
Bầu không khí dường như ngưng đọng vài giây.
Phó Uyển Hòa thấy Dư Châu Dạ không nói gì, tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng buông điện thoại, nhìn sang.
“Sao vậy ạ?”
Đèn đỏ phía trước, xe từ từ dừng lại.
Dư Châu Dạ nhướng mày, dáng vẻ khó mà tin được, chậm rãi quay sang nhìn Phó Uyển Hòa hỏi: “Không đúng, sao em lại biết anh thích ăn thịt kho tàu ở căn tin trường?”
Lông mày Phó Uyển Hòa giật giật.
Thôi toang, lỡ miệng rồi...
“Không phải, thực ra là, ừm...” Phó Uyển Hòa lắp ba lắp bắp một hồi, cuối cùng cũng nặn ra được một lý do, “Ừm... Mẫn Tùng Nguyệt từng kể với em vậy.”
Dư Châu Dạ yên lặng một hồi.
Vừa chuyển sang đèn xanh*, xe khởi động.
*Trong raw thì ngược lại, đèn xanh dừng đèn đỏ chạy, editor thấy là lạ phải đi search gg luật giao thông ở nước bạn nhưng mà nước bạn cũng giống nước mình nên chắc tác giả nhầm, hoặc nhầm có chủ đích. Cơ mà editor xin phép sửa lại bản edit cho hợp lí ạ.
Lúc này Dư Châu Dạ mới chậm rãi nói: “Cậu ấy lại nhiều chuyện rồi.”
Ngay sau đó.
Cung phản xạ của Dư Châu Dạ có hơi dài, mất một lúc lâu mới phản ứng lại, hỏi: “Em quen Mẫn Tùng Nguyệt à?”
“Ừm,“ Phó Uyển Hòa gật đầu, “Từng ngồi cùng bàn.”
Dư Châu Dạ không có ấn tượng gì với chuyện này, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng, không hỏi tiếp nữa.
Xe chạy đến dưới nhà.
“Đêm giao thừa em định trải qua như thế nào?” Dư Châu Dạ quay tay lái, quan sát phía sau, đỗ xe một cách hoàn hảo.
Trong xe có mở hệ thống máy sưởi, lúc này Dư Châu Dạ đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, áo dính sát vào cổ, hầu kết hơi lộ ra, khuôn hàm tạo thành một độ cong hoàn mỹ.
Dư Châu Dạ thuộc tuýp người mặc quần áo vào trông hơi gầy nhưng cởi ra lại có da có thịt, cho nên khi anh mặc loại áo len bó sát này, dáng người phô bày ra hoàn toàn.
Phó Uyển Hòa bỗng nhớ tới năm học lớp 11, có một đàn chị đã tốt nghiệp cố tình trở về trường gặp Dư Châu Dạ, hy vọng anh có thể trở thành người mẫu cho chị ấy vẽ.
À, đúng rồi, chính là kiểu người mẫu khỏa thân.
Tất nhiên Dư Châu Dạ từ chối.
Khi ấy chuyện này bị truyền đi cực kỳ ồn ào, Kỷ Vãn Tình còn vì vậy mà cãi nhau với Dư Châu Dạ một trận.
“Hửm?” Dư Châu Dạ khẽ gõ nhẹ lên trán Phó Uyển Hòa: “Sao không nói gì?”
Lời của Dư Châu Dạ đánh thức Phó Uyển Hòa.
Phó Uyển Hòa ngây ngẩn một hồi mới phản ứng lại vừa nãy bản thân bị phân tâm, mặt lập tức nóng bừng.
“Sao mặt lại đỏ thế? Hệ thống sưởi mạnh quá à?” Dư Châu Dạ hơi cúi người, quan sát gương mặt Phó Uyển Hòa.
Không lại gần thì tốt rồi, vừa lại gần, khuôn mặt của Dư Châu Dạ càng trở nên rõ ràng hơn qua ánh sáng từ ngoài cửa kính chiếu vào.
Phó Uyển Hòa phát hiện đuôi mắt anh như được tô phấn mắt lên vậy, đo đỏ vô cùng tự nhiên, đôi mắt sâu không thấy đáy, giữa hai hàng mày vẫn lưu giữ cảm giác thanh xuân như cũ.
Phó Uyển Hòa bỗng nhận ra mình không thể dời mắt khỏi Dư Châu Dạ được.
“Nóng à?” Dường như Dư Châu Dạ không nhận ra sự mập mờ đang lan tràn trong không khí lúc này, tiếp tục hỏi như thể không có việc gì.
“.....” Phó Uyển Hòa ngả người về sau, cố ra vẻ tự nhiên, sau đó từ từ nới lỏng khoảng cách giữa hai người, “Vẫn ổn.”
Lại là một thoáng yên lặng.
Dư Châu Dạ chăm chú nhìn dáng vẻ cố dán vào cửa xe của Phó Uyển Hòa, bỗng cúi đầu bật cười.
Tiếng cười trầm thấp lại gợi cảm.
Phó Uyển Hòa có chút hoang mang.
Chuyện gì buồn cười vậy? Vừa nãy cô cũng không có làm gì mà...
“Phó Uyển Hòa.” Bỗng Dư Châu Dạ gọi tên cô.
“Trông anh đẹp không?”
Lúc này IQ của Phó Uyển Hòa tụt dốc không phanh, đầu óc nóng lên, bật thốt ra: “Đẹp.”
“Ồ? Thật không?” Dư Châu Dạ từ từ đến gần, gọi cô, “Phó Uyển Hòa.”
Ngay sau đó.
Gáy Phó Uyển Hòa bị một đôi tay nhẹ nhàng kéo qua, khoảng cách ngày càng gần, ngay khoảnh khắc môi Dư Châu Dạ sắp đặt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, kèm theo đó là một câu:
“Em bị lừa rồi ——”
Mắt Phó Uyển Hòa mở to, lộ vẻ khó tin.
Khác với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lần trước, nụ hôn lần này càng mãnh liệt hơn, tựa như một kẻ xâm nhập không mời mà đến, điên cuồng đòi hỏi, lấn lướt trên địa bàn nhà người ta.
Từng chút từng chút xâm nhập vào trận địa của quân địch.
Phó Uyển Hòa vẫn còn trong trạng thái căng cứng, không dám động đậy, chỉ có thể cứng đờ người, mặc cho Dư Châu Dạ làm chủ.
Toàn thân tê dại, Phó Uyển Hòa đến cả thở cũng khó khăn, lùi về phía sau theo bản năng, Dư Châu Dạ lại như đang trừng phạt, càng hôn sâu hơn.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí và sự yên lặng trong xe.
Phó Uyển Hòa hơi mở mắt ra, đôi mắt như nhiễm một tầng sương mù, mơ mơ màng màng.
“Điện thoại...” Phó Uyển Hòa và Dư Châu Dạ hơi tách ra, cô đưa tay nắm lấy quần áo anh, nhẹ giọng nhắc nhở.
Dư Châu Dạ liếc nhìn di động một cách không kiên nhẫn, một giây sau lại nắm lấy gáy Phó Uyển Hòa, hôn xuống.
“Mặc kệ nó.”
Giọng nói vừa trầm vừa khàn.
Phó Uyển Hòa vẫn đang mơ màng, Dư Châu Dạ nói hé miệng ra, cô vậy mà lại hé miệng thật, Dư Châu Dạ nói nhắm mắt lại, cô cũng nhắm mắt theo.
Một thời gian trôi qua.
“Phó Uyển Hòa.” Dư Châu Dạ cuối cùng cũng dừng lại, cúi đầu nhìn Phó Uyển Hòa, nở nụ cười nói: “Nhìn anh này.”
Lúc này Phó Uyển Hòa không kìm nén được nữa, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống, không thể nghĩ ngợi gì nữa, cô ngẩng đầu lên theo bản năng.
Lại bất ngờ không kịp phòng bị mà đụng phải đôi mắt mang theo ham muốn ấy.
Do vừa mới hôn, môi Dư Châu Dạ đỏ như được thoa son, khiến người ta không nhịn được nhìn thêm vài lần.
“.....”
Phó Uyển Hòa bỗng cảm thấy dùng từ gợi cảm để hình dung Dư Châu Dạ là không đủ.
“Đến lượt em.”
“Dạ?”
“Hôn anh.” Giọng Dư Châu Dạ như có một loại ma lực, có thể cuốn người khác vào.
“.....” Yên lặng vài giây, Phó Uyển Hòa khẽ mím môi.
Cô nghi bản thân bị bỏ bùa, một loại bùa tên là “Dư Châu Dạ“.
Đấu tranh một hồi, Phó Uyển Hòa cắn chặt răng, tự cổ vũ mình [1] rồi hôn lên, nhưng do ngại ngùng nên chỉ dừng trên môi Dư Châu Dạ ba giây.
[1] Nguyên văn là 一鼓作气 (Nhất Cổ Tác Khí): một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)
Tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng đã là giới hạn của cô rồi.
Bởi vì nụ hôn bất ngờ và không theo quy tắc nào của Phó Uyển Hòa, Dư Châu Dạ sửng sốt một lúc lâu, sau đó bật cười một tiếng.
Cùng lúc đó, điện thoại lại vang lên.
Phó Uyển Hòa bị tiếng chuông làm giật mình, xấu hổ ngồi ngăn ngắn lại, lúng túng nói: “Anh, anh nhận điện thoại đi đã...”
Dư Châu Dạ không ngại ngùng chút nào, nhướng mày đáp: “Được.”
Phó Uyển Hòa vừa thấy Dư Châu Dạ nhận điện thoại thì lập tức cầm di động của mình lên xem, lại vì tay trơn nên phải bấm mấy lần mới vào wechat được.
Cô liên tục gửi cho Tăng Đình Đình mấy dấu chấm than.
Phó Uyển Hòa: [!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!]
Tăng Đình Đình siêu cấp xinh đẹp: [Sao vại?]
Phó Uyển Hòa định bày tỏ nội tâm kích động của mình, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, do dự vài giây: [Thôi, không có gì đâu]
Tăng Đình Đình siêu cấp xinh đẹp: [?]
Phó Uyển Hòa: [Chỉ là có hơi phấn khích quá thôi]
Tăng Đình Đình bên kia yên lặng một lúc rồi mới trả lời: [Uyển Hòa, đừng bảo cậu đang yêu nhé...?]
Phó Uyển Hòa nhìn tin nhắn này, tim đập thình thịch.
Không phải chứ...
Cô thể hiện rõ ràng vậy sao?
Tăng Đình Đình bên kia thấy Phó Uyển Hòa im lặng, lại gửi một tin: [Đờ mờ, đừng bảo tớ đoán trúng nha?]
Phó Uyển Hòa muốn nói lại thôi, ngẫm nghĩ, cuối cùng gửi cho Tăng Đình Đình một cái meme, không nói thêm nữa.
Thôi thì cứ để một thời gian nữa rồi nói thật với cô ấy sau vậy.
Cô vẫn có chút lo lắng.
Bên kia, Dư Châu Dạ hình như đã nói chuyện điện thoại xong.
Thấy thế, Phó Uyển Hòa hỏi anh: “Sao vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?”
Dư Châu Dạ cất điện thoại, chậm rãi đáp: “Không có gì, biên tập gọi tới giục bản thảo mới thôi.”
“.....” Anh không nói, em xém chút nữa thì quên anh là một tác giả tiểu thuyết đấy, Phó Uyển Hòa thầm nghĩ.
“Chúng ta nhanh chóng về thôi.” Phó Uyển Hòa vội vàng thu dọn, chuẩn bị mở cửa xe.
Lại bị Dư Châu Dạ nắm lấy cổ tay, hơi thở ấm áp phả vào gáy Phó Uyển Hòa.
“Không vội.” Dư Châu Dạ không chút để tâm mà ngước mắt lên, từ từ lại gần.
Đầu lưỡi chậm rãi cạy môi Phó Uyển Hòa, thăm dò lại gần.
Phó Uyển Hòa ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn này, cố gắng đáp lại Dư Châu Dạ.
Cô nhớ đến nụ hôn hôm Giáng Sinh đó, không khỏi nghĩ, trên phương diện này, con trai đều có thể tự học thành tài phải không nhỉ...
Bởi sự tấn công của Dư Châu Dạ quá mãnh liệt, Phó Uyển Hòa có phần không thở nổi, cô nghiêng đầu né tránh nụ hôn này theo bản năng, muốn hít thở không khí một chút.
Dư Châu Dạ cũng đã nhận ra phản ứng của Phó Uyển Hòa, hơi nới lỏng khoảng cách của hai người, tầm mắt chạy trên người Phó Uyển Hòa vài giây, đột nhiên khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô.
Rất nhẹ, vô cùng nhẹ.
Tựa như đang đối xử với một bảo vật vô giá.
Cảm nhận được nhiệt độ trên trán, Phó Uyển Hòa cứng người một lúc, đến cả vành tai cũng đỏ bừng, vừa định ngẩng đầu, lại nghe thấy Dư Châu Dạ nói:
“Làm sao bây giờ, hình như, ngày càng thích em hơn ——”