“Phó Uyển Hòa, em không lạnh à?”
Phó Uyển Hòa: “.....” Cô phải mất vài giây mới nhận ra hóa ra ý Dư Châu Dạ nói là chuyện này.
“Em không biết dép lê để chỗ nào...”
Dư Châu Dạ không nói gì nữa, sau đó không biết lấy một đôi dép bông từ đâu ra đưa cho cô, là một đôi dép mới, không có dấu vết từng có người sử dụng qua. Đôi dép bông có màu Phó Uyển Hòa thích nhất - màu tím, êm như nhung, đi vào rất ấm.
Hơn nữa, nhìn vào là biết đây là dép dành cho nữ.
Phó Uyển Hòa thoáng sửng sốt, cho nên đây là đôi dép được chuẩn bị riêng cho cô ư?
Lòng Phó Uyển Hòa rung động, vừa định ngẩng đầu nói chuyện, lập tức đối diện với vẻ mặt không tốt lắm của Dư Châu Dạ.
“Anh giận sao?” Phó Uyển Hòa thử thăm dò, nhớ đến việc bản thân uống say, Dư Châu Dạ hẳn là rất vất vả mới đưa cô về được, cô ngượng ngùng hỏi: “Đợi chút, hôm qua em không nôn ra người anh chứ...”
“Đi tắm đi đã, khăn mặt và bàn chải đều có trong đó, đều là đồ mới.” Dư Châu Dạ trầm giọng nói.
Phó Uyển Hòa ngập ngừng vài giây rồi yên lặng bước vào nhà tắm, vào rồi mới kịp nhận ra một chuyện.
Không đúng, nhà cô ở ngay đối diện mà, cô có thể về nhà tắm...
Chờ đến khi Phó Uyển Hòa tắm rửa xong lề mề bước ra, chỉ thấy Dư Châu Dạ đang khoanh tay ngồi trên sô pha, thản nhiên nhìn cô, bày vẻ “Anh đang giận, còn không nhanh nhanh đến dỗ anh“.
Phó Uyển Hòa ôm tâm tình bất an mà ngồi xuống.
“Em sai rồi, em sẽ không bao giờ... uống rượu nữa.” Cô lên tiếng.
Dư Châu Dạ lườm cô, mỉm cười, chỉ là nụ cười đó có hơi rợn người: “Sao không nói cho anh biết công ty tổ chức liên hoan?”
Phó Uyển Hòa không ngờ anh sẽ hỏi chuyện này: “Em tưởng anh bận, không muốn làm phiền anh.”
“Làm phiền?” Dư Châu Dạ ngoảnh lại nhìn cô, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
Bầu không khí ngưng đọng trong giây lát.
“Phó Uyển Hòa, sau này có chuyện gì cũng phải nói với anh. Còn về việc uống rượu, có thể uống nhưng không được uống nhiều.”
“Còn nữa, nếu còn để anh nhìn thấy em đi chân trần lần nữa là em xong đời luôn đó.” Dư Châu Dạ nói, “Những việc này có làm được không?”
Phó Uyển Hòa gật đầu: “Làm được.”
Dư Châu Dạ hất cằm lên: “Uống nước mật ong đi.”
Sau khi Phó Uyển Hòa uống xong, Dư Châu Dạ cười đầy hài lòng, ngoắc ngoắc tay với cô, giọng nói nhuốm vài phần mê hoặc: “Lại đây.”
Phó Uyển Hòa nghiêng người sang, bất ngờ không kịp phòng bị mà bị anh đè xuống sô pha, đầu bị một bàn tay đỡ lấy, một nụ hôn mãnh liệt ập xuống.
Vị ngọt trong khoang miệng bị khuấy đảo, thật ngọt, tựa như độc dược trí mạng, khiến người ta u mê.
Đầu lưỡi đảo qua, cắn nhẹ cũng không có cảm giác đau, chỉ khiến người ta mềm nhũn cả người.
Phó Uyển Hòa vẫn không biết làm sao để đáp lại nụ hôn của anh, chỉ có thể ngửa đầu, lặng lẽ nhắm hai mắt lại.
Bỗng Dư Châu Dạ hôn sâu hơn.
Phó Uyển Hòa khẽ mở mắt, đôi mắt mơ màng.
Cô thấy Dư Châu Dạ đang nhắm mắt, hôn cô chuyên chú, ngay sau đó, anh đột nhiên mở mắt ra.
Phó Uyển Hòa cảm thấy tim như ngừng đập.
Dư Châu Dạ hơi cụp mắt, hàng mi dài cong cong, đôi mắt tựa đêm đen, sâu không thấy đáy, nhìn thật sâu vào bên trong, chính là một mảnh tình ý không hề che giấu.
Lông mày Dư Châu Dạ khẽ nhướng lên, cười nhẹ nói: “Nhìn trộm anh?”
Ánh mắt Phó Uyển Hòa không ngừng đi xuống, qua cổ áo hơi mở, đáp xuống nốt ruồi trên xương quai xanh.
Cô như bị yểm bùa, không tự chủ rướn người về phía trước, khẽ cắn lên xương quai xanh Dư Châu Dạ. Nói là cắn, chẳng thà nói là hôn còn đúng hơn.
Cô nhích lên từng chút từng chút một, đặt một nụ hôn lên quả táo Adam của anh. Rồi quả táo Adam ấy di chuyển lên xuống, như thể đang bị ngứa.
Phó Uyển Hòa nghe thấy tiếng rên trầm thấp của người phía trên, anh cười nói: “Nhóc lưu manh.”
Dư Châu Dạ cúi đầu, nở một nụ cười như đạt được mục đích, tiếp tục hôn cô.
Phó Uyển Hòa nhìn thấy ý cười đạt được mục đích đó, bỗng nhận ra một điều: Cô bị trêu chọc rồi.
Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy Dư Châu Dạ nói: “Ôm anh.”
Phó Uyển Hòa bị hôn đến nỗi nóng hết cả người, mơ mơ màng màng, không nghĩ ngợi được gì, đưa hai tay lên ôm lấy cổ anh.
Ngay sau đó, cô bị bế dậy rồi được đặt xuống chiếc giường mềm mại, hơi lành lạnh.
Phó Uyển Hòa cảm nhận được bàn tay Dư Châu Dạ đang thăm dò trong quần áo của mình, cả người trở nên cứng đờ, nhưng ngay khoảnh khắc người kia vén vạt áo cô lên, lại nhanh chóng rút lại, như đang kiềm chế bản thân.
Anh lại gần rồi lại hôn cô.
Không biết có phải Dư Châu Dạ đang trả thù hay không mà hôn lên cổ cô một cái, đi xuống một chút nữa, đặt một nụ hôn lên xương quai xanh.
Dư Châu Dạ hài lòng thưởng thức dấu vết do chính mình lưu lại, nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt dừng trên vị trí dưới xương quai xanh của Phó Uyển Hòa.
Đó là một hình xăm.
Bên trên là ba chữ cái tiếng Anh: YZY.
Rất hiển nhiên, đó là một cái tên viết tắt.
Dư Châu Dạ nhất thời không biết nên nói gì, ánh mắt kinh ngạc.
Phó Uyển Hòa thấy Dư Châu Dạ dừng động tác, mở mắt ra đầy nghi hoặc, nhưng thấy Dư Châu Dạ có vẻ không vui.
“Sao vậy anh ——” Cô vừa lên tiếng đã bị người kia ngăn lại.
Nhưng Dư Châu Dạ đã nhanh chóng buông cô ra, ánh mắt hơi trầm xuống.
Anh hỏi: “Hình xăm trên người em?”
Phó Uyển Hòa ngây người, lòng bắt đầu thấp thỏm không rõ lí do.
Anh đã phát hiện ra rồi ư?
Nhưng dáng vẻ của Phó Uyển Hòa lúc này rơi vào mắt Dư Châu Dạ lại là vẻ ngầm thừa nhận.
“Tên của đàn ông?”
Phó Uyển Hòa ngơ ngác vài giây rồi khẽ gật đầu.
Cô đang nghĩ có nên nói thật với Dư Châu Dạ hay không.
Dư Châu Dạ dường như còn không vui hơn.
Phó Uyển Hòa thấy hình như anh đang hiểu lầm, lên tiếng giải thích: “Thực ra, đó là ——”
Dư Châu Dạ: “Là tên bạn trai cũ của em?”
Hai người đồng thời mở miệng.
Phó Uyển Hòa im lặng, cô không ngờ Dư Châu Dạ lại liên tưởng đến chuyện này, cô há miệng muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Nói gì được? Nói rằng “Thực ra em yêu thầm anh đã lâu”, “Đó là tên của anh” sao?
Dư Châu Dạ sẽ không nghĩ cô biến thái chứ...
Nhưng cô cũng không muốn Dư Châu Dạ khó chịu.
“Hình xăm...” Dư Châu Dạ ngập ngừng rồi hỏi, “Có đau không?”
Phó Uyển Hòa ngẩng đầu.
“Đau không em?” Anh lặp lại một lần nữa.
“Đau.”
Xăm rất đau, nhất là xăm trên xương quai xanh, cực kỳ đau.
Phó Uyển Hòa cảm nhận được bản thân bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Dư Châu Dạ thở dài, tựa như bất đắc dĩ: “Nói không để ý chắc chắn là giả.”
Phó Uyển Hòa cũng ôm lấy anh, hai tay siết chặt thắt lưng Dư Châu Dạ, rầu rĩ nói: “Thực ra em có thể đi xóa xăm.”
Chỉ cần anh vui là được.
“Xóa xăm cũng đau y vậy,“ Dư Châu Dạ hôn trán cô, nhẹ giọng nói: “Sao anh có thể để em đi được.”
Sáng sớm.
Xung quanh yên tĩnh.
Chân trời phía Đông xuất hiện một tia nắng, dần lan ra nền trời xanh lam. Nắng sớm xuyên qua tấm rèm mỏng, rọi vào trong phòng, bừng sáng.
Phó Uyển Hòa bị mùi thơm trong phòng bếp đánh thức.
Vừa bước ra phòng khách, cô đã thấy Dư Châu Dạ đang cặm cụi làm gì đó trong phòng bếp.
Dư Châu Dạ nghe thấy tiếng động, ngoảnh đầu lại: “Dậy rồi à?”
“Ừm.”
“Vậy em đi đánh răng rửa mặt trước đi đã, bên anh sắp xong rồi.”
“Dạ.” Phó Uyển Hòa đi vào phòng tắm, ngẩng đầu lên, vừa thấy bản thân trong gương thì giật mình.
Trong gương, Phó Uyển Hòa nhìn thấy bản thân đang mặc áo hoodies của Dư Châu Dạ và quần nỉ giữ ấm của mình.
Cái áo này hôm qua Dư Châu Dạ đưa cho cô, nói là mua cỡ nhỏ, mà Phó Uyển Hòa cũng cao khoảng một mét bảy mươi cho nên áo này Phó Uyển Hòa mặc không bị rộng quá.
Nhìn lên trên một chút, trên cổ cô toàn là dấu vết Dư Châu Dạ lưu lại, ngoại trừ vùng xung quanh hình xăm, những chỗ còn lại chi chít những dấu hôn.
Phó Uyển Hòa hồi tưởng lại khung cảnh tối qua, mặt đỏ bừng.
Xấu hổ quá...
Phó Uyển Hòa chậm chạp bước tới bàn ăn, ngồi xuống.
Dư Châu Dạ trông vẫn như ngày thường, không có gì khác lạ.
“Hôm nay về Hành Dương sao?” Dư Châu Dạ đột nhiên lên tiếng.
Phó Uyển Hòa còn chưa kịp phản ứng: “Về làm gì ạ?”
“Hôm nay là ba mươi mốt, đêm giao thừa.”
“Anh có định về không?” Phó Uyển Hòa nhớ Dư Châu Dạ từng nói những năm qua anh đều đón giao thừa ở Hành Dương.
Nói đúng ra thì, ngoại trừ đi công tác, bình thường Dư Châu Dạ hầu như đều ở Hành Dương.
Năm nay...
Nếu bắt Dư Châu Dạ ở lại Thuận Thu vì mình, hình như không ổn cho lắm, Phó Uyển Hòa nghĩ thầm.
Dư Châu Dạ suy nghĩ một lát: “Theo em.”
“Những năm trước em đều ở Thuận Thu à?” Dư Châu Dạ lại hỏi.
“Không hẳn, mấy năm trước em vẫn cố gắng về nhà, nhưng năm ngoái công việc bận rộn quá, không về được.”
“Năm mới cũng không về sao?”
“Có về,“ Phó Uyển Hòa giơ bốn ngón tay lên, “Ở nhà bốn ngày.”
Phó Uyển Hòa còn nhớ rõ, Phương Tri Hòa còn vì chuyện đó mà giận cô rõ lâu, bảo cô cánh cứng rồi, không chịu đón năm mới cùng hai ông bà già này.
Dư Châu Dạ nghe xong cũng phì cười: “Dì tức chết mất.”
Phó Uyển Hòa đang định đáp lời, lại nghe thấy anh nói: “Liều mạng như vậy để làm gì?”
“Nhân viên trong công ty nhiều như thế, nếu cắt giảm nhân sự mà đuổi việc em,“ Phó Uyển Hòa dừng lại một chút, nói tiếp: “Mẹ em sẽ càng tức hơn.”
“Chắc không đến mức ấy đâu, bằng cấp của Hành Đại không tệ.” Dư Châu Dạ nói một cách thản nhiên.
“Vậy anh có hối hận không?”
Dư Châu Dạ hoang mang: “Hối hận gì cơ?”
“Hối hận không thi vào Hành Đại.”
Dư Châu Dạ khe khẽ “À” một tiếng: “Có hơi, nếu khi học đại học mà anh đã quen em rồi thì...”
Anh không nói tiếp nữa.
Phó Uyển Hòa ngập ngừng hỏi: “Thì sao?”
Dư Châu Dạ xoa cằm, tỏ vẻ nghiêm túc đáp: “Hai đứa mình giờ chắc có con luôn rồi.”
“.....” Phó Uyển Hòa nhìn thấy vẻ mặt có phần tiếc nuối và đau lòng của Dư Châu Dạ, không biết nên nói gì.
Phó Uyển Hòa cảm thấy Dư Châu Dạ khá cố chấp với chuyện đón năm mới, “Anh rất muốn về à?”
“Chủ yếu là,“ Dư Châu Dạ nói, “Có vài việc cần làm.”
“Anh gặp rắc rối gì à?” Phó Uyển Hòa hơi sốt ruột.
“Không phải, mà anh về là để ——” Lông mày Dư Châu Dạ hơi nhướng lên, chậm rãi nói: “Cưới em.” (Đồng âm với “Theo em”)
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ cho rằng đây là một lời nói đùa.
Khi mới nghe thấy Phó Uyển Hòa cũng tưởng vậy, nhưng đến khi cô nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của Dư Châu Dạ bên cạnh.
Bỗng cô cảm thấy, hình như những lời này của anh là thật.
Phó Uyển Hòa đột nhiên hiểu ra một điều.
Dư Châu Dạ có thói quen dùng dáng vẻ cà lơ phất phơ để nói những lời thật lòng.
Làm như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm anh, nhưng Phó Uyển Hòa biết Dư Châu Dạ không thèm để ý những chuyện đó.
Dưới vẻ bề ngoài bất cần đời chính là tấm lòng chân thành, đầy tình cảm.
Tựa như một tách trà ngon, giây đầu tiên uống xong, bạn sẽ cảm thấy đắng chát, nhưng chỉ một khắc sau, bạn sẽ nhận ra nó có chút ngọt ngào, sau đó sẽ nghiện, không thể thoát ra được.
Phó Uyển Hòa: “Chúng mình cùng đi đi.”
“Đi đâu?”
“Hành Dương.” Phó Uyển Hòa cong mắt cười, như có gì đó vừa lóe lên trong mắt: “Chẳng phải nói muốn cưới em sao, phải nói với ba mẹ em một tiếng đã.”
Về đến Hành Dương đã là một giờ chiều.
Bọn họ tìm một quán ăn ở gần trung tâm Hành Thị rồi mới trở về nhà Phó Uyển Hòa.
Dư Châu Dạ còn lén lút mua một đống quà cáp ở trên đường, đầy đủ mọi thứ. Lúc Phó Uyển Hòa xuống xe, thấy Dư Châu Dạ bê một đống quà cáp từ phía sau xe ra mới biết.
Phó Uyển Hòa bấm chuông cửa rồi quay sang nhìn quà cáp trên tay anh, bất đắc dĩ nói: “Đã nói là không cần mua rồi mà, sao anh vẫn...”
Dư Châu Dạ đưa một tay ra, xoa xoa đầu cô: “Không sao, cũng không phải nhiều quá.”
“Anh còn sợ không đủ à?” Phó Uyển Hòa trợn mắt, lại cúi đầu thầm thì: “Cũng đâu phải là sính lễ.”
Dư Châu Dạ nhìn cô đầy hứng thú: “Sính lễ?”
Phó Uyển Hòa lập tức đỏ mặt, đang định cãi lại thì cánh cửa trước mặt mở ra, Phương Tri Hòa cũng ngạc nhiên một hồi.
Phó Uyển Hòa: “Mẹ.”
Dư Châu Dạ hơi cúi người: “Dì ạ.”
Sau khi đã hoàn hồn, Phương Tri Hòa nhanh chóng mở cửa, cười không ngừng được: “Sao lại về đây?”
Phó Uyển Hòa đưa cho Dư Châu Dạ một đôi dép lê, ngoảnh đầu nói: “Giao thừa đến, muốn gặp ba mẹ ạ.”
Phương Tri Hòa ấn hai người xuống ghế sô pha, rót hai tách trà cho bọn họ, nụ cười trên mặt không hề thuyên giảm: “Nào, uống trà đi, đi đường vất vả, tối nay sẽ làm một bữa thịnh soạn cho bọn con.”
Dư Châu Dạ vội vàng đỡ lấy tách trà: “Cám ơn dì ạ.”
Phó Uyển Hòa nhìn xung quanh: “Ba đâu ạ?”
“Công ty ba con có chút việc, tối nay mới về.” Phương Tri Hòa đứng dậy, “Mẹ xuống nhà mua ít thức ăn, bọn con cứ ngồi đợi một lát, nhanh thôi, nếu đói thì trong tủ lạnh có sẵn đồ ăn, tự vào lấy nhé.”
“Dạ.”
Phương Tri Hòa ra khỏi nhà, phòng khách bỗng trở nên im lặng, không hiểu sao Phó Uyển Hòa lại cảm thấy giống như kiểu... học cấp ba lén dẫn bạn trai về nhà thân mật.
Dường như Dư Châu Dạ nhìn thấu suy nghĩ của Phó Uyển Hòa, khẽ cười: “Phó Uyển Hòa, em thế là không được.”
“.....” Phó Uyển Hòa vừa xấu hổ vừa tức giận, đứng lên, “Anh cứ đợi ở phòng khách, em về phòng ngủ đã.”
Phó Uyển Hòa vừa bước được vài bước đã bị kéo lại.
Hơi thở của người đàn ông nhanh chóng chiếm lấy tất cả giác quan của cô, Phó Uyển Hòa bị người phía sau ôm, cô cảm nhận được người phía sau đang hôn lên cổ mình.
Chẳng bao lâu sau, từ cái ôm từ phía sau, Phó Uyển Hòa đã bị Dư Châu Dạ đặt xuống ghế sô pha.
Vành tai Phó Uyển Hòa đỏ bừng như muốn trích ra máu.
Thực ra Phó Uyển Hòa đã quen với sự thân mật xảy ra bất thình lình này rồi, nhưng địa điểm lần này không giống.
Đây là nhà cô, là nơi cô sống từ nhỏ tới lớn, cũng là nơi ba mẹ cô ở.
Nên có cảm giác như đang ngoại tình vậy.
Phó Uyển Hòa yếu ớt nói: “Vào phòng em đi.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả...” Bởi vì cô sẽ có cảm giác tội lỗi.
“Nhưng anh chỉ muốn ở đây.” Dư Châu Dạ cụp mắt, thầm thì bên tai cô: “Ở đây kích thích hơn.”
“Em không thấy thế sao?”
Phó Uyển Hòa cảm thấy yếu ớt, càng nói càng nhỏ: “Nhưng em cảm thấy, chúng ta giống như...”
“Như gì?”
“Ngoại tình.”
Trong phòng khách chợt yên tĩnh.
Dư Châu Dạ nhìn cô: “Thật sao? Hình như cũng giống thật.“. đam mỹ hài
Phó Uyển Hòa gật đầu, hài lòng với tính giác ngộ của Dư Châu Dạ: “Đúng chưa? Nếu vậy thì anh mau đứng dậy đi.”
Dư Châu Dạ: “Thật khéo, anh thích sự kích thích.”
Phó Uyển Hòa: “?”
Dư Châu Dạ cúi người, giọng điệu vô cùng quyến luyến, tựa như đang thì thầm với tình nhân: “Anh đẹp trai không?”
Mặc dù không hiểu sao anh tự dưng hỏi vậy, Phó Uyển Hòa vẫn ăn ngay nói thật: “Đẹp trai.”
Ngay sau đó, anh lại hỏi: “Chồng em đẹp hơn hay anh đẹp hơn?”
Phó Uyển Hòa: “.....” Khoan đã, chúng ta không cùng kênh đúng không?
Anh ấy! Làm gì! Ở đây vậy!!!
Cô thì ở kênh thiếu nhi, còn Dư Châu Dạ thì đang ở kênh gì thế?
Phó Uyển Hòa né tránh ánh mắt anh, hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi này. Câu hỏi này, dù cô nói thế nào cũng sẽ khiến Dư Châu Dạ đạt được mục đích.
“Hửm? Sao không nói nữa?” Dư Châu Dạ đưa tay ra khẽ trêu chọc vành tai cô, ngữ điệu vô cùng mập mờ: “Yên tâm đi, chồng em không về sớm đâu, cứ nói thật là được.”
Phó Uyển Hòa:???
Mười phút sau.
“Ai đẹp trai?”
“..... Anh.”