Anh Trên Trang Giấy

Chương 12: Chương 12: Rung động




Bước đến chỗ đỗ xe, rốt cuộc Dư Châu Dạ cũng buông lỏng tay, lấy chìa khóa xe ra.

Phó Uyển Hòa đứng bên cạnh, mặt không biến sắc sờ sờ lỗ tai đang nóng lên, hơi mất tự nhiên mà rút tay về, cảm nhận độ ấm còn sót lại.

Dư Châu Dạ: “Dì ăn món Quảng được không ạ?”

Phương Tri Hòa ngồi ở ghế sau cười: “Được.”

***

Dư Châu Dạ gọi vài món ăn.

Phó Uyển Hòa thấy bóng lưng Phương Tri Hòa bước vào WC, lúc này mới nhìn Dư Châu Dạ bên cạnh, không nhịn được hỏi: “Cậu gọi gì thế?”

Dư Châu Dạ đưa bát đũa cho cô, nói: “Cá mú hấp, đậu phụ nhồi thịt băm, thịt xào chua ngọt.”

Phó Uyển Hòa đang định nói mình không ăn cá, nhưng lời nói đến miệng lại thôi.

Khi Phương Tri Hòa ra khỏi WC, trên bàn đã đầy đồ ăn.

Ánh mắt Phương Tri Hòa dừng trên món cá mú hấp, hơi ngờ vực: “Uyển Hòa, chẳng phải con không ăn cá à? Sao còn gọi cá mú hấp?”

Động tác gắp rau của Dư Châu Dạ dừng lại.

Thấy thế, Phó Uyển Hòa ngại ngùng cười, bước ra hòa giải: “Mẹ thích ăn cá mà đúng không ạ? Hai người ăn là được rồi.”

Dư Châu Dạ quay đầu nhìn cô, hỏi: “Sao lại không ăn cá?”

“.....” Phó Uyển Hòa lại càng xấu hổ, đành nói, “Tôi không thích gỡ xương.”

Phương Tri Hòa cũng cười theo: “Con bé chính là như vậy đấy, không thích ăn xương xẩu.”

Bầu không khí ngưng đọng lại mấy giây.

Dư Châu Dạ bật cười, khóe miệng cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp.

Phó Uyển Hòa đang định hỏi sao anh lại cười thì thấy Dư Châu Dạ đưa tay ra gắp một miếng thịt cá, sau đó dùng một đôi đũa sạch cẩn thận... gỡ xương.

Phó Uyển Hòa:?

Mà Phương Tri Hòa lại bắt đầu bật chế độ fan CP, cười toe toét đến tận mang tai.

Phó Uyển Hòa còn chưa kịp phản ứng, một miếng cá trắng tinh xuất hiện trong bát mình.

Ơ, không đúng, đây không phải là một miếng cá bình thường.

Đây là một miếng cá trắng tinh đã được gỡ xương.

“.....”

Phương Tri Hòa khen ngợi: “Thuyền Nhỏ cẩn thận quá. Dì còn nhớ trước đây Uyển Hòa từng nói nhất định phải gả cho một người chồng biết gỡ xương cá cho nó, xem ra giờ con bé tìm được rồi. Uyển Hòa nhà chúng ta thật may mắn.”

Dư Châu Dạ vừa cười vừa liếc nhìn Phó Uyển Hòa một cái: “Đúng vậy, giờ cô ấy đã tìm được rồi ạ.”

Phó Uyển Hòa nhìn miếng cá kia, cảm xúc phức tạp, hạ giọng nói: “Thực ra thì cậu không cần phải làm vậy đâu.”

Dư Châu Dạ tiếp tục cúi đầu gỡ xương, không biết có phải do Phương Tri Hòa vẫn đang nhìn bọn họ hay không, đã diễn thì phải diễn cho trót, vì thế anh không hề quay đầu mà đáp luôn: “Không có gì, tôi là bạn trai em, nên làm thế.”

Phó Uyển Hòa thoáng yên lặng, không khỏi hỏi thầm một câu.

Cô lấy thân báo đáp được không?

Bữa cơm này, Phó Uyển Hòa nghĩ rằng mình có thể nhớ cả đời.

Nhất là cái người đã gỡ xương cho cô kia, đoán chừng cả đời chẳng thể nào quên.

***

Ăn cơm xong cũng chỉ mới mười hai giờ.

Dư Châu Dạ đề nghị: “Hay là chúng ta đến một số điểm du lịch ở Thuận Thu đi?”

Phó Uyển Hòa đánh mắt nhìn Phương nữ sĩ, thấy bà không có ý từ chối, quay đầu lại: “Được, đi đâu đây?”

Dư Châu Dạ cười khẽ: “Em phải quen thuộc nơi này hơn tôi chứ?”

“.....”

Phó Uyển Hòa suy nghĩ: “Đến khu vui chơi?”

Phương Tri Hòa bất mãn: “Mẹ từng này tuổi rồi còn đến khu vui chơi để làm gì?”

Phó Uyển Hòa lại đề nghị: “Bờ biển thì sao?”

Phương Tri Hòa trừng mắt nhìn cô một cái: “Già rồi, gió biển thổi dễ bị đau đầu.”

Phó Uyển Hòa thấy chết không sờn: “Leo núi ạ?”

Phương Tri Hòa: “Mệt lắm.”

Ừm, Phó Uyển Hòa mới là người nên mệt mỏi, cô quyết định ném vấn đề này cho Dư Châu Dạ.

“Tôi không nghĩ ra.” Phó Uyển Hòa nhìn sang Dư Châu Dạ, giọng điệu mang vài phần tủi thân.

Dư Châu Dạ thấy cô không nghĩ ra cách nào, suy nghĩ một lát: “Chúng ta đi Bảo tàng Không gian đi?”

Ngay lúc Phó Uyển Hòa nghĩ chắc chắn Phương nữ sĩ sẽ nói “Không đi, chán lắm”, bà lại cất lời.

“Được đấy, Bảo tàng Không gian không tồi.”

“?” Phó Uyển Hòa chôn chân tại chỗ, nhìn Dư Châu Dạ tự mình mở cửa xe cho Phương Tri Hòa, ánh mắt có phần phức tạp.

Cô thật sự muốn hỏi: Gương thần ơi gương thần, rốt cuộc tui có phải con gái ruột của Phương nữ sĩ không vậy? Tui được nhặt từ bãi rác về đúng không?

Chỉ lát sau đã tới Bảo tàng Không gian.

Dư Châu Dạ đi mua vé, dẫn Phó Uyển Hòa và Phương nữ sĩ vào, chẳng khác gì một hướng dẫn viên du lịch.

Ba người đi dạo bên trong một vòng, xem một bộ phim ngắn, thấm thoát đã tới bốn giờ.

Bảo tàng Không gian Thuận Thu rất lớn, gần đây còn mới xây một Cung thiên văn, nghe nói ở trong đó có thể ngắm sao thông qua màn chiếu lớn. Phó Uyển Hòa đã muốn đến từ lâu nhưng mãi không có thời gian.

Ba người đang định đi vào, Phương Tri Hòa bỗng lên tiếng: “Mẹ có tuổi rồi, mắt không tốt lắm, bên trong còn tối như vậy, mẹ đi dạo quanh chỗ khác đây, bọn con xem xong rồi thì gọi cho mẹ.”

“Dạ?”

Phó Uyển Hòa khó hiểu nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của Phương Tri Hòa.

Cô không hiểu, mắt kém với bên trong tối có liên quan gì tới nhau vậy?

“Đi thôi.” Dư Châu Dạ dời mắt, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Phó Uyển Hòa, bước từng bước vào Cung thiên văn.

Phó Uyển Hòa lẳng lặng nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, không lên tiếng ngăn lại, cũng không hề có cảm giác khó chịu.

Dư Châu Dạ tìm một vị trí ở hàng ghế đầu rồi ngồi xuống, lúc này mới nhận ra hai người đang nắm tay nhau, anh ngẩn ra, vội vàng buông tay.

Không ai lên tiếng nhắc đến chuyện vừa rồi, như thể chưa từng xảy ra.

Hình chiếu bao quanh mọi góc của Cung thiên văn, dưới chân tối đen như mực, đưa tay ra cũng chẳng thấy rõ năm ngón, nhưng ngẩng đầu một cái là thấy ánh sáng.

Dễ khiến người ta tưởng rằng mình đang ở dưới bầu trời sao thật sự.

Phó Uyển Hòa ngẩng đầu lên nhìn, ánh sao rợp trời sáng lấp lánh, giống như những viên kim cương rơi vào bầu trời đêm. Dải ngân hà đầy sao kéo dài qua cả bầu trời lại càng lóa mắt hơn nữa.

“Đẹp quá.” Phó Uyển Hòa nói thầm.

Nghe thấy vậy, Dư Châu Dạ nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt Phó Uyển Hòa, ngơ ngẩn.

Người trước mặt đang ngẩng đầu ngắm sao, mặt mày tựa trăng non, mắt cong cong, cả bầu trời sao như sa vào mắt cô.

Khiến người ta không thể dời mắt.

Dư Châu Dạ đột nhiên cảm thấy bản thân không cần phải ngắm sao trên trời nữa, bởi vì trong mắt Phó Uyển Hòa đã chứa cả một biển sao.

Đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời.

Thời gian như dừng lại tại khoảnh khắc này, tiếng tim đập của anh lại càng rõ ràng hơn, càng lúc càng nhanh.

Như có một đóa hoa đang khe khẽ nở rộ trên đầu quả tim, trong chốc lát đã lan ra khắp cơ thể.

Lại như có một con nai đang húc nhẹ vào tim anh, cả người run rẩy.

Cái cảm giác đã lâu không thấy này khiến cho Dư Châu Dạ bối rối vô cớ.

Cảm nhận được ánh mắt ở bên cạnh, Phó Uyển Hòa quay đầu: “Sao vậy?”

Dư Châu Dạ mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, không biết nên nhìn vào đâu: “Không có gì.”

“Đẹp không?” Phó Uyển Hòa hỏi.

Dư Châu Dạ sửng sốt: “Đẹp.”

Phó Uyển Hòa không để ý đến Dư Châu Dạ hỏi một đằng trả lời một nẻo, gật đầu đồng tình: “Tôi cũng thấy sao trời đẹp.”

Hoá ra là nói sao trời...

Dư Châu Dạ khẽ véo cánh tay mình, muốn bản thân tỉnh táo hơn.

Một lát sau.

Dư Châu Dạ lấy một lọ kẹo trái cây từ trong túi ra, đưa cho Phó Uyển Hòa: “Ăn kẹo không?”

Phó Uyển Hòa nhón lấy một viên kẹo vị dâu tây, bỏ vào miệng: “Cám ơn, cậu mua lúc nào thế?”

“Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi ban nãy.” Dư Châu Dạ cất lọ kẹo đi. Truyện Trinh Thám

“Cậu thích ăn à?”

“Ừ.” Sau đó, Dư Châu Dạ nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ, “Đi nhé?”

Phó Uyển Hòa cũng cảm thấy không có gì hay ho để ngắm nữa, thẳng thắn trả lời: “Được.”

Hai người đứng dậy rời đi, sau đó tụ hợp với Phương Tri Hòa, cùng nhau về nhà.

Vừa định khởi động xe, Dư Châu Dạ vô tình sờ túi, lại phát hiện ra không thấy lọ kẹo trái cây kia nữa.

Phó Uyển Hòa để ý tới sự khác thường của anh, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

Dư Châu Dạ bâng quơ đáp: “Không có gì, chỉ là không thấy lọ kẹo trái cây kia thôi.”

“Hay là làm rơi ở Cung thiên văn?”

Dư Châu Dạ nhớ lại: “Hình như thế.”

Phó Uyển Hòa sốt ruột: “Chúng ta đi tìm thử xem.”

“Không cần đâu, một lọ kẹo thôi mà, tôi mua lọ khác là được.”

“Thật sự không cần à?” Phó Uyển Hòa quan sát nét mặt anh.

Dư Châu Dạ cười tỏ vẻ không sao cả: “Không cần.”

Phó Uyển Hòa im lặng một lúc rồi lại lo lắng hỏi: “Cậu có mất gì nữa không? Ví tiền các thứ...”

Dư Châu Dạ nhìn thẳng vào mắt cô, bỗng kéo dài giọng “À” một tiếng: “Làm rơi mất một thứ vô cùng quan trọng.”

Đúng vậy, đã làm rơi một thứ cực kỳ quan trọng mất rồi.

Đến Thuận Thu một chuyến, không chỉ rơi mất kẹo mà còn đánh rơi cả trái tim.

Phó Uyển Hòa ngơ ngác hỏi: “Rơi gì vậy?”

“Không có gì.”

“?” Phó - không cùng tần số - Uyển Hòa cảm thấy không thể đáp lại những lời này, hoàn toàn không hiểu gì hết.

Phó Uyển Hòa quyết định không nói chuyện với bạn học bá này nữa, quay đầu lại gọi một tiếng: “Mẹ ——”

Lại bỗng im bặt, bởi vì Phương nữ sĩ đã ngủ rồi.

“Dì ngủ rồi à?”

“Ừm, về thẳng nhà tôi đi.” Phó Uyển Hòa cầm điện thoại lên.

Dư Châu Dạ điều chỉnh nhiệt độ điều hòa: “Được.”

Lúc sắp đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Phó Uyển Hòa bỗng gọi anh: “Tôi muốn xuống xe mua ít đồ.”

“Được.” Dư Châu Dạ đậu xe ở lề đường.

Phó Uyển Hòa cầm túi xuống xe.

Lát sau.

Phó Uyển Hòa xách một túi đồ về, đóng cửa xe lại: “Xong rồi.”

Dư Châu Dạ chưa khởi động xe ngay mà thuận miệng hỏi một câu: “Mua gì thế?”

Phó Uyển Hòa lấy một lọ kẹo từ trong túi ra đưa cho anh: “Này, kẹo trái cây.”

Không đợi Dư Châu Dạ lên tiếng, cô lại nói tiếp: “Loại hôm nay cậu mua tôi không tìm thấy, cho nên mới mua loại này.”

Dư Châu Dạ hơi ngơ ra, nhận lấy lọ kẹo, giọng nói có hơi khàn khàn: “Chẳng phải tôi nói không sao rồi à? Sao vẫn còn mua...”

“Bởi vì tôi không muốn thấy cậu không vui.”

Dư Châu Dạ nở nụ cười: “Tôi không vui lúc nào?”

“Làm gì có ai làm rơi đồ mà vẫn còn vui được?” Phó Uyển Hòa nói, “Hơn nữa chẳng phải cậu đã nói cậu thích ăn kẹo còn gì.”

Trong lòng Dư Châu Dạ cảm thấy ấm áp, cúi đầu nhìn lọ kẹo trái cây, tay khẽ mân mê.

Rõ ràng lọ kẹo kia rất nhẹ, nhưng anh lại cảm thấy nó nặng trình trịch, rất nặng.

Nặng đến nỗi suýt nữa thì anh cầm không nổi.

Anh đã từng nói mình thích ăn kẹo sao? À, hình như là có, nhưng đến cả anh cũng đã quên, Phó Uyển Hòa lại nhớ rõ.

Những lời anh thuận miệng nói ra, cô lại nhớ hết.

“Phó Uyển Hòa.” Dư Châu Dạ khẽ gọi tên cô.

“Ơi?”

“Cậu có người yêu không?”

Phó Uyển Hòa sửng sốt: “Sao vậy?”

Dư Châu Dạ không chịu buông tha: “Có không?”

“.....” Phó Uyển Hòa tưởng biểu hiện của mình rõ ràng quá khiến anh nghi ngờ, vì thế nhanh chóng đáp: “Không có.”

Dư Châu Dạ ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: “Vậy bây giờ em có rồi.”

Âm thanh không lớn không nhỏ, chỉ có mình anh nghe được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.