16.
Mặc dù chị đã lớn, làm được việc, nhưng chị không có tiền. Tiền kiếm được là của mẹ hết, cho nên chị chỉ có thể ăn trộm. Chị dùng tiền trộm được mua hai vé tàu hoả, cùng bạn đến thành phố.
Các bạn đã báo cảnh sát.
Cảnh sát trong thành phố không thân quen với người trong thôn, chẳng ai biết ai, thế là các bạn cuối cùng cũng có được sự công bằng đáng có.
Các bạn được lên báo, vết thương trên người bạn được chụp ảnh, đăng lên báo và mạng. Bố mẹ các bạn đã mất quyền giám hộ bạn. Có người nói muốn nhận nuôi các bạn.
Các bạn tưởng rằng cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp.
Các bạn chờ người nhận nuôi, chờ mãi, chờ đến khi các bạn không còn xuất hiện trên báo và mạng nữa.
Độ hot đã giảm, những người nói muốn nhận nuôi các bạn liền bặt vô âm tín.
17.
Các bạn đành phải kiếm kế sinh nhai.
Chị bạn làm phục vụ ở quán karaoke. Gần karaoke có một ngôi trường, không ít học sinh qua lại, tuổi tác xấp xỉ bạn. Nhìn họ, chị bạn bắt đầu muốn cho bạn đi học.
Để làm được hộ khẩu cho bạn đến trường, chị trao thân cho một lão béo đứng tuổi sàm sỡ chị. Lão béo đó thường xuyên đến hát karaoke, chị nghe đám bạn lão gọi lão là giám đốc X. Chị cảm thấy, có thể được gọi là giám đốc, người này nhất định là rất lợi hại.
Từ một góc độ nào đó mà nói thì đúng là không sai.
Đối với những cô gái trẻ như chị, giám đốc này đúng là rất lợi hại, lợi hại đến nỗi vợ lão cầm chai bia đập vỡ đầu chị, chị cũng chẳng làm gì được họ.
Nhưng giám đốc này cũng chả lợi hại đến vậy.
Chị bạn ở bên lão được mấy tháng ròng, ngày ngày thúc giục, hộ khẩu của bạn vẫn chưa được sắp xếp.
18.
Bị đập vỡ đầu, chị bạn nằm liệt giường suốt mấy tháng trời, vết thương bị nhiễm trùng, chết.
Bạn cảm thấy sống chẳng có ý nghĩa gì, muốn cầm dao chém chết vợ chồng lão béo, nhưng bạn không biết phải đi đâu tìm họ. Bạn thậm chí còn không biết phải xử lí xác chị ra sao, không biết phải đi đâu chôn chị.
Bạn đưa chị đi hoả táng, tiêu hết mấy ngàn tệ cuối cùng chị để lại cho bạn, đổi lấy một buổi nghi thức an táng long trọng mà giả dối, và một hũ tro cốt lộng lẫy.
Tro cốt sống cùng bạn trong xóm ở thành phố, chẳng được bao lâu thì bị ẩm nổi mốc. Lúc phát hiện ra tro cốt bị mốc, bạn khóc rất lâu, khóc xong thì tìm một cái bình nhỏ, bỏ tro vào đeo trước ngực, chỗ còn lại thì rắc hết.
Bạn vốn định tìm một chỗ phong cảnh đẹp, nhưng chẳng có tiền mua vé vào cửa.
Cuối cùng bạn rắc tro xuống sông.
Dòng sông đó cách xóm không xa lắm, nước rất đục, bọt trắng bọt vàng thường nổi lều phều, trong xóm có người chèo xuồng cao su đi mò cá. Có thể mò được cá thật, cá còn rất to, chẳng qua là to bất thường. Người mò cá không bao giờ ăn cá mò được từ con sông đó, bọn họ đều kéo hết cá ra chợ bán.
Bạn rắc tro cốt của chị xuống sông.
Bạn nghĩ, chỗ này mặc dù hơi bẩn, hơi thối, nhưng tốt xấu gì cũng còn nước chảy. Chảy hay chạy, chính là còn tự do.
19.
Bạn không đi học. Bạn làm việc vặt nuôi sống bản thân.
Bạn chưa đủ tuổi, chỉ có thể tìm việc ở mấy cửa tiệm nhỏ không chính quy, hơn nữa còn không được ra quầy, chỉ có thể làm ở đằng sau tiệm. Dán nhãn và chuyển đồ đã coi như tốt lắm rồi. Có khi mùa đông rửa bát gọt khoai tây, tay ngâm trong nước lạnh, bạn thật sự hận không thể vẫn còn đần người ở nhà chưa bỏ chạy.
Bạn cảm thấy bỏ trốn còn không bằng không trốn. Thật đấy.
Nếu không bỏ chạy, chị sẽ còn sống, bạn cũng không phải chịu đói. Không phải chỉ là ăn đòn thôi sao, mọi người đều phải ăn đòn. Lớn lên là xong rồi. Trong nhà còn có đất, còn có phòng.
Nhưng bạn không quay về.
Trước khi chết chị còn bảo bạn đừng về, chị cầu xin bạn ở lại đây.
“Gian khổ hơn, khó khăn hơn cũng phải ở lại đây,” Chị nói, “Ở lại, đừng quay về, giữ chặt lấy tự do đừng buông ra. Thứ chị không có được, hi vọng em sẽ có được nó.”
Bạn không hiểu được cái mà chị gọi là “tự do”, bạn cảm thấy nó chẳng đáng một xu, như cái củ cải vậy.
Nhưng bạn vẫn không quay về.
Bạn biết chị bạn muốn tốt cho bạn.
Lúc bị mẹ đánh, chị sẽ ôm bạn, che cho bạn; khi vào núi đốn củi, chị sẽ hái mâm xôi dại cho bạn ăn. Ngay cả lần lưu vong đòi mạng của chị này, cũng là do bạn cầu xin chị. Hôm đó bạn bị mẹ đánh đến nỗi không chịu nổi nữa, bạn cuộn người nằm trên đất, khóc không thành tiếng. Chị ôm bạn, bảo vệ bạn, bôi thuốc cho bạn, đợi bạn cất tiếng. Bạn cuối cùng cũng khóc thành tiếng, bạn cầu xin chị mang bạn bỏ trốn. Chị đồng ý. Chị trộm tiền đưa bạn bỏ chạy. Chị muốn cho bạn đi học. Chị mất rồi.
野红莓 Mâm xôi dại
Bạn tin rằng chị sẽ không hại bạn. Bạn nhìn ra được rằng “tự do” rất quan trọng đối với chị.
Vậy nên bạn không quay về.
20.
Bạn ăn thứ tệ hại nhất, mặc thứ xấu xí nhất, miễn cưỡng gắng đến lúc trưởng thành. Lớn rồi, có thể làm được những việc nhiều tiền hơn, bạn vẫn đối xử khắc nghiệt với mình như cũ. Trừ đủ để duy trì sự sinh tồn, bạn cất hết số tiền kiếm được. Bạn không có thú tiêu khiển, bạn không hưởng thụ, những thứ mới mẻ của thanh niên không liên quan đến bạn.
Gian khổ giày vò bạn đến võ vàng, nhưng cũng mài cho bạn một thân thể mình đồng da sắt. Đối với việc người như bạn làm thế nào để sinh tồn ở thành phố này, bạn đã biết rất rõ rồi, bạn biết phải chơi ác ra sao, giả nghèo thế nào, lúc nào thì khóc lóc om sòm, lúc nào thì tỏ vẻ yếu đuối. Bạn có thể sống dựa vào bản thân rồi.
Chịu đựng dăm năm, bạn tiết kiệm mua được con xe đẩy nhỏ. Bạn đẩy con xe này tới cổng trường trung học bán mì xào. Ngôi trường này rất gần quán karaoke mà chị bạn từng làm thuê, chị bạn chính là nhìn học sinh trường này mà nảy sinh ý nghĩ muốn “cho bạn đi học”.
Ngôi trường này vốn dạy cả cấp hai và cấp ba, sau này không biết vì sao mà không còn cấp hai nữa, chỉ dạy mỗi cấp ba.
Lúc ban đầu bạn xấp xỉ học sinh cấp hai, bây giờ những đứa đến mua mì đều gọi bạn là chú.
Thực ra tuổi bạn có thể làm anh chúng nó, nhưng bạn nhìn rất già, chẳng ai gọi bạn là anh cả.