Ảnh Trung Trì (Trì Trong Ảnh)

Chương 1: Chương 1: Hoàng tuyền




Cái gọi là linh hồn bất tử, là chỉ linh hồn Hoàng tuyền của cực âm trong thiên địa, linh hồn này bất tử bất diệt, vĩnh viễn tồn tại trong thiên địa. Loại linh hồn này nhẹ thì hút tinh khí của người, nặng thì nhập vào nhân thể, đoạt tính mạng của người, có thể nói là trăm hại không có một lợi, cũng là linh vật mà người tu linh sợ nhất.

Đương nhiên, này đều là lời nói của nhân loại, nếu như có người ở bên tai ta nói lời này, ta nhất định sẽ phun hắn đến cẩu huyết lâm đầu, cái thứ chó má gì a!

Linh hồn bất tử chúng ta, quanh năm sống ở địa ngục Hoàng tuyền, không thể rời đi, vậy loại lời nói đoạt tính mạng người này từ đâu mà đến. Còn có, mặc dù thật sự có linh hồn bất tử có thể từ địa ngục Hoàng tuyền đi đến nhân gian, cũng nhất định sẽ bị phong cảnh tươi đẹp trong thế gian hấp dẫn, đến lúc đó hút linh khí tươi mát của ngoại giới còn không kịp, còn có người nào rãnh rỗi dư hơi đi hút cái loại tinh khí vẩn đục kia của nhân loại.

Đương nhiên, nhân loại cũng không biết bản tính của chúng ta, cho nên liệt linh hồn bất tử chúng ta vào nhóm quái vật thấy người liền giết.

Kỳ thật chúng ta vô cùng oan uổng a.

Lại để cho ta suy nghĩ, loại lời đồn hút tinh khí của người này là truyền ra từ lúc nào, ừ, có lẽ là trăm năm trước, một nam tử trên đường lên kinh, bị thổ phỉ cướp sạch, lại được một nữ tử cứu. Hai người dần nảy sình tình cảm, liền thành thân. Kết hôn năm thứ hai, nữ tử có thai, nam tử lên kinh ứng thi, không ngờ nam tử rời đi không lâu, quê nhà nữ tử liền nổi lên hồng thủy, một nhà nữ tử đều bị nhấn chìm, cả nhà chết sạch. Lúc nam tử nghe đến tin tức này, đã là sau khi đề tên bảng vàng, chợt vừa nghe tin dữ, nam tử đau buồn mấy ngày. Hai năm sau, nam tử cưới một nữ tử khác. Nào có thể đoán được kết hôn không lâu, nam tử bắt đầu gặp ác mộng hàng đêm, ngày ngày tinh thần hoảng hốt, ăn không vào, ngủ không yên, về sau tìm được một đạo sĩ, xem xét, mới biết nam tử bị oán linh dây dưa, mà oán linh, dĩ nhiên là thê tử đã chết của hắn. Thì ra nữ tử chết đi lòng mang theo chấp niệm gặp nam tử, hóa thành âm linh, âm hồn bất tán, lại trôi dạt đến bên người nam tử, lại phát hiện sau khi nàng chết đi, nam tử lại thành thân, oán niệm cả đời, lại hóa thành oán linh, cả ngày lẫn đêm cướp đi tinh khí của nam tử, muốn chiếm người kia thành của mình, lại không biết, đây là đoạt đi sinh mệnh của nam tử. Sinh mệnh của nam tử sắp đi đến hồi cuối, hắn trước khi chết, nói cho nữ tử vẫn luôn quấn bên người hắn, hắn nói hắn vẫn luôn không thỉnh người để đuổi nàng đi, là muốn cùng nàng trường sinh làm bạn, nhưng đáng tiếc trời cao không như ý, hắn chỉ có thể đi trước một bước, còn về việc hắn lấy người khác, hắn nói, hắn lấy người kia, chỉ bởi vì tướng mạo giống nàng, hắn nhìn vật nhớ người, nên mới cưới, kỳ thật trong lòng hắn, yêu vẫn là nàng. Lúc nói xong toàn bộ, nam tử nhắm mắt rồi biến mất, nữ tử che mặt khóc rống, cuối cùng nàng tự hủy linh lực, ôm nam tử cùng rơi vào luân hồi.

Ta vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy cha trông thấy một cặp si nhân dắt tay đến trước Mạnh bà, ông còn cố ý dặn Mạnh bà trộn lẫn chút nước vào trong Mạnh bà thang, để cho lúc chuyển thế, vẫn còn giữ lại một phần trí nhớ, đời sau lại không bỏ lỡ.

Loại chuyện nghịch ý trời này! Cha cũng dám làm! Lúc ấy sau khi ta nghe được chuyện này, hừ mũi với cha một cái, ta nói cha, nữ tử này một đời hại chết nam tử, nam tử chắc chắn đối với nữ tử có điều oán hận, người vì sao vẫn cứ để bọn họ tụ vào một khối, đây không phải lại khiến cho nam tử khó xử hay sao.

Khi đó cha cũng không giải thích cặn kẽ, ông chỉ xoa xoa đầu ta, cười nói, Không nhi, tình tình ái ái, con còn chưa hiểu.

Ta bất mãn, ta nói ta dầu gì cũng là linh hồn bất tử sống trăm năm, việc đời nào mà chưa từng thấy qua, ta có gì không hiểu. Một đời này đã bỏ qua nhau, liền định trước bọn họ hữu duyên vô phận, vì sao còn phải cố ý dắt hai người đến một khối, như thế chỉ tăng thêm bi thương mà thôi.

Cha chỉ cười như trước, Không nhi, con còn chưa hiểu, khi con có một ngày, gặp được người con thích, con liền rõ ràng, vì sao hữu duyên vô phận, cũng vẫn muốn bóp méo thiên mệnh, dây dưa đến một khối.

Ta là cười lạnh trọn vẹn một nén nhang, ta nói ta ở trong Hoàng tuyền trăm năm rồi, nếu thật sự có người ta thích, đã sớm động tâm, tội gì đợi đến hôm nay vẫn lẻ loi một mình.

Cha nói, duyên phận trời đã định trước, chẳng qua là còn chưa tới mà thôi. Không nhi, con vẫn là chưa hiểu.

Ta liền hờn dỗi, ta nói vậy thì được, ta đây liền đi tìm, ta liền không tin bằng ta thiếu chủ của Hoàng tuyền, còn tìm không ra một người hữu duyên.

Cha liền nở nụ cười, ông nói, vậy con nhanh đi tìm, sớm ngày tìm được một người con thích, để cho ta ôm cháu nội.

Ta cao ngạo hất cằm, ta nói ta nhất định tìm một người con dâu hoàn mỹ cho người xem.

Kết quả, vì lời nói trong lúc hờn dỗi, ta tìm trọn vẹn gần ngàn năm, vẫn không tìm được, vì vậy, ta liền trở thành câu chuyện cười trong mắt chúng nhân của địa ngục hoàng tuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.